• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn chập chờn lay lắt, lặng im soi sáng tẩm phòng.

Nghê Liệt thở dốc nặng nề, trái tim đập thình thịch.

Hắn vừa mơ thấy... một giấc mộng rất kỳ quái.

Trong lòng hắn vẫn còn vương vấn dư âm tuyệt vọng và hoảng hốt trong mơ, điều này khiến lưng hắn đẫm mồ hôi lạnh, hắn sờ ngực, hầu kết giật giật.

Người bên cạnh hơi hé mắt, mơ màng vươn tay kéo vạt áo của hắn, như ngái ngủ, như nũng nịu hỏi:

"A Liệt, ngươi làm sao vậy?"

"... Không sao."

Nghê Liệt chậm rãi nằm xuống, người bên cạnh thuận thế chui vào trong ngực hắn, mơ màng nói: "Ngủ đi... Muộn lắm rồi..."

Trái tim Nghê Liệt mềm mại, vuốt ve mái tóc đen dài mượt mà của y, lại luồn tay ra sau gáy y, để y dựa lên cổ mình, chóp mũi hắn cọ vào trán người kia, thưởng thức mùi hương dìu dịu tỏa ra từ thân thể người đó.

Một lát sau, tâm lý dần bình ổn lại, nỗi sợ hãi như muốn ăn tươi nuốt sống ban nãy dần tản đi.

Đúng vậy, chỉ là một cơn ác mộng vô thưởng vô phạt mà thôi.


Trong ánh nến lập lòe, hắn nhìn con người đang say giấc trong vòng tay hắn, khẽ hôn nhẹ, ôm chặt hơn, rồi nhẹ nhàng khép mắt lại.

Một đêm yên bình.

***

Trong nháy mắt, đã đến Tết Mộc Ân. Ban đêm, trời cho mưa rơi tí tách, Chu Đại Võ không sao ngủ được, lo lắng cả một đêm, mãi cho đến khi sắc trời lộ ra bụng cá trắng. Không ngờ rằng vừa qua giờ Dậu, thiên không trong vắt, vạn dặm không mây.

Thật sự là một ngày đẹp trời.

Nghê Liệt đã mang binh đi thành Tây bố trí phòng ngự từ sớm, Chu Đại Võ dẫn theo một đội gồm sáu mươi người, cũng chuẩn bị xuất phát. Đang chuẩn bị lên ngựa thì thấy Nghê Anh mặc nam trang, cũng dắt ngựa đến đây.

Chu Đại Võ cau mày: "A Anh, hôm nay nhiều người phức tạp, không được ra ngoài, nhóc con ở lại phụ Long thúc trông coi vương phủ đi thôi."

Chân mày xinh đẹp của Nghê Anh nhướng lên, nàng đắc ý nói: "Điện hạ ca ca đã đồng ý cho ta đi rồi."

"Con nhóc này..."

Chu Đại Võ lắc đầu bất đắc dĩ, biết ngay là hôm qua vị đại tiểu thư này lại đi năn nỉ ỉ ôi điện hạ, bèn ra vẻ tức giận, ngúc ngoắc ngón tay về phía nàng.

Điện hạ luôn yêu chiều nàng, trừ khi gặp phải chuyện quan trọng, còn đâu thì đều đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Cô bé này được đối xử khác biệt như vậy, có khi sau này ở lại đây rồi trở thành Quảng An Vương phi luôn không chừng.

Hắn bỗng nghĩ đến thân thể đặc thù của điện hạ, cầm lòng không được mà thở dài một hơi. Nếu như không phải tại thân thể khác biệt như vậy, thì với tài năng tâm lực của chủ tử nhà mình, có ngại chi ai? Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ nhìn bằng con mắt khác. Đáng tiếc, đã sinh ra là song nhi, mang thân phận bất tường, cho nên bị bệ hạ ghét bỏ. Một đứa trẻ mới mười ba tuổi đã bị vứt vào vùng đất Lĩnh Nam hoang vu này, suốt tám năm trời không một ai hỏi han qua lại, thậm chí một phong thư thỉnh an cũng hiếm khi được dâng tới ngự tiền. Chuyện hôn sự sau này chắc cũng bị bỏ bê mà thôi.

Đường đường là một hoàng tử, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt như thế.

Quan lại vùng Lĩnh Nam hầu như đều ít nhiều biết đến tình cảnh của Quảng An Vương, cho nên sẽ không để con gái nhà mình nhảy vào hố lửa. Thế nhưng, khi tên tuổi uy tín của Quảng An Vương ngày càng lan xa, đám người này lại mượn gió bẻ măng, hết kẻ này đến kẻ khác tìm đủ mọi cách để tặng người cho vương phủ. Hai năm trước, cổng vương phủ tấp nập quá chừng ông mai bà mối, nhưng điện hạ vẫn kiên quyết từ chối. Sau này, người ta cũng hiểu ra ý tứ của điện hạ, mới thôi bàn chuyện kết thân.



Chu Đại Võ nghĩ thầm, có lẽ điện hạ cũng định giữ lại cô bé Nghê Anh này đi, như vậy cũng tốt, nàng sống ở đây từ nhỏ, điện hạ cũng yêu mến, nếu duyên này có thể thành, vậy hắn mừng thay điện hạ.

Trước đây, khi Lý lão tướng quân cử hắn đến bên người vị hoàng tử bị Minh Đức đế ghét bỏ này, tuy bên ngoài hắn không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng bất mãn. Có điều, những năm gần đây, hắn tận mắt nhìn thấy cơ thể gầy yếu mỏng manh này một thân một mình gầy dựng nên một vùng trời riêng, trong lòng từ lâu đã chân thành kính phục. Người chủ nhân này tính tình đôn hậu đoan chính, đối xử với bọn họ thành tâm thành ý, chia ngọt sẻ bùi, quả thật không chê vào đâu được. Thành ra không biết từ lúc nào, hắn đã trung thành một mực với y.

Chỉ trong phút chốc mà ngàn vạn ý nghĩ trôi qua, Chu Đại Võ cảm khái không thôi, nghĩ thầm, nếu là người điện hạ ưng ý, vậy hắn chú ý cẩn thận một chút, chăm sóc thật tốt cho vị Vương phi tương lai này.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ của đô thành Lĩnh Nam hôm nay đều treo cờ nhỏ năm màu bằng lụa, trên phố lớn người đông như mắc cửi, gần xa nô nức yến oanh. Trong một ngày đặc biệt như vậy, ngay cả quân thủ vệ cũng được phái tới, cứ mười bước lại có một binh sĩ đứng canh, cứ trăm bước lại có một lều phòng vệ, canh gác nghiêm ngặt, không để cho lễ hội cúng tế hằng năm xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Ở phía tây bắc đô thành có một tòa đài cao ngất, sừng sững trang nghiêm, đứng thẳng nơi ấy như một trụ chống trời. Trên khoảng sân rộng rãi dưới đài lúc này là biển người đông nghìn nghịt, đều là dân chúng đến xem lễ, trong tay họ cầm đầy những nhang khói hương hoa.

Người Lĩnh Nam sùng kính thần linh. Trời còn chưa sáng, người dân đã đến đây chờ đợi, ai ai cũng muốn giành lấy vị trí đầu tiên dâng hương. Quần áo nhiều người còn ướt đẫm nước mưa ban sáng, nhưng không ai tỏ ra mất kiên nhẫn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt sùng kính trang nghiêm.

Tiếng tù và vang lên hết đợt này đến đợt khác, mãi cho đến khi tiếng chuông trống tắt hẳn, từ Huyền Môn, Quảng An Vương bước vào.

Đầu y đội kim quan màu tím, mặc áo Long Cổn chín tầng màu son, mang ủng đen, gương mặt thanh tú nghiêm túc, mang theo phong thái cao quý hờ hững, khiến người khác không thể khinh thường.

Nghê Liệt nhìn chủ nhân của hắn đi về phía này thì quỳ một chân xuống, giơ cao hai tay lên trên đầu, dâng lên ba ngọn hương mạ vàng. Lý Nguyên Mẫn tiếp nhận, sau đó nhẹ nhàng nhấc vạt áo, đi lên bậc thang phía trước.

Bước lên tầng đầu tiên, một vị phù thủy mặt mày tô vẽ nước sơn bốn màu cầm cành liễu nhúng vào trong một chiếc bát bằng đồng đầy nước, sau đó vẩy về phía y, ấy là làm phép trừ tà tịnh thân. Một phù thủy nhỏ tuổi khác dẫn y leo lên tầng đài cao nhất, y sẽ đại diện cho bách tính Lĩnh Nam làm lễ cúng bái trời đất, thần linh, sau đó cắm ba nén hương vào chiếc lư hương to lớn trước mặt.

Cuối cùng, y nhận lấy bức văn khấn từ tay thầy phù thủy, cất giọng đọc lên.

Biển người bên dưới bùng lên một tiếng hân hoan. Từ lúc đến đây, vị phiên vương này đã luôn quan tâm đến công tác trồng trọt, lại khởi công xây dựng công trình thủy lợi. Y hiền hòa khiêm tốn, yêu dân như con, khiến cho người dân nơi đây kính trọng từ đáy lòng. Bọn họ lập tức ném những bắp ngô, táo hồng, gạo tẻ trong tay lên không trung, cầu nguyện hàng năm được mùa, ruộng đồng màu mỡ.

Thấy bên ấy náo nhiệt vô cùng, Viên Sùng Sinh ngồi trên đài cười khẩy một tiếng.

Vị Quảng An Vương này không có bản lĩnh gì khác, nhưng tài mị dân thuộc hàng đệ nhất. Có điều, y chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, ham muốn những hư danh này mà làm gì, chẳng lẽ còn trông mong bệ hạ nhìn y bằng con mắt khác hay sao? Không bằng nghĩ xem sau này làm thế nào để nuôi sống đám người trong vương phủ!

Mấy ngày nay, lão đã phái không dưới mười tay thám tử xuống các trang ấp để tìm hiểu tình hình thu hoạch. Lão tưởng rằng nếu Quảng An Vương dễ dàng nhường lại tất cả như vậy, thì nhất định thu hoạch năm nay có vấn đề. Nào ngờ, đây lại là một năm vô cùng được mùa, hoa màu thu được còn nhiều hơn hai phần mười so với năm trước. Cầm hai phần mười này tiến cống tuế bổng cho triều đình cũng thừa sức!

Quảng An vương... Nói cho cùng, vẫn là đứa trẻ nhát gan ở Lãnh cung năm đó thôi, cho dù có ra dáng lão luyện hơn một chút thì đã sao —— Là do chính mình suy nghĩ phức tạp quá.

Nếu y đã tỏ ý giao hảo, vậy đương nhiên lão phải nể mặt người ta một chút.

Lập tức cầu lấy tẩu hút, cười khẽ một tiếng.

Lại nghĩ, việc ở Lĩnh Nam này đang tiến hành rất thuận lợi. Ắt rằng nếu Quý phi nương nương thấy mình đắc lưc, sau này đến đợt xét thành tích ba năm, ít nhất cũng được phê 'giáp đẳng'; đến khi về triều lão lại đề xuất xin nâng phẩm bậc, hẳn là ổn thỏa.

*Giáp đẳng: Hạng nhất

Đương lúc đắc ý vô cùng, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Viên Tuần đài đang suy tư gì mà xuất thần thế?"

Lão định thần nhìn lại, thấy Quảng An Vương đang mỉm cười lịch sự mà tiến về phía lão.

Hóa ra, lễ cầu nguyện đã kết thúc. Nơi đài cao, quan quân thủ phòng đang giữ gìn trật tự, dân chúng lục tục xếp hàng chờ đi lên dâng hương.

Viên Sùng Sinh đứng dậy vái chào một tiếng: "Quảng An Vương cực khổ rồi."

Nghê Liệt đứng sau lưng Lý Nguyên Mẫn, thấy vậy lập tức bê một chiếc ghế đến cho y.

"Không sao, Tuần đài đại nhân cứ ngồi đi." Lý Nguyên Mẫn mở lời, sau đó ngồi xuống, thuận miệng nói: "Viên tuần đài đã đến Lĩnh Nam một thời gian rồi, ngài đã thích ứng với phong thổ nơi đây chưa?"



"Thần vẫn ổn," Viên Sùng Sinh cười híp mắt, nói, "Đa tạ Quảng An Vương quan tâm."

Lý Nguyên Mẫn cũng theo đó mà kể ra những chuyện khó khăn khi y mới tới Lĩnh Nam, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí rất là thoải mái hòa hợp.

"Đúng rồi, " Lý Nguyên Mẫn đóng quạt, ghé vào sát một chút, hỏi, "Về phương pháp phân chia hoa màu mới, Tuần đài đại nhân định bao giờ thì thi hành?"

"Theo trình tự mà làm, đợi thêm mấy ngày nữa."

Viên Sùng Sinh dường như không muốn nói nhiều, bèn rót trà cho y.

Lý Nguyên Mẫn làm như không hiểu ý lão, tay vuốt ve chuôi quạt, hỏi tiếp: "Vậy đại nhân có đi gặp các lãnh sự trang ấp để thương nghị chưa?"

Viên Sùng Sinh bật cười, "Bản quan chính là mệnh quan triều đình, lệnh của bản quan là ý chỉ của triều đình, cần gì phải hỏi ý đám dân đen đó, điện hạ, ngài lại nói đùa rồi."

Lão nhìn Lý Nguyên Mẫn đầy ẩn ý: "Ta thấy điện hạ cũng không cần vất vả như vậy, mấy thứ lễ lạt này chỉ có mất công mất sức, tổn hại thân thể, cùng lắm được cái danh mà thôi. Ở trong phủ nghỉ ngơi lại chẳng sung sướng hơn nhiều, điện hạ thấy có đúng không?"

"Ha ha, Tuần đài đại nhân nói đúng lắm."

Lý Nguyên Mẫn cầm chén trà lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm trà, khóe môi hé ra một nụ cười nhẹ.

Viên tuần đài thấy y không phản bác được thì có phần đắc ý: "Mấy nay náo nhiệt, nhân dịp này, hạ quan có thiết yến tại Dưỡng Xuân Lâu, không biết điện hạ có nể mặt hạ quan, tối nay đến uống chung vui vài chén chăng?"

"Một dịp thế này, sao có thể không đi?" Lý Nguyên Mẫn lập tức đáp lại.

Mặt trời đã lên cao, thời tiết cũng dần nóng lên. Viên Sùng Sinh mới từ kinh thành đến, thành ra chưa quen được với khí trời nóng ẩm này, cả người lão túa mồ hôi, vô cùng khó chịu, bèn khách sáo thêm đôi câu với Lý Nguyên Mẫn rồi cáo từ.

Lý Nguyên Mẫn nhìn theo bóng lưng của lão, trên khóe miệng vẫn vương nét cười, ánh mắt sâu thẳm.

Bỗng tầm nhìn tối sầm lại, hóa ra là Nghê Liệt đến gần, ngồi xổm xuống. Trên giày y có dính chút bùn đất, Nghê Liệt cúi xuống lau cho y.

Trái tim Lý Nguyên Mẫn mềm mại như bông, thật muốn vươn tay vuốt ve gò má hắn, nhưng y nhịn được.

Sau khi đã lau sạch sẽ, Nghê Liệt ném chiếc khăn tay dơ bẩn kia sang bên cạnh, rồi cứ nửa quỳ mà mình y.

"Điện hạ đâu cần nhắc nhở gã."

Lý Nguyên Mẫn khẽ cong môi, "Ta muốn thăm dò thử xem, gã quan lại kinh thành này có năng lực hay không thôi.".

Sự khác biệt giữa Lĩnh Nam và các nơi khác nằm ở bách tính nơi đây, nếu ngươi dám xem thường bọn họ thì đừng trách chơi dao có ngày đứt tay. Trong trận đại hạn kiếp trước, nhân dân Lĩnh Nam đã nổi dậy khởi nghĩa, tuy là sau này bị trấn áp, nhưng cũng khiến Đại doanh Giang Bắc thiệt hại hơn nửa nguyên khí, để rồi trở thành mầm họa cho Loạn Bát vương sau này. Đáng tiếc, Viên Sùng Sinh quá kiêu căng ngạo mạn, vẫn chưa nhìn rõ thời cuộc.

Y không muốn nói đến đề tài nhạt nhẽo này nữa, gương mặt giãn ra, dịu dàng thì thầm: "Chúng ta cũng nên về thôi. Tối nay ngươi còn phải cùng ta đến Dưỡng Xuân Lâu xã giao đôi chút đấy."


Y lại nghĩ đến một chuyện: "Lát nữa ngươi đến viện của ta đi, ta đã lệnh cho nhà bếp nấu nước ô mai, cho hết đá lạnh vào, uống rất ngon."


Ban nãy mới vừa là Quảng An Vương bình tĩnh khéo léo, đối đáp khôn ngoan, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại vô tình để lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy.


Chỉ có một mình hắn thấy được dáng vẻ này của y.


Nghê Liệt ngắm nhìn nét mặt trong khiết dịu dàng kia, trái tim cảm thấy mềm mại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK