Người đàn ông dùng sức ép chặt đôi môi y, chiếc lưỡi của hắn xâm nhập vào lãnh địa, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại, nhấm nháp nước bọt từ y, rồi trong nháy mắt nghiền nát sự chủ động của y thành bột mịn. Cả thân thể y run rẩy, hơi thở dần mong manh, chỉ còn biết xuôi theo nhịp điệu của hắn.
Có lẽ là cảm nhận được y mất sức, Nghê Liệt mới lưu luyến buông y ra, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt vòng eo người nọ, để y đừng xụi lơ trên đất.
Hắn mỉm cười đầy lưu luyến, áp trán mình lên trán y, ngắm nhìn đôi mắt ướt át, nhuộm đẫm nét xuân xanh dạt dào của người ấy mà rằng: "Sợ ta mua những thứ rác rưởi ấy ư? Bản lĩnh giường chiếu của ngươi lợi hại như vậy, ta cần gì phải xem mấy thứ vật chết kia."
Lý Nguyên Mẫn vẫn thở hổn hển, lồng ngực mỏng manh cứ chập trùng, sắc hồng trên má càng đượm, tựa như một đóa hồng mai trên tuyết, tươi đẹp biết bao.
Nghê Liệt thấy y như vậy thì rạo rực cả người, rủa thầm một tiếng, lại ôm người ta thật chặt, "Ngoan ngoãn uống thuốc, mau chóng khỏe lại. Cái thân khô mục lâu năm của ông đây còn chờ cưng đến tưới đấy!"
Hắn vừa nói xong, lại thấy sắc mặt người nọ chợt sa sầm.
Trong lòng hắn vẫn còn chan chứa dư vị nồng nhiệt ban nãy, nên thấy y như vậy thì không vui, bèn cau mày, vươn tay mơn trớn đôi môi ướt át của y, "Sao thế, đang yên đang lành lại xụ mặt mất rồi?"
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, y do dự cúi đầu một lúc rồi lại ngẩng lên, đôi mắt đen huyền như mực nhìn thẳng vào Nghê Liệt. Có lẽ là do vừa được người ta âu yếm, khóe mắt cũng hồng hồng.
"Kiếp trước, người được sủng ái nhất trong hậu cung của ngươi là ai?"
Nghê Liệt nhất thời bối rối, ngạc nhiên nhìn y.
Lý Nguyên Mẫn duỗi một ngón tay, mân mê những hoa văn hình mây cong cong trên thắt lưng hắn, giọng nói rất chi là bình tĩnh: "Sau này... Khi ngươi ngồi lên ngai vàng, ta cũng sẽ giống như những người phụ nữ đó, được ngươi thu về nuôi trong hậu cung, có đúng không?"
Ánh mắt Nghê Liệt dần lạnh, yết hầu động đậy, hồi lâu mới nói: "Ngươi khác với tất cả bọn họ."
Lý Nguyên Mẫn lặng im một lúc, lại hỏi: "Các nàng ấy... có ai xinh đẹp hơn ta chăng?"
Đôi mắt Nghê Liệt híp lại, sau đó trả lời y: "Đương nhiên là không."
"Ồ." Lý Nguyên Mẫn suy tư một lúc rồi gật đầu, cười khẽ: "Vậy thì đúng là không giống nhau rồi."
Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như vừa buông bỏ một gánh nặng, khóe mắt ngậm ý cười, lại nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn. Trong giây lát tách ra, lại cười đáp: "Ta sẽ cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng khỏe lại."
Câu nói có phần bông đùa ẩn ý ấy lại không khiến trái tim Nghê Liệt lay động, trái lại, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lý Nguyên Mẫn cúi đầu, vuốt lại vạt áo đã nhàu nhĩ, rồi đeo lại mặt nạ, dợm bước về phía đường phố rộng lớn bên ngoài.
Nghê Liệt đứng sững ở đó một lúc lâu, rồi cũng nối gót theo y.
Một lần nữa hòa mình vào khung cảnh tươi vui rộn ràng của chợ đêm, dường như tâm tình của Lý Nguyên Mẫn đã rất tốt, thậm chí còn lôi kéo Nghê Liệt đi hết quầy hàng này đến quầy khác, mua những món đồ nho nhỏ thú vị, thậm chí vì để bớt một, hai đồng tiền mà còn đứng trả giá thật lâu. Nom y vui tươi hoạt bát như một đứa trẻ, còn đâu dáng vẻ âu sầu khi vừa đến.
Nhưng còn mặt mũi Nghê Liệt, kẻ đi sau lưng y, thì lại cực kỳ âm trầm.
***
Đêm khuya, vạn vật lặng thinh, bức mành rủ xuống, Lý Nguyên Mẫn nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt, nhưng không ngủ.
Chợt một tiếng gió mạnh vang lên, có người đột nhiên vén rèm bước vào, Lý Nguyên Mẫn mở mắt, ngước nhìn, thấy một người đàn ông đang đứng trước giường, vẻ mặt hết sức nặng nề tăm tối.
Dưới ánh nến leo lét, Lý Nguyên Mẫn nom chẳng hề bất ngờ, dường như cuộc viếng thăm này đã nằm trong dự đoán của y. Y quay người về phía hắn rồi cười rất khẽ.
Dáng vẻ thản nhiên như không này của y khiến người đàn ông tức giận, hắn lập tức nhào lên giường, lấy tay nâng cằm Lý Nguyên Mẫn rồi hung hăng ngậm chặt đôi môi y.
Hô hấp của hai người đan cài vào nhau, giữa môi răng là mùi máu tanh nồng. Nghê Liệt buông y ra, trong bóng đêm, hai con ngươi của hắn ánh lên sắc lạnh, tựa như một con sói cô độc. Hắn nói: "Lý Nguyên Mẫn, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ở bên ta, ngươi muốn tùy hứng, hồ đồ thế nào cũng được, thậm chí được nước làm tới cũng không sao. Nhưng ta không cho phép ngươi quen thói phỉnh phờ ấy, dù chỉ một chút cũng không được!"
Lồng ngực Lý Nguyên Mẫn phập phồng, ánh mắt lấp lánh như sao sa, đôi môi mềm hé mở, dáng vẻ khiêm nhường, ngoan ngoãn đáp: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi không hiểu!"
Ánh mắt Nghê Liệt hừng hực lửa giận, trái tim hắn căng lên vì bạo ngược, nhưng lại không thể trút lên người trước mặt. Hắn không biết làm sao để cơn thịnh nộ trong lòng dịu đi, nên cứ uất ức xao động mãi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Kiếp trước ông đây không ăn nằm với con đàn bà nào hết! Hai đời chết tiệt của ông này chỉ có một mình ngươi!"
"Có biết chưa?" Khuôn mặt hắn đanh lại, ánh mắt đỏ ngầu như La Sát: "Nếu đã quyến rũ được ta, thì ngươi cũng đừng hòng chạy. Vứt quách cái mặt nạ giả dối của ngươi đi. Trước mặt ta, dù ngươi có giở thói tiểu nhân gian xảo cũng được, ông đây nhường ngươi hết, hiểu chưa?!"
Ánh nến xa xăm, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Lý Nguyên Mẫn thở hổn hển, một lúc lâu sau, y chậm rãi nhỏm dậy, nâng tay sờ soạng khuôn mặt đang giận dữ đến đáng sợ, rồi từ từ đặt tay lên lồng ngực mạnh mẽ của hắn, sau đó đẩy nhẹ một cái, chẳng cần tốn nhiều công sức đã khiến người đàn ông cao to cường tráng kia ngã ra giường.
Y cúi đầu hôn môi hắn, khoảnh khắc môi rời môi, y nhìn sâu vào đôi mắt tối om của người nọ, dịu dàng nói: "Ta hiểu rồi."
Sau đó lại tiếp tục dán lên môi hắn, nhẹ nhàng mơn trớn, tóc đen xõa xuống, lành lạnh, mang theo mùi hương cơ thể mềm mại, tựa như một tấm lưới vô hình quấn chặt lấy người đàn ông dưới thân, không cho hắn tránh thoát.
Bàn tay ấm áp mảnh khảnh của y vỗ về đôi gò má của người đàn ông theo một cách đầy êm ái, sau đó đùa bỡn hầu kết của hắn, rồi dần dần trượt xuống.
Trái tim Nghê Liệt đập thình thịch, hắn nuốt ực một tiếng, trong đầu như có lửa thiêu, nó đốt sạch lý trí hiếm hoi còn sót lại của hắn. Hắn nỗ lực khống chế đối phương, tìm lại quyền chủ động, nhưng theo từng cái ve vuốt của người đẹp, bắp thịt khắp người hắn run rẩy, mọi ý nghĩ đều biến mất.
Lý Nguyên Mẫn nhìn dáng vẻ đê mê của hắn, đầu óc lại cực kỳ bình tĩnh, nghĩ thầm, y không đoán sai, người đàn ông này quả thật đã nảy sinh tình cảm với mình!
Gã đàn ông oai phong hùng mạnh này đây, dẫu cho tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn quỷ quyệt đến mấy, nhưng ở một phương diện nào đó lại ngây ngô vô cùng. Điều này khiến Lý Nguyên Mẫn vừa bất ngờ, khó tin, vừa mừng rỡ.
Nhờ có thân thể này, nhờ có khuôn mặt này, y đã lọt vào mắt xanh của tên Diêm La trong kiếp trước.
Y sẽ không tự đa tình mà đi đong đếm tình cảm của kẻ ấy sâu dày bao nhiêu, nhưng y biết mình có thể khuấy động tâm tình của hắn —— Như vậy là đủ rồi.
Suốt hai đời, y làm một con rối, làm một thứ đồ chơi, là thịt cá trên thớt cho người ta chà đạp, vậy là đủ lắm rồi. Kiếp này, vì A Liệt của y, vì cả chính y nữa, dù có phải cắn nát răng nanh y cũng phải liều thân một lần!
Đôi tay y chế ngự hắn, lửa lòng càng lúc càng dâng, y muốn gào thét thật to cho thỏa, nhưng chỉ có thể gắt gao kìm nén; tuy trong lòng y mâu thuẫn là vậy, nhưng đầu mày cuối mắt lại chất chứa nồng nàn, chiếc lưỡi vươn ra, mềm mại, nóng bỏng, tinh nghịch, chủ động trao thân cho đối phương.
Những mê loạn trong buồng bị che giấu sau tầng rèm lụa, phải rất lâu sau đó, một tiếng gầm nhẹ nam tính vang lên, những tiếng động vụn vặt trên giường mới dần thưa.