Trang viên nhà họ Tạ và nhà họ Lục đều nằm ở vùng ngoại ô hành tinh Thủ đô. Lục Tắc Hiên tiện đường đưa Tướng quân Tạ về nhà, lợi dụng khoảng thời gian này, Dụ Nhiên kết nối tua ý thức của mình vào thế giới tinh thần của Tạ Thần, xây dựng một không gian sinh tồn an toàn cho cá mập của cô.
Mấy năm nay, Tạ Thần vẫn được Dẫn đường cấp cao chữa trị đơn giản nhưng sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên mạnh ngoài dự đoán của cô.
Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, Dụ Nhiên đã xây dựng nên một khoảng không gian mới nằm sâu trong lòng đại dương bằng dây leo màu xanh lục.
Nơi này có san hô nhiều màu đẹp mắt, đá ngầm hình thù kỳ lạ, tảo biển tươi xanh, tuy diện tích chừng một cái sân bóng này chỉ đủ cho cá mập của cô nghỉ ngơi nhưng những chi tiết tỉ mỉ, phong phú trong đó vẫn khiến Tạ Thần không khỏi kinh ngạc.
Xây dựng không gian độc lập này xong, Dụ Nhiên gọi cáo chín đuôi ra, thiết lập kết giới che chắn. Kể cả có Dẫn đường khác vào kiểm tra thế giới tinh thần, kẻ kia cũng sẽ không thể phát hiện ra bí mật giữa lòng biển.
Dụ Nhiên thả cá mập của Tạ Thần về.
Cá mập rất thích “ngôi nhà mới” này. Nó bơi vòng quanh một vòng, thân thiện quẫy đuôi với Dụ Nhiên.
Tạ Thần ngần ngừ hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là Dẫn đường loại hình công kích mà? Lúc trước tôi thấy cậu dùng lửa đốt cháy vùng biển của tôi, lực tấn công rất ghê gớm, sao còn có khả năng chữa trị mạnh thế này?”
Đa số Dẫn đường loại hình công kích cùng lắm chỉ có khả năng chữa trị cấp C, cấp B, miễn cưỡng xử lý được vài ca bệnh đơn giản. Mỗi loại hình đều có chức năng riêng, cô chưa bao giờ nghe nói về Dẫn đường có năng lực tấn công và chữa trị đều đạt đến cấp S.
Nhưng sức mạnh tinh thần cả công kích lẫn chữa trị của người tên Dụ Nhiên này chắc chắn phải đạt cấp S trở lên.
Điều này khiến Tạ Thần cảm thấy rất khó tin.
Dụ Nhiên không có thời gian giải thích kỹ càng chuyện từng xảy ra trên hành tinh Nhện Đỏ, chỉ nói vắn tắt: “Mấy năm trước tôi đã trải qua vài chuyện, ban đầu là Dẫn đường công kích, sau thức tỉnh được cả thiên phú chữa trị nên giờ tôi có cả hai loại sức mạnh.”
Tuy cậu nói bằng thái độ rất bình tĩnh nhưng cô vẫn tưởng tượng được một mình cậu nằm vùng trong tổ chức hắc ám chắc chắn đã trải qua không ít khổ sở.
Tạ Thần nhìn cậu với vẻ hơi xót xa, khẽ nói: “Cậu vất vả rồi.”
Dụ Nhiên nở nụ cười: “Không sao, nhiệm vụ này chung quy sẽ phải có người gánh vác.”
Khi cười tươi, lúm đồng tiền nho nhỏ sẽ hiện lên trên má cậu. Trong giây lát, Tạ Thần tưởng như mình đang nhìn thấy đứa cháu trai thích cười kia. Khi nhỏ, Tạ Nhiên rất hay chạy theo cô, cười tươi rói gọi “dì ơi dì à”, vừa hoạt bát, vừa đáng yêu.
Nhớ đến đứa trẻ chưa đầy 20 tuổi đã hy sinh, lòng Tạ Thần chợt day dứt không yên.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn cổng lớn nhà họ Tạ ngay phía trước: “Tới nơi rồi, hai người cũng nên về đi. Cứ theo tôi mãi sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Dụ Nhiên gật đầu, dặn dò: “Tướng quân Tạ cũng phải cẩn thận. Khi tôi không ở đây, chị cứ giả bộ ngơ ngẩn như mất nhận thức, người giúp việc kia chắc sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của chị. Đại dương hiện tại trông rất giống như bị phá hủy hoàn toàn, không gian dưới đáy biển kia đã được tôi giấu kín. Đến khi đó, để cá mập đen diễn một chút chắc sẽ qua mặt được.”
Tạ Thần nói: “Tôi biết phải làm gì.” Cô nhìn Dụ Nhiên, ánh mắt ôn hòa: “Cảm ơn. Cậu cũng cẩn thận.”
Dụ Nhiên tạm biệt cô rồi trở về nhà họ Lục cùng Lục Tắc Hiên.
Trời dần tối, ánh đèn tông màu ấm sáng lên trong trang viên nhà họ Lục.
Mặt Dụ Nhiên khá tái, Lục Tắc Hiên vươn tay ra, dịu dàng ôm lấy cậu. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Dụ Nhiên. Người thân ngay trước mắt nhưng phải vờ như không quen, nhất định Nhiên Nhiên rất khó chịu?
Lại được Lục Tắc Hiên ôm vào lòng, Dụ Nhiên không khỏi sửng sốt.
Cậu là người rất kiên cường, rất hiếm khi tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác. Nhưng từ sau khi liên kết tinh thần với Lục Tắc Hiên, cậu thật sự không giấu nổi những suy nghĩ trong đầu với Lính gác này. Vậy nên cũng chỉ có Lục Tắc Hiên thấy được dáng vẻ đau khổ, chật vật của Dụ Nhiên.
Cái ôm của Lục Tắc Hiên vô cùng ấm áp, là chỗ dựa an toàn nhất cậu tìm được giữa mưa rền gió dữ.
Dụ Nhiên khép mắt lại, gục mặt vào lòng Lục Tắc Hiên, trong đầu là giọng nói mang vẻ nhẹ nhõm khi đã vượt qua kiếp nạn: “May mà dì út không sao, bảo vệ được thực thể tinh thần và ý thức. Nếu không, nếu mẹ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ trách tôi…”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Nhiên Nhiên, em đã rất cố gắng rồi, đừng hà khắc với bản thân quá. Dù đổi thành người khác, sẽ chẳng ai không làm được tốt như em đâu. Cha, mẹ và cả dì út, không ai trách em cả, họ chỉ xót em thôi.”
Lời an ủi này giúp tâm trạng Dụ Nhiên thoải mái hơn nhiều.
Cậu đã làm bằng hết khả năng của mình, chắc chắn với sự cẩn trọng và bình tĩnh vốn có, dì út sẽ ứng phó được hành động thăm dò của bà giúp việc do con bạch tuộc biến hình kia ngụy trang thành. Chỉ cần khiến tổ chức hắc ám tin rằng dì ấy đã bị điều khiển thì dì ấy mới thật sự được an toàn.
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, đẩy vòng tay Lục Tắc Hiên ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Còn nhớ trước khi tới hành tinh B-73 chòm sao Củ Xích trải qua lần thử thách cuối, Dụ Nhiên đã tự đặt ra trường hợp “có đi mà không có về”, hỏi Lục Tắc Hiên còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành. Lục Tắc Hiên nói hắn thích một người, chỉ là chưa kịp bày tỏ.
Màn tỏ tình ấy khá gấp gáp, dù sao hai người cũng không chắc liệu có qua được thử thách, sống sót trở về hay không.
Nhưng Dụ Nhiên nhớ rất rõ ánh mắt Lục Tắc Hiên khi ấy cực kỳ chân thành.
Dụ Nhiên đã hứa nếu có thể bình an trở về từ hành tinh B-73, cậu sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng không lâu sau khi trở về hành tinh Thủ đô, hai người phải lo tổ chức tang lễ cho Lục Đình Ngự, sau đó lại gặp Tổng thống thật – giả, nghĩ cách cứu dì út… Trong khoảng thời gian này, Dụ Nhiên quá vất vả, tuyệt nhiên không còn tâm trí đâu nghĩ đến việc khác, cũng chưa thể cho Lục Tắc Hiên một câu trả lời thỏa đáng.
Lục Tắc Hiên không hề nhắc lại chuyện này, cũng chưa từng thúc giục Dụ Nhiên.
Biết rõ khoảng thời gian này Dụ Nhiên vất vả ra sao, hắn không muốn gây thêm bất kỳ áp lực nào cho cậu.
Hắn một mực yên lặng đồng hành cùng Dụ Nhiên, ôm lấy Dụ Nhiên, dịu dàng an ủi khi cậu buồn khổ, không chút do dự xông lên khi Dụ Nhiên cần trợ giúp. Tất cả những điều ấy, Dụ Nhiên đều thấy rõ.
Bảo vệ và bầu bạn bất kể sống chết mới thực sự là lời bày tỏ thâm tình nhất.
Cũng chính là điều Dụ Nhiên cần nhất lúc này.
Nhìn vẻ dịu dàng không giấu hết được trong đôi mắt sâu của Lính gác, tim Dụ Nhiên run lên. Cậu chủ động nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, ngón tay cậu luồn qua kẽ ngón tay hắn, mười ngón đan vào nhau. Tiếp đó, cậu nói trong đầu: “Lục Tắc Hiên, lần trước anh nói anh thích tôi… Tôi nghĩ, tôi có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Lục Tắc Hiên giật mình, bồn chồn nhìn Dụ Nhiên: “Đáp án thế nào?”
Dụ Nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chúng ta đã liên kết tinh thần, sinh mệnh tương liên. Trước kia, em chỉ coi anh là đồng minh, nhưng hiện tại, em phát hiện, trong bất tri bất giác, em đã không thể rời xa anh.”
Lục Tắc Hiên mừng phát điên, nắm chặt lấy tay Dụ Nhiên với vẻ không thể tin nổi.
Dụ Nhiên nói tiếp: “Trước kia, em đã quen một mình suy xét, một mình đối mặt với tất cả. Nhưng hiện tại, dù gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên em nghĩ đến chính là bàn bạc cùng anh.”
“Lục Tắc Hiên, mấy năm nay em đã trải qua rất nhiều tai ách, không mấy hứng thú với chuyện yêu đương. Nhưng sau khi gặp được anh, em phát hiện thì ra có người bầu bạn lại ấm áp đến thế. Có lẽ anh mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà trời cao ban cho em.”
“Em đã không nỡ rời xa anh rồi.”
Chung quy, ông trời cũng không xử tệ với cậu.
Khi nguy nan sắp chôn thây ở hành tinh Nhện Đỏ, sức mạnh tinh thần cậu bùng nổ, may mắn thức tỉnh thực thể tinh thần thứ hai, đồng thời nhận được sự trợ giúp từ nhện chúa. Mà trong thời điểm khó khăn muốn thâm nhập tới tận đầu não của tổ chức hắc ám, cậu gặp được Lục Tắc Hiên. Kể từ đó, có một Lính gác tình nguyện bảo vệ cậu vô điều kiện, đồng sinh cộng tử cùng cậu.
Cậu mất cha mẹ, thân mang huyết hải thâm thù. Cậu từng cụt tay, mù mắt, một mình vượt qua đêm trường đằng đẵng.
Cậu sống qua từng ngày vô cùng gian truân trong những năm nay.
Nhưng cậu có cáo chín đuôi và cáo trắng bên cạnh, kết thân được với bạn tốt là nhện chúa, còn quen biết Lục Tắc Hiên, Lính gác cực kỳ dịu dàng, bao dung cậu, nguyện tin tưởng, vĩnh viễn ủng hộ cậu.
Tất cả đều là những tia sáng leo lét, mỏng manh giữa đêm đen, soi đường cho cậu tiến bước.
Lục Tắc Hiên là món quà tuyệt vời nhất Thượng Đế ban cho, sao cậu dám không trân trọng?
Ban đầu, liên kết tinh thần với Lục Tắc Hiên quả thật là hành động bất đắc dĩ để đối phó với tổ chức hắc ám. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy thật may mắn vì mình đã đưa ra quyết định đó. Cậu không nỡ rời xa Lục Tắc Hiên.
Kể cả tương lai, nhiệm vụ đã hoàn thành, tổ chức hắc ám bị diệt trừ tận gốc, cậu cũng sẽ không rời xa Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên là Lính gác của cậu, đừng ai hòng cướp được.
Nghĩ thế, Dụ Nhiên bỗng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tắc Hiên.
Cậu nhớ đến giấc mơ ngọt ngào bị Lục Tắc Hiên kéo vào chung, trong mơ, Lục Tắc Hiên ôm cậu, cuồng nhiệt hôn cậu. Nhưng chung quy mơ cũng chỉ là mơ, cảm xúc không chân thật, ký ức cũng rất mơ hồ.
Thật sự hôn môi đối phương trong hiện thực, Dụ Nhiên cũng khá ngượng ngùng, vành tai đỏ hồng lên.
Nhưng cậu vẫn kiên định hôn tiếp.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hành động vừa thân mật, vừa đơn thuần này hệt như đóng dấu chủ quyền lên Lính gác mình yêu.
Lục Tắc Hiên hoàn toàn không nghĩ rằng Nhiên Nhiên sẽ chủ động hôn mình, nhất thời ngây ra như phỗng.
Dụ Nhiên cũng không biết nên hôn thế nào. Cậu chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi Lục Tắc Hiên, sau đó, phản hiện cảm giác cũng không tệ, cậu bèn học theo động tác của Lục Tắc Hiên trong mơ, thử nhấm nháp mùi vị đôi môi của người đàn ông này.
Môi Lục Tắc Hiên rất đầy đặn, gợi cảm. Hơi thở của đàn ông trưởng thành khiến tim Dụ Nhiên đập dồn dập.
Một dòng điện lạ từ chạy loạn khắp người từ vị trí đôi môi.
Sống lưng Lục Tắc Hiên cứng đờ. Ngay sau đó, hắn lập tức vươn tay ra, kéo Dụ Nhiên vào lòng mình, nồng nhiệt hôn sâu.
“Ưm…”
Môi lưỡi Dụ Nhiên bị cướp đoạt chỉ trong nháy mắt.
Khác với nụ hôn phớt mang tính thăm dò của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên hôn vừa dịu dàng vừa mê đắm, tràn ngập ha m muốn ch iếm hữu.
Dụ Nhiên nheo mắt lại, ôm lấy vai Lục Tắc Hiên, học cách đáp lại giống như trong mơ.
Hành động hồi đáp vừa trúc trắc, vừa chủ động này thật sự như đòi mạng hắn.
Mắt Lục Tắc Hiên tối sầm lại, hắn bế bổng Dụ Nhiên lên, đưa thẳng về phòng ngủ.
Răng môi hai người quấn quýt bên nhau. Cảm giác thân mật này tựa như cả linh hồn cũng đang hòa làm một.
Hai người đã liên kết tinh thần, có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương ngay lập tức. Dụ Nhiên bị hôn đến đỏ cả mặt nhưng cũng rất thoải mái. Dáng vẻ híp mắt hưởng thụ này đúng là một con hồ ly nhỏ quyến rũ.
Động tác của Lục Tắc Hiên càng lúc càng bạo hơn.
Mãi một hồi lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
Môi Dụ Nhiên hơi sưng đỏ, đôi mắt hai màu loang loáng nước, đẹp đến vô ngần.
Lòng Lục Tắc Hiên khẽ động, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt trái từng bị thương, giọng nói trong đầu trầm ấm, dịu dàng: “Nhiên Nhiên, em cũng là món quà tuyệt vời nhất trời cao ban cho tôi.”
Dụ Nhiên nhoẻn miệng cười, ôm chặt lấy Lính gác trước mặt.
Tổ chức hắc ám cho rằng Lính gác là sự trói buộc, là những kẻ tiến hóa với bộ gen khuyết tật, đáng bị loại bỏ hoàn toàn. Nhưng bọn họ đâu thế biết rằng ngay từ khi mới xuất hiện, Lính gác và Dẫn đường chính là sự bù trừ, hiệp trợ nhau, là mối quan hệ thân mật không thể tách rời.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Giống như hai nửa hình tròn, ghép vào mới thực sự viên mãn.
Trong thế giới không có Lính gác, Dẫn đường tồn tại cũng vô nghĩa.
Ví dụ như hiện tại, nếu Dụ Nhiên vẫn đơn độc chiến đấu, vậy thì cậu cũng chỉ có thể một mình đối mặt với tất cả. Sau khi có Lục Tắc Hiên, cậu mới có thêm càng nhiều dũng khí và sức mạnh.
Trên con đường đầy chông gai, nguy hiểm này, hai người là điểm yếu, nhưng đồng thời cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.
Cả hai cùng dìu dắt nhau tiến lên, dù thế cục có gian nan hơn nữa, họ vẫn vững niềm tin sẽ đi tới đích.
***
Đêm đó, Lục Tắc Hiên không làm đến cùng, chỉ ôm Dụ Nhiên hôn môi thật lâu. Hắn không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trên người Dụ Nhiên, lỡ chẳng may bị ai trông thấy sẽ không thể giải thích được.
Huống hồ Nhiên Nhiên đã mệt mỏi lắm rồi, phải bảo vệ dì út ngay trước mắt bạch tuộc biến hình, cậu đã tốn vô cùng nhiều sức mạnh tinh thần. Dụ Nhiên nhanh chóng an tâm say ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên.
Nhìn đôi má hây hây đỏ của cậu, cảm giác mềm mại lan khắp lòng Lục Tắc Hiên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mượt mái tóc Dụ Nhiên, thầm nói trong lòng: “Nhiên Nhiên, nếu tương lai chúng ta có thể thuận lợi tiêu diệt tổ chức hắc ám, chắc chắn tôi sẽ cầu hôn em ngay. Đến lúc đó, em sẽ nhận lời chứ?”
Thật sự muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại.
Em không còn cha mẹ, về sau, tôi sẽ cố gắng cho em một gia đình ấm áp nhất.
Mấy năm nay, Tạ Thần vẫn được Dẫn đường cấp cao chữa trị đơn giản nhưng sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên mạnh ngoài dự đoán của cô.
Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, Dụ Nhiên đã xây dựng nên một khoảng không gian mới nằm sâu trong lòng đại dương bằng dây leo màu xanh lục.
Nơi này có san hô nhiều màu đẹp mắt, đá ngầm hình thù kỳ lạ, tảo biển tươi xanh, tuy diện tích chừng một cái sân bóng này chỉ đủ cho cá mập của cô nghỉ ngơi nhưng những chi tiết tỉ mỉ, phong phú trong đó vẫn khiến Tạ Thần không khỏi kinh ngạc.
Xây dựng không gian độc lập này xong, Dụ Nhiên gọi cáo chín đuôi ra, thiết lập kết giới che chắn. Kể cả có Dẫn đường khác vào kiểm tra thế giới tinh thần, kẻ kia cũng sẽ không thể phát hiện ra bí mật giữa lòng biển.
Dụ Nhiên thả cá mập của Tạ Thần về.
Cá mập rất thích “ngôi nhà mới” này. Nó bơi vòng quanh một vòng, thân thiện quẫy đuôi với Dụ Nhiên.
Tạ Thần ngần ngừ hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là Dẫn đường loại hình công kích mà? Lúc trước tôi thấy cậu dùng lửa đốt cháy vùng biển của tôi, lực tấn công rất ghê gớm, sao còn có khả năng chữa trị mạnh thế này?”
Đa số Dẫn đường loại hình công kích cùng lắm chỉ có khả năng chữa trị cấp C, cấp B, miễn cưỡng xử lý được vài ca bệnh đơn giản. Mỗi loại hình đều có chức năng riêng, cô chưa bao giờ nghe nói về Dẫn đường có năng lực tấn công và chữa trị đều đạt đến cấp S.
Nhưng sức mạnh tinh thần cả công kích lẫn chữa trị của người tên Dụ Nhiên này chắc chắn phải đạt cấp S trở lên.
Điều này khiến Tạ Thần cảm thấy rất khó tin.
Dụ Nhiên không có thời gian giải thích kỹ càng chuyện từng xảy ra trên hành tinh Nhện Đỏ, chỉ nói vắn tắt: “Mấy năm trước tôi đã trải qua vài chuyện, ban đầu là Dẫn đường công kích, sau thức tỉnh được cả thiên phú chữa trị nên giờ tôi có cả hai loại sức mạnh.”
Tuy cậu nói bằng thái độ rất bình tĩnh nhưng cô vẫn tưởng tượng được một mình cậu nằm vùng trong tổ chức hắc ám chắc chắn đã trải qua không ít khổ sở.
Tạ Thần nhìn cậu với vẻ hơi xót xa, khẽ nói: “Cậu vất vả rồi.”
Dụ Nhiên nở nụ cười: “Không sao, nhiệm vụ này chung quy sẽ phải có người gánh vác.”
Khi cười tươi, lúm đồng tiền nho nhỏ sẽ hiện lên trên má cậu. Trong giây lát, Tạ Thần tưởng như mình đang nhìn thấy đứa cháu trai thích cười kia. Khi nhỏ, Tạ Nhiên rất hay chạy theo cô, cười tươi rói gọi “dì ơi dì à”, vừa hoạt bát, vừa đáng yêu.
Nhớ đến đứa trẻ chưa đầy 20 tuổi đã hy sinh, lòng Tạ Thần chợt day dứt không yên.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn cổng lớn nhà họ Tạ ngay phía trước: “Tới nơi rồi, hai người cũng nên về đi. Cứ theo tôi mãi sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Dụ Nhiên gật đầu, dặn dò: “Tướng quân Tạ cũng phải cẩn thận. Khi tôi không ở đây, chị cứ giả bộ ngơ ngẩn như mất nhận thức, người giúp việc kia chắc sẽ kiểm tra thế giới tinh thần của chị. Đại dương hiện tại trông rất giống như bị phá hủy hoàn toàn, không gian dưới đáy biển kia đã được tôi giấu kín. Đến khi đó, để cá mập đen diễn một chút chắc sẽ qua mặt được.”
Tạ Thần nói: “Tôi biết phải làm gì.” Cô nhìn Dụ Nhiên, ánh mắt ôn hòa: “Cảm ơn. Cậu cũng cẩn thận.”
Dụ Nhiên tạm biệt cô rồi trở về nhà họ Lục cùng Lục Tắc Hiên.
Trời dần tối, ánh đèn tông màu ấm sáng lên trong trang viên nhà họ Lục.
Mặt Dụ Nhiên khá tái, Lục Tắc Hiên vươn tay ra, dịu dàng ôm lấy cậu. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Dụ Nhiên. Người thân ngay trước mắt nhưng phải vờ như không quen, nhất định Nhiên Nhiên rất khó chịu?
Lại được Lục Tắc Hiên ôm vào lòng, Dụ Nhiên không khỏi sửng sốt.
Cậu là người rất kiên cường, rất hiếm khi tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác. Nhưng từ sau khi liên kết tinh thần với Lục Tắc Hiên, cậu thật sự không giấu nổi những suy nghĩ trong đầu với Lính gác này. Vậy nên cũng chỉ có Lục Tắc Hiên thấy được dáng vẻ đau khổ, chật vật của Dụ Nhiên.
Cái ôm của Lục Tắc Hiên vô cùng ấm áp, là chỗ dựa an toàn nhất cậu tìm được giữa mưa rền gió dữ.
Dụ Nhiên khép mắt lại, gục mặt vào lòng Lục Tắc Hiên, trong đầu là giọng nói mang vẻ nhẹ nhõm khi đã vượt qua kiếp nạn: “May mà dì út không sao, bảo vệ được thực thể tinh thần và ý thức. Nếu không, nếu mẹ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ trách tôi…”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Nhiên Nhiên, em đã rất cố gắng rồi, đừng hà khắc với bản thân quá. Dù đổi thành người khác, sẽ chẳng ai không làm được tốt như em đâu. Cha, mẹ và cả dì út, không ai trách em cả, họ chỉ xót em thôi.”
Lời an ủi này giúp tâm trạng Dụ Nhiên thoải mái hơn nhiều.
Cậu đã làm bằng hết khả năng của mình, chắc chắn với sự cẩn trọng và bình tĩnh vốn có, dì út sẽ ứng phó được hành động thăm dò của bà giúp việc do con bạch tuộc biến hình kia ngụy trang thành. Chỉ cần khiến tổ chức hắc ám tin rằng dì ấy đã bị điều khiển thì dì ấy mới thật sự được an toàn.
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, đẩy vòng tay Lục Tắc Hiên ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Còn nhớ trước khi tới hành tinh B-73 chòm sao Củ Xích trải qua lần thử thách cuối, Dụ Nhiên đã tự đặt ra trường hợp “có đi mà không có về”, hỏi Lục Tắc Hiên còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành. Lục Tắc Hiên nói hắn thích một người, chỉ là chưa kịp bày tỏ.
Màn tỏ tình ấy khá gấp gáp, dù sao hai người cũng không chắc liệu có qua được thử thách, sống sót trở về hay không.
Nhưng Dụ Nhiên nhớ rất rõ ánh mắt Lục Tắc Hiên khi ấy cực kỳ chân thành.
Dụ Nhiên đã hứa nếu có thể bình an trở về từ hành tinh B-73, cậu sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng không lâu sau khi trở về hành tinh Thủ đô, hai người phải lo tổ chức tang lễ cho Lục Đình Ngự, sau đó lại gặp Tổng thống thật – giả, nghĩ cách cứu dì út… Trong khoảng thời gian này, Dụ Nhiên quá vất vả, tuyệt nhiên không còn tâm trí đâu nghĩ đến việc khác, cũng chưa thể cho Lục Tắc Hiên một câu trả lời thỏa đáng.
Lục Tắc Hiên không hề nhắc lại chuyện này, cũng chưa từng thúc giục Dụ Nhiên.
Biết rõ khoảng thời gian này Dụ Nhiên vất vả ra sao, hắn không muốn gây thêm bất kỳ áp lực nào cho cậu.
Hắn một mực yên lặng đồng hành cùng Dụ Nhiên, ôm lấy Dụ Nhiên, dịu dàng an ủi khi cậu buồn khổ, không chút do dự xông lên khi Dụ Nhiên cần trợ giúp. Tất cả những điều ấy, Dụ Nhiên đều thấy rõ.
Bảo vệ và bầu bạn bất kể sống chết mới thực sự là lời bày tỏ thâm tình nhất.
Cũng chính là điều Dụ Nhiên cần nhất lúc này.
Nhìn vẻ dịu dàng không giấu hết được trong đôi mắt sâu của Lính gác, tim Dụ Nhiên run lên. Cậu chủ động nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, ngón tay cậu luồn qua kẽ ngón tay hắn, mười ngón đan vào nhau. Tiếp đó, cậu nói trong đầu: “Lục Tắc Hiên, lần trước anh nói anh thích tôi… Tôi nghĩ, tôi có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Lục Tắc Hiên giật mình, bồn chồn nhìn Dụ Nhiên: “Đáp án thế nào?”
Dụ Nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chúng ta đã liên kết tinh thần, sinh mệnh tương liên. Trước kia, em chỉ coi anh là đồng minh, nhưng hiện tại, em phát hiện, trong bất tri bất giác, em đã không thể rời xa anh.”
Lục Tắc Hiên mừng phát điên, nắm chặt lấy tay Dụ Nhiên với vẻ không thể tin nổi.
Dụ Nhiên nói tiếp: “Trước kia, em đã quen một mình suy xét, một mình đối mặt với tất cả. Nhưng hiện tại, dù gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên em nghĩ đến chính là bàn bạc cùng anh.”
“Lục Tắc Hiên, mấy năm nay em đã trải qua rất nhiều tai ách, không mấy hứng thú với chuyện yêu đương. Nhưng sau khi gặp được anh, em phát hiện thì ra có người bầu bạn lại ấm áp đến thế. Có lẽ anh mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà trời cao ban cho em.”
“Em đã không nỡ rời xa anh rồi.”
Chung quy, ông trời cũng không xử tệ với cậu.
Khi nguy nan sắp chôn thây ở hành tinh Nhện Đỏ, sức mạnh tinh thần cậu bùng nổ, may mắn thức tỉnh thực thể tinh thần thứ hai, đồng thời nhận được sự trợ giúp từ nhện chúa. Mà trong thời điểm khó khăn muốn thâm nhập tới tận đầu não của tổ chức hắc ám, cậu gặp được Lục Tắc Hiên. Kể từ đó, có một Lính gác tình nguyện bảo vệ cậu vô điều kiện, đồng sinh cộng tử cùng cậu.
Cậu mất cha mẹ, thân mang huyết hải thâm thù. Cậu từng cụt tay, mù mắt, một mình vượt qua đêm trường đằng đẵng.
Cậu sống qua từng ngày vô cùng gian truân trong những năm nay.
Nhưng cậu có cáo chín đuôi và cáo trắng bên cạnh, kết thân được với bạn tốt là nhện chúa, còn quen biết Lục Tắc Hiên, Lính gác cực kỳ dịu dàng, bao dung cậu, nguyện tin tưởng, vĩnh viễn ủng hộ cậu.
Tất cả đều là những tia sáng leo lét, mỏng manh giữa đêm đen, soi đường cho cậu tiến bước.
Lục Tắc Hiên là món quà tuyệt vời nhất Thượng Đế ban cho, sao cậu dám không trân trọng?
Ban đầu, liên kết tinh thần với Lục Tắc Hiên quả thật là hành động bất đắc dĩ để đối phó với tổ chức hắc ám. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy thật may mắn vì mình đã đưa ra quyết định đó. Cậu không nỡ rời xa Lục Tắc Hiên.
Kể cả tương lai, nhiệm vụ đã hoàn thành, tổ chức hắc ám bị diệt trừ tận gốc, cậu cũng sẽ không rời xa Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên là Lính gác của cậu, đừng ai hòng cướp được.
Nghĩ thế, Dụ Nhiên bỗng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tắc Hiên.
Cậu nhớ đến giấc mơ ngọt ngào bị Lục Tắc Hiên kéo vào chung, trong mơ, Lục Tắc Hiên ôm cậu, cuồng nhiệt hôn cậu. Nhưng chung quy mơ cũng chỉ là mơ, cảm xúc không chân thật, ký ức cũng rất mơ hồ.
Thật sự hôn môi đối phương trong hiện thực, Dụ Nhiên cũng khá ngượng ngùng, vành tai đỏ hồng lên.
Nhưng cậu vẫn kiên định hôn tiếp.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hành động vừa thân mật, vừa đơn thuần này hệt như đóng dấu chủ quyền lên Lính gác mình yêu.
Lục Tắc Hiên hoàn toàn không nghĩ rằng Nhiên Nhiên sẽ chủ động hôn mình, nhất thời ngây ra như phỗng.
Dụ Nhiên cũng không biết nên hôn thế nào. Cậu chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi Lục Tắc Hiên, sau đó, phản hiện cảm giác cũng không tệ, cậu bèn học theo động tác của Lục Tắc Hiên trong mơ, thử nhấm nháp mùi vị đôi môi của người đàn ông này.
Môi Lục Tắc Hiên rất đầy đặn, gợi cảm. Hơi thở của đàn ông trưởng thành khiến tim Dụ Nhiên đập dồn dập.
Một dòng điện lạ từ chạy loạn khắp người từ vị trí đôi môi.
Sống lưng Lục Tắc Hiên cứng đờ. Ngay sau đó, hắn lập tức vươn tay ra, kéo Dụ Nhiên vào lòng mình, nồng nhiệt hôn sâu.
“Ưm…”
Môi lưỡi Dụ Nhiên bị cướp đoạt chỉ trong nháy mắt.
Khác với nụ hôn phớt mang tính thăm dò của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên hôn vừa dịu dàng vừa mê đắm, tràn ngập ha m muốn ch iếm hữu.
Dụ Nhiên nheo mắt lại, ôm lấy vai Lục Tắc Hiên, học cách đáp lại giống như trong mơ.
Hành động hồi đáp vừa trúc trắc, vừa chủ động này thật sự như đòi mạng hắn.
Mắt Lục Tắc Hiên tối sầm lại, hắn bế bổng Dụ Nhiên lên, đưa thẳng về phòng ngủ.
Răng môi hai người quấn quýt bên nhau. Cảm giác thân mật này tựa như cả linh hồn cũng đang hòa làm một.
Hai người đã liên kết tinh thần, có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương ngay lập tức. Dụ Nhiên bị hôn đến đỏ cả mặt nhưng cũng rất thoải mái. Dáng vẻ híp mắt hưởng thụ này đúng là một con hồ ly nhỏ quyến rũ.
Động tác của Lục Tắc Hiên càng lúc càng bạo hơn.
Mãi một hồi lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
Môi Dụ Nhiên hơi sưng đỏ, đôi mắt hai màu loang loáng nước, đẹp đến vô ngần.
Lòng Lục Tắc Hiên khẽ động, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt trái từng bị thương, giọng nói trong đầu trầm ấm, dịu dàng: “Nhiên Nhiên, em cũng là món quà tuyệt vời nhất trời cao ban cho tôi.”
Dụ Nhiên nhoẻn miệng cười, ôm chặt lấy Lính gác trước mặt.
Tổ chức hắc ám cho rằng Lính gác là sự trói buộc, là những kẻ tiến hóa với bộ gen khuyết tật, đáng bị loại bỏ hoàn toàn. Nhưng bọn họ đâu thế biết rằng ngay từ khi mới xuất hiện, Lính gác và Dẫn đường chính là sự bù trừ, hiệp trợ nhau, là mối quan hệ thân mật không thể tách rời.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Giống như hai nửa hình tròn, ghép vào mới thực sự viên mãn.
Trong thế giới không có Lính gác, Dẫn đường tồn tại cũng vô nghĩa.
Ví dụ như hiện tại, nếu Dụ Nhiên vẫn đơn độc chiến đấu, vậy thì cậu cũng chỉ có thể một mình đối mặt với tất cả. Sau khi có Lục Tắc Hiên, cậu mới có thêm càng nhiều dũng khí và sức mạnh.
Trên con đường đầy chông gai, nguy hiểm này, hai người là điểm yếu, nhưng đồng thời cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.
Cả hai cùng dìu dắt nhau tiến lên, dù thế cục có gian nan hơn nữa, họ vẫn vững niềm tin sẽ đi tới đích.
***
Đêm đó, Lục Tắc Hiên không làm đến cùng, chỉ ôm Dụ Nhiên hôn môi thật lâu. Hắn không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trên người Dụ Nhiên, lỡ chẳng may bị ai trông thấy sẽ không thể giải thích được.
Huống hồ Nhiên Nhiên đã mệt mỏi lắm rồi, phải bảo vệ dì út ngay trước mắt bạch tuộc biến hình, cậu đã tốn vô cùng nhiều sức mạnh tinh thần. Dụ Nhiên nhanh chóng an tâm say ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên.
Nhìn đôi má hây hây đỏ của cậu, cảm giác mềm mại lan khắp lòng Lục Tắc Hiên.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mượt mái tóc Dụ Nhiên, thầm nói trong lòng: “Nhiên Nhiên, nếu tương lai chúng ta có thể thuận lợi tiêu diệt tổ chức hắc ám, chắc chắn tôi sẽ cầu hôn em ngay. Đến lúc đó, em sẽ nhận lời chứ?”
Thật sự muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại.
Em không còn cha mẹ, về sau, tôi sẽ cố gắng cho em một gia đình ấm áp nhất.