"Là ngươi!"
Lão đột nhiên rú lên.
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt nhìn lão một lúc, sau đó thở dài, nhàn nhạt nói: "Dường như Tuần đài đại nhân đánh giá cao bản vương quá rồi."
Y khẽ giơ tay về phía bách tính: "Lý do thật sự vì sao bọn họ oán giận như vậy... Chắc chắn đại nhân hiểu rõ hơn bản vương nhiều."
Viên Sùng Sinh nhìn chằm chặp vào y không chớp mắt, hàm răng nghiến chặt.
Lý Nguyên Mẫn không để ý đến lão ta nữa, mà đi đến trước mặt Hà Tiễn,
"Hà Tham lĩnh, cho ta mượn Hổ phù của ông dùng một lát nhé?"
Nhưng y cũng không chờ gã lên tiếng, mà ra hiệu cho một thị vệ phía sau, thị vệ kia lập tức nhảy lên xe bò, moi khối Hổ phù ra từ trong ngực Hà Tiễn, sau đó cung kính dâng lên cho Lý Nguyên Mẫn.
Lý Nguyên Mẫn mân mê nó trong lòng bàn tay, sau đó tiến lên vài bước, ánh mắt y rơi trên mặt mấy vị đốc phó sứ,
"Chuyện đã đến nước này, e rằng các vị đây không ai có thể thoái thác trách nhiệm. Nhưng bây giờ các vị vẫn còn cơ hội lấy công chuộc tội, giúp đỡ bách tính một số việc, các vị có bằng lòng không?"
Mấy người đốc phó sứ kia nhìn nhau một lúc, rồi cùng cúi đầu: "Xin Quảng An Vương ra lệnh!"
"Được." Lý Nguyên Mẫn gật đầu, liếc mắt nhìn Nghê Liệt:
"Trong thành có không ít kẻ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ngươi và các vị đốc phó sứ đây nhanh chóng giữ gìn trật tự, tránh cho kẻ xấu nhũng nhiễu dân lành!"
"Vâng!" Nghê Liệt nhận lấy Hổ phù rồi xoay người lên ngựa, đoàn người nhanh chóng chạy về phía cửa thành.
Lúc này Lý Nguyên Mẫn mới quay lại nhìn Viên Sùng Sinh đang nghiến răng nghiến lợi: "Tuần đài đại nhân không cần phải oán giận bản vương như vậy, sự việc ngày hôm nay có thể trôi qua êm đẹp hay không, đều do đại nhân quyết định."
Viên Sùng Sinh kìm nén nỗi căm giận ngút trời: "Như thế nào là 'trôi qua êm đẹp'?"
Lý Nguyên Mẫn nói: "Một bộ bạch y, tuy không phú quý, nhưng ít ra vẫn còn một mạng, thê nhi bảo toàn."
Lời còn chưa dứt, Viên Sùng Sinh đã giận muốn toét cả mắt: "Đừng hòng! Chẳng qua chỉ là con cái một ả tiện cơ, ngươi dám!"
Khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đáy mắt bỗng chốc rét lạnh.
Hai người đứng bên cạnh y lập tức nhảy lên xe bò, cầm một miếng vải rách nhét vào miệng Viên Sùng Sinh, mặc cho lão gào thét. Viên Sùng Sinh trừng lớn hai mắt, khóe miệng hơi rách ra, máu chảy ròng ròng. Lão giãy giụa kịch liệt, lại bị người đánh cho một chưởng, bấy giờ cả người mới chịu rũ xuống.
Lão thở hồng hộc, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy ra.
Xe bò lại bắt đầu chuyển động, dân chúng kích động chạy theo, Viên Sùng Sinh kêu ưm ưm, tựa như cầu xin, nhưng chẳng ai để ý đến lão, thậm chí có kẻ kích động còn trèo lên xe bò đấm cho lão một trận.
Sợ hãi cực độ khiến lão mất đi sự bình tĩnh vừa rồi. Lão giãy giụa kịch liệt, cổ họng lão đã bị vải rách chèn đến rớm máu, lão cứ ỉ ôi nghẹn ngào như vậy, lại càng khiến máu chảy ra nhiều hơn, thấm cả vào trong nùi vải.
"Điện hạ! Điện hạ!"
Lão rơi nước mắt lã chã!
Lý Nguyên Mẫn giơ tay lên, hai người hầu cận lại tiến lên đưa Viên Sùng Sinh xuống, ném trên mặt đất.
Y nhìn Viên Sùng Sinh một lúc, hơi khuỵu gối xuống, nhẹ giọng nói:
"Tuần đài đại nhân, bản vương chỉ cho phép ngươi được nói một câu nữa thôi, sau đó, bản vương không muốn nghe ngươi nói thêm bất cứ điều gì nữa."
Trên mặt Viên Sùng Sinh chèm nhẹp dơ bẩn, không còn chút oai phong nào.
Lý Nguyên Mẫn vươn ngón tay, hất đi một miếng đồ ăn dính trên mặt lão: "Đã hiểu chưa?"
Viên Sùng Sinh nghẹn ngào, rũ đầu xuống, giống như một túi da bị xì hơi: "Hạ quan... hiểu rồi..."
Lý Nguyên Mẫn vỗ tay, nhận lấy chiếc khăn mà Nghê Anh đưa đến rồi lau đi bụi bẩn dính trên đầu ngón tay. Người hầu cận dâng lên giấy bút, y nhận lấy rồi vứt trên mặt đất, lạnh lùng nói:
"Mời Tuần đài đại nhân viết thư trần tội, tất cả mọi việc xảy ra ở Lĩnh Nam, từ việc lớn đế việc nhỏ, đều phải viết ra, rõ ràng mười mươi, không được giấu diếm."
Y dừng một chút, nhấn nhá từng chữ một: "Kể cả về vị quý nhân trong kinh kia... Viên đại nhân, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, chớ có lãng phí."
Cả người Viên Sùng Sinh run lên, con ngươi co rút lại, trong mắt lão đã không còn hận ý, chỉ còn có sợ hãi.
Lão đã đánh giá thấp y, đánh giá thấp vùng đất biên thùy Lĩnh Nam này, lão đã thua cuộc bởi chính sự ngạo mạn của mình!
Lý Nguyên Mẫn đứng lên, "Người đâu! Chuẩn bị một gian nhã phòng cho Tuần đài đại nhân nghỉ ngơi!"
"Vâng!"
Viên Sùng Sinh bấy giờ đã hoàn toàn xụi lơ, nhanh chóng bị người đưa đi.
Lý Nguyên Mẫn quay đầu nhìn hai người còn lại.
Tào sư gia run rẩy quỳ xuống quy hàng: "Ta cũng nguyện vạch tội Viên tặc, để lấy công chuộc tội, để dân bớt oán than!"
Hà Tiễn cạnh đó cũng cướp lời: "Tội nhân cũng vậy!"
Lý Nguyên Mẫn cong môi, "Trương Long, đưa hai vị này xuống đi."
Dân chúng đứng chật kín suốt mười dặm phố Chu Tước.
Nắng gắt như đổ lửa, những cơn gió nóng bỏng quất vào mặt mọi người như từng đợt sóng triều.
Lý Nguyên Mẫn bước lên từng bậc thang một, y đứng trên đài cao nhìn xuống bách tính phía dưới, cất cao giọng nói:
"Các vị hãy yên tâm, bản vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người!"
Lá cờ của Quảng An Vương phủ bay phần phật dưới thiên không xanh biếc.
Màn đêm buông xuống, hơn một nửa dân chúng trong thành vẫn chưa rời đi. Quảng An Vương ra lệnh không được dùng bạo lực để trục xuất bọn họ, chỉ lệnh cho Thủ quân phái thêm nhân thủ, tăng mạnh phòng vệ, không cho phép kẻ xấu trục lợi, nhũng nhiễu dân lành.
Lý Nguyên Mẫn cũng âm thầm triệu tập các tộc trưởng, yêu cầu bọn họ nhắc nhở răn đe người trong tộc không được gây ra chuyện xấu.
Thế cuộc đã tạm ổn định, sau giờ Ngọ, Lý Nguyên Mẫn cầm lấy chiếc hộp gỗ chứa mấy quyển thư nhận tội của Viên Sùng Sinh, cho xe ngựa chạy đến Phủ Tổng đốc Giang Kính cách đó hơn trăm dặm.
Phủ Tổng đốc Giang Kính cai quản cả ba tỉnh vùng Lưỡng Giang, quyền bính cực thịnh, là chức vụ cao nhất dành cho quan viên địa phương, đứng ngang hàng với Lục bộ. Giang Kính cách Lĩnh Nam không xa lắm, những biến động ở Lĩnh Nam qua nay chắc chắn đã truyền đến tai Tổng đốc Tiết Tái Hưng rồi.
Thật ra, Lý Nguyên Mẫn không quá lo lắng việc Tiết Tái Hưng sẽ phán định sự việc lần này ở Lĩnh Nam là phản loạn, y cũng đoan chắc rằng ông ta cũng sẽ không xuất binh xuống bình định Lĩnh Nam.
Cho dù Tiết Tái Hưng có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ra sao đi nữa, cũng sẽ không đánh cược tiền đồ của chính mình. Bên trong địa hạt mình quản lý xảy ra bê bối dân biến lớn như vậy, nếu như dám tấu lên trên, con đường tiến quan của ông ta xem như chấm dứt.
Quả nhiên, Tiết Tái Hưng ngậm miệng không nhắc gì đến việc bình định, đôi mắt lấp lánh sắc bén lõi đời của hắn nhìn chằm chằm Lý Nguyên Mẫn, như cười như không mà hỏi: "Tam điện hạ có kế sách gì chăng?"
Lý Nguyên Mẫn ra hiệu người hầu dâng thư trần tội của Viên Sùng Sinh lên.
Có Tào sư gia và Hà Tiễn quạt gió thổi lửa, bức thư này được viết vô cùng tường tận, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể cả việc Vương Triều Loan câu kết quan viên vơ vét của cải ra sao.
Lý Nguyên Mẫn đã sống lại một đời, cho nên biết rõ vị Tổng đốc đại nhân nhìn như trung lập này thật ra là người của Đại hoàng tử. Việc lật đổ Viên Sùng Sinh lần này chắc chắn là đã đắc tội Vương Triều Loan, cho nên chi bằng lợi dụng việc dân biến này mà bắt lấy điểm yếu của ả ta, sau đó trao tận tay tử địch của ả, mượn tay bọn họ xử lý Vương Triều Loan.
Tiết Tái Hưng giở thư, nhìn thoáng qua một chút, trên mặt hắn chợt lóe lên một tia khác lạ, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, vẫn hành động như thường, như thể sự việc ghi trên quyển thư này chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Nếu Lý Nguyên Mẫn không tình cờ biết được bối cảnh của hắn để rồi âm thầm lưu ý, có khi cũng không nhận ra được chút thay đổi thoáng chốc ấy.
Ai nấy đều là người thông minh, Tiết Tái Hưng đặt quyển thư xuống bàn, sảng khoái đáp rằng: "Hẳn là điện hạ đã có sách lược vẹn toàn, ta đây liền nghe theo ý kiến của điện hạ vậy."
Lý Nguyên Mẫn cười nói: "Thường nghe đồn Tổng đốc đại nhân làm việc vô cùng dứt khoát, hôm nay mới được chứng kiến."
Y đã tặng cho đối phương món quà lớn như thế, đương nhiên cũng phải đòi lấy một số lợi ích, bèn rót rượu ra, mời Tiết Tái Hưng một ly.
"Bản vương còn có một việc muốn bẩm báo."
"Điện hạ cứ nói thẳng."
Lý Nguyên Mẫn nói: "Một trong những nguyên nhân chính khiến dân chúng Lĩnh Nam oán giận để rồi xảy ra sự việc lần này là do giặc Oa hoành hành mà Phủ Tuần đài làm ngơ không quan tâm. Để trấn an bách tính, bản vương thỉnh cầu Tổng đốc đại nhân chấp thuận xuất binh đóng giữ biên cảnh."
"Đây là chuyện đương nhiên."
"Thế nhưng, Tham lĩnh Thủ quân hiện tại là Hà Tiễn đã mất dân tâm, hiện đang bị giam trong ngục ở Lĩnh Nam, cho nên vị trí này..." Lý Nguyên Mẫn ngưng một chút, lại cười nói: "Mong Tổng đốc đại nhân chớ cười chê, trong lòng bản vương đã có ứng cử viên, là Tổng chưởng Nghê Liệt trong phủ bản vương. Trong thời gian này, hắn đã luôn ở biên cảnh, hợp tác với các tộc trưởng địa phương thành lập dân binh tự vệ. Không ai có thể quen thuộc địa hình và tình hình nơi ấy hơn hắn nữa. Cho nên, bản vương cho rằng, khắp cả Lĩnh Nam này, không ai thích hợp đóng giữ ở Giang Lăng hơn hắn."
"Chính là vị Nghê Liệt thể lực hơn người kia?" Tiết Tái Hưng nhíu mày, hắn suy nghĩ trong chốc lát, khóe môi cong lên:
"Chỉ là một chức Tham lĩnh Thủ quân mà thôi, bản đốc sẽ đích thân tiến cử."
Lý Nguyên Mẫn cũng cong khóe môi: "Đã như vậy, bản vương thay hắn cảm ơn Tổng đốc đại nhân"
Rượu qua ba tuần.
Tiết Tái Hưng thưởng thức chén rượu trên tay, đột nhiên hỏi: "Điện hạ đã bao lớn rồi?"
"Vừa qua nhược quán không đến một năm."
"Ra là bản đốc không nhớ nhầm, trông điện hạ chỉ tầm mười sáu, mười bảy mà thôi, cứ tưởng rằng..." Hắn hơi híp mắt, trong mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ ạ, dường như đang cảm khái: "Điện hạ khác trước đây nhiều quá."
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười: "Năm ấy đến Lĩnh Nam, bản vương chỉ mới mười ba tuổi, bị giày vò vài năm ở nơi ấy, dù là ai thì rồi cũng sẽ thay đổi."
"Không, hạ quan muốn nói đến tướng mạo." Ánh mắt hắn dõi theo y, "Phong thái của Quảng An Vương, đừng nói là toàn bộ ba tỉnh Lưỡng Giang, có khi là toàn bộ Bắc An, chẳng ai có thể sánh được."
Ánh mắt Lý Nguyên Mẫn hơi dao động, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như mây gió: "Phật dạy rằng, bất cứ vật gì hễ có hình tướng đều là giả dối. Chẳng qua là lớp da bên ngoài, trăm năm sau rồi cũng về với cát bụi, không đáng nhắc tới."
"Ha, là hạ quan đường đột." Tiết Tái Hưng hơi chắp tay, rằng, "Mong điện hạ chớ có trách cứ."
"Không sao."
Lý Nguyên Mẫn ngửa đầu uống rượu, rồi nhẹ nhàng đặt cốc trên bàn.
Trong ngày tiếp theo, sau giờ Ngọ, thông cáo được dán khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Lĩnh Nam, gồm bốn việc sau:
Thứ nhất, phương pháp phân chia thu hoạch mới ban bố cách đây một tháng hết hiệu lực ngay lập tức. Toàn bộ Lĩnh Nam trở về như trước. Thuế má đã thu thêm sẽ được hoàn về căn cứ trên văn khế.
Thứ hai, vài ngày nữa, Thủ quân địa phương sẽ tiến hành đóng quân nơi biên cảnh, nếu có giặc Oa tràn đến, giết tại chỗ, không cần xét xử;
Thứ ba, không truy cứu dân chúng tham gia biến cố lần này. Nhưng kể từ sau khi bố cáo này được dán lên, nếu kẻ nào vẫn còn ý đồ gây rối, lập tức xử hình phạt cao nhất.
Thứ tư, hiện tại quan tổng quản Phủ Tuần đài đã nhận tội từ quan, sự vụ tạm thời do Phủ Tổng đốc quản lý. Sau khi Tổng đốc Giang Kính bẩm báo lên triều đình, sẽ do Lại bộ an bài.
Một tháng sau, nhờ có Phủ Tổng đốc tiến cử, Nghê Liệt chính thức tiếp quản Thủ quân địa phương.
Trong nghi thức tiếp lệnh, Lý Nguyên Mẫn hướng mắt về phía đám quan lại Lĩnh Nam, ánh mắt y quét qua từng kẻ một, đám quan chức kia ai nấy đều cúi đầu, không một tên nào dám ngẩng mặt nhìn y.