Như chiếc nụ ngậm sương nở rộ thành hoa, tỏa ra hương mật ngọt ngào, mơn mởn non tơ chờ người đến hái.
Như quả chín đầu cành bị người vò nắn, vỡ ra chất ngọt thơm nồng, tưới tắm lên linh hồn cạn khô.
Lý Nguyên Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể chẳng còn là của mình nữa.
Y như rơi vào bóng tối vô cùng vô tận, bóng đêm đen đặc như mực nước, vùi lấp mọi cảm quan, y cảm thấy mình như sắp chết đuối, không sao thở nổi, chỉ có thể vô thức mà thở dốc.
Khó chịu quá, thật sự khó chịu quá.
Đương lúc tưởng như sắp tắt thở tới nơi, bên tai y bỗng vang lên một tiếng đứt 'phựt', có cái gì đó đang vỡ vụn, một tia sáng trắng đến lóa mắt xua tan toàn bộ hắc ám, lý trí y nổ tung, tựa như pháo hoa bảy màu rực rỡ.
Linh hồn y trôi bồng bềnh giữa không trung.
Một lúc lâu sau, giữa đầy trời khói hoa, y thấp thoáng nghe được giọng nói trầm thấp của Nghê Liệt đang gọi mình, tuy nhẹ nhàng nhưng gấp gáp.
"Điện hạ... Điện hạ..."
Thần trí trở về với thân thể, các giác quan dần thức tỉnh.
Y mất khống chế.
Lý Nguyên Mẫn bất chợt chảy nước mắt, rồi vội vàng choàng tay ôm lấy Nghê Liệt,
"Ta bị làm sao vậy?" Y thất kinh, nghẹn ngào, "Rốt cuộc ta bị làm sao vậy?"
Nhìn thấy đệm chăn sũng nước, Lý Nguyên Mẫn xấu hổ đến nỗi mất bình tĩnh. Y muốn giải thích, rằng từ trước đến nay y chưa từng như vậy, từ khi còn nhỏ y đã bị người ngó lơ, cho nên rất sợ gây thêm phiền phức cho người khác; trong ký ức y, chưa có khi nào y lại chật vật như bây giờ.
Lúc ấy, hai con người ngây thơ này hoàn toàn không hiểu điều vừa xảy ra có ý nghĩa gì, chỉ hoang mang hoảng loạn ôm lấy nhau, Nghê Liệt cũng ngây ngốc, mặt đầy lo lắng: "Để ta gọi lang y đến."
"Không được," Lý Nguyên Mẫn không cho hắn đi, y ném chiếc đệm chăn ướt nhẹp kia xuống đất, giống như ném đi thứ ký ức làm y chật vật lúng túng không thôi, chiếc chăn ấy là chứng cứ cho sự mất khống chế của y. Y sợ hãi vô cùng, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh đoan chính của vương tôn quý tộc ngày thường, chỉ biết hoang mang rối loạn mà ôm lấy Nghê Liệt, giống như một đứa trẻ đang làm nũng: "Không được xem, không cho ngươi xem."
"Ta không xem." Nghê Liệt ôm hôn y, đau lòng hỏi, "Trong người người còn chỗ nào không khỏe?"
Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng mặt, y dùng mu bàn tay vén đi vài lọn tóc ướt nhẹp còn dính trên má, lắc đầu một cái, lại đặt tay lên ngực, lo sợ thì thào: "Tim ta đập nhanh lắm, muốn nhảy lên đến cổ họng rồi."
Nghê Liệt buông y ra, cầm lấy hai tay y, lại áp tai lên lồng ngực mỏng manh của y. Quả nhiên nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng, loạn nhịp.
"Phải làm sao bây giờ?" Nghê Liệt bối rối.
"Ngươi ôm ta đi." Lý Nguyên Mẫn ôm hắn, nép vào trong lồng ngực của hắn, y nhớ lại cảm giác hồn phi phách tán ban nãy mà khiếp vía: "Có lẽ nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi."
Y vùi mặt vào hõm cổ Nghê Liệt, đôi má áp vào làn da màu lúa mạch đang mồ hôi nhễ nhại, nhưng y không ngại chút nào, hơi thở quen thuộc từ thân thể người thanh niên như có một ma lực thần kỳ, an ủi động viên y, để trái tim đang kinh hoảng của y từ từ hòa hoãn lại.
Tắm xong, Nghê Liệt cầm khăn, cẩn thận lau tóc cho y.
Sau những phút hoảng hốt ban đầu, Lý Nguyên Mẫn đã tỉnh táo lại, nhưng Nghê Liệt thì vẫn đang hồn vía lên mây. Biết hắn vẫn còn lo lắng chuyện vừa rồi, cả khuôn mặt y nóng lên, mới cầm lấy tay hắn mà rằng.
"Ngươi trở về đi thôi, ta ngồi đây hóng gió nghỉ ngơi một chút là được... Lỡ có xảy ra chuyện gì thì cũng còn người hầu ở ngoài."
Lý Nguyên Mẫn sống ở Lãnh cung từ nhỏ, đã quen với yên tĩnh, nên trong viện của y từ trước đến nay đều không nhiều người hầu kẻ hạ. Sau này, vì Nghê Liệt thường xuyên đến thăm y vào ban đêm, nên tôi tớ theo hầu lại càng ít, bây giờ chỉ còn một gã sai vặt canh gác bên ngoài.
"Tối nay ta ở lại đây." Nghê Liệt không cho y cơ hội từ chối, "Sáng sớm sẽ rời đi."
Lý Nguyên Mẫn thở dài, biết hắn không yên tâm để y một mình, cũng đành chiều hắn. Sau khi Lý Nguyên Mẫn vào giường nghỉ ngơi, Nghê Liệt lập tức nhảy vào bồn tắm mà y vừa tắm qua, vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng lau khô người, sau đó bước vào nằm cạnh Lý Nguyên Mẫn.
Lý Nguyên Mẫn cảm thấy bên cạnh chùng xuống, sau đó cả người y bị kéo vào một vòng tay ấm áp, một cái đầu dựa sát ngực y, lắng nghe tiếng từng nhịp tim đang đập.
Lý Nguyên Mẫn thở dài, nâng đầu hắn dậy: "Đừng lo, bây giờ ổn rồi..."
Y hôn lên vầng trán hắn, "Có lẽ là do mấy ngày liền..." Lý Nguyên Mẫn hơi lườm hắn một cái, khuôn mặt hồng hồng, "Sau này đừng làm bừa như vậy nữa là được."
Nghê Liệt mới ăn quen bén vị, tinh lực lại dồi dào, những khi hứng lên thậm chí còn dằn vặt y từ khi chiều tối đến tận nửa đêm. Tuy Lý Nguyên Mẫn rất cưng chiều hắn, nhưng có lúc cũng chịu không thấu.
Y ôm chặt vòng eo của người thanh niên, "Thôi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Nghê Liệt hôn y, ôm lấy thân thể mềm mại không xương của y vào trong lồng ngực, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn vương nét ưu sầu.
***
Mặt trời đứng trên đỉnh đầu, không khí trên sân tập võ bị hun nóng đến nỗi tạo thành những sóng nhiệt dao động.
Chu Đại Võ lau mồ hôi trên mặt, giơ tay phe phẩy một lúc, rồi mới bước đến chỗ người thanh niên cao lớn đứng cách đó không xa,
"Ta thấy hôm nay như vậy được rồi, cho mấy người họ nghỉ ngơi ăn cơm đi."
Nghê Liệt nhìn về phía sân luyện võ, gật đầu.
Chu Đại Võ quát một tiếng, vỗ tay ra hiệu cho binh sĩ đến phòng ăn dùng cơm, sau đó tiện tay cầm túi nước uống liền mấy hớp rồi quăng sang bên cạnh, đoạn cởi đi áo bào, vắt một cái, mồ hôi chảy ra ào ạt.
Thấy vậy, hắn không nhịn được mà oán giận: "Thời tiết quỷ quái này!"
Hắn cởi trần, vắt chiếc áo đã bị vắt thành bánh chẻo lên vai, nghĩ đến cảnh lát nữa về đến nhà ăn một chén đậu hũ mát lạnh do nương tử làm thì trong lòng sung sướng lắm.
Hắn là Phó chưởng phủ binh của Quảng An Vương phủ, lẽ ra phải ăn ở trong phủ, nhưng từ khi nương tử hắn có mang, để thuận tiện cho hai người họ, Quảng An Vương bèn tặng họ một ngôi nhà, thuê một bà vú, cho phép hai vợ chồng dời ra ngoài. Cứ thế, một gã võ phu từ kinh thành đến như hắn bỗng chốc trở thành con rể Lĩnh Nam.
Con gái Lĩnh Nam không hàm súc e dè như các nơi khác, mà vô cùng bạo dạn thẳng thắn. Thuở còn là thiếu nữ, nương tử hắn không may ngã xuống nước, hắn tình cờ cứu nàng, thế là tối hôm đó nàng lập tức tìm tới cửa, đòi gả cho hắn cho bằng được.
Hại hắn bị mọi người cười muốn thối mũi, một thằng đàn ông thô kệch như hắn, vậy mà lại bị nàng làm cho đỏ cả mặt, không biết phải làm sao.
Nhớ đến chuyện cũ, Chu Đại Võ vô thức cười ra tiếng, nhất thời không để ý có người đằng trước, thiếu chút nữa đụng phải người ta.
Hắn vừa ngẩng đầu, Nghê Liệt đã cầm trường côn, hất cằm về phía đài luyện binh.
Chu Đại Võ 'Ây da' một tiếng, nghĩ thầm hôm nay sao tự dưng lại tìm hắn so tài.
Từ năm mười ba tuổi, sau khi đá hắn rớt khỏi lưng ngựa, thằng nhãi này chưa từng tìm hắn quyết đấu lần nào nữa, nên Chu Đại Võ rất là ngạc nhiên.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Lời còn chưa dứt, Nghê Liệt đã xông lên, chỉ mới hai ba chiêu đã ép họ Chu chật vật lùi về phía giá treo binh khí. Chu Đại Võ tức đến thở phì phì, ném quần áo đang vắt trên vai qua một bên, tiện tay chọn lấy một thanh trường côn, nhào lên đỡ đòn.
Chỉ trong chốc lát, trên sân vang lên một tiếng 'phịch', Chu Đại Võ té lăn ra đất, hắn nhe răng trợn mắt mà đứng lên, vừa phủi đi bụi bặm, đã nghe người trước mặt lạnh lùng quát một tiếng: "Tiếp tục!"
Chu Đại Võ cắn răng, cầm gậy bật người tới, nhưng lần này đối thủ ra tay càng nhanh, hắn còn chưa kịp quan sát đòn tấn công thì đã bị đánh bay ra ngoài. Không chờ hắn đứng dậy, một cơn gió vụt qua, trường côn đã chỉa thẳng vào mặt hắn, đầu gậy cách chóp mũi của hắn chỉ có nửa tấc.
Chu Đại Võ vừa đau vừa giận: "Thằng nhóc này muốn sỉ nhục ông có đúng không!"
Hắn hùng hổ đứng lên, khập khễnh xoa chỗ đau trên mông. Hắn nào có ngờ được, mấy năm nay không giao thủ, trình độ của thằng oắt này đã kinh khủng như vậy. Dù gì hắn cũng là cao thủ có tiếng ở kinh thành và Lĩnh Nam, vậy mà không khác gì đứa trẻ con vung vẩy tay chân trước mặt thằng nhóc kia. Tuy trong lòng rất phục, nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải châm chọc mấy câu: "Chú mày thì lợi hại rồi, lần sau đi sinh sự với người khác đi! Ông đây không thèm hầu cậu nữa!"
Nghê Liệt thu gậy, đứng ì ra một chỗ, không giải thích, cũng chẳng hề hé răng.
Chu Đại Võ xoa nắn chỗ đau một lúc, sau khi bớt giận rồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng, thằng oắt này trước nay chưa từng như vậy bao giờ, cái mặt đờ đẫn như người chết của thằng nhóc vậy mà hiện lên vẻ chần chừ, ra chiều muốn nói lại thôi.
Cũng nhờ mấy năm nay chung đụng, Chu Đại Võ phần nào hiểu được cá tính trầm lặng như hũ nút của nó. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, đoán là thằng nhóc con này có việc cần tìm mình, Chu Đại Võ lập tức vòng ngón tay, làm động tác đổ rượu vào miệng, hỏi, "Có việc cần tìm ông à?"
Quả nhiên, cái hũ nút kia lập tức thu gậy.
Chu Đại Võ thở dài, mắng thầm thằng khỉ này quá là làm kiêu, rõ ràng cần tìm hắn nói chuyện nhưng lại cứ không chịu mở miệng, khi không lại kiếm chuyện đánh hắn một trận, phải ai mà không rõ tính tình của nó, không khéo lại chuốc thêm thù.
Trong lòng rủa thầm một trận, sau đó lắc đầu, vỗ vai thằng ôn con kia, "Đi thôi, có một quán rượu nhỏ bên phố Tây, đi qua đó uống một chén."
***
Sau khi đã cơm no rượu say, Chu Đại Võ vừa đi vừa huýt sáo, mới về đến cửa đã có hai cái bóng nhỏ nhào tới, ôm lấy hai chân hắn.
Đó là hai đứa nhóc con nhà hắn, đứa lớn là Quân ca nhi, năm nay tròn bốn tuổi, đứa nhỏ là Dung tỷ nhi, mới vừa thôi nôi, hai đứa trẻ đeo vòng đầu hổ, bước đi chập chững, đáng yêu quá chừng.
Chu Đại Võ chùi miệng, ngồi xổm xuống, ôm cả hai đứa bé vào trong lồng ngực rồi hôn mỗi đứa một cái thật vang. Một bà vú già hiền lành chạy ra đón ba cha con, mặt mày mang ý cười.
"Lão gia đã về."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mành cửa bị hất lên, một người phụ nữ xinh đẹp mặn mà xuất hiện, giận dỗi mắng rằng: "Còn dám trở về à, có còn biết đây là nhà mình không đấy?"
Chu Đại Võ ra vẻ căng thẳng, giao hai đứa trẻ cho bà vú, rồi mặt dày mày dạn mà dỗ dành: "Biết chứ, sao lại không biết được, là tại thằng nhóc Nghê Liệt rủ đi uống rượu chứ đâu?"
Giang thị phì cười, "Nói dối không chớp mắt luôn kìa, Tổng chưởng đại nhân của mấy người vốn một thân một mình, tính tình lạnh như băng ấy, làm gì có chuyện chủ động mời mình đi uống rượu? Mình coi tôi là đồ ngốc à!"
"Chu choa! Tôi mà lừa gạt mình là lưỡi tôi mọc đốm, lòng bàn chân chảy mủ!" Chu Đại Võ luôn mồm thề thốt, hắn vừa dìu nương tử vào nhà, vừa ra vẻ thần bí mà kể lể, "Mình có biết thằng nhóc kia tìm tôi để làm gì không?"
Chu Đại Võ kéo tay Giang thị, cúi đầu nói nhỏ vài câu.
Giang thị đỏ bừng cả mặt, giật mình hỏi lại: "Thiệt hay giả?"
Chu Đại Võ cười: "Đây là cây vạn tuế ra hoa, thằng nhóc này, vậy mà cũng biết nuôi giấu tình nhân, tôi còn tưởng đâu nó chỉ biết ăn chay thôi đấy!"
Dân phong Lĩnh Nam vốn phóng khoáng, không có nhiều cấm đoán trong chuyện nam nữ, đi đến đâu cũng thấy trai gái hẹn hò yêu đương, ấy là chuyện hoàn toàn bình thường.
Giang thị hờn dỗi lườm hắn. Có lẽ là do rượu say làm con người ta phấn khởi, hoặc chăng là do thằng oắt tưởng như lãnh đạm kia gợi chuyện, khiến cả người cũng khô nóng theo.
Hắn bèn kéo ống tay áo của Giang thị, cười hì hì mà rằng: "Nương tử, đã mấy ngày rồi, chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, Chu Đại Võ lập tức la lên 'ui da' một tiếng, xoa xoa cánh tay rồi xụ mặt, tỏ vẻ lấy lòng, "Kiều kiều, mình nỡ lòng nào đối xử với phu quân như thế."
Hắn liếc mắt nhìn chung quanh, thấy bà vú đã dẫn hai đứa bé về phòng ngủ trưa, lập tức chẳng nói chẳng rằng mà đóng chặt cửa phòng.
Trong phòng vang lên tiếng Giang thị vừa cười vừa mắng, nhưng trong nháy mắt, tất cả bỗng dưng yên tĩnh.
Ngoài sân liễu rủ, nắng vàng rơi nghiêng.