"Tiên sinh, đây là Đông Hoàng! Các người muốn làm gì! Bất kể mấy người muốn làm gì cũng không thể làm càn ở Đông Hoàng" Ả không hoảng, dẫu sao đây cũng là Đông Hoàng, Đông Hoàng chính là hậu trường lớn nhất của ả.
Đỗ tổng cũng do dự, danh tiếng của Đông Hoàng, ở đất nam này ai hẳn cũng nghe qua.
Đột nhiên ngoài cửa đi vào một người, nhẹ giọng nói bên tai Đỗ tổng gì đó, ánh mắt vốn kiêng kị của Đỗ tổng liền biến thành giễu cợt "Tần tiểu thư, tôi vừa nghe nói, ở Đông Hoàng, Tần tiểu thư là người bị trục xuất.
Không nằm trong phần được săn sóc của Đông Hoàng" Trong nháy mắt Tần Mộc Mộc liền nhớ lại lời của Mộng tỷ ngày đó, giờ phút này nghe Đỗ tổng nói, sắc mặt liền trắng bệch, lần này là thật sự hoảng sợ "Các, các ông không được xằng bậy" "Tần tiểu thư không cần sợ hãi, chúng tôi cũng không làm gì Tần tiểu thư, chỉ là muốn mời Tần tiểu thư biễu diễn cho tụi xem một tiết mục" "Tiết mục gì?" "Chờ đạo cụ của vị bạn bè lâu năm của tôi đưa đến, Tần tiểu thư sẽ biết" Vừa mới dứt lời, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, một cái tủ siêu cấp lớn được đưa đến.
Tủ được dựng thẳng đứng, cao ít nhất ba thước, cũng may tầng lầu của phòng bao của Đông Hoàng cũng tương đối cao.
Bộ dáng kia như một chiếc quan tài đặt thẳng đứng, chẳng qua là sức chứa so với quan tài lớn hơn nhiều, ít nhất có thể chứa được ba bốn người.
Cái này có chút giống như đồ chứa quan tài thẳng đứng trong suốt, nó chỉ có chóp đỉnh mà không có nắp.
Góc khuất của hành lang phòng bao, Tiêu Hành mắt thấy 'đạo cụ' được đưa vào phòng bao, thuốc lá trong tay cháy hết, bên cạnh chính là thúng rác, hắn đưa tay dập tắt tàn thuốc, xoay người tiêu sái rời đi.
Trong phòng bao.
"Tần tiểu thư" Đỗ tổng cười ha hả cầm ra một tập chi phiếu, ngay trước mặt Tần Mộc Mộc, ký một chuỗi số mà đối với Tần Mộc Mộc là một số ngạch thiên văn, Đỗ tổng đặt chi phiếu lên bàn, đẩy về phía Tần Mộc Mộc "Tôi mời Tần tiểu thư biễu diễn một tiếc mục, đây là phí biểu diễn" "100 vạn?" Tần Mộc Mộc không nhịn được kêu thành tiếng, trong nháy mắt cô bị những chữ số kia làm hoa mắt, nhưng một giây kế tiếp, liền lập tức ý thức được, 100 vạn, một khoản lớn như vậy, rốt cuộc là dạng biểu diễn gì, mới cần một lần đã cho nhiều tiền như vậy? Nhất thời thập phần cảnh giác nhìn Đỗ tổng "Là biễu diễn cái gì?" Rốt cuộc, cũng là cực kỳ động tâm đến ngạch số trên chi phiếu.
Đỗ tổng chỉ chỉ cái đồ đựng trong suốt vừa mới đưa vào "Tần tiểu thư đã xem qua hay chưa một người dãy giụa dưới nước biễu diễn? Tôi muốn mời Tần tiểu thư biễu diễn chính là cái này, mời Tần tiểu thư tiến vào" Lúc này, mấy công nhân mang đồ đựng trong suốt đã nhanh chóng đi vào phòng rửa mặt của phòng bao lấy nước vào đồ đựng, ống nước đặt vào trong đồ đựng trong suốt, kèm theo tiếng nước chảy, trong đồ đựng trong suốt đang dần dần rót đầy nước.
Trên mặt xinh xắn của Tần Mộc Mộc, hoàn toàn không còn một chút huyết sắc.
"Sẽ, sẽ chết người" Tần Mộc Mộc lắc đầu, mặt xinh xắn càng tái nhợt.
"Không không không, chúng tôi đâu dám giết người" Nụ cười Đỗ tổng càng hiền hoà "Người chết đuối, bình thường cần 4
- 6 phút, Tần Mộc Mộc tiểu thư chỉ cần ở trong nước ba phút, chúng tôi liền cho người xuống nước kéo cô ra ngoài" "Nếu như là vậy...
Vậy tại sao phải cho nhiều đến 100 vạn?" Không thể không nói, Tần Mộc Mộc trước một khoản tiền lớn đầy cám dỗ trước mặt, vẫn duy trì lý trí.
"Ha ha, Mộc Mộc tiểu thư chưa từng nghe sao? Người mất chân ngựa mất vó, cuộc sống này luôn có những thời điểm tồn tại sự bất ngờ" Bất quá nói thẳng ra: Bọn họ dĩ nhiên không muốn phát sinh bất ngờ, nhưng nếu như thật sự xảy ra, đó cũng là không thể tránh khỏi nha~ Tần Mộc Mộc tâm loạn như ma, giải thích như vậy, rõ ràng chính là...
cặp mắt Tần Mộc Mộc hốt hoảng quay đầu, làm sao đây? Bây giờ, Đông Hoàng căn bản không cho cô chỗ dựa, cô thật sự hối hận, hối hận ban đầu không nghe lời của Mộng tỷ lọt tai, hối hận không được sự che chở của Đông Hoàng khi chuyện xảy ra, nhưng cô biết, giờ phút này hối hận như nào đi chăng nữa, cũng không kịp nữa rồi.
Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì.
Bất thình lình ngẩng đầu, hô hấp từng ngụm từng ngụm khẩn trương nói với Đỗ tổng "Đỗ tổng, tôi biết có một người, đặc biệt thích hợp biểu diễn như này! Hơn nữa, cô ta cũng rất mê tiền!" "Ồ? Cô nói thử một chút coi, là ai?" Đỗ tổng cười híp mắt nhìn Tần Mộc Mộc...
Cái này, chính là người đàn bà 'rất thú vị' mà Tiêu thiếu nhắc đến? Dáng dấp đúng là thật sự rất thanh thuần, những năm nay Đỗ tổng lịch duyệt phong phú, loại gái thanh thuần giống như Tần Mộc Mộc cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nhìn tuổi tác Tần Mộc Mộc cũng không lớn, ngược lại lại không nghĩ đến tâm tư cũng thật nhiều.
Nhưng Đỗ tổng cũng không có ý làm khó Tần Mộc Mộc, nếu ả nói có một người tiến cử cho hắn, vậy thì gặp thử một chút.
"Tên Giản Đồng.
Là người của bộ phận pr.
Cô ta thật sự rất mê tiền" Tần Mộc Mộc một mực nhấn mạnh điểm 'rất mê tiền' của Giản Đồng, Đỗ tổng hứng thú "Cô nói thử, sao cô ta mê tiền như thế nào?" Cái nhãn hiệu của một người, viết 'rất mê tiền', vậy người này ngược lại có chút ý nghĩa.
Lão giang hồ như Đỗ tổng, đạo lý này rất hiểu.
Mấy thương nhân Nhật Bản, mặc dù cũng có thể nghe hiểu một chút tiếng Trung, nhưng cũng chỉ là những từ đơn giản, trao đổi giống như Đỗ tổng cùng Tần Mộc Mộc bây giờ, chưa hẳn có thể theo kịp tiết tấu.
Nhưng bọn họ cũng nghe được mấy chữ 'người đàn bà rất mê tiền' này.
Nhất thời, gợi lên hứng thú.
Tần Mộc Mộc đem những chuyện kia của Giản Đồng, thuộc như lòng bàn tay, không hề giấu giếm nói toàn bộ với Đỗ tổng: "Tôi với Giản Đồng là bạn cùng phòng.
Cô ta thật sự rất mê tiền, mê tiền đến mức chuyện gì cũng có thể làm, Đỗ tổng, nếu như muốn nhìn biểu diễn kích thích, tìm cô ta là đúng rồi.
Đừng nói là biểu diễn người chết đuối trong nước, cô ta còn từng biểu diễn thứ so với cái này càng có triển vọng khó khăn hơn" "Phải không? Cô còn chưa nói, cô ta đã biểu diễn những gì" "Giản Đồng cô ta vì tiền mà có thể nằm trên đất vẫy đuôi xin xỏ, Đỗ tổng, tôi nói cái này cũng không phải bịa đặt gì, thật sự có chuyện này.
Chính là cô ta nằm trên đất, học chó bò, một bên vẫy đuôi nhặt tiền.
Chuyện này, toàn bộ Đông Hoàng chúng tôi đều biết.
Cho nên Đỗ tổng, biểu diễn này của ông, diễn viên thích hợp nhất là Giản Đồng không sai" Đỗ tổng cười ha hả một tiếng "Vậy thì gặp một chút, A Bưu, cậu đi mời người đến đây" Tần Mộc Mộc vội vàng cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nghĩ đến lát nữa Giản Đồng được đưa đến, răng cắn chặt vào môi, đáy mắt có chút do dự, nhưng một khắc sau, cô như trút được gánh nặng...
Cũng không phải biễu diễn chết người gì, lại nói, khách hàng không phải đã nói rồi sao, chỉ cần ở đó 3 phút thôi, sẽ có người kéo cô ta ra ngoài.
Nói ra...
Mình cũng không tính là hại cô ta, Giản Đồng cô ta hẳn còn phải cảm ơn mình, giúp cô ta đặt được cơ hội kiếm 100 vạn.
- -----------------