Mục lục
Tổng Tài Lãnh Khốc Theo Đuổi Vợ Cũ ! (full) Trầm Tu Cẩn - Giản Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Tu Cẩn là ông chủ của Tô Mộng, Tô Mộng không nói chỗ sai của Trầm Tu Cẩn. Nhưng thời điểm nhìn về phía Giản Đồng, buồn thay cho cô ấy.

Người phụ nữ này rốt cuộc đắc tội ông chủ của cô như thế nào mới bị đối đãi một cách tàn nhẫn như vậy?

Trong mắt Tô Mộng lộ ra thần sắc phức tạp, nhìn Giản Đồng đang khập khiễng vịn mặt tường, cố gắng một bước lại một bước chầm chậm rời đi.

Tiền và thẻ ngân hàng trong tay cô, bây giờ giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Tô Mộng nghiêng mình rời đi, tựa như bay vọt vào phòng làm việc của mình, đem thẻ ngân hàng cùng toàn bộ tiền nhét hết vào két sắt trong phòng làm việc, lúc này lòng bàn tay mới không còn đau như bàn ủi ủi lên tay nữa.

Thời điểm Tô Mộng quay lại phòng bao 606, vừa mới mở cửa thiếu chút nữa đã đụng vào Trầm Tu Cẩn.

"Trầm tổng" Tô Mộng cung kính kêu một tiếng, Trầm Tu Cẩn nhẹ "Ừm" đáp lại rồi vòng qua Tô Mộng đi ra ngoài.

Lúc Tô Mộng vừa mới bước vào phòng bao, mấy cậu ấm đến từ thủ đô vẫn đang còn bàn luận "Lúc nãy người phụ nữa thật sự quá là ti tiện rồi! Tiểu gia đây ngang dọc tình trường, tất cả các loại đàn bà yêu tiền đều đã gặp qua, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp một người đàn bà nào yêu tiền đến mức hèn mạt như vậy"


"Đúng vậy, tứ chi người phụ nữ kia nằm bò trên đất, bộ dạng tiện nhân ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn chỉ khiến cho người khác muốn đi lên đạp cho vài cái, ti tiện đến trình độ như này, vì tiền mà mặt mũi cũng không cần, thật sự không ai sánh bằng"

Tô Mộng rất muốn phải bác!

Căn bản không phải như vậy!

Nếu như Giản Đồng thật sự yêu tiền đến mức đó, thì sao có chuyện vừa ra khỏi phòng bao, liền tiêu sái không chút nào quyến luyến đem toàn bộ tiền dúi về phía cô?

Nếu như Giản Đồng thật yêu sự yêu tiền đến mức đó, thì phải đem số tiền này bỏ bên người, làm sao có thể ném số tiền kia cho cô không thèm nhìn một cái đã xoay người rời đi?

...

Giản Đồng rất mệt mỏi, trở lại tới phòng thay quần áo lúc trước Tô Mộng đưa cô tới. Cởi ra bộ quần áo chú hề trên người xuống thay lại quần áo của cô.

Mồ hôi nhầy nhụa dính trên trán khiến cho cô hết sức không thoải mái, Giản Đồng đi vào gian nhà tắm của phòng tay đồ, mở khoá vòi nước, cúi người rửa đi tất cả mồ hôi ở trên mặt.

Một đạo gió mạnh thổi qua... Toàn thân Giản Đồng cứng đờ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong gương, tay xiết thành quả đấm không biết từ bao giờ lặng lẽ nắm chặt lại.

"Trầm tổng"



Người đàn ông trong gương mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào cô.

Hồi lâu, nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng "Ha, càng ngày càng tự biết mình ở đâu, người không ngoan ngoãn nên đưa đi đến đó dạy dỗ một chút, quả nhiên đã học tập được không ít"

Một bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Giản Đồng. Bàn tay kia che phủ hơn nửa gò má, ngón cái chậm rãi ở trên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào vuốt vé, khoé miệng lạnh lùng câu lên "Đáng tiếc muộn rồi. Giản Đồng, Giản đại tiểu thư, ban đầu nếu sớm biết đạo lý này, ba năm trước nếu sớm biết điều như vậy, bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Cô nói có phải không?"

Tim Giản Đồng run lên... Cô hiểu ý của hắn.

Hắn nói, nếu ba năm trước cô cũng ngoan ngoãn giống như bây giờ, ba năm trước nếu không ra tay với Hạ Vi Trà, nếu vậy sẽ không có tai ương phải ngồi tù ba năm. Cô vẫn là Giản gia Giản đại tiểu thư của thành phố Minh Châu mà không phải là người phụ nữ đáng thương ngày hôm nay.

Cô hiểu... Cô đều hiểu!

Môi run rẩy "Trầm tổng dạy thật đúng" Giản Đồng ba năm trước nhất định sẽ đi cãi lại rồi kêu oan, mà hiện tại, cô đã sớm dùng ba năm để học được yên lặng.

Trầm Tu Cẩn nhìn dáng vẻ đàng hoàng không phản bác kia của cô, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mà lửa này tới bản thân hắn cũng không giải thích được.

Ánh mắt càng trở nên hung ác. Suy nghĩ hắn loạn lên, lạnh lùng nhếch môi nói "Giản Đồng, Giản đại tiểu thư, hôm nay cô để cho tôi mở rộng tầm mắt rồi đấy. Cô nói, nếu để cho anh trai cô thấy bộ dạng đáng thương lắc đuôi xin xỏ của cô, hắn có tức chết hay không?"

Anh không thể làm như thế!... Theo bản năng, Giản Đồng muốn mở miệng nói những lời này. Móng tay chợt đâm sâu vào trong thịt, Giản Đồng nhất thời tỉnh táo lại.

Mắt rũ xuống, cô không dám nhìn vào trong gương, rất sợ để lộ cái gì khiến hắn nhìn ra đầu mối."Trầm tổng, tôi không có anh trai. Tôi từng giết người, từng ngồi tù, bây giờ chỉ là người cải tạo lao động, Giản gia sao có thể có một đứa con gái phạm tội giết người?"

Trầm Tu Cẩn không hề nghĩ tới Giản Đồng có thể nói ra những lời này, tim đập mạnh một hồi, đột nhiên cười "Giản Đồng, từ trước đến giờ là tôi quá coi thường cô rồi, cô thật máu lạnh. Khó trách năm đó có thể làm ra được chuyện ác độc như vậy"

Giản Đồng không ừ không hử cúi đầu, mặc cho đối phương nói những lời lạnh như băng xuyên thấu vào tim, chạm đến tận linh hồn.

Máu lạnh? Không phải là anh ép tôi sao? Trầm Tu Cẩn!

"Nhưng mà tôi cũng thật sự tò mò, lòng dạ ác độc và máu lạnh được bọc bởi thân xác không tim không phổi, thân thể cô có thật sự là lạnh? Hay là... nóng?

Kèm theo thanh âm người đàn ông, cả người Giản Đồng nhất thời cứng đờ! Sau lưng một đạo thân thể nóng bỏng đột nhiên dán lên người cô.

Ngang hông xiết lại, Giản Đồng bị sợ run lên một cái, mắt rũ xuống, bàn tay Trầm Tu Cẩn đang đặt lên trên bụng của cô.

Áo khoác rộng lớn bị tháo ra hai nút áo, bàn tay trượt vào trong quần áo của cô... Giản đồng lại tiếp tục run lên.



Trầm Tu Cẩn theo bản năng nhíu mày một cái... Áo khoác phía dưới vẫn còn có áo lông, đây là mùa hè, vậy mà lại mặc áo lông?

Mang một tia nghi hoặc, Trầm Tu Cẩn tiếp tục mò vào bên trong áo khoác, vén áo lông của Giản Đồng ra... "Trầm Tu Cẩn!" Nhất thời hoang mang, Giản Đồng không kịp nghĩ nhiều hô lên một tiếng!

Trầm Tu Cẩn chậm rãi nheo mắt, môi mỏng liền hé "Cô kêu la cái gì?"

Bả vai Giản Đồng run lên "Trầm, Trầm tổng" Cô có thể cảm giác được dưới áo lông bàn tay kia đang tỉ mỉ vuốt ve bụng của mình, kinh hồn bạt vía cảm nhận được bàn tay kia đang hướng đến bên trái eo... Càng ngày càng tiến gần vết thương mà cô không muốn để lộ trước người khác.

Giản Đồng tim đập nhanh hơn, cái tay kia sắp vươn đến bên eo...

"Trầm tổng!" Cô kêu lên một tiếng.

"Lại muốn gì?" Không biết có phải là ảo giác hay không, giọng nói Trầm Tu Cẩn nhiễm chút lửa tình.

Lúc này, đầu óc Giản Đồng nhanh chóng chuyển động.

"Trầm tổng! Đưa tiền" Cô nói "Tôi là một người bán tiếng cười, nếu đã bán, Trầm tổng sờ tôi, dĩ nhiên cũng phải trả tiền"

Nghe lời nói chuẩn xác của cô, Trầm Tu Cẩn nhớ lại trong phòng bao 606, giờ phút này hắn đang ôm người phụ nữ mà hạ tiện vì tiền như vậy, bất thình lình dục vọng bị khiêu lên đều mất hết.

Nhìn người phụ nữ ở trong ngực, trong lòng không lý do càng không thoải mái, đang tìm nguyên nhân khiến hắn như vậy, Trầm Tu Cẩn hắn đem cảm giác quái dị trong lòng xếp vào người phụ nữ này khiến hắn làm mất khẩu vị.

Trầm Tu Cẩn lập tức buông lỏng Giản Đồng "Cút ra ngoài"

Giản Đồng té lộn nhào mà lăn ra phòng tắm, một khắc cũng không dám lưu lại, kéo cửa phòng thay đồ rời đi không quay đầu lại.

Trong gian nhà tắm phòng thay đồ, dung nhan tuấn mỹ của Trầm Tu Cẩn toả ra sự lạnh lùng người sống chớ lại gần, lạnh đến mức có thể đông cứng lòng người.


Giản Đồng đến chỗ Tô Mộng xin nghỉ, vội vàng trở về nhà trọ nhân viên Nam Loan tiểu khu.


Người sống cùng cô Tần Mộc Mộc vẫn chưa về, cô đứng ở cửa sổ ngửa đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài, cửa sổ mỏ toang ra, gió lạnh xen lẫn mưa phùn toàn bộ đánh vào trên người cô.


Cô nói: Ngày mai sẽ tốt hơn.


- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK