Giám khảo tuần tra trên cao thấy Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đã tới đích thì lập tức bay đến.
Giáo quan chủ quản hỏi thăm: “Vết thương của Lục Tắc Hiên thế nào?”
Tạ Nhiên mặt mày tái nhợt, khẽ báo cáo: “Miệng vết thương dài 15cm, sâu đến tận xương, thịt đùi bị cắn mất một cục… Em đã khử trùng và băng bó sơ, cần nhanh chóng đưa tới bộ phận y tế.”
Các giáo quan nhìn nhau, lập tức đưa Lục Tắc Hiên tới bộ phận y tế.
Để dự phòng cho những tai nạn bất ngờ phát sinh trong quá trình thi đấu, phi thuyền có chở theo một khoang điều trị khẩn cấp. Lục Tắc Hiên được đưa vào khoang điều trị, máu ở chân nhanh chóng cầm lại, da thịt mới từ từ phát triển ra.
Tạ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên nằm trong khoang điều trị, tim đau nhói. Cậu ở bên cạnh Lục Tắc Hiên cho đến tận khi quá trình chữa trị kết thúc, nhân viên y tế băng bó lại cho Lục Tắc Hiên.
8 giờ tối, giải khiêu chiến chính thức kết thúc, xếp hạng thành tích của tất cả các thí sinh tham dự được công bố. Tổng thành tích trong hai ngày của Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên xếp hạng nhất, giành được giải quán quân.
Khi lễ trao giải được tiến hành, vết thương ở chân Lục Tắc Hiên còn chưa khỏi hẳn, cậu vẫn đi hơi khập khiễng. Tạ Nhiên dìu cậu cùng tiến lên bục lĩnh thưởng, hai cậu nhận cúp quán quân, mười ngàn tinh tệ tiền thưởng và nhẫn khởi động tàu chi3n huấn luyện riêng.
Lục Tắc Hiên thích thú vuốt v e chiếc nhẫn kia mãi, trông có vẻ rất vui. “Chiếc tàu chi3n này thuộc về chúng ta rồi, muốn luyện tập lúc nào cũng được.”
Tạ Nhiên nói: “Cậu chờ lành thương hẳn đi đã, chuyện luyện tập tính sau.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
Tuy bị thương trong giải khiêu chiến lần này nhưng Lục Tắc Hiên vẫn thu hoạch được khá nhiều. Không những hai cậu xếp hạng nhất, giành được phần thưởng hằng mong muốn, trong cái rủi có cái may, Lục Tắc Hiên còn thức tỉnh được khả năng bay lượn, tóm lại cũng không tệ.
Sau khi trở lại trường, tin Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên cùng giành hạng nhất giải khiêu chiến lập tức lan truyền khắp nơi. Bạn học ai cũng nể phục, cặp đôi Lính gác và Dẫn đường cấp S đoạt quán quân cũng là chuyện đương nhiên.
Chân Lục Tắc Hiên cuốn băng gạc rất dày, cậu lê cái chân bị thương đi học, kết quả bị giáo quan đuổi về: “Vết thương trên chân cậu chưa khỏi, đi học làm gì? Về nghỉ ngơi cho tôi. Kể từ hôm nay, bạn Lục Tắc Hiên sẽ nghỉ phép một tuần.”
Lục Tắc Hiên hết cách, đành phải quay lại ký túc xá nghỉ ngơi. Chi gãy mọc lại mới cần vài tháng hồi phục, cũng may, xương đùi cậu không gãy, chỉ bị thương ở cơ bắp, nghỉ một tuần là tương đối ổn rồi.
Cậu ngồi trong ký túc xá xem video giảng dạy về chiến hạm trong sự chán chường đến tận giữa trưa mới tắt máy tính quang học, định xuống tầng đi ăn.
Lục Tắc Hiên đang chuẩn bị thay quần áo thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Cửa vừa mở ra, cậu lập tức trông thấy Tạ Nhiên cầm hộp cơm tới, cười nói: “Đói bụng rồi đúng không? Tớ đưa cơm tới cho cậu nè.”
Lục Tắc Hiên kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu biết tôi ở ký túc xá?”
Tạ Nhiên nói: “Hỏi thăm mọi người. Nghe nói cậu đi học với cái chân bị thương rồi bị giáo quan đuổi về. Cậu cũng thật là, vết thương còn chưa khỏi mà còn cố đi học làm gì? Ngoan ngoãn nằm trong ký túc xá đi, cơm trưa cơm tối tớ sẽ đưa đến cho cậu.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Tuy bị Tạ Nhiên càm ràm nhưng Lục Tắc Hiên lại thấy rất vui. Cậu khịt khịt mũi, hỏi: “Có phải cậu mua cá hấp không? Còn có cả thịt viên kho và cánh gà?”
“Mũi Lính gác các cậu là mũi chó đấy à?” Tạ Nhiên liếc nhìn cậu, “Thế mà cũng ngửi ra?”
Lục Tắc Hiên nhếch môi cười: “Cảm ơn, đều là món tôi thích.”
Tạ Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Cậu bị thương vì tớ mà, mua đồ ăn ngon tới khao cậu là chuyện nên làm thôi. Tớ đã đăng ký với quản lý rồi, một tuần tiếp theo sẽ đưa cơm tới cho cậu, cậu đừng chê tớ phiền là được.”
Lục Tắc Hiên cảm thấy rất ấm áp: “Sao có thể chê cậu phiền được? Cậu tới thăm, tôi vui lắm luôn ấy.”
Hai cậu nhìn thẳng vào mắt nhau rồi lại ngượng ngùng lảng đi.
Tạ Nhiên xếp lần lượt từng hộp đồ ăn lên bàn, lấy đũa ra ăn cùng Lục Tắc Hiên, còn chủ động gắp cho cậu. Lục Tắc Hiên rất hưởng thụ việc được Tạ Nhiên “chăm sóc” như thế, cảm thấy bữa cơm này ngon lạ kỳ.
Kể từ hôm đó, mỗi bữa cơm trưa, cơm tối hằng ngày Tạ Nhiên luôn mang đồ đến ký túc xá Lục Tắc Hiên đúng giờ.
Bạn ký túc xá của Lục Tắc Hiên đều biết Tạ Nhiên, thậm chí toàn bộ sinh viên chuyên ngành Chỉ huy của Lính gác cũng biết chuyện này.
Dần dần, lời đồn lan khắp trường, rất nhiều bạn học đoán già đoán non về quan hệ của hai cậu.
Một tuần sau, chân Lục Tắc Hiên đã gần như khỏi hẳn. Cậu phải ở trong ký túc xá suốt cả tuần, chán đến phát điên nên sau khi ăn cơm tối xong liền đòi ra ngoài đi dạo. Tạ Nhiên thấy cậu đi đứng bình thường rồi nên cũng đồng ý.
Hai cậu đi bộ dưới bóng cây của trường, hành tinh Thủ đô giờ đã vào thu, gió chiều phả lên mặt cực kỳ mát mẻ. Lá cây bên đường đều đã chuyển màu vàng, rụng đầy trên đất như một tấm thảm nhung vàng óng thật dày.
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên sóng vai bước đi trên con đường đó, cả hai không nói gì, chỉ là tim đập hơi nhanh.
Ở một góc phía xa bỗng vang lên tiếng bàn luận của vài bạn học.
“Có phải Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên kia đang yêu nhau không? Tôi thấy hôm nào Tạ Nhiên cũng đưa cơm tới cho Lục Tắc Hiên.”
“Hai người họ đều là cấp S đấy, ngoại hình cũng rất đẹp đôi.”
“Đừng có đùa, một người là người thừa kế Quân đoàn Liệp Ưng, một người là con trai của Quân đoàn trưởng Quân đoàn Ánh Sao, sao mà bên nhau được.”
“Đúng thế, người thừa kế của các quân đoàn không được cưới nhau đâu. Quy tắc này đã duy trì hơn hai trăm năm rồi, chắc bọn họ không to gan đến thế đâu?”
“Hai người họ chơi với nhau từ bé, chắc chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Đến lúc kết hôn, có khi Tạ Nhiên còn mời Lục Tắc Hiên tới làm phù rể ấy chứ.”
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên: “…”
Nghe thấy những lời bàn tán này, cả hai người đều khá khó chịu.
Tạ Nhiên lẳng lặng đổi tuyến đường, tránh mấy sinh viên thích lo chuyện bao đồng kia đi. Hai người vào trong một rừng cây, Tạ Nhiên lo chân Lục Tắc Hiên sẽ đau, bèn chủ động dừng lại, tìm một tảng đá để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tạ Nhiên giả vờ như lơ đãng hỏi: “Cậu nghe thấy mấy lời bàn tán khi nãy không?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, giọng không vui: “Có nghe thấy.”
Tạ Nhiên đùa: “Mấy người đó nói chúng mình là bạn thân, sau này tớ kết hôn sẽ mời cậu làm phù rể đó.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Nghe thấy hai chữ “phù rể” này, cảm giác chua xót bỗng dâng lên trong lòng cậu.
Chỉ vừa nghĩ đến chuyện sẽ có một Lính gác khác nắm tay Tạ Nhiên bước vào lễ đường, hai người họ sẽ tuyên thệ, hôn môi trước mặt người thân, bạn bè trong khi cậu chỉ có thể đứng một bên chúc phúc với thân phận phù rể, tâm trạng Lục Tắc Hiên bỗng bực dọc, hận không thể băm vằm tên Lính gác trong tưởng tượng kia.
Cậu không thể chấp nhận Nhiên Nhiên sẽ thân mật như thế với người khác.
Nhưng về phương diện lý trí, cậu thừa biết người thừa kế của các quân đoàn không được phép kết hôn với nhau.
Lục Tắc Hiên 16 tuổi lần đầu tiên lo lắng về tương lai của cả hai, tâm trạng mâu thuẫn gần như hiện hết lên nét mặt.
Tạ Nhiên cẩn thận quan sát thái độ của cậu, lại thêm Dẫn đường vốn rất giỏi trong việc nhận biết cảm xúc, Tạ Nhiên cảm nhận được rất rõ rằng Lục Tắc Hiên đã tức giận khi cậu nói ra những lời này.
Nếu chỉ là bạn thân, đáng ra cậu ấy không nên tức giận.
Bạn thân tới dự hôn lễ, chúc đối phương hạnh phúc là chuyện rất bình thường. Trừ khi trong lòng cậu ấy có tình cảm khác với cậu… Nhận ra điều đó, Tạ Nhiên không khỏi nhếch môi cười, khẽ nói: “Đừng bận tâm mấy lời bàn tán vớ vẩn của người khác.”
Lục Tắc Hiên trầm giọng: “Không nói chuyện này nữa. Tôi muốn về ký túc xá, cậu cũng về nghỉ sớm đi.”
Nhìn cậu ấy rời đi trong không vui, Tạ Nhiên thở dài khe khẽ. Cậu nhận ra được Lục Tắc Hiên có tình cảm với cậu, chỉ là quy tắc ngầm không được phép kết hôn giữa các quân đoàn vẫn chưa thể phá bỏ ngay. Không sao, chỉ cần hai cậu đã nhận định phải là nhau, tương lai ắt sẽ tìm ra cách.
Sau khi về đến ký túc xá, Lục Tắc Hiên đi tắm rồi nằm lên giường.
Kể từ lúc nghe thấy những lời bàn tán của bạn học, tâm trạng cậu trở nên rất tệ. Cậu cứ trằn trọc trên giường đến tận khuya mới mơ mơ màng màng ngủ.
Lục Tắc Hiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, cậu xuất hiện tại hôn lễ của Tạ Nhiên đúng như những gì các bạn học nói.
Cậu không thấy rõ được Lính gác bên cạnh Tạ Nhiên là ai, chỉ cảm thấy hình ảnh Tạ Nhiên tay trong tay với người khác khiến trái tim cậu vừa đau đớn, vừa phẫn nộ như bị phản bội.
Tạ Nhiên và người kia tiến vào lễ đường, ánh nắng ấm áp chiếu xiên lên gương mặt cậu ấy qua ô cửa sổ. Tạ Nhiên trong bộ lễ phục tươi cười trông cực kỳ điển trai. Lính gác kia cúi xuống, hôn lên môi Tạ Nhiên, Lục Tắc Hiên cuống cuồng lao tới cản lại.
Nhưng ngay kia vừa tiến lên, rốt cuộc cậu cũng thấy rõ được khuôn mặt của Lính gác đó.
Lục Tắc Hiên choàng tỉnh dậy. Không ngờ cậu lại mơ thấy mình trở thành chú rể của Tạ Nhiên…
Tiếng tim đập thình thịch khiến Lục Tắc Hiên cau mày. Chết dở rồi, hình như cậu thích Nhiên Nhiên mất rồi. Suy nghĩ cực kỳ điên cuồng rằng “Nhiên Nhiên chỉ được phép ở bên cậu” thể hiện rõ mồn một trong giấc mơ. Đây không phải thái độ của bạn bè bình thường mà là h@m muốn độc chiếm của Lính gác đối với Dẫn đường mình thích.
Nhớ lại cảnh hôn lên môi Tạ Nhiên trong mơ, vành tai Lục Tắc Hiên đỏ bừng, đầu óc loạn hết cả lên.
Cậu không hề biết rằng đêm đó Tạ Nhiên cũng mơ một giấc tương tự.
Hơn nữa, Tạ Nhiên khá bạo dạn nên cảnh trong mơ cũng “thoáng” hơn hẳn. Cậu mơ thấy hai người cùng trải qua thời khắc sinh nhật trên hành tinh hoang dã kia, mập mờ hôn môi dưới tán cây, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn. Vì hai thiếu niên nếm trái cấm trong mơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Nhiên thấy ga trải giường đã ướt một mảng.
Vành tai Tạ Nhiên đỏ chót, quýnh quáng chạy đi tắm nước lạnh.
16 tuổi đúng là giai đoạn dậy thì, chớm yêu, rất nhiều Lính gác và Dẫn đường đều mơ thấy những giấc mơ tương tự như vậy trong thời kỳ này.
Mặt Tạ Nhiên đỏ lựng, cậu cố khiến bản thân bình tĩnh lại thật nhanh. Cảnh tượng trong mơ khiến cậu thấy vừa buồn vừa ngọt ngào. Cậu rất muốn biến nó thành sự thật nhưng lại lo bản thân bạo dạn quá sẽ chỉ khiến Lục Tắc Hiên phát hoảng trong khi cái đầu gỗ đó còn chưa hiểu được gì.
Hai cậu là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, lúc bé, Tạ Nhiên rất thích chơi đùa cùng Lục Tắc Hiên. Chỉ có Lục Tắc Hiên mới chịu dung túng mọi trò quậy phá điên rồ của cậu, kể cả khi phát hiện cậu đào hầm ở Viện Thánh cũng giấu giếm với giáo viên cùng cậu, chịu làm người mẫu cho cậu luyện tập suốt bao nhiêu lâu.
Ai mà không thích người bao bọc, ủng hộ mình vô điều kiện như thế?
Đến khi lớn lên, cậu bắt đầu có thái độ chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt với Lính gác này, muốn mãi mãi ở bên đối phương cũng là chuyện rất bình thường.
Giữa trưa, Tạ Nhiên lại đưa cơm đến cho Lục Tắc Hiên.
Trong ký túc xá không có ai, hai cậu liếc nhìn nhau, nhớ đến giấc mơ đêm qua, cùng đỏ mặt.
Lục Tắc Hiên cúi đầu, nói: “Chân tôi đã khỏi rồi, từ mai sẽ xuống canteen ăn, cậu không cần đưa cơm đến nữa đâu.”
Tạ Nhiên đùa: “Chê tớ à? Hay cậu rất để tâm chuyện có người gièm pha sau lưng?”
Lục Tắc Hiên giật mình, vội nói: “Đương nhiên không phải. Tôi chẳng thèm để tâm người khác nói gì đâu… Tôi sợ cậu giận thôi.”
“Tớ cũng không để tâm.” Tạ Nhiên nhìn thẳng vào Lục Tắc Hiên, nghiêm túc nói: “Tắc Hiên, tớ không muốn bất kỳ người nào khác ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Ừ.” Tâm trạng Lục Tắc Hiên dần dần tốt lên. Thì ra Tạ Nhiên cũng giống cậu, không thèm quan tâm người khác bàn tán ra sao, càng không né tránh cậu chỉ vì những lời đồn đại. Tình cảm sâu đậm lớn lên cùng nhau từ bé đến giờ không phải thứ sẽ bị dao động chỉ vì vài ba câu nói.
Tạ Nhiên nói: “Không phải bọn họ thích lo chuyện bao đồng à? Cứ mặc kệ họ muốn nói gì thì nói. Từ ngày mai, đúng 8 giờ tối tớ sẽ chờ cậu ở sân huấn luyện, cậu dạy tớ cách lái tàu chi3n nhé.”
Lục Tắc Hiên khá bất ngờ: “Ý cậu là muốn luyện tập cùng tôi?”
Tạ Nhiên nói: “Đương nhiên rồi, phần thưởng quán quân giải khiêu chiến này tớ cũng phải có phần chứ. Tàu chi3n huấn luyện kia là phần thưởng chung của bọn mình, chẳng lẽ cậu định chiếm riêng?”
Đối diện với đôi mắt trong veo của cậu, Lục Tắc Hiên mỉm cười: “Được, tôi dạy cậu. Chúng ta tập cùng nhau.”
Chẳng bao lâu sau, sinh viên Học viện Quân sự số 1 Liên bang phát hiện sau khi Lục Tắc Hiên lành thương, hai cậu không những không giữ ý vì những lời đồn mà lại càng thân thiết hơn. Tối nào cả hai cũng tới sân huấn luyện cùng tập điều khiến tàu chi3n, thậm chí Lục Tắc Hiên còn cầm tay Tạ Nhiên để hướng dẫn.
“Ai cũng đồn bọn họ yêu nhau mà bọn họ không sợ gì luôn?”
“Thế mới gọi là không thẹn với lương tâm. Mặc kệ người ngoài đồn đoán, mối quan hệ cửa hai người họ vẫn chẳng ảnh hưởng gì hết.”
“Vậy nghĩa là hai người họ rất quang minh lỗi lạc, mấy người dẹp hết đi!”
Vì Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên quá “quang minh chính đại” nên những bạn học khác lại cảm thấy hai cậu chỉ là bạn bè đơn thuần.
Lời đồn trong trường dần lắng xuống, mọi người bắt đầu hâm mộ “tình bạn vừa trong sáng, vừa bền chặt” của hai thiên tài cấp S.
Ngay cả phụ huynh hai bên cũng cho rằng nếu các cậu đã không hề ngần ngại trước mặt cả trường, ngày ngày huấn luyện cùng nhau thì cả hai chỉ là bạn bè bình thường, không có gì phải chột dạ. Bằng không, thân là người thừa kế của hai quân đoàn, nếu thật sự yêu đương thì ai dám nhơn nhơn như vậy?
Chiêu “hành động ngược hướng tư duy” này của Tạ Nhiên thành công qua mắt tất cả mọi người.
Trong suốt mấy năm học đại học, lúc nào Tạ Nhiên cũng như hình với bóng bên Lục Tắc Hiên.
Hình thức ở cạnh nhau của hai cậu rất vô tư, ai cũng tưởng cả hai chỉ là bạn bè.
Không ai biết, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đã xuất hiện trong vô số giấc mơ của nhau. Hai cậu đã làm đủ điều mập mờ, đủ chuyện thân mật, cuồng nhiệt chiếm hữu nhau trong mơ.
Nhưng khi gặp đối phương vào ban ngày, cả hai lại vờ như chỉ là hai người bạn bình thường, đến cả tay cũng không dám nắm.
Mấy năm ở Học viện Quân sự trôi qua rất nhanh. Cả hai ăn ý giấu kín tình cảm vào thật sâu trong lòng.
Hai cậu đều hiểu giờ chưa phải là lúc ngả bài. Phải tìm cách phá bỏ được luật ngầm không cho phép kết hôn giữa các quân đoàn trước đã. Hai cậu đều vô cùng trân trọng nhau nên không bao giờ muốn tình cảm này sẽ bị các vị phụ huynh bóp ch3t khi còn chưa kịp nảy mầm.
Hiện tại hai cậu còn quá yếu, không thể đối kháng trực diện với tất cả các thế lực khác.
Chờ sau này, khi hai cậu đã có đủ sức mạnh để bảo vệ đối phương… Đến khi đó, chắc chắn cả hai sẽ nắm chặt tay nhau.
Giáo quan chủ quản hỏi thăm: “Vết thương của Lục Tắc Hiên thế nào?”
Tạ Nhiên mặt mày tái nhợt, khẽ báo cáo: “Miệng vết thương dài 15cm, sâu đến tận xương, thịt đùi bị cắn mất một cục… Em đã khử trùng và băng bó sơ, cần nhanh chóng đưa tới bộ phận y tế.”
Các giáo quan nhìn nhau, lập tức đưa Lục Tắc Hiên tới bộ phận y tế.
Để dự phòng cho những tai nạn bất ngờ phát sinh trong quá trình thi đấu, phi thuyền có chở theo một khoang điều trị khẩn cấp. Lục Tắc Hiên được đưa vào khoang điều trị, máu ở chân nhanh chóng cầm lại, da thịt mới từ từ phát triển ra.
Tạ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên nằm trong khoang điều trị, tim đau nhói. Cậu ở bên cạnh Lục Tắc Hiên cho đến tận khi quá trình chữa trị kết thúc, nhân viên y tế băng bó lại cho Lục Tắc Hiên.
8 giờ tối, giải khiêu chiến chính thức kết thúc, xếp hạng thành tích của tất cả các thí sinh tham dự được công bố. Tổng thành tích trong hai ngày của Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên xếp hạng nhất, giành được giải quán quân.
Khi lễ trao giải được tiến hành, vết thương ở chân Lục Tắc Hiên còn chưa khỏi hẳn, cậu vẫn đi hơi khập khiễng. Tạ Nhiên dìu cậu cùng tiến lên bục lĩnh thưởng, hai cậu nhận cúp quán quân, mười ngàn tinh tệ tiền thưởng và nhẫn khởi động tàu chi3n huấn luyện riêng.
Lục Tắc Hiên thích thú vuốt v e chiếc nhẫn kia mãi, trông có vẻ rất vui. “Chiếc tàu chi3n này thuộc về chúng ta rồi, muốn luyện tập lúc nào cũng được.”
Tạ Nhiên nói: “Cậu chờ lành thương hẳn đi đã, chuyện luyện tập tính sau.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ, biết rồi.”
Tuy bị thương trong giải khiêu chiến lần này nhưng Lục Tắc Hiên vẫn thu hoạch được khá nhiều. Không những hai cậu xếp hạng nhất, giành được phần thưởng hằng mong muốn, trong cái rủi có cái may, Lục Tắc Hiên còn thức tỉnh được khả năng bay lượn, tóm lại cũng không tệ.
Sau khi trở lại trường, tin Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên cùng giành hạng nhất giải khiêu chiến lập tức lan truyền khắp nơi. Bạn học ai cũng nể phục, cặp đôi Lính gác và Dẫn đường cấp S đoạt quán quân cũng là chuyện đương nhiên.
Chân Lục Tắc Hiên cuốn băng gạc rất dày, cậu lê cái chân bị thương đi học, kết quả bị giáo quan đuổi về: “Vết thương trên chân cậu chưa khỏi, đi học làm gì? Về nghỉ ngơi cho tôi. Kể từ hôm nay, bạn Lục Tắc Hiên sẽ nghỉ phép một tuần.”
Lục Tắc Hiên hết cách, đành phải quay lại ký túc xá nghỉ ngơi. Chi gãy mọc lại mới cần vài tháng hồi phục, cũng may, xương đùi cậu không gãy, chỉ bị thương ở cơ bắp, nghỉ một tuần là tương đối ổn rồi.
Cậu ngồi trong ký túc xá xem video giảng dạy về chiến hạm trong sự chán chường đến tận giữa trưa mới tắt máy tính quang học, định xuống tầng đi ăn.
Lục Tắc Hiên đang chuẩn bị thay quần áo thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Cửa vừa mở ra, cậu lập tức trông thấy Tạ Nhiên cầm hộp cơm tới, cười nói: “Đói bụng rồi đúng không? Tớ đưa cơm tới cho cậu nè.”
Lục Tắc Hiên kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu biết tôi ở ký túc xá?”
Tạ Nhiên nói: “Hỏi thăm mọi người. Nghe nói cậu đi học với cái chân bị thương rồi bị giáo quan đuổi về. Cậu cũng thật là, vết thương còn chưa khỏi mà còn cố đi học làm gì? Ngoan ngoãn nằm trong ký túc xá đi, cơm trưa cơm tối tớ sẽ đưa đến cho cậu.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Tuy bị Tạ Nhiên càm ràm nhưng Lục Tắc Hiên lại thấy rất vui. Cậu khịt khịt mũi, hỏi: “Có phải cậu mua cá hấp không? Còn có cả thịt viên kho và cánh gà?”
“Mũi Lính gác các cậu là mũi chó đấy à?” Tạ Nhiên liếc nhìn cậu, “Thế mà cũng ngửi ra?”
Lục Tắc Hiên nhếch môi cười: “Cảm ơn, đều là món tôi thích.”
Tạ Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Cậu bị thương vì tớ mà, mua đồ ăn ngon tới khao cậu là chuyện nên làm thôi. Tớ đã đăng ký với quản lý rồi, một tuần tiếp theo sẽ đưa cơm tới cho cậu, cậu đừng chê tớ phiền là được.”
Lục Tắc Hiên cảm thấy rất ấm áp: “Sao có thể chê cậu phiền được? Cậu tới thăm, tôi vui lắm luôn ấy.”
Hai cậu nhìn thẳng vào mắt nhau rồi lại ngượng ngùng lảng đi.
Tạ Nhiên xếp lần lượt từng hộp đồ ăn lên bàn, lấy đũa ra ăn cùng Lục Tắc Hiên, còn chủ động gắp cho cậu. Lục Tắc Hiên rất hưởng thụ việc được Tạ Nhiên “chăm sóc” như thế, cảm thấy bữa cơm này ngon lạ kỳ.
Kể từ hôm đó, mỗi bữa cơm trưa, cơm tối hằng ngày Tạ Nhiên luôn mang đồ đến ký túc xá Lục Tắc Hiên đúng giờ.
Bạn ký túc xá của Lục Tắc Hiên đều biết Tạ Nhiên, thậm chí toàn bộ sinh viên chuyên ngành Chỉ huy của Lính gác cũng biết chuyện này.
Dần dần, lời đồn lan khắp trường, rất nhiều bạn học đoán già đoán non về quan hệ của hai cậu.
Một tuần sau, chân Lục Tắc Hiên đã gần như khỏi hẳn. Cậu phải ở trong ký túc xá suốt cả tuần, chán đến phát điên nên sau khi ăn cơm tối xong liền đòi ra ngoài đi dạo. Tạ Nhiên thấy cậu đi đứng bình thường rồi nên cũng đồng ý.
Hai cậu đi bộ dưới bóng cây của trường, hành tinh Thủ đô giờ đã vào thu, gió chiều phả lên mặt cực kỳ mát mẻ. Lá cây bên đường đều đã chuyển màu vàng, rụng đầy trên đất như một tấm thảm nhung vàng óng thật dày.
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên sóng vai bước đi trên con đường đó, cả hai không nói gì, chỉ là tim đập hơi nhanh.
Ở một góc phía xa bỗng vang lên tiếng bàn luận của vài bạn học.
“Có phải Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên kia đang yêu nhau không? Tôi thấy hôm nào Tạ Nhiên cũng đưa cơm tới cho Lục Tắc Hiên.”
“Hai người họ đều là cấp S đấy, ngoại hình cũng rất đẹp đôi.”
“Đừng có đùa, một người là người thừa kế Quân đoàn Liệp Ưng, một người là con trai của Quân đoàn trưởng Quân đoàn Ánh Sao, sao mà bên nhau được.”
“Đúng thế, người thừa kế của các quân đoàn không được cưới nhau đâu. Quy tắc này đã duy trì hơn hai trăm năm rồi, chắc bọn họ không to gan đến thế đâu?”
“Hai người họ chơi với nhau từ bé, chắc chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Đến lúc kết hôn, có khi Tạ Nhiên còn mời Lục Tắc Hiên tới làm phù rể ấy chứ.”
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên: “…”
Nghe thấy những lời bàn tán này, cả hai người đều khá khó chịu.
Tạ Nhiên lẳng lặng đổi tuyến đường, tránh mấy sinh viên thích lo chuyện bao đồng kia đi. Hai người vào trong một rừng cây, Tạ Nhiên lo chân Lục Tắc Hiên sẽ đau, bèn chủ động dừng lại, tìm một tảng đá để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tạ Nhiên giả vờ như lơ đãng hỏi: “Cậu nghe thấy mấy lời bàn tán khi nãy không?”
Lục Tắc Hiên cúi đầu, giọng không vui: “Có nghe thấy.”
Tạ Nhiên đùa: “Mấy người đó nói chúng mình là bạn thân, sau này tớ kết hôn sẽ mời cậu làm phù rể đó.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Nghe thấy hai chữ “phù rể” này, cảm giác chua xót bỗng dâng lên trong lòng cậu.
Chỉ vừa nghĩ đến chuyện sẽ có một Lính gác khác nắm tay Tạ Nhiên bước vào lễ đường, hai người họ sẽ tuyên thệ, hôn môi trước mặt người thân, bạn bè trong khi cậu chỉ có thể đứng một bên chúc phúc với thân phận phù rể, tâm trạng Lục Tắc Hiên bỗng bực dọc, hận không thể băm vằm tên Lính gác trong tưởng tượng kia.
Cậu không thể chấp nhận Nhiên Nhiên sẽ thân mật như thế với người khác.
Nhưng về phương diện lý trí, cậu thừa biết người thừa kế của các quân đoàn không được phép kết hôn với nhau.
Lục Tắc Hiên 16 tuổi lần đầu tiên lo lắng về tương lai của cả hai, tâm trạng mâu thuẫn gần như hiện hết lên nét mặt.
Tạ Nhiên cẩn thận quan sát thái độ của cậu, lại thêm Dẫn đường vốn rất giỏi trong việc nhận biết cảm xúc, Tạ Nhiên cảm nhận được rất rõ rằng Lục Tắc Hiên đã tức giận khi cậu nói ra những lời này.
Nếu chỉ là bạn thân, đáng ra cậu ấy không nên tức giận.
Bạn thân tới dự hôn lễ, chúc đối phương hạnh phúc là chuyện rất bình thường. Trừ khi trong lòng cậu ấy có tình cảm khác với cậu… Nhận ra điều đó, Tạ Nhiên không khỏi nhếch môi cười, khẽ nói: “Đừng bận tâm mấy lời bàn tán vớ vẩn của người khác.”
Lục Tắc Hiên trầm giọng: “Không nói chuyện này nữa. Tôi muốn về ký túc xá, cậu cũng về nghỉ sớm đi.”
Nhìn cậu ấy rời đi trong không vui, Tạ Nhiên thở dài khe khẽ. Cậu nhận ra được Lục Tắc Hiên có tình cảm với cậu, chỉ là quy tắc ngầm không được phép kết hôn giữa các quân đoàn vẫn chưa thể phá bỏ ngay. Không sao, chỉ cần hai cậu đã nhận định phải là nhau, tương lai ắt sẽ tìm ra cách.
Sau khi về đến ký túc xá, Lục Tắc Hiên đi tắm rồi nằm lên giường.
Kể từ lúc nghe thấy những lời bàn tán của bạn học, tâm trạng cậu trở nên rất tệ. Cậu cứ trằn trọc trên giường đến tận khuya mới mơ mơ màng màng ngủ.
Lục Tắc Hiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, cậu xuất hiện tại hôn lễ của Tạ Nhiên đúng như những gì các bạn học nói.
Cậu không thấy rõ được Lính gác bên cạnh Tạ Nhiên là ai, chỉ cảm thấy hình ảnh Tạ Nhiên tay trong tay với người khác khiến trái tim cậu vừa đau đớn, vừa phẫn nộ như bị phản bội.
Tạ Nhiên và người kia tiến vào lễ đường, ánh nắng ấm áp chiếu xiên lên gương mặt cậu ấy qua ô cửa sổ. Tạ Nhiên trong bộ lễ phục tươi cười trông cực kỳ điển trai. Lính gác kia cúi xuống, hôn lên môi Tạ Nhiên, Lục Tắc Hiên cuống cuồng lao tới cản lại.
Nhưng ngay kia vừa tiến lên, rốt cuộc cậu cũng thấy rõ được khuôn mặt của Lính gác đó.
Lục Tắc Hiên choàng tỉnh dậy. Không ngờ cậu lại mơ thấy mình trở thành chú rể của Tạ Nhiên…
Tiếng tim đập thình thịch khiến Lục Tắc Hiên cau mày. Chết dở rồi, hình như cậu thích Nhiên Nhiên mất rồi. Suy nghĩ cực kỳ điên cuồng rằng “Nhiên Nhiên chỉ được phép ở bên cậu” thể hiện rõ mồn một trong giấc mơ. Đây không phải thái độ của bạn bè bình thường mà là h@m muốn độc chiếm của Lính gác đối với Dẫn đường mình thích.
Nhớ lại cảnh hôn lên môi Tạ Nhiên trong mơ, vành tai Lục Tắc Hiên đỏ bừng, đầu óc loạn hết cả lên.
Cậu không hề biết rằng đêm đó Tạ Nhiên cũng mơ một giấc tương tự.
Hơn nữa, Tạ Nhiên khá bạo dạn nên cảnh trong mơ cũng “thoáng” hơn hẳn. Cậu mơ thấy hai người cùng trải qua thời khắc sinh nhật trên hành tinh hoang dã kia, mập mờ hôn môi dưới tán cây, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn. Vì hai thiếu niên nếm trái cấm trong mơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Nhiên thấy ga trải giường đã ướt một mảng.
Vành tai Tạ Nhiên đỏ chót, quýnh quáng chạy đi tắm nước lạnh.
16 tuổi đúng là giai đoạn dậy thì, chớm yêu, rất nhiều Lính gác và Dẫn đường đều mơ thấy những giấc mơ tương tự như vậy trong thời kỳ này.
Mặt Tạ Nhiên đỏ lựng, cậu cố khiến bản thân bình tĩnh lại thật nhanh. Cảnh tượng trong mơ khiến cậu thấy vừa buồn vừa ngọt ngào. Cậu rất muốn biến nó thành sự thật nhưng lại lo bản thân bạo dạn quá sẽ chỉ khiến Lục Tắc Hiên phát hoảng trong khi cái đầu gỗ đó còn chưa hiểu được gì.
Hai cậu là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, lúc bé, Tạ Nhiên rất thích chơi đùa cùng Lục Tắc Hiên. Chỉ có Lục Tắc Hiên mới chịu dung túng mọi trò quậy phá điên rồ của cậu, kể cả khi phát hiện cậu đào hầm ở Viện Thánh cũng giấu giếm với giáo viên cùng cậu, chịu làm người mẫu cho cậu luyện tập suốt bao nhiêu lâu.
Ai mà không thích người bao bọc, ủng hộ mình vô điều kiện như thế?
Đến khi lớn lên, cậu bắt đầu có thái độ chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt với Lính gác này, muốn mãi mãi ở bên đối phương cũng là chuyện rất bình thường.
Giữa trưa, Tạ Nhiên lại đưa cơm đến cho Lục Tắc Hiên.
Trong ký túc xá không có ai, hai cậu liếc nhìn nhau, nhớ đến giấc mơ đêm qua, cùng đỏ mặt.
Lục Tắc Hiên cúi đầu, nói: “Chân tôi đã khỏi rồi, từ mai sẽ xuống canteen ăn, cậu không cần đưa cơm đến nữa đâu.”
Tạ Nhiên đùa: “Chê tớ à? Hay cậu rất để tâm chuyện có người gièm pha sau lưng?”
Lục Tắc Hiên giật mình, vội nói: “Đương nhiên không phải. Tôi chẳng thèm để tâm người khác nói gì đâu… Tôi sợ cậu giận thôi.”
“Tớ cũng không để tâm.” Tạ Nhiên nhìn thẳng vào Lục Tắc Hiên, nghiêm túc nói: “Tắc Hiên, tớ không muốn bất kỳ người nào khác ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Ừ.” Tâm trạng Lục Tắc Hiên dần dần tốt lên. Thì ra Tạ Nhiên cũng giống cậu, không thèm quan tâm người khác bàn tán ra sao, càng không né tránh cậu chỉ vì những lời đồn đại. Tình cảm sâu đậm lớn lên cùng nhau từ bé đến giờ không phải thứ sẽ bị dao động chỉ vì vài ba câu nói.
Tạ Nhiên nói: “Không phải bọn họ thích lo chuyện bao đồng à? Cứ mặc kệ họ muốn nói gì thì nói. Từ ngày mai, đúng 8 giờ tối tớ sẽ chờ cậu ở sân huấn luyện, cậu dạy tớ cách lái tàu chi3n nhé.”
Lục Tắc Hiên khá bất ngờ: “Ý cậu là muốn luyện tập cùng tôi?”
Tạ Nhiên nói: “Đương nhiên rồi, phần thưởng quán quân giải khiêu chiến này tớ cũng phải có phần chứ. Tàu chi3n huấn luyện kia là phần thưởng chung của bọn mình, chẳng lẽ cậu định chiếm riêng?”
Đối diện với đôi mắt trong veo của cậu, Lục Tắc Hiên mỉm cười: “Được, tôi dạy cậu. Chúng ta tập cùng nhau.”
Chẳng bao lâu sau, sinh viên Học viện Quân sự số 1 Liên bang phát hiện sau khi Lục Tắc Hiên lành thương, hai cậu không những không giữ ý vì những lời đồn mà lại càng thân thiết hơn. Tối nào cả hai cũng tới sân huấn luyện cùng tập điều khiến tàu chi3n, thậm chí Lục Tắc Hiên còn cầm tay Tạ Nhiên để hướng dẫn.
“Ai cũng đồn bọn họ yêu nhau mà bọn họ không sợ gì luôn?”
“Thế mới gọi là không thẹn với lương tâm. Mặc kệ người ngoài đồn đoán, mối quan hệ cửa hai người họ vẫn chẳng ảnh hưởng gì hết.”
“Vậy nghĩa là hai người họ rất quang minh lỗi lạc, mấy người dẹp hết đi!”
Vì Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên quá “quang minh chính đại” nên những bạn học khác lại cảm thấy hai cậu chỉ là bạn bè đơn thuần.
Lời đồn trong trường dần lắng xuống, mọi người bắt đầu hâm mộ “tình bạn vừa trong sáng, vừa bền chặt” của hai thiên tài cấp S.
Ngay cả phụ huynh hai bên cũng cho rằng nếu các cậu đã không hề ngần ngại trước mặt cả trường, ngày ngày huấn luyện cùng nhau thì cả hai chỉ là bạn bè bình thường, không có gì phải chột dạ. Bằng không, thân là người thừa kế của hai quân đoàn, nếu thật sự yêu đương thì ai dám nhơn nhơn như vậy?
Chiêu “hành động ngược hướng tư duy” này của Tạ Nhiên thành công qua mắt tất cả mọi người.
Trong suốt mấy năm học đại học, lúc nào Tạ Nhiên cũng như hình với bóng bên Lục Tắc Hiên.
Hình thức ở cạnh nhau của hai cậu rất vô tư, ai cũng tưởng cả hai chỉ là bạn bè.
Không ai biết, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đã xuất hiện trong vô số giấc mơ của nhau. Hai cậu đã làm đủ điều mập mờ, đủ chuyện thân mật, cuồng nhiệt chiếm hữu nhau trong mơ.
Nhưng khi gặp đối phương vào ban ngày, cả hai lại vờ như chỉ là hai người bạn bình thường, đến cả tay cũng không dám nắm.
Mấy năm ở Học viện Quân sự trôi qua rất nhanh. Cả hai ăn ý giấu kín tình cảm vào thật sâu trong lòng.
Hai cậu đều hiểu giờ chưa phải là lúc ngả bài. Phải tìm cách phá bỏ được luật ngầm không cho phép kết hôn giữa các quân đoàn trước đã. Hai cậu đều vô cùng trân trọng nhau nên không bao giờ muốn tình cảm này sẽ bị các vị phụ huynh bóp ch3t khi còn chưa kịp nảy mầm.
Hiện tại hai cậu còn quá yếu, không thể đối kháng trực diện với tất cả các thế lực khác.
Chờ sau này, khi hai cậu đã có đủ sức mạnh để bảo vệ đối phương… Đến khi đó, chắc chắn cả hai sẽ nắm chặt tay nhau.