Những hàng cây ven đường đã lên chồi non, đất trời Lĩnh Nam cũng thức giấc sau những ngày rét đậm.
Quảng An Vương phủ to lớn hùng vĩ là vậy, nhưng dường như cũng mờ đi trong làn mưa bụi mịt mù.
Trời còn chưa hửng sáng, mọi người trong vương phủ đã bắt đầu bận việc lu bù. Lão Tiền bưng bát thuốc một thân một mình đi qua hành lang trên cầu, bước thẳng một mạch đến hậu viện. Sau khi tới gian chính mới hơi tạm nghỉ ở cửa một chốc, nhỏ giọng kêu một tiếng, trong phòng lập tức vang lên tiếng cọt kẹt, Nghê Anh mở cửa nhìn ra.
"Tiền thúc cứ giao cho con đi."
Lão Tiền đưa bát cho nàng, lại hỏi: "Mấy hôm nay điện hạ có ăn ngủ được không?"
Nghê Anh gật đầu: "Uống thuốc xong thì ngủ yên được một đêm."
Lão Tiền nghe vậy thì yên lòng hơn một chút, lại móc một bình dầu từ trong ngực ra đưa cho nàng: "Nếu buổi sáng điện hạ thức dậy mà đau đầu, thì lấy dầu này thoa vào hai bên thái dương rồi xoa bóp cho người, sẽ đỡ hơn... Xin nhờ tiểu thư vậy."
Nghê Anh nhận lấy, định dợm bước vào trong thì chợt xoay người lại, nói nhỏ: "Mong ngài chịu vất vả một thời gian, thuốc mỗi ngày của điện hạ nhất định không được để cho người khác đụng đến... Xin ngài hết sức cẩn thận."
"Lão nô hiểu được." Đôi mắt mờ đục của lão Tiền hiện lên vẻ đôn hậu: "Tiểu thư hãy yên tâm, lão nô nhất định nhớ kỹ."
Mọi việc thuốc thang bây giờ đều do lão Tiền đích thân chuẩn bị, thậm chí đứa hầu duy nhất của lão cũng bị cho đi nơi khác, chỉ sợ có kẻ biết được tin điện hạ mang thai, thành ra đã cẩn thận rồi lại càng phải cẩn thận hơn.
Có điều, bây giờ thai nhi trong bụng điện hạ còn chưa đầy hai tháng, bụng vẫn chưa nhô, nhưng đến lúc thai lớn hơn nữa thì e rằng khó gạt người. Không biết đến khi ấy thì phải làm sao cho phải. Lão Tiền nghĩ đến đây, trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng chỉ đành lắc đầu rồi chậm rãi quay lưng đi.
Nghê Anh đứng tại chỗ một lúc, thở dài, bưng bát thuốc còn nghi ngút khói vào trong.
Nàng vén rèm, thấy người nằm trên giường đã tỉnh giấc, đang chống tay ngồi dậy.
"Đã đến giờ nào rồi?"
A Anh đặt thuốc xuống bàn rồi vội vàng tiến lên đỡ y: "Sắp tới giờ Thìn ạ."
Nàng lấy thêm đệm đặt bên cạnh cho y tựa vào: "Hôm nay điện hạ nghỉ ngơi đi, những sổ sách ngoài kia để em xem giúp người."
Lý Nguyên Mẫn cười nhẹ, "Nghỉ lâu lại biếng việc ra, chi bằng cứ bận rộn một chút, trong lòng cũng dễ chịu hơn."
Nghê Anh cũng bật cười, bưng thuốc đến cho y. Lý Nguyên Mẫn nhìn bát thuốc đen sánh kia một lúc rồi nhắm mắt lại, uống một hơi.
Mới vừa đặt bát xuống, trên môi đột nhiên lành lạnh, một viên kẹo mạch nha kề sát môi y, Lý Nguyên Mẫn sững sờ, theo quán tính hé miệng ngậm vào.
Vị ngọt ngào dinh dính của kẹo hòa tan vị đắng nơi đầu lưỡi, Lý Nguyên Mẫn thở phào nhẹ nhõm, thấy mặt mày Nghê Anh có phần tiều tụy thì trong lòng xót xa: "Mấy ngày nay, em vất vả rồi."
Trong những ngày bi ai tuyệt vọng này, nếu không nhờ có cô thiếu nữ mười mấy tuổi đầu lúc nào cũng ở bên, y không biết mình có thể chịu được bao lâu —— Lẽ ra em ấy phải luôn hồn nhiên vô tư mới phải.
Nghĩ như vậy, trong lòng y lại càng thêm áy náy, thở dài một hơi.
Nghê Anh thấy y định rời giường, bèn nhanh nhẹn gọi mấy ả hầu mang nước nóng vào, để y rửa mặt, thay đồ, sau đó khuyên y dùng ít cháo thuốc, rồi lại theo y đi thư phòng như thường lệ.
Giờ đây Nghê Anh cũng không còn mê chơi nữa, chỉ một lòng muốn đỡ đần Lý Nguyên Mẫn xử lý mọi việc từ lớn đến nhỏ trong Quảng An Vương phủ. Nàng tiếp thu rất nhanh, cũng nhờ có nàng giúp đỡ mà Lý Nguyên Mẫn bớt việc đi nhiều. Nghê Anh vốn là đứa trẻ thông minh, chỉ là trước đây nàng ham vui, không thích học hành, bây giờ đổi tính rồi, lại ngày càng chững chạc giỏi giang, trở thành phụ tá đắc lực của y.
Làm cho Lý Nguyên Mẫn vừa tự hào, vừa đau xót.
Nhưng y không biết là, càng tiếp xúc giải quyết các sự vụ này, Nghê Anh lại càng thương y. Nàng cảm thấy tám năm nay điện hạ ca ca cực khổ quá, cho nên càng thêm chăm chỉ học tập, mong mình sớm trưởng thành, để cùng gánh vác với điện hạ ca ca.
Kể như lúc hỏi về phép phân chia, Lý Nguyên Mẫn chỉ dạy một lát, Nghê Anh đã thuộc lòng, sau đó lại nhìn sổ rồi hí hoáy tính toán, rồi đưa kết quả cho Lý Nguyên Mẫn kiểm tra. Lý Nguyên Mẫn xem qua một chút, thầm khen trong lòng, đương lúc định chỉ bảo nàng thêm, chợt ngực y cuộn lên một thứ cảm giác rất khó chịu, y lập tức ôm ngực, nghiêng người nôn khan. Nghê Anh thấy vậy vội đặt bút xuống, vuốt lưng cho y.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn hoãn hoãn lại, cuống quýt lấy một viên ô mai từ bình gốm bên cạnh ngậm vào trong miệng, để át đi thứ cảm giác buồn nôn đang chực trào trong bụng, chờ cho thứ cảm giác khó chịu đáng ghét ấy dịu đi.
Nghê Anh cau mày, vốn định mắng mỏ cái thứ quậy phá trong bụng y vài câu, nhưng lại sợ điện hạ nghe thấy thì thương tâm. Tuy rằng bây giờ y đã khôi phục phong thái ngày thường, nhưng lại chưa từng hé răng một câu nào về việc này, làm như chưa có gì từng xảy ra.
Nhưng thứ cảm giác ghê tởm ấy lại cứ nhắc nhở y hết ngày này qua ngày khác.
Nhìn Lý Nguyên Mẫn nhắm mắt thở hổn hển, trong lòng Nghê Anh mặn đắng, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh y. Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên, Tùng Trúc vội vàng chạy vào.
"Điện hạ! Điện hạ! Có người từ kinh thành tới!"
Lý Nguyên Mẫn nghe thấy hai tiếng 'kinh thành' thì cả kinh, đứng bật dậy, động tác này khiến bụng y càng thêm khó chịu, y hơi chau mày, lấy tay vuốt ve bụng dưới, hít thở sâu một lúc mới bình tĩnh lại: "Là ai?"
"Là thái giám tuyên chỉ hầu bên cạnh Hoàng thượng."
Sắc mặt Lý Nguyên Mẫn nghiêm trọng hẳn lên, y đăm chiêu một lúc rồi nói: "Dẫn bản vương qua đó."
***
Sau khi tiếp chỉ xong, Nghê Anh cảm nhận được Lý Nguyên Mẫn đương bồn chồn lo lắng, dù vẻ mặt y nom vẫn bình tĩnh như thường.
Thánh chỉ tuyên rằng, bệ hạ bệnh nặng, lệnh cho y lên đường vào kinh hầu bệnh.
Nhưng suốt tám năm trời điện hạ ở Lĩnh Nam, Minh Đức đế nào có ngó ngàng gì đâu, sao nay lại ra bài tình nghĩa cha con làm gì.
Trái tim Nghê Anh như bị bóng tối vây kín. Từ dạo Đại hoàng tử đến nhà hoạch họe, chứng kiến điện hạ ca phải uốn gối cúi đầu, nàng đã biết rõ, cái chốn kinh kỳ đế đô kia thực chất là nơi đầm rồng hang hổ ăn thịt người.
Nhưng cũng như biết bao nhiêu chuyện trên đời, dù nàng có lo lắng thế nào, cũng đành bất lực.
Đến khi đêm về, Lý Nguyên Mẫn lại nhốt mình trong thư phòng, ngay cả Nghê Anh cũng bị y sai đi nơi khác, chỉ một thân một mình ngồi trước ngọn đèn leo lét mà ngẩn người.
Y nghĩ về dụng ý của thánh chỉ này.
Chưa đến một tháng sau, lão già mà y gọi là phụ hoàng sẽ băng hà, tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, lão lại gọi y vào kinh?
... Hay việc này là do cha con nhà Tư Mã tính kế?
Nghĩ đến khả năng này, Lý Nguyên Mẫn chợt cảm thấy gai cả người. Mấy năm nay, y đã nhiều lần cự tuyệt những lời mời gọi lẫn thăm dò của Trấn Bắc Hầu phủ. Nếu như Trấn Bắc Hầu phủ muốn nâng đỡ một kẻ vừa không bối cảnh, vừa sẵn lòng làm con rối cho chúng, thì rõ ràng Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng là lựa chọn thích hợp hơn y nhiều —— Sau khi bè phái của Vương Triều Loan bị tiêu diệt, Lý Nguyên Húc đã chẳng còn cơ hội lên trời, nhưng Lý Nguyên Lãng thì khác. Mẹ đẻ của gã là một cơ nữ, mấy năm nay, gã đi lại khá thân cận với Trấn Bắc Hầu phủ, rất mực lấy lòng, chỉ còn thiếu một cái gật đầu của Tư Mã Kỵ nữa mà thôi.
Còn y, trong kiếp này, y đã không còn là vị hoàng tử nhu nhược, bị Tư Mã Dục dùng 'tình yêu' mê hoặc, khống chế, buộc phải dựa dẫm vào bọn chúng từ năm mười ba tuổi. Những năm gần đây, Trấn Bắc Hầu phủ vẻ như cũng chẳng đoái hoài gì đến y nữa, vốn đã đèn nhà ai nấy rạng, sao nay lại tìm đến y?
... Hoặc cũng có thể chuyện này không liên quan đến nhà Tư Mã, chẳng qua là Minh Đức đế tự dưng nghĩ ra trò hoang đường nào đó, trước khi chết cũng phải tìm cách làm nhục y một phen, tựa như chiếc đai trinh tiết trong kiếp trước.
Nhưng dù là khả năng nào đi nữa cũng làm y sởn cả gai ốc.
Lý Nguyên Mẫn chống tay lên án, bưng kín mặt, lại thở dài một hơi, chưa có lúc nào mà y cảm thấy mệt mỏi như bây giờ.
Một hồi lâu sau, Nghê Anh từ ngoài bước vào, nàng nhìn con người đang lẳng lặng ngồi đàng kia một lúc, rồi chậm rãi lại gần.
Nàng khom người, khuỵu xuống bên cạnh y, tựa đầu trên đầu gối của y, giống như trước đây: "Điện hạ, em vào kinh cùng người nhé, dù thế nào thì em cũng ở bên người."
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt nhìn mái tóc đen huyền của nàng, đáy mắt đau thương.
"Điện hạ đừng khuyên em nữa." Nàng nằm trên đầu gối Lý Nguyên Mẫn; A Anh thông minh hiểu chuyện phụ giúp y mấy ngày nay đã đi đâu mất; nàng trở lại làm cô bé bướng bỉnh ngoan cố, chỉ biết thút thít nghẹn ngào, "Người đừng bỏ A Anh lại."
Cổ họng Lý Nguyên Mẫn nghèn nghẹn, đôi mắt ầng ậc nước, giơ tay xoa đầu nàng, thở dài một hơi.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân vẫn rào rạt không dứt, tuôn rơi xối xả, hơi ẩm thấm qua lớp giấy dán trên song cửa sổ mà chui vào phòng, khiến người ta lạnh lẽo.
Một lúc sau, Lý Nguyên Mẫn mở miệng bảo: "Em gọi Chu Đại Võ vào đây cho ta."
Nghê Anh ngẩng đầu, thấy y vẫn bình thản như vậy thì ngẩn ngươi, ngơ ngác nhìn y một lúc rồi mới lau nước mắt, đứng dậy ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Chu Đại Võ vội vàng bước vào, có lẽ là do thấy thần sắc Quảng An Vương hết sức nghiêm nghị, hắn cũng tỏ ra thận trọng hơn, khom người chờ lệnh.
Lý Nguyên Mẫn lấy ra một mảnh lụa từ trong ngực, ngắm nghía trong chốc lát rồi đưa cho hắn.
Chu Đại Võ tiếp nhận, mở ra xem một chút, thấy đó là một tấm hải đồ, hình vẽ ký hiệu chi chít rậm rạp. Không biết vì sao, trong lòng hắn chợt cảm thấy hồi hộp.
"Điện hạ, đây là..."
Lý Nguyên Mẫn giơ tay, ra hiệu cho hắn yên lặng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, bây giờ bản vương muốn giao cho ngươi một việc. Việc này không có đường thương lượng, ngươi cũng không được khước từ, nhất định phải ghi lòng tạc dạ, có biết chưa?"
Vẻ mặt Chu Đại Võ hết sức nghiêm túc, cúi đầu quỳ lạy.