• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nguyên Lãng dừng xe bên rìa con phố Chu Tước rộng lớn, gã chờ đợi hồi lâu mới thấy cổng cung mở ra, từ trong bóng đêm hiu quạnh xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy lộc cộc.

Gã vội buông mành, sửa sang lại vạt áo rồi xuống xe ngựa, chẳng bao lâu, cỗ xe chạy ra từ trong cung cũng dừng trước mặt gã.

Lý Nguyên Lãng vui vẻ tiến lên tiếp đón, giơ tay vái chào: "Hầu gia."

Mành xe được xốc lên, gương mặt lạnh tanh của Tư Mã Dục xuất hiện, hắn cất giọng lạnh nhạt: "Hầu phụ ta đã đi nhờ xe ngựa của Trung Thư Lệnh về phủ trước rồi."

Sau đó rũ mắt nhìn Lý Nguyên Lãng, lại hỏi: "Nhị điện hạ có việc gì quan trọng à?"

Lý Nguyên Lãng bị ánh mắt như vậy nhìn đến nỗi gai cả người, không biết vì sao, mấy ngày nay gã càng lúc càng sợ vị Tiểu Hầu gia nhà Tư Mã này, thậm chí mỗi lần gặp mặt gã còn lo âu thấp thỏm hơn cả gặp Lão Hầu gia nữa.

Thấy Lý Nguyên Lãng tần ngần ấp úng mãi, Tư Mã Dục liếc xéo gã, cười nhạt: "Nhị điện hạ đứng trời trồng ra đấy làm gì?"

Lý Nguyên Lãng nom thấy thái độ của Tư Mã Dục lạnh lùng xa cách như vậy thì lo quýnh lên, chỉ mới trước đây thôi, Tư Mã Hầu phủ còn rất thân thiện với gã, nhưng sao mới qua mấy ngày mà đã trở mặt như vậy.

Từ lúc bè đảng của Vương Triều Loan bị tiêu diệt, tên Lý Nguyên Húc kia đã thành rác rưởi, lại thêm tật chè chén nhiều năm nên thân thể đã bệ rạc cả rồi, bây giờ tên đó cứ trốn ru rú trong phòng cả ngày, nhất quyết không bước ra khỏi cửa. Mấy hôm trước gã có đi qua xem nó, thấy nước tiểu và phân bôi trét đầy giường, nhìn chẳng khác gì thằng điên. Thái y cũng có tới thăm khám, nhưng ai nấy miệng kín như bưng, cứ khăng khăng rằng thân thể thằng này vẫn khỏe mạnh —— Kẻ tinh ranh đều biết là do ai bày trò.

Điều này làm cho Lý Nguyên Lãng cực kỳ sợ hãi. Bây giờ, ngoài mặt thì Thái tử đối xử với gã cũng ra dáng anh em hòa thuận, nhưng gã tự khắc biết trong lòng, năm xưa, hầu hết các thủ đoạn của Vương Triều Loan đều qua tay gã, Thái tử nhất định cũng sẽ ít nhiều oán hận gã —— Thái tử là kẻ đầy bụng dao găm, bề ngoài nói cười thơn thớt là vậy, nhưng ai biết trong bụng gã có thủ đoạn nham hiểm thâm độc thế nào!

Cứ nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của Lý Nguyên Húc, trong lòng gã càng thêm lo sợ, hiện tại gã chỉ còn một cơ hội này!

Gã trộm quan sát Tư Mã Dục thật cẩn thận, cười nói: "Chỉ là mấy nay chưa gặp Lão Hầu gia, mai là ngày hưu mộc nên muốn đến thăm một lần... Cũng lâu rồi ta chưa có dịp uống trà của Trấn Bắc Hầu phủ."

Tư Mã Dục nghe vậy, cười khẽ: "Gần đây cha ta có chút bệnh trong người, e rằng không thể tiếp khách được, để ngày khác vậy."


Lại nói: "Đêm đã khuya, sau này Nhị điện hạ đừng chờ đến nửa đêm nữa, mất công có kẻ lại gièm pha Trấn Bắc Hầu phủ nhà chúng ta cậy quyền hống hách, đúng không nào."

Nói đoạn, hắn gật đầu chào một cái rồi chẳng thèm đoái hoài gì đến Lý Nguyên Lãng nữa, tay buông mành xuống, bảo tùy tùng đi tiếp. Cỗ xe ngựa lại lần nữa khởi động, dần dần đi xa.

Lý Nguyên Lãng đứng yên tại chỗ hồi lâu, mặt mũi âm trầm, cuối cùng hít một hơi sâu.

Trời không tuyệt đường người, Trấn Bắc Hầu phủ nhất định sẽ không ngồi yên nhìn Thái tử đăng cơ. Trước mắt, bọn họ chỉ có hai lựa chọn, là gã hoặc là thằng oắt xúi quẩy kia.

—— Chỉ cần trừ khử nó, như vậy Tư Mã Hầu phủ sẽ không còn lựa chọn nào khác, buộc phải trợ gã lên ngôi!

Đôi mắt gã nheo lại, ánh lên quầng sáng lạnh lẽo.

Vầng mây lồng bóng nguyệt, gió đêm cũng lạnh lùng.

***

Ánh đèn trong khách sạn lụi dần, trăng sáng rơi đầy nhân gian, lơ đãng trải ra một tầng sáng mơ màng.

Nghê Liệt bị người lay nhẹ, giật mình mở mắt ra, cặp mắt sắc sảo vằn tia máu của hắn đối diện với một đôi mắt rất dịu dàng.

Người trước mặt thậm chí còn cười nhẹ: "Ngươi lại đây."

Cổ họng Nghê Liệt giần giật, nhịp tim đập nhanh, hắn cấu bắp đùi của mình một cái. bấy giờ mới chịu nhận là mình không nằm mơ, sau đó cau mày nhìn y. Có lẽ là gương mặt quá dịu dàng kia làm hắn chẳng còn sức chống đỡ, hắn chậm rãi đứng dậy, vén chăn lên giường.

Hương thơm thanh nhã trong buồng nồng hơn một tẹo, khiến Nghê Liệt cảm thấy thật an bình, hắn chẳng thèm kiêng dè gì cả, vươn tay ôm chặt vòng eo của y, để y nép mình vào lồng ngực mình.

Người trước mặt vươn cánh tay mềm mại trắng nõn vuốt ve khuôn mặt lún phún râu của hắn, cử chỉ đầy quyến luyến yêu thương, sau đó lại ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn đôi lần. Trái tim Nghê Liệt cay đắng, những tưởng rằng đối phương lại vờ xem hắn như người thanh niên mười tám tuổi, nhưng thật ra không phải, bởi vì chỉ một khắc sau, Lý Nguyên Mẫn nhẹ giọng thì thầm: "Tào Cương nói rằng ngươi là một hoàng đế tốt."

Nghê Liệt ngẩn người, nhìn sâu vào mắt y, hắn không thấy được bất kỳ điều gì trong con ngươi đen huyền của người ấy, chỉ có ánh trăng loang nơi đáy mắt, nhìn hắn thật chăm chú.



Y nhích lại gần, nói: "Đêm nay, cám ơn ngươi."

Chẳng biết vì sao, trái tim Nghê Liệt run lên, trong lòng bất an khôn kể, lại thấy người nọ tiếp tục hôn nhẹ lên môi hắn, rồi từ từ trượt xuống. Nghê Liệt không nhịn được nữa, nâng đầu y dậy, chỉ thấy khóe môi y ướt đẫm, hoang mang nhìn hắn, dịu giọng hỏi: "Ngươi không thích ư?"

Y chau mày, không chờ Nghê Liệt trả lời, đôi môi mềm mại ướt nhẹp đã nhanh chóng hôn lên hầu kết của hắn, rồi nhỏm dậy, cả người ngồi lên thân hắn, thay đổi phương thức âu yếm khác. Đương khi Nghê Liệt hiểu ra y định làm gì thì quả thật giận sôi lên, lập tức siết chặt vòng eo Lý Nguyên Mẫn.

Quai hàm hắn đanh lại, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng chỉ cất giọng khàn khàn: "Đi ngủ đi thôi."

"Không, ta có việc nhờ ngươi." Trong bóng đêm, đôi mắt Lý Nguyên Mẫn như đang van nài hắn.

Chỉ là một lời nhỏ nhẹ như vậy, lại làm cho trái tim Nghê Liệt xót xa vô hạn, hắn nhắm mắt lại: "Ngươi cứ nói thẳng ra... Không cần làm những việc như thế này."

Lý Nguyên Mẫn có hơi sửng sốt, y mím môi, trượt khỏi người hắn, sau đó cầm lấy áo lót rơi bên cạnh rồi chậm rãi mặc vào, y buộc chặc dây áo xong, lại cúi người ôm cổ Nghê Liệt, kề sát vào người hắn.

Y im lặng một lúc lâu, nhưng vừa lúc Nghê Liệt cho rằng y đã ngủ rồi, thì chợt nghe thấy giọng nói của y khe khẽ vang lên.

Y nói: "Về chuyện A Anh... Ta nuôi dạy không tốt, tính tình ngang bướng như con trai vậy. Nhưng trong suốt những năm ở Lĩnh Nam này, tất cả mọi người trong Quảng An Vương phủ đều rất thương em ấy, hẳn là em ấy đã rất hạnh phúc."

Nghê Liệt hiểu rõ điều y đang vờ vịt ám chỉ, nhưng hắn thấy y còn sức mà giở trò vòi vĩnh mình thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều: "Yên tâm, về sau có ta đây, không ai dám bắt nạt Quảng An Vương phủ."

Thấy hắn đồng ý như vậy, khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn lập tức sáng rỡ: "Thật ư?"

"Thật chứ sao không." Nghê Liệt vuốt ve khuôn mặt y, giọng nói bất giác trở nên mềm mại, lại quen cửa quen nẻo mà kề trán mình vào trán y: "Chuyện hôm nay, sau này sẽ không xảy ra nữa."

Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, làm trái tim Nghê Liệt xao động, hắn cảm thấy đã rất lâu rồi chưa từng thấy y cười dịu dàng đến vậy, bèn rũ mắt nhìn y đăm đăm. Lý Nguyên Mẫn cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu, dâng đôi môi mình cho hắn.

Cái hôn dịu êm mà chủ động này làm Nghê Liệt rất xúc động, nhịp thở của hắn nhanh chóng rối loạn, lập tức trở mình đè y dưới thân, cũng bắt chước hôn đáp lại y một cách vụng về, lòng hắn nhủ thầm, một con người như vậy, sao lại có kẻ nỡ lòng nào ức hiếp y, sao nỡ...?

Cảm giác đau thương xa xót bỗng tràn ngập buồng tim hắn.

Rất nhanh sau đó, Nghê Liệt bị đẩy một cái, ngã ngửa ra giường.

Đêm nay, Lý Nguyên Mẫn rất dịu dàng, khác hẳn với trước đây, sự êm ái ngọt ngào này làm Nghê Liệt cảm thấy vô cùng sung sướng, hắn có thể cảm nhận được hồn linh mềm mại của y, cảm giác ấm áp nồng nàn dần dà len lỏi, làm dịu đi linh hồn đã cạn khô của hắn.

Nghê Liệt đạt được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Hắn ôm lấy con người còn đương đẫm mồ hôi kia, rồi cùng chìm vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, trong giấc mơ màng, cả người Nghê Liệt đột nhiên run rẩy kịch liệt, dường như vật nặng gõ mạnh vào lòng, Nghê Liệt giật mình tỉnh dậy, còn chưa kịp thở phào một hơi thì phát hiện bên người trống không.

Người nọ đi đâu mất rồi.

Trái tim Nghê Liệt đập thình thịch, vội vàng vươn mình xuống giường, tìm khắp xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng ai.

Trên bàn có một tấm giấy viết thư màu ngà, được đặt dưới một chiếc chặn giấy. Dưới ánh trăng soi, tấm giấy như tỏa ra vầng sáng lành lạnh, Nghê Liệt ba chân bốn cẳng chạy lại gần, thấy bên trên tờ giấy chỉ có mấy chữ nhỏ, nét bút cứng cáp, mực còn chưa khô: "Thi thể ta hỏa táng, tro cốt trải ra sông, chỉ mong cầu như vậy."

Cõi lòng hắn hốt hoảng cuống quýt, vội vàng đẩy cửa ra, còn chưa kịp gọi người đi tìm kiếm thì đã thấy trên nóc nhà cao cao phía đối diện có một bóng người vật vờ đi trên đó.

Đầu óc Nghê Liệt trống rỗng, hắn chẳng kịp nghĩ ngợi gì, lập tức bước lên lan can, vươn mình trèo lên nóc nhà rồi chạy về phía y như một con báo.

Mái ngói vỡ vụn dưới bước chân của hắn, vụn ngói văng tung tóe khắp nơi. Sự sợ hãi tựa như một chiếc khóa sắt kiềm chặt cổ hắn, suốt cả hai đời, Nghê Liệt đều chưa từng cảm nhận được niềm khủng hoảng như vậy, hắn thậm chí còn không thể kêu lên một tiếng, chỉ liều mạng đuổi cho kịp người kia.

Lý Nguyên Mẫn xoay người lại, thấy một bóng đen đang chạy vội về phía mình, khuôn mặt tái nhợt của y vẫn rất bình tĩnh, cả người lảo đảo chạy về phía chóp mái.

Cuồng phong cuốn bay làn tóc đen huyền của y, nhưng y phớt lờ tất cả. Y chạy vội đến điểm cao nhất, tựa như một cánh chim tự do.



"Không ——" Khóe mắt Nghê Liệt như muốn nứt ra, hắn phát ra một tiếng gào thét dữ tợn như dã thú.

Hắn trơ mắt nhìn con người ấy kiên quyết leo lên chóp mái nhà, sau đó dang hai tay như cánh chim rồi nhảy xuống không chút do dự.

Nghê Liệt kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể cường tráng của hắn bật về phía y, hắn chỉ kịp bắt lấy một góc áo của người nọ, tiếng vải bị xé rách vang lên, thân thể của người kia rơi xuống. Nghê Liệt rút thắt lưng, nhoài người tới, thắt lưng hắn lập tức cuốn lấy cổ tay gầy gò của người đó, chỉ một thoáng ấy, Nghê Liệt cũng bị một lực kéo rất mạnh làm cho ngã xuống, cả người hắn cũng trượt theo Lý Nguyên Mẫn.

Hắn nghiến chặt răng, nắm tay thành đấm rồi dộng thật mạnh, vách mái trơn trượt bị hắn đập thủng một lỗ. Bàn tay như vuốt ưng của hắn bám chặt lỗ hổng, mái ngói sắc bén cắt vào tay hắn, máu chảy đầm đìa, nhưng ít ra cuối cùng cũng giúp cho thân thể không bị trượt đi nữa. Hắn dường như không biết đau, chỉ nhìn đăm đăm vào con người đang bị trói ở đầu dây bên kia, lơ lửng trong không trung.

Vẻ mặt Lý Nguyên Mẫn vẫn ôn hòa, y nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Nghê Liệt, nhưng bàn tay còn lại lại duỗi về phía bàn tay đang bị trói kia.

Tròng mắt Nghê Liệt đỏ au như máu rỏ, hắn gào thét trong nỗi sợ hãi tột độ: "Không được nhúc nhích!"

Hắn nhìn chằm chằm vào từng động tác của y, hô hấp như ngừng lại: "Ngươi nghĩ về hắn đi, ngươi hãy nghĩ cho tên oắt con kia một chút!"

Những mảnh ngói vụn rớt xuống, rơi trên đất rồi vỡ toang, cả hai đời của Nghê Liệt chưa có thời khắc nào kinh hoàng hơn lúc này.

Hắn thấy y cười chua chát: "Không, hắn sẽ không quay về nữa, ta khổ sở như vậy, mà hắn vẫn đang tâm... Hắn sẽ không trở về nữa"

Y máy móc níu lấy dây thắt lưng trên cổ tay, gỡ bỏ từng vòng một.

Tròng mắt Nghê Liệt trợn trừng, quát lớn: "Lý Nguyên Mẫn! Nếu ngươi dám cả gan chết!"

Tơ máu vằn lên trong mắt hắn, tựa như thú hoang.

"Nếu như ngươi chết, ta thì sẽ dẫn thiết kỵ tràn vào Lĩnh Nam, giết sạch dân chúng trên đất của ngươi, giết luôn toàn bộ Quảng An Vương phủ! Giết sạch, giết hết! Ta sẽ nói cho bọn họ biết, căn nguyên của tất cả việc này đều là do ngươi - Lý Nguyên Mẫn! Tất cả đều là do ngươi!"

Lý Nguyên Mẫn thoáng dừng tay, cười đầy thê lương: "Ngươi sẽ không làm vậy..."

"Ta nhất định sẽ làm vậy!"

Giọng nói Nghê Liệt nặng nề, u ám như Diêm La: "Lý Nguyên Mẫn, ngươi không biết một khi ta nổi điên lên thì sẽ như thế nào. Ngươi vĩnh viễn không biết được một khi ta điên lên thì sẽ như thế nào!"

Hắn cắn răng, tựa như uy hiếp, lại tựa như van cầu: "Đừng làm ta phát điên!"

"Lý Nguyên Mẫn... Ngươi đừng làm ta phát điên..."

Máu từ tay hắn chảy xuôi theo cánh tay, thấm ướt tay áo, nhưng nỗi đau ấy chẳng là gì so với sự thống khổ xé toạc tim gan lúc này, hắn dốc toàn lực mà gào thét: "Lý Nguyên Mẫn!"

Mái túc đen dài của Lý Nguyên Mẫn tung bay trong làn gió thoảng, thân thể y lơ lửng giữa trời đất bao la, tựa như một con chim gãy cánh.

Khách sạn lục tục sáng đèn, thấp thoáng tiếng người hoảng loạn, Nghê Anh cũng leo lên mái nhà, nàng khóc lóc chạy tới, bò đến chỗ chóp mái, rướn người xuống nhìn theo, vừa trông thấy bóng người đang đong đưa đằng xa, nàng đã òa lên khóc nức nở:

"Điện hạ ca ca! Người không cần A Anh nữa ư?"

Nàng vô cùng bất lực, chỉ biết quỳ ở đó, dùng sức dập đầu, không ngừng gào khóc: "Cầu xin người đừng rời bỏ A Anh! Xin người đừng rời bỏ A Anh!"

Lý Nguyên Mẫn nhắm mắt lại, lệ tuôn đầy khóe mắt.


Nghê Liệt thừa dịp quát lớn một tiếng, dùng sức hất mạnh đai lưng, bóng người mảnh khảnh kia lập tức bay lên, hắn dang tay đỡ lấy y, người nọ nhào vào ngực hắn, Nghê Liệt lập tức ghì siết lấy người này.


Hắn hoảng loạn cực kỳ, vội vàng ôm chặt người ta rồi vươn mình trèo xuống nóc nhà, sau đó hấp tấp chạy thẳng vào buồng trong. Bức bình phong cũng bị hắn đẩy ngã lăn lóc trong lúc vội vã. Hắn đặt y lên giường, sau đó ôm chặt lấy y, vùi đầu mà hít ngửi không dứt.


Từ khuôn mặt, đến cần cổ...


Hắn thô lỗ mà hít ngửi hết chỗ này đến chỗ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK