Sao Hôm vừa lặn không lâu, sắc trời tờ mờ sáng. Đến giờ Thìn, mặt trời đã neo cao, hơi nóng hầm hập lan tỏa khắp mặt đường, cây cối ven đường rủ bóng, xanh um tươi tốt, nắng gắt làm màu đọt lá non sớm chuyển thành xanh ngắt. Trong chuồng ngựa, một thớt tuấn mã cũng đang phì phì mũi, tranh nhau uống nước trong máng, dường như chúng cũng cảm nhận được cái oi bức lúc hè sang.
Nơi biên thùy Tây Nam này vốn có cấu trúc dạng bồn địa, khí hậu quanh năm ẩm ướt, lại thêm ánh mặt trời chói chang làm cho nơi đây không khác gì cái lồng hấp khổng lồ, nóng nực vô cùng, khiến người ta phiền muộn.
Chu Đại Võ nhảy khỏi lưng ngựa, tiện tay ném dây cương cho mã phu, hắn quẹt tay lau đi mồ hôi trên mặt, khó chịu mà thở hắt ra.
Cái thời tiết quỷ quái này!
Hắn thấp giọng mắng một tiếng. Bấm đốt ngón tay mà tính, hắn đã rời kinh thành đến Lĩnh Nam ngót nghét có hơn bảy năm. Từ đó đến nay, hắn đã cưới vợ rồi đẻ ra hai đứa nhóc kháu khỉnh, nhưng vẫn không sao thích ứng được cái khí hậu ẩm ướt đến phát ngợp nơi đây, không biết sau này còn cơ hội về lại kinh thành hay không.
Hắn vừa lắc đầu thở dài, vừa nhanh nhẹn cầm túi công văn treo trên lưng ngựa, chạy về hướng Quảng An Vương phủ.
Quẹo vào một con đường, Cổng Vương phủ liền hiện lên trước mắt.
Đây là một toà vương phủ không quá hùng vĩ hoa lệ, cổng ngoài có kiến trúc độc đáo, mang phong cách dị vực đặc trưng của vùng Lĩnh Nam, không hề giống với phủ trạch của các quý tộc trong kinh đô. Điểm giống nhau duy nhất nằm ở hai con sư tử bằng đá bên ngoài, chúng nhe răng, tướng ngồi trang nghiêm, đằng sau là hai người phủ binh đang nghiêm mặt đứng gác.
Chu Đại Võ vội vã bước vào phủ, mới vào đến cửa thì bắt gặp Trương Long đang đị ra ngoài.
"Ây, cuối cùng ông đã về rồi, nếu mà chậm thêm nửa khắc, coi chừng vị tiểu gia kia lột da ông luôn!"
"Thì tôi đang chạy vội đây này." Chu Đại Võ lau mặt, lại hỏi: "Cậu ta đang ở đâu?"
Trương Long bĩu môi: "Thì còn ở đâu được nữa? Đang chờ ông trong sân luyện võ đấy."
Chu Đại Võ rụt cổ, trong lòng hồi hộp, tuy là hắn lớn hơn người ta bảy, tám tuổi, nhưng trước mặt vị tiểu gia kia vẫn không có chút ưu thế nào —— ai bảo tài nghệ hắn không bằng người ta, cuối cùng mất chức Tổng chưởng Phủ binh vào tay đối phương.
Tuy Chu Đại Võ hắn không phải cao thủ tuyệt thế, nhưng cũng không phải hạng người dễ chọc, vậy mà không ngờ rằng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, cậu thanh niên mười bảy tuổi kia đã vượt xa hắn nhiều như vậy, nhớ đến lần đầu bị đánh cho rớt xuống ngựa, hắn lắc đầu thở dài, nắm chặt túi công văn, vội vàng chạy đến sân tập võ phía sau vương phủ.
Chưa kịp đến cửa, đã nghe thấy phía bên trong bùng nổ một trận hoan hô nhiệt liệt.
Hắn nhanh chân chạy thêm vài bước, liền nhìn thấy gò má lạnh lùng mà cương nghị như đao khắc của Nghê Liệt, dáng người cậu ta cao to, lúc này đang hờ hững kéo một cây cung lớn, con ngươi nheo lại, mũi tên đột ngột bắn ra, sau đó cậu ta lại lập tức cài tên, giương cung, kéo dây, rồi bắn tên, động tác liền mạch không dứt, tiếng cung rời dây vang lên xoạch xoạch xoạch, mũi này tiếp mũi khác, trong phút chốc đã bắn ra ba mũi tên, từng mũi từng mũi lao vào đúng hồng tâm, bổ đôi mũi trước. Chỉ trong khoảnh khắc một hơi thở, mấy mũi tên cắm trên bia đã bị bắn cho nát hết cả, riêng mũi tên cuối cùng cắm vào chính giữa hồng tâm, xuyên thủng cả bia ngắm dày ba tấc. Bia ngắm nghiêng ngả rung lên bần bật.
Các binh sĩ đang đứng vòng quanh sân lần nữa bùng lên tiếng reo hò khen ngợi, còn to hơn cả ban nãy.
Chu Đại Võ thấy vậy thì xuýt xoa quá chừng, dù hắn đã gặp không ít cao thủ trong kinh, nhưng chưa từng thấy kẻ mang thần lực trời sinh như vậy.
Nhân lúc ầm ĩ, hắn vội vàng tiến lên, mang túi công văn trình cho Nghê Liệt, Nghê Liệt thuận tay đưa cung cho hắn, sau đó lật xem, một lúc sau, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng. Nghê Liệt cất công văn vào ngực, rồi chẳng nói chẳng rằng mà đi vào viện.
Chu Đại Võ vươn tay nhận lấy chiếc cung, thân nó ánh lên ánh sáng lạnh lẽo. Cách đây ít lâu, trước khi cáo quan về hưu, tri phủ Lĩnh Nam tiền nhiệm có tặng cho Quảng An vương cây cung này, sau y lại tặng cho Nghê Liệt. Nghe nói cung được làm từ gỗ của thần mộc tử đàn, còn cứng hơn cả huyền thiết.
Chu Đại Võ áng chừng một chút, khá là nặng nề, hắn thấy bóng dáng Nghê Liệt biến mất ở cửa thì ngứa tay muốn thử một lần, bèn ưỡn ngực, ra sức kéo cung.
Nhưng mà dây cung lại chẳng nhúc nhích mảy may, Chu Đại Võ không tin tà, dù sao hắn cũng là một trong ba kẻ ưu tú mà Lý lão tướng quân chọn ra từ hơn một nghìn đứa trẻ, sao có thể thua kém nhường ấy. Hắn lại cắn răng, vì dồn toàn bộ sức lực mà khuôn mặt đỏ lên, trán nổi gân xanh, nhưng chỉ có thể kéo được một nửa.
Kiên trì trong chốc lát, hắn xì hơi, thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như tắm.
Nhớ tới dáng dấp kéo cung nhanh nhẹn thoải mái ban nãy của Nghê Liệt, hắn lại lần nữa bi ai mà hiểu được một đạo lý, giữa người với người, đôi khi khác biệt đến bất công như vậy đấy.
Hắn lập tức ủ rũ cúi đầu, sau đó dùng vải mềm thấm dầu trẩu lau chùi cho cung, mãi đến khi thanh cung sáng bóng như mới, mới đem treo trong phòng ngủ của Nghê Liệt.
Nghê Liệt vòng qua hành lang đi tới hậu viện. Đương lúc muốn bước nhanh vào chủ thất, lại thấy trên người mình toàn bụi bặm mồ hôi, hắn thoáng suy nghĩ một lát, sau đó quay về thiên viện, gọi người hầu mang nước đến tắm.
Sau khi tắm xong, Nghê Liệt lại thay một bộ thường phục, rồi mới đi đến hậu viện.
Vừa đặt chân đến cửa viện, hắn liền thấy một thiếu nữ bưng bát không đi ra. Cô bé kia ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, có nhiều nét tương tự Nghê Liệt. Khuôn mặt nàng sáng sủa cương nghị, lại có nét ngây thơ đặc trưng của người thiếu nữ. Nàng thấy Nghê Liệt vừa tới, đôi mắt lập tức sáng lên:
"A huynh!"
Thiếu nữ này là em gái ruột của Nghê Liệt, tên là Nghê Anh.
Sáu năm trước, nhờ có Lý Mậu và các tướng sĩ dốc lòng cứu giúp, nàng may mắn thoái khỏi Giáo Phường Tư. Đáng mừng thay, khi ấy nàng còn nhỏ tuổi, chưa bị vấy bẩn, chỉ làm chút việc tạp dịch quét tước. Nhưng Giáo Phường Tư nào phải cửa Phật, Nghê Anh cũng bị hoạch họe ấm ức đủ đường, lúc vừa đến Lĩnh Nam, cô bé này gầy gò đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Mấy năm nay, nhờ có Quảng An Vương phủ bảo bọc, nuôi dưỡng nên mới lớn lên bình an, khỏe mạnh.
Nhìn em gái tươi cười chạy về phía mình, khuôn mặt lãnh đạm của Nghê Liệt dần hòa hoãn, hắn nhìn chút bã thuốc còn đọng ở đáy bát, trong ánh mắt thoáng qua một vệt sầu lo.
"Điện hạ sao rồi?"
Nghê Anh nói: "Người vừa uống thuốc nghỉ ngơi rồi, a huynh sau giờ Ngọ hãy tới."
"Không sao." Nghê Liệt không hỏi thêm, chỉ căn dặn nàng vài câu, sau đó đi thẳng vào chủ thất.
Mới vừa đẩy cửa vào, một mùi hương thanh thoát nhàn nhạt xông vào mũi.
Vú già đang đứng bên ngoài thay chậu nước mới, màn lụa trong phòng rủ xuống, lờ mờ che khuất cảnh vật đằng sau nó.
Vú già thấy có người đến thì vội vàng đứng lên, Nghê Liệt ra hiệu im lặng, đoạn phất tay ý bảo bà lui ra.
Vú già cúi người, rón rén bước ra ngoài.
Nghê Liệt vén màn lụa, đi vào phòng trong.
Mùi hương thảo dược nhàn nhạt phả vào mặt hắn, vì rủ màn che đi ánh sáng bên ngoài nên trong phòng có phần u ám lạnh lẽo hơn. Những oi bức ngoài trời nháy mắt biến mất vô tung.
Người nằm trên giường đã ngủ rồi, lông mi đen dày của y rũ xuống, tạo thành bóng mờ trên đôi má, da thịt trắng ngần như ngọc tuyết, trong bóng đêm ánh lên ánh sáng dịu dàng, mái tóc đen huyền rơi tán loạn trên gối đệm, làm nổi bật một gương mặt đẹp đẽ vô ngần.
Nghĩ đến những năm nay, càng lúc càng nhiều những ánh mắt hoặc trắng trợn, hoặc âm thầm mà ve vãn y, con ngươi của Nghê Liệt sâu thẳm, như có sóng ngầm lưu chuyển.
Hắn chậm rãi tiến lên, ngồi lại bên mạn giường, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay y.
Mùa hè của Lĩnh Nam nóng nực oi bức như vậy, song khi chạm vào da thịt người kia vẫn cảm thấy mát mẻ, không có một chút mồ hôi. Nhiều năm khổ sở nơi cung đình rốt cuộc đã làm thân thể y suy sút, bảy năm ở đây cũng khó khăn đủ đường, cuối cùng bệnh nặng một hồi. Nghê Liệt lo lắng vô cùng, khẽ vuốt ve cổ tay trắng trẻo như ngọc kia một lúc rồi mới đặt vào trong chăn mỏng.
Hắn ngồi một chỗ như vậy mà nhìn y, cũng không ngại tẻ nhạt, cứ ngồi như vậy suốt gần một canh giờ.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thấp thoáng tiếng người lao xao bên ngoài, Lý Nguyên Mẫn mới tỉnh dậy, đôi hàng mi rung động, chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy rõ người ngồi trước mặt thì hé miệng cười:
"A Liệt..."
Y chống tay ngồi dậy, Nghê Liệt vươn tay dìu y, một lọn tóc đen phất qua mặt hắn, mùi thơm nhạt chui vào mũi, hầu kết Nghê Liệt hơi động, làm như không có việc gì mà đỡ y tựa vào gối.
"Ngươi đến lúc nào, sao không gọi ta dậy?"
"Không lâu." Nghê Liệt nhìn y, "Người còn mệt mỏi không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Lý Nguyên Mẫn nhìn chàng trai lặng lẽ ít nói này, trong chớp mắt, hắn đã tròn mười bảy tuổi. Nhớ đến lúc mới được cứu, hắn chỉ là đứa bé tội nghiệp bị người ta hà hiếp chà đạp, nhưng nay đã lớn lên thành một thanh niên cao to tuấn lãng. Mình đứng bên cạnh hắn, chỉ có thể cao gần đến cằm... Quả thật là bóng câu qua khe cửa.
Trái tim Lý Nguyên Mẫn tràn đầy vui mừng, tuy về tình riêng, y có phần thiên vị hắn, nhưng chưa bao giờ một mực bao che. Vị trí Tổng chưởng Phủ binh này rốt cuộc là do hắn tự mình đoạt lấy. Tuy Nghê Liệt còn chưa nhược quán, nhưng trong phủ này, dù là lão tướng hay lính mới đều tâm phục khẩu phục hắn, tuyệt không hai lòng —— những năm này, được như hôm nay, cũng nhờ có hắn.
Nhớ đến những kham khổ vất vả của những ngày đầu đến Lĩnh Nam, tâm trạng y lại thổn thức một lúc.
Lý Nguyên Mẫn nghĩ rằng, một đứa trẻ như vậy, chỉ là do sống trong tuyệt vọng đấu đá quá lâu mới có thể đi lạc lối, nào phải thiên tính độc ác, từ khi sinh ra đã là ma đầu khát máu giết người không chớp mắt đâu?
Thật may, y đã đưa hắn đến đây rồi.
Trái tim y mềm mại, "Dùng cơm trưa chưa?"
"Chưa." Thấy đôi mắt long lanh như nước hồ xuân kia đang dịu dàng nhìn mình, trái tim Nghê Liệt ấm áp, nhưng trên mặt hắn vẫn ra vẻ bình tĩnh như thường: "Điện hạ đói bụng sao?"
Lý Nguyên Mẫn vốn chưa muốn ăn, nhưng lại thấy đôi mắt đen như mực kia lộ ra một tia chờ mong thì bật cười, đáp: "Được, cho người mang thức ăn đến, ngươi cũng ăn một ít đi."
Nghê Liệt lập tức đứng dậy đi ra ngoài căn dặn hạ nhân.
Khẩu phần cơm trưa trước nay luôn đơn giản, gồm cơm gạo tẻ, một phần thịt gà xào sợi, một phần thịt muối, một đĩa rau non xào tỏi, lại thêm một bát canh gà ác hầm sâm, ngoài ra không còn gì khác.
Hai người ngồi đối diện dùng bữa.
Nếu cân nhắc cẩn thận thì Nghê Liệt chỉ là thuộc hạ, sao có thể ngồi cùng mâm dùng cơm với chủ nhân, nhưng mà Lý Nguyên Mẫn trước nay rất thương chiều hắn, cho dù trước mặt người ngoài y còn giữ kẽ, nhưng trong nhà lại chưa bao giờ ràng buộc hắn.
Sau khi uống hết ngụm canh cuối cùng, trên gương mặt Lý Nguyên Mẫn đã hồng hào hơn, y cầm chén trà thơm súc miệng, thuận miệng hỏi:
"Ngươi sai Chu Đại Võ qua gặp Viên Tuần đài phải không?"
Nghê Liệt lập tức lộ vẻ giật mình, hắn đặt đũa xuống, cầm công văn cất trong vạt áo ra đưa cho Lý Nguyên Mẫn.
Lý Nguyên Mẫn mở ra, thoáng đọc một lúc, nhưng cũng không tức giận lắm, chỉ cười: "Viên Sùng Sinh này cũng trắng trợn thật đấy, hai vạn khoảnh, lại không thèm nói tiếng nào mà lấy đi mất."
Để thể hiện ân huệ của Thiên gia, từ xưa đến nay, các Phiên vương của Bắc An đều được ban thưởng điền trang, thái ấp. Nhưng ở vùng Lĩnh Nam này, các điền trang ấy lại thuộc quyền quản lý của Phủ Tuần đài. Trước đây Lý Nguyên Mẫn từng ngầm cho người điều tra, trong những trang ấp này, cứ mỗi mẫu ruộng lại nộp một, hai phần hoa màu cho triều đình. Vị Tuần đài trước đây khá là phúc hậu, ngoại trừ lấy một phần để nuôi dưỡng quân đội địa phương, còn lại đều phân phối cho Quảng An Vương phủ. Nhưng vị Viên Sùng Sinh mới tới này lại muốn đốt ba đuốc lửa lập uy, đuốc lửa đầu tiên lại đốt đến người y, không thèm trình báo thưa gửi gì hết mà cắt đi phần lớn khẩu phần hoa màu, chỉ để lại cho Quảng An Vương phủ một phần nhỏ.
Đừng nói đến việc mỗi năm Vương phủ phải nộp cho kinh thành ba vạn hai tiền tuế bổng, chừng ấy hoa màu còn lại còn không đủ nuôi Vương phủ đâu.
Lý Nguyên Mẫn biết rõ vì sao, tên Viên Sùng Sinh này là quan lại kinh thành được bổ nhiệm đến Lĩnh Nam, sớm đã nghe qua thân thế của y, cho nên hiển nhiên là nhìn y bằng nửa con mắt. Lão ta đã đến đây nhậm chức hơn nửa tháng rồi, nhưng chưa bao giờ đến Vương phủ bái kiến, giờ lại cho Quảng An Vương phủ một đòn 'hạ mã uy' như vậy.
Y nghe thấy Nghê Liệt lạnh giọng nói: "Sau giờ Ngọ, ta sẽ lĩnh mấy chục phủ binh sang bắt nó về đây, để xem thử xương cốt nó có còn cứng được như vậy không."
"Không phải là hết đường cứu vãn." Lý Nguyên Mẫn cười cười: "Ăn trước đi, ngày mai lại bàn."