Cô là kẻ đảo ngũ, là người nhu nhược.
Nhưng, làm sao có thể cam tâm? Đi đến bên đường, bên đường đã có một chiếc Bentley màu đen đang đứng chờ ở đó.
Một mắt cũng có thể nhận ra, chủ nhân của chiếc xe, trừ Trầm Tu Cẩn ngông cuồng tự cao tự đại kia, còn có thể là ai? Giơ chân bước đến, cửa sổ của chiếc xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của người lái xe.
“Cô Giản, mời lên xe”
Trâm Nhị ở trong xe bước xuống xe, đi vòng đến bên ghế đăng sau, rồi kéo cửa xe ra.
Giơ chân ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, gương chiếu hậu chiếu vào người phụ nữ ở phía sau, người phụ nữ đó rất yên tĩnh, nghiêng mặt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Trầm Nhị không hiểu được người phụ nữ này nữa rồi, vào hai tiếng trước, cô với nét mặt điên cuồng xông ra khỏi tòa nhà đó, lúc đó, trên người của cô, bộc lộ ra nỗi tuyệt vọng dày dặc, dường như là tràn cả ra, khiến cho một chàng trai 1 mét 8 như anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người của cô, là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi phát ra từ trong lòng.
Trầm Nhị lại dè dặt liếc nhìn người phụ nữ ở phía sau qua chiếc gương chiếu hậu...
quá yên tĩnh rồi.
“Ừm, chủ tịch Trầm bảo tôi lái xe đến sảnh để đợi cô.”
Giản Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thực ra vốn dĩ không nhìn rõ cảnh ở bên ngoài, nước mưa làm ướt hết cái cửa sổ kính, trở thành một màn mơ hồ.
Nhưng cô lại nhìn rất say sưa, chiếc xe chạy chậm rãi ở trên đường, cho đến lúc xuống xe, Trầm Nhị cũng không thể đoán được tâm tư của người phụ nữ ngồi ở phía sau.
Từng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của cô, lại tận mắt nhìn thấy vẻ yên tĩnh của cô...
Tương phản đến kì lạ.
“Cô Giản, đến rồi”
Giản Đồng lúc này mới hạ xuống một chút cái cửa sổ xe, nhìn rõ ràng ba chữ “quỹ duy ái”
ở cách đó không xa, khóe miệng hơi mím lại: “Tôi chưa từng nói muốn đến 'duy ái'”
“Boss nói, bất luận cô Giản muốn đi đâu, thì cũng bắt buộc phải đến “duy ái trước”
“Đi cà phê không độ ”
“Nhưng mà Bo...”
“Anh có thể báo cáo với anh ấy, nhưng bây giờ, tôi muốn đi không độ ”
Trầm Nhất vẫn chưa nói hết câu, thì lại nghe thấy giọng nói thô khàn ở phía sau chậm rãi cất lên: “Hoặc là, tôi tự gọi xe.”
Khóe miệng của Trầm Nhị hơi hơi co giật, nhìn thấy Giản Đồng thực sự đã đẩy cửa xuống xe.
“Đợi một chút, cô Giản, để tôi đưa cô đến đó đi”
Chiếc xe lại chạy trên đường, không lâu sau,
- -----------------