Ngay ngày đầu tiên Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên tới Đội đặc chiến Liệp Ưng, Chim Ruồi đã cảm thấy hai người cực kỳ đẹp đôi. Lúc đầu, cô chỉ dám len lén quan sát Dụ Nhiên, về sau, phát hiện Dụ Nhiên là người rất tốt bụng, dễ gần, cô càng chắc chắn Lục Tắc Hiên đã tìm được bảo bối rồi.
Trong những ngày kẹt trên hành tinh Nhện Đỏ này, cô cứ lo ngay ngáy về Dụ Nhiên. Dẫu sao Dụ Nhiên cũng chỉ là Dẫn đường cấp C, gần như không có sức chiến đấu gì đáng kể, lỡ mà gặp phải nguy hiểm thì cậu chết chắc. Lúc này, thấy Dụ Nhiên và Đội trưởng Lục đã ở cạnh nhau, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Trên trời cao, thị giác tinh tường của Lục Tắc Hiên đã thấy rõ tình hình dưới khu rừng từ sớm, hắn nói trong đầu: “Bên dưới có bảy người, Chim Ruồi chạy trước nhất. Tôi sẽ ra tay thật gọn gàng, không khiến cô ấy quá đau đớn.”
Dụ Nhiên nói: “Được, giải quyết nhanh gọn, tránh việc họ phát hiện bất thường.”
Cách đó không xa có một gò núi nhỏ, trong hang núi chính là chỗ Lữ Tiểu Long đang trốn.
Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên đáp xuống bãi đất bằng gần đó. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bên trong, Lữ Tiểu Long đang hợp thể với vách hang định ra ngoài tập hợp với hai người, nhưng nhìn kỹ lại… Sao ánh mắt Lục Tắc Hiên trông cứ là lạ? Nét mặt đờ đẫn, mắt trông như mất hồn, không có cảm xúc gì cả.
Tim hắn đập thình thịch, vội vàng trốn tiếp.
Không bao lâu sau, Chim Ruồi vừa chạy tới vừa gọi đầy phấn khởi: “Đội trưởng Lục, Nhiên Nhiên! Cuối cùng cũng tìm được hai người!”
Cô còn chưa nói dứt câu, Lục Tắc Hiên đã đột ngột rút đao điện từ ra. Lưỡi đao trắng lóa vẽ nên một nét cong đẹp mắt giữa không trung. Vị trí gần tim Chim Ruồi bị đao đâm xuyên qua cực nhanh.
Chim Ruồi:???
Cô còn chưa kịp hiểu gì đã ăn một đao rồi.
Chim Ruồi trợn trừng mắt nhìn Lục Tắc Hiên: “Đội… Đội trưởng Lục?”
Ngay sau đó, tua ý thức lửa cháy của Dụ Nhiên bỗng vươn ra, kết nối với não cô. Chim Ruồi lập tức ngã phịch ra đất, bất tỉnh.
Đường Sách chạy ngay phía sau thấy vậy vội lao lên đỡ cô: “Chị Chim, chị sao rồi? Chị Chim!” Hắn nhìn máu tươi trên người Chim Ruồi, bàng hoàng ngẩng đầu: “Đội trưởng Lục, sao anh lại giết chị Chim!”
Dụ Nhiên lạnh lùng nói: “Giết bọn họ.”
Lục Tắc Hiên mặt lạnh như tiền: “Rõ thưa chủ nhân.”
Đường Sách: “…”
Hai người còn diễn như thật vậy luôn.
Đúng lúc này, năm đồng đội còn lại cũng chạy tới. Thấy Chim Ruồi nằm dưới đất, mọi người ai cũng hoang mang. Đường Sách hét lớn đánh động: “Chạy mau! Hình như Đội trưởng Lục cuồng bạo rồi, là anh ta giết Chim Ruồi!”
Dứt lời, hắn bỏ chạy đầu tiên. Lục Tắc Hiên lập tức bay lên, nhoáng cái đã đuổi kịp Đường Sách. Đao điện từ trong tay vừa vung ra, Đường Sách đã hét “Á” một tiếng rất thảm thiết, ngã sấp xuống, thực thể tinh thần kỳ nhông hàng rào nhanh chóng hòa làm một với nền đất xung quanh.
Chưa đầy ba giây, máu tươi đã chảy đầy đất. Đường Sách trông như chết rồi, kỳ nhông biến mất, mặt mũi tái nhợt, đến cả nhiệt độ cơ thể cũng thay đổi. Mắt hắn trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Lục Tắc Hiên như thể “chết không nhắm mắt”.
Lục Tắc Hiên biện giải: “Tôi còn chưa đụng vào cậu ta.”
Dụ Nhiên: “… Cứ mặc kệ anh ta đi, xử lý những người khác.”
Mấy người chạy đến sau nghe Đường Sách nói “Đội trưởng Lục cuồng bạo” còn chưa tin lắm. Bây giờ, thấy Đội trưởng Lục đuổi theo giết gọn Đường Sách chỉ bằng một nhát đao, mọi người mới hoàn hồn, Chó Săn hét to: “Đội… Đội trưởng Lục cuồng bạo thật?”
“Trời ơi, anh ta giết chị Chim với cậu Đường rồi!”
“Chạy mau!”
Lính gác cấp S cuồng bạo cực kỳ đáng sợ, kể cả mười mấy Lính gác cấp A như bọn họ hợp sức cũng chưa chắc thắng nổi Lục Tắc Hiên. Năm người nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng bỏ chạy trối chết. Đương nhiên Lục Tắc Hiên sẽ không bỏ qua, lập tức nhấc đao đuổi theo.
Từng tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên giữa rừng sâu.
Trong nháy mắt, cả bảy người này đều đã bị Lục Tắc Hiên “giết gọn”.
Lục Tắc Hiên trở về bên cạnh Dụ Nhiên, đao điện từ trong tay vẫn đang nhỏ máu tong tong. Khuôn mặt hắn đơ ra, cúi đầu trước Dụ Nhiên, giọng trầm trầm không chút cảm xúc: “7 tên, đã chết sạch.”
Dụ Nhiên mỉm cười xoa đầu Lục Tắc Hiên như đang xoa đầu con thú cưng: “Làm tốt lắm.”
Lữ Tiểu Long trong hang núi há hốc mồm khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Thế này là thế nào? Lục Tắc Hiên cuồng bạo? Không đúng! Lính gác cuồng bạo sẽ tấn công tất cả những người xung quanh nhưng hắn lại không tấn công Dụ Nhiên mà rất nghe lời cậu ta.
Chẳng lẽ Dụ Nhiên đã tranh thủ cơ hội khống chế được Lục Tắc Hiên?
Không thì sao Lục Tắc Hiên lại tự nhiên giết hết những đồng đội hắn từng bất chấp sống chết cứu về chứ?!
Tim Lữ Tiểu Long đập như trống dồn, ngay sau đó, hắn chợt nghe Dụ Nhiên khẽ nói: “Bí mật của chúng ta không thể để cho ai biết. Thế nên chúng ta không được để ai sống sót… Anh phải giết sạch cả đội, rõ chưa?”
Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ.”
Dụ Nhiên mỉm cười, nói: “Đi thôi, tìm những kẻ khác.”
Lục Tắc Hiên vươn hai tay ôm Dụ Nhiên, đôi cánh trắng phau dang rộng giữa không trung, hai người nhanh chóng biến mất khỏi rừng sâu.
Lữ Tiểu Long kinh hồn táng đảm nép sát người trên vách hang không dám ra ngoài.
Lúc này, Triệu Phong, Triệu Thuyên và Moore đang tìm thức ăn quanh rừng. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Triệu Phong đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nói: “Sao tôi nghe bên kia như có tiếng kêu thảm thiết lắm?”
Triệu Thuyên nói: “Anh, em cũng nghe thấy, có phải thành viên trong đội đụng phải quái vật không?”
Moore lo lắng đề nghị: “Chúng ta nhanh qua đó giúp đi!”
Vừa dứt lời, ba người đã thấy Lục Tắc Hiên đột ngột đáp từ trên không trung xuống.
Triệu Phong và Triệu Thuyên là anh em sinh đôi tâm ý tương thông, hơn nữa cả hai đều là Lính gác cấp A+, thực thể tinh thần kền kền vô cùng mạnh. Nếu hai người họ thật sự liều mạng chiến đấu với Lục Tắc Hiên, tuy Lục Tắc Hiên vẫn nắm phần thắng lớn nhưng sẽ khó tránh tổn hại cho cả hai bên, đồng thời rất lãng phí thời gian.
Dụ Nhiên nói: “Người anh để tôi, anh đánh ngất người em nhanh nhất có thể.”
Lục Tắc Hiên: “Được.”
Ba người đứng trên đất thấy Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng tới, nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt.
Triệu Phong hồ hởi chạy qua: “Tướng quân, hai người không sao chứ?”
Moore ân cần hỏi thăm: “Nhiên Nhiên, mấy ngày nay em ở đâu? Có phải bị sương đỏ bao vây không?”
Triệu Thuyên nói: “Vừa nãy tôi nghe bên kia có tiếng kêu rất thảm, chắc mọi người gặp chuyện rồi, chúng ta nhanh qua…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đao điện từ dính đầy máu của Lục Tắc Hiên đã vung lên. Một âm thanh trầm đục chợt vang, gáy Triệu Thuyên đau thấu, bị đánh ngất ra đất ngay tức thì.
Tốc độ ra tay của Lính gác cấp S quá nhanh, Triệu Thuyên lại không hề đề phòng Lục Tắc Hiên. Hắn thật sự không kịp phản ứng khi Đội trưởng Lục tấn công bất thình lình.
Thấy thế, Triệu Phong đờ người. Hắn nhận thức được nguy hiểm, lập tức gọi kền kền ra nhưng sau lưng Dụ Nhiên bỗng xuất hiện một con cáo chín đuôi khổng lồ. Con cáo kia có lửa cháy hừng hực bao quanh người, chín cái đuôi xòe ra như tán ô, gần như cao ngang cây cối xung quanh. Cáo chín đuôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Phong và Moore trên mặt đất như nhìn hai con kiến.
Đây là… Thực thể tinh thần của Dẫn đường cấp S, thậm chí là cấp S+.
Triệu Phong và Moore sững sờ không dám tin.
Ánh mắt Dụ Nhiên lạnh như băng, cậu giơ tay phải, vài sợi tua ý thức đỏ đột ngột lao về phía Triệu Phong. Đau đớn như bị lửa thiêu trong đầu khiến Triệu Phong kêu thảm, chẳng bao lâu sau cũng đã hoàn toàn mất ý thức.
Moore nhìn Dụ Nhiên, nở một nụ cười khổ: “Nhiên Nhiên, hóa ra cậu là Dẫn đường mạnh như vậy, thế mà vẫn lừa chúng tôi mãi…” Anh đau lòng nhìn Lục Tắc Hiên, giọng nghẹn ngào: “Tôi chết cũng không sao. Nhưng Tắc Hiên, anh ấy thật lòng với cậu đến thế, cậu nhẫn tâm để anh ấy tự tay giết chiến hữu của mình sao?”
Đều là Dẫn đường, Moore đã nhìn ra Lục Tắc Hiên không phải cuồng bạo mà là bị Dụ Nhiên điều khiển.
Tuy anh không biết Dụ Nhiên khống chế Lục Tắc Hiên như thế nào nhưng Lính gác cuồng bạo sẽ tấn công tất cả không phân biệt. Lục Tắc Hiên không hề ra tay với Dụ Nhiên, ánh mắt nhìn cậu lại là sự thuần phục tuyệt đối, thật sự giống như con rối trong tay Dụ Nhiên.
Tua ý thức lửa cháy kết nối với não Moore, sức mạnh tinh thần hung hãn đánh úp tới như sóng thần. Tim Moore như bị dao cứa, anh nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Thành An, xin lỗi, em không bảo vệ được em trai anh.”
Ngọn lửa thiêu đốt trong thế giới tinh thần của Moore, nhanh chóng vây lấy hươu trắng. Ngay khoảnh khắc Moore cho rằng mình chết chắc rồi, một giọng nói chợt vang lên trong đầu: “Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác. Muốn biết chân tướng thì cố gắng sống sót.”
Moore kinh ngạc mở to mắt, tiếp đó, anh bị Dụ Nhiên thôi miên.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên phối hợp ăn ý, bay trên trời tìm thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi tiến hành tấn công bất ngờ, đa phần người trong đội đều không kịp phản kháng. Dù sao tốc độ của Lục Tắc Hiên quá nhanh, lại thêm trông thấy Đội trưởng Lục ôm Dụ Nhiên bay tới, chẳng ai lại đề phòng.
Cứ vậy cũng bớt được bao nhiêu việc.
Có thể làm giả “cái chết” của mọi người bằng tốc độ nhanh nhất và mức thương tổn thấp nhất, thật sự không gì tốt hơn.
Lục Tắc Hiên bay trên cao, thị lực của chim ưng có thể nhìn rõ mồn một khu rừng bên dưới. Những Lính gác đi lẻ rất dễ xử lý, những lính gác đi theo nhóm thì phối hợp cùng nhau, Lục Tắc Hiên đánh lén, Dụ Nhiên tấn công tinh thần.
Để diễn thật nhất có thể, thỉnh thoảng Lục Tắc Hiên cũng sẽ thật sự cứa mọi người vài đường. Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên, tất cả đều được Lữ Tiểu Long trốn trong hang núi nghe rõ.
Mặt mũi Lữ Tiểu Long tái mét, hắn thầm nghĩ Dụ Nhiên đúng là tên điên, khống chế Lục Tắc Hiên xong là giết sạch không chừa một ai. Nhưng cách làm này rất phù hợp với phong cách của tổ chức. Lục Tắc Hiên là nước cờ cực kỳ quan trọng, một khi để lọt tin tức, ván cờ mà tổ chức tỉ mỉ sắp đặt sẽ hỏng bét.
Mình nên làm gì bây giờ? Cứ trốn tiếp hay sao?
Ngay lúc Lữ Tiểu Long rối ren cân nhắc, Lục Tắc Hiên đã ôm Dụ Nhiên bay về.
Dụ Nhiên bình thản nói: “Còn thiếu vài tên chưa tìm ra. Chắc chắn là nghe tiếng động nên trốn đi rồi. Anh chủ động gọi bọn họ tới, nói là… Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức tới đây tập hợp.”
Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn bay lên, cao giọng hô: “Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức tới đây tập hợp!”
Lính gác bị khống chế sẽ răm rắp nghe lệnh “chủ nhân”. Lúc này, Lục Tắc Hiên giống như một con rối bảo sao nghe vậy của Dụ Nhiên.
Nghe thấy tiếng gọi của Đội trưởng Lục, ba Lính gác còn do dự trốn trong rừng lập tức chạy về phía Lục Tắc Hiên.
Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra nơi này la liệt thi thể đồng đội. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Máu tươi chảy khắp rừng, “thi thể” của cậu Đường lạnh ngắt như vừa lôi từ trong nhà xác ra, mắt còn trợn trừng. Ngực Chim Ruồi bị đao bén đâm xuyên qua. Trên cổ Cá Sấu có vết chém rất sâu. Chó Săn nằm rạp trên đất, máu tươi nhuộm đỏ lưng áo…
Hầu hết mọi người đều mất mạng chỉ bằng một đòn tấn công.
Lính gác trẻ mới tốt nghiệp Học viện Quân sự thấy cảnh tượng này liền sợ run cả giọng: “Đội… Đội trưởng Lục, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hội chị Chim, anh Cá Sấu đều…” Một lính cũ giàu kinh nghiệm hiểu ra ngay: “Đội trưởng Lục cuồng bạo rồi, chạy mau!”
Một khi cuồng bạo, sức mạnh của Lính gác cấp S trở nên đáng sợ không thể tưởng tượng nổi. Trong lịch sử Liên bang đã có tiền lệ một vài Lính gác cấp S giết sạch đồng đội sau khi cuồng bạo. Khi trước Lục Tắc Hiên vẫn luôn nói với Moore phải giết hắn ngay khi hắn cuồng bạo cũng vì nguyên do này.
Lúc này, dù Lục Tắc Hiên chỉ đang diễn nhưng trong mắt đồng đội, người đàn ông cầm thanh đao nhuộm máu, ánh mắt lạnh lùng kia chẳng khác gì hung thần ác sát đến từ Địa Ngục. Những chiến hữu nằm trên đất đều do hắn giết.
Tiếng kêu thảm thiết khi nãy không phải vì gặp phải quái vật mà đều do Lục Tắc Hiên gây ra.
Hiểu ra điều này rồi, vài Lính gác may mắn còn sống sót chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Chạy? Bọn họ trốn nổi sao?
Suy nghĩ này vừa nhá lên trong đầu Lính gác, Lục Tắc Hiên đã lao tới ngay sau lưng nhanh như chớp, bổ thẳng một đao vào gáy hắn rất dứt khoát. Lục Tắc Hiên khống chế lực tay cực kỳ chuẩn xác, trông như giết người nhưng thực chất chỉ là đánh ngất tức thời thôi.
Một Lính gác khác chạy về phía hang núi bị tua ý thức của Dụ Nhiên bắt kịp. Tua ý thức rực lửa quấn quanh đầu đối phương như con rắn linh hoạt. Lính gác bị tấn công phát ra tiếng rên xiết khổ sở, chưa đầy ba giây đã gục xuống đất.
Còn lại một cậu lính mới định bỏ chạy thì bị thi thể của Đường Sách ngáng chân.
Cậu lính kia hoảng loạn bò lết trên đất, môi tái trắng, run rẩy cầu xin: “Đội… Đội trưởng Lục… Đừng… Đừng giết tôi…”
Mặt Lục Tắc Hiên lạnh tanh, máu không ngừng nhỏ xuống từ lưỡi đao điện từ màu bạc.
Người đàn ông thong dong bước tới trước mặt hắn, thọc thẳng một đao xuyên qua người.
“Ááááá…”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng. Lát sau, khu rừng trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng trở lại đối diện Dụ Nhiên, ngoan ngoãn cúi đầu: “Chủ nhân, đã giải quyết xong.”
Dụ Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Tắc Hiên như khen thưởng: “Tốt, giết bao nhiêu người rồi?”
Lục Tắc Hiên nói: “51.”
Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Còn thiếu một tên nữa, không biết trốn ở đâu.” Cậu quét mắt nhìn quanh, Lữ Tiểu Long căng thẳng trốn trong hang, hắn chợt nghe Dụ Nhiên nói: “Vào hang núi kia tìm xem.”
Lữ Tiểu Long trợn trừng mắt, nín thở.
Lục Tắc Hiên xách đao vào hang núi trước, Dụ Nhiên đi ngay phía sau. Lúc này, Lữ Tiểu Long đã đổi màu cơ thể, hòa làm một với vách hang. Lục Tắc Hiên không thấy hắn nhưng Dụ Nhiên là Dẫn đường, Dẫn đường có thể cảm nhận được cảm xúc. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tuy cơ thể Lữ Tiểu Long đang tàng hình như sự sợ hãi trong lòng lại không giấu nổi.
Dụ Nhiên tìm ra vị trí của hắn bằng cảm giác rất nhanh chóng, cậu thản nhiên nói: “Lữ Tiểu Long, tao thấy mày rồi.”
Rất nhiều tua ý thức đỏ điên cuồng lan ra từ lòng bàn tay Dụ Nhiên, đánh úp về phía góc hang như gió lốc.
Cơ hồ ngay tức khắc, toàn thân Lữ Tiểu Long đã bị những sợi tua rực lửa bao vây, đầu đau như bị thiêu đốt khiến Lữ Tiểu Long hét toáng lên: “AAAA… Đừng, đừng giết tôi! Phe mình! Phe mình cả!”
Dụ Nhiên dừng tấn công, lạnh lùng nhìn hắn: “Phe mình cái gì?”
Trong đầu, Lữ Tiểu Long nơm nớp lo sợ van xin: “Tôi, tôi cũng là người của tổ chức, đừng giết tôi! Tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật cậu đã khống chế Lục Tắc Hiên đâu!”
Dụ Nhiên hơi nhướng mày: “Ồ? Nhưng tao thấy người chết giữ bí mật tốt hơn nhiều.”
Mặt Lữ Tiểu Long tái mét: “Xin cậu đấy, đừng giết tôi! Tôi sẽ nói tốt cho cậu trước mặt cấp trên mà.”
Dụ Nhiên sờ cằm suy nghĩ như đang cân nhắc thiệt hơn. Vì bị công kích tinh thần, Lữ Tiểu Long đã hiện hình. Lục Tắc Hiên bay tới, bóp cổ Lữ Tiểu Long theo đúng mệnh lệnh “không để ai sống sót” của Dụ Nhiên.
Lính gác mặt đơ như gỗ, tay bóp chặt không khác gì đai sắt. Lữ Tiểu Long cảm tưởng như cổ mình sắp bị Lục Tắc Hiên bẻ gãy luôn rồi. Cảm giác hoảng loạn khi đối diện với cái chết khiến hắn quỳ mọp xuống trước mặt Dụ Nhiên, cuống quýt van lơn: “Đừng giết tôi! Sau này chuyện gì tôi cũng nghe lời cậu, nghe lời cậu hết!”
Dụ Nhiên bật cười, nói với Lục Tắc Hiên: “Tắc Hiên, thả hắn ra.”
Lục Tắc Hiên lập tức buông lỏng tay. Dụ Nhiên tiến tới, vỗ nhẹ lên vai Lữ Tiểu Long: “Không ngờ tổ chức phái tận hai nội gián tới Đội đặc chiến Liệp Ưng. Xin lỗi nhé, suýt nữa là hại người phe mình rồi.”
Lữ Tiểu Long ngồi phịch ra đất, cảm giác may mắn khi còn sống sót khiến tim hắn đập mạnh như sắp văng khỏi lồng ngực, hổn hển thở dốc từng hơi.
Hắn không biết rằng ngay lúc này, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang nhìn nhau mỉm cười trong thế giới tinh thần.
“Chắc hẳn tên này đã hoàn toàn tin anh bị tôi khống chế, giết sạch Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi.”
“Ừ, tiếp theo là tìm cách về hành tinh Thủ đô. Có phải phi thuyền của chúng ta rơi vỡ tan tành rồi không?”
“Yên tâm, phi thuyền Liệp Ưng cũng được lỗ sâu đẩy đến đây, tôi đã nhờ nữ hoàng giấu nó đi bằng sương đỏ. Thân phi thuyền hỏng nhẹ thôi, hệ thống tôi sửa được.”
Quả đúng là Nhiên Nhiên bố trí tỉ mỉ, cân nhắc cẩn thận từng chi tiết. Các thương binh của Đội đặc chiến Liệp Ưng để lại, nhờ nữ hoàng quan tâm còn hai người họ dẫn theo Lữ Tiểu Long đã tận mắt chứng kiến tất cả quay về tổ chức hắc ám, chính thức triển khai kế hoạch hợp tác nằm vùng.
Lời tác giả:
Tự nhiên cảm thấy hình ảnh Nhiên Nhiên xoa đầu Đội trưởng Lục như xoa đầu thú cưng đáng yêu đấy chứ =))))
Lục Tắc Hiên: “Đã là con rối mặt liệt, em muốn xoa thế nào thì xoa.”
Trong những ngày kẹt trên hành tinh Nhện Đỏ này, cô cứ lo ngay ngáy về Dụ Nhiên. Dẫu sao Dụ Nhiên cũng chỉ là Dẫn đường cấp C, gần như không có sức chiến đấu gì đáng kể, lỡ mà gặp phải nguy hiểm thì cậu chết chắc. Lúc này, thấy Dụ Nhiên và Đội trưởng Lục đã ở cạnh nhau, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Trên trời cao, thị giác tinh tường của Lục Tắc Hiên đã thấy rõ tình hình dưới khu rừng từ sớm, hắn nói trong đầu: “Bên dưới có bảy người, Chim Ruồi chạy trước nhất. Tôi sẽ ra tay thật gọn gàng, không khiến cô ấy quá đau đớn.”
Dụ Nhiên nói: “Được, giải quyết nhanh gọn, tránh việc họ phát hiện bất thường.”
Cách đó không xa có một gò núi nhỏ, trong hang núi chính là chỗ Lữ Tiểu Long đang trốn.
Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên đáp xuống bãi đất bằng gần đó. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bên trong, Lữ Tiểu Long đang hợp thể với vách hang định ra ngoài tập hợp với hai người, nhưng nhìn kỹ lại… Sao ánh mắt Lục Tắc Hiên trông cứ là lạ? Nét mặt đờ đẫn, mắt trông như mất hồn, không có cảm xúc gì cả.
Tim hắn đập thình thịch, vội vàng trốn tiếp.
Không bao lâu sau, Chim Ruồi vừa chạy tới vừa gọi đầy phấn khởi: “Đội trưởng Lục, Nhiên Nhiên! Cuối cùng cũng tìm được hai người!”
Cô còn chưa nói dứt câu, Lục Tắc Hiên đã đột ngột rút đao điện từ ra. Lưỡi đao trắng lóa vẽ nên một nét cong đẹp mắt giữa không trung. Vị trí gần tim Chim Ruồi bị đao đâm xuyên qua cực nhanh.
Chim Ruồi:???
Cô còn chưa kịp hiểu gì đã ăn một đao rồi.
Chim Ruồi trợn trừng mắt nhìn Lục Tắc Hiên: “Đội… Đội trưởng Lục?”
Ngay sau đó, tua ý thức lửa cháy của Dụ Nhiên bỗng vươn ra, kết nối với não cô. Chim Ruồi lập tức ngã phịch ra đất, bất tỉnh.
Đường Sách chạy ngay phía sau thấy vậy vội lao lên đỡ cô: “Chị Chim, chị sao rồi? Chị Chim!” Hắn nhìn máu tươi trên người Chim Ruồi, bàng hoàng ngẩng đầu: “Đội trưởng Lục, sao anh lại giết chị Chim!”
Dụ Nhiên lạnh lùng nói: “Giết bọn họ.”
Lục Tắc Hiên mặt lạnh như tiền: “Rõ thưa chủ nhân.”
Đường Sách: “…”
Hai người còn diễn như thật vậy luôn.
Đúng lúc này, năm đồng đội còn lại cũng chạy tới. Thấy Chim Ruồi nằm dưới đất, mọi người ai cũng hoang mang. Đường Sách hét lớn đánh động: “Chạy mau! Hình như Đội trưởng Lục cuồng bạo rồi, là anh ta giết Chim Ruồi!”
Dứt lời, hắn bỏ chạy đầu tiên. Lục Tắc Hiên lập tức bay lên, nhoáng cái đã đuổi kịp Đường Sách. Đao điện từ trong tay vừa vung ra, Đường Sách đã hét “Á” một tiếng rất thảm thiết, ngã sấp xuống, thực thể tinh thần kỳ nhông hàng rào nhanh chóng hòa làm một với nền đất xung quanh.
Chưa đầy ba giây, máu tươi đã chảy đầy đất. Đường Sách trông như chết rồi, kỳ nhông biến mất, mặt mũi tái nhợt, đến cả nhiệt độ cơ thể cũng thay đổi. Mắt hắn trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Lục Tắc Hiên như thể “chết không nhắm mắt”.
Lục Tắc Hiên biện giải: “Tôi còn chưa đụng vào cậu ta.”
Dụ Nhiên: “… Cứ mặc kệ anh ta đi, xử lý những người khác.”
Mấy người chạy đến sau nghe Đường Sách nói “Đội trưởng Lục cuồng bạo” còn chưa tin lắm. Bây giờ, thấy Đội trưởng Lục đuổi theo giết gọn Đường Sách chỉ bằng một nhát đao, mọi người mới hoàn hồn, Chó Săn hét to: “Đội… Đội trưởng Lục cuồng bạo thật?”
“Trời ơi, anh ta giết chị Chim với cậu Đường rồi!”
“Chạy mau!”
Lính gác cấp S cuồng bạo cực kỳ đáng sợ, kể cả mười mấy Lính gác cấp A như bọn họ hợp sức cũng chưa chắc thắng nổi Lục Tắc Hiên. Năm người nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng bỏ chạy trối chết. Đương nhiên Lục Tắc Hiên sẽ không bỏ qua, lập tức nhấc đao đuổi theo.
Từng tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên giữa rừng sâu.
Trong nháy mắt, cả bảy người này đều đã bị Lục Tắc Hiên “giết gọn”.
Lục Tắc Hiên trở về bên cạnh Dụ Nhiên, đao điện từ trong tay vẫn đang nhỏ máu tong tong. Khuôn mặt hắn đơ ra, cúi đầu trước Dụ Nhiên, giọng trầm trầm không chút cảm xúc: “7 tên, đã chết sạch.”
Dụ Nhiên mỉm cười xoa đầu Lục Tắc Hiên như đang xoa đầu con thú cưng: “Làm tốt lắm.”
Lữ Tiểu Long trong hang núi há hốc mồm khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Thế này là thế nào? Lục Tắc Hiên cuồng bạo? Không đúng! Lính gác cuồng bạo sẽ tấn công tất cả những người xung quanh nhưng hắn lại không tấn công Dụ Nhiên mà rất nghe lời cậu ta.
Chẳng lẽ Dụ Nhiên đã tranh thủ cơ hội khống chế được Lục Tắc Hiên?
Không thì sao Lục Tắc Hiên lại tự nhiên giết hết những đồng đội hắn từng bất chấp sống chết cứu về chứ?!
Tim Lữ Tiểu Long đập như trống dồn, ngay sau đó, hắn chợt nghe Dụ Nhiên khẽ nói: “Bí mật của chúng ta không thể để cho ai biết. Thế nên chúng ta không được để ai sống sót… Anh phải giết sạch cả đội, rõ chưa?”
Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ.”
Dụ Nhiên mỉm cười, nói: “Đi thôi, tìm những kẻ khác.”
Lục Tắc Hiên vươn hai tay ôm Dụ Nhiên, đôi cánh trắng phau dang rộng giữa không trung, hai người nhanh chóng biến mất khỏi rừng sâu.
Lữ Tiểu Long kinh hồn táng đảm nép sát người trên vách hang không dám ra ngoài.
Lúc này, Triệu Phong, Triệu Thuyên và Moore đang tìm thức ăn quanh rừng. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Triệu Phong đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nói: “Sao tôi nghe bên kia như có tiếng kêu thảm thiết lắm?”
Triệu Thuyên nói: “Anh, em cũng nghe thấy, có phải thành viên trong đội đụng phải quái vật không?”
Moore lo lắng đề nghị: “Chúng ta nhanh qua đó giúp đi!”
Vừa dứt lời, ba người đã thấy Lục Tắc Hiên đột ngột đáp từ trên không trung xuống.
Triệu Phong và Triệu Thuyên là anh em sinh đôi tâm ý tương thông, hơn nữa cả hai đều là Lính gác cấp A+, thực thể tinh thần kền kền vô cùng mạnh. Nếu hai người họ thật sự liều mạng chiến đấu với Lục Tắc Hiên, tuy Lục Tắc Hiên vẫn nắm phần thắng lớn nhưng sẽ khó tránh tổn hại cho cả hai bên, đồng thời rất lãng phí thời gian.
Dụ Nhiên nói: “Người anh để tôi, anh đánh ngất người em nhanh nhất có thể.”
Lục Tắc Hiên: “Được.”
Ba người đứng trên đất thấy Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên cùng tới, nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt.
Triệu Phong hồ hởi chạy qua: “Tướng quân, hai người không sao chứ?”
Moore ân cần hỏi thăm: “Nhiên Nhiên, mấy ngày nay em ở đâu? Có phải bị sương đỏ bao vây không?”
Triệu Thuyên nói: “Vừa nãy tôi nghe bên kia có tiếng kêu rất thảm, chắc mọi người gặp chuyện rồi, chúng ta nhanh qua…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đao điện từ dính đầy máu của Lục Tắc Hiên đã vung lên. Một âm thanh trầm đục chợt vang, gáy Triệu Thuyên đau thấu, bị đánh ngất ra đất ngay tức thì.
Tốc độ ra tay của Lính gác cấp S quá nhanh, Triệu Thuyên lại không hề đề phòng Lục Tắc Hiên. Hắn thật sự không kịp phản ứng khi Đội trưởng Lục tấn công bất thình lình.
Thấy thế, Triệu Phong đờ người. Hắn nhận thức được nguy hiểm, lập tức gọi kền kền ra nhưng sau lưng Dụ Nhiên bỗng xuất hiện một con cáo chín đuôi khổng lồ. Con cáo kia có lửa cháy hừng hực bao quanh người, chín cái đuôi xòe ra như tán ô, gần như cao ngang cây cối xung quanh. Cáo chín đuôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Phong và Moore trên mặt đất như nhìn hai con kiến.
Đây là… Thực thể tinh thần của Dẫn đường cấp S, thậm chí là cấp S+.
Triệu Phong và Moore sững sờ không dám tin.
Ánh mắt Dụ Nhiên lạnh như băng, cậu giơ tay phải, vài sợi tua ý thức đỏ đột ngột lao về phía Triệu Phong. Đau đớn như bị lửa thiêu trong đầu khiến Triệu Phong kêu thảm, chẳng bao lâu sau cũng đã hoàn toàn mất ý thức.
Moore nhìn Dụ Nhiên, nở một nụ cười khổ: “Nhiên Nhiên, hóa ra cậu là Dẫn đường mạnh như vậy, thế mà vẫn lừa chúng tôi mãi…” Anh đau lòng nhìn Lục Tắc Hiên, giọng nghẹn ngào: “Tôi chết cũng không sao. Nhưng Tắc Hiên, anh ấy thật lòng với cậu đến thế, cậu nhẫn tâm để anh ấy tự tay giết chiến hữu của mình sao?”
Đều là Dẫn đường, Moore đã nhìn ra Lục Tắc Hiên không phải cuồng bạo mà là bị Dụ Nhiên điều khiển.
Tuy anh không biết Dụ Nhiên khống chế Lục Tắc Hiên như thế nào nhưng Lính gác cuồng bạo sẽ tấn công tất cả không phân biệt. Lục Tắc Hiên không hề ra tay với Dụ Nhiên, ánh mắt nhìn cậu lại là sự thuần phục tuyệt đối, thật sự giống như con rối trong tay Dụ Nhiên.
Tua ý thức lửa cháy kết nối với não Moore, sức mạnh tinh thần hung hãn đánh úp tới như sóng thần. Tim Moore như bị dao cứa, anh nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Thành An, xin lỗi, em không bảo vệ được em trai anh.”
Ngọn lửa thiêu đốt trong thế giới tinh thần của Moore, nhanh chóng vây lấy hươu trắng. Ngay khoảnh khắc Moore cho rằng mình chết chắc rồi, một giọng nói chợt vang lên trong đầu: “Cái chết của Lục Thành An có nguyên nhân khác. Muốn biết chân tướng thì cố gắng sống sót.”
Moore kinh ngạc mở to mắt, tiếp đó, anh bị Dụ Nhiên thôi miên.
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên phối hợp ăn ý, bay trên trời tìm thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi tiến hành tấn công bất ngờ, đa phần người trong đội đều không kịp phản kháng. Dù sao tốc độ của Lục Tắc Hiên quá nhanh, lại thêm trông thấy Đội trưởng Lục ôm Dụ Nhiên bay tới, chẳng ai lại đề phòng.
Cứ vậy cũng bớt được bao nhiêu việc.
Có thể làm giả “cái chết” của mọi người bằng tốc độ nhanh nhất và mức thương tổn thấp nhất, thật sự không gì tốt hơn.
Lục Tắc Hiên bay trên cao, thị lực của chim ưng có thể nhìn rõ mồn một khu rừng bên dưới. Những Lính gác đi lẻ rất dễ xử lý, những lính gác đi theo nhóm thì phối hợp cùng nhau, Lục Tắc Hiên đánh lén, Dụ Nhiên tấn công tinh thần.
Để diễn thật nhất có thể, thỉnh thoảng Lục Tắc Hiên cũng sẽ thật sự cứa mọi người vài đường. Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên, tất cả đều được Lữ Tiểu Long trốn trong hang núi nghe rõ.
Mặt mũi Lữ Tiểu Long tái mét, hắn thầm nghĩ Dụ Nhiên đúng là tên điên, khống chế Lục Tắc Hiên xong là giết sạch không chừa một ai. Nhưng cách làm này rất phù hợp với phong cách của tổ chức. Lục Tắc Hiên là nước cờ cực kỳ quan trọng, một khi để lọt tin tức, ván cờ mà tổ chức tỉ mỉ sắp đặt sẽ hỏng bét.
Mình nên làm gì bây giờ? Cứ trốn tiếp hay sao?
Ngay lúc Lữ Tiểu Long rối ren cân nhắc, Lục Tắc Hiên đã ôm Dụ Nhiên bay về.
Dụ Nhiên bình thản nói: “Còn thiếu vài tên chưa tìm ra. Chắc chắn là nghe tiếng động nên trốn đi rồi. Anh chủ động gọi bọn họ tới, nói là… Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức tới đây tập hợp.”
Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn bay lên, cao giọng hô: “Thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng lập tức tới đây tập hợp!”
Lính gác bị khống chế sẽ răm rắp nghe lệnh “chủ nhân”. Lúc này, Lục Tắc Hiên giống như một con rối bảo sao nghe vậy của Dụ Nhiên.
Nghe thấy tiếng gọi của Đội trưởng Lục, ba Lính gác còn do dự trốn trong rừng lập tức chạy về phía Lục Tắc Hiên.
Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra nơi này la liệt thi thể đồng đội. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Máu tươi chảy khắp rừng, “thi thể” của cậu Đường lạnh ngắt như vừa lôi từ trong nhà xác ra, mắt còn trợn trừng. Ngực Chim Ruồi bị đao bén đâm xuyên qua. Trên cổ Cá Sấu có vết chém rất sâu. Chó Săn nằm rạp trên đất, máu tươi nhuộm đỏ lưng áo…
Hầu hết mọi người đều mất mạng chỉ bằng một đòn tấn công.
Lính gác trẻ mới tốt nghiệp Học viện Quân sự thấy cảnh tượng này liền sợ run cả giọng: “Đội… Đội trưởng Lục, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hội chị Chim, anh Cá Sấu đều…” Một lính cũ giàu kinh nghiệm hiểu ra ngay: “Đội trưởng Lục cuồng bạo rồi, chạy mau!”
Một khi cuồng bạo, sức mạnh của Lính gác cấp S trở nên đáng sợ không thể tưởng tượng nổi. Trong lịch sử Liên bang đã có tiền lệ một vài Lính gác cấp S giết sạch đồng đội sau khi cuồng bạo. Khi trước Lục Tắc Hiên vẫn luôn nói với Moore phải giết hắn ngay khi hắn cuồng bạo cũng vì nguyên do này.
Lúc này, dù Lục Tắc Hiên chỉ đang diễn nhưng trong mắt đồng đội, người đàn ông cầm thanh đao nhuộm máu, ánh mắt lạnh lùng kia chẳng khác gì hung thần ác sát đến từ Địa Ngục. Những chiến hữu nằm trên đất đều do hắn giết.
Tiếng kêu thảm thiết khi nãy không phải vì gặp phải quái vật mà đều do Lục Tắc Hiên gây ra.
Hiểu ra điều này rồi, vài Lính gác may mắn còn sống sót chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Chạy? Bọn họ trốn nổi sao?
Suy nghĩ này vừa nhá lên trong đầu Lính gác, Lục Tắc Hiên đã lao tới ngay sau lưng nhanh như chớp, bổ thẳng một đao vào gáy hắn rất dứt khoát. Lục Tắc Hiên khống chế lực tay cực kỳ chuẩn xác, trông như giết người nhưng thực chất chỉ là đánh ngất tức thời thôi.
Một Lính gác khác chạy về phía hang núi bị tua ý thức của Dụ Nhiên bắt kịp. Tua ý thức rực lửa quấn quanh đầu đối phương như con rắn linh hoạt. Lính gác bị tấn công phát ra tiếng rên xiết khổ sở, chưa đầy ba giây đã gục xuống đất.
Còn lại một cậu lính mới định bỏ chạy thì bị thi thể của Đường Sách ngáng chân.
Cậu lính kia hoảng loạn bò lết trên đất, môi tái trắng, run rẩy cầu xin: “Đội… Đội trưởng Lục… Đừng… Đừng giết tôi…”
Mặt Lục Tắc Hiên lạnh tanh, máu không ngừng nhỏ xuống từ lưỡi đao điện từ màu bạc.
Người đàn ông thong dong bước tới trước mặt hắn, thọc thẳng một đao xuyên qua người.
“Ááááá…”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng. Lát sau, khu rừng trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng trở lại đối diện Dụ Nhiên, ngoan ngoãn cúi đầu: “Chủ nhân, đã giải quyết xong.”
Dụ Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Tắc Hiên như khen thưởng: “Tốt, giết bao nhiêu người rồi?”
Lục Tắc Hiên nói: “51.”
Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Còn thiếu một tên nữa, không biết trốn ở đâu.” Cậu quét mắt nhìn quanh, Lữ Tiểu Long căng thẳng trốn trong hang, hắn chợt nghe Dụ Nhiên nói: “Vào hang núi kia tìm xem.”
Lữ Tiểu Long trợn trừng mắt, nín thở.
Lục Tắc Hiên xách đao vào hang núi trước, Dụ Nhiên đi ngay phía sau. Lúc này, Lữ Tiểu Long đã đổi màu cơ thể, hòa làm một với vách hang. Lục Tắc Hiên không thấy hắn nhưng Dụ Nhiên là Dẫn đường, Dẫn đường có thể cảm nhận được cảm xúc. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Tuy cơ thể Lữ Tiểu Long đang tàng hình như sự sợ hãi trong lòng lại không giấu nổi.
Dụ Nhiên tìm ra vị trí của hắn bằng cảm giác rất nhanh chóng, cậu thản nhiên nói: “Lữ Tiểu Long, tao thấy mày rồi.”
Rất nhiều tua ý thức đỏ điên cuồng lan ra từ lòng bàn tay Dụ Nhiên, đánh úp về phía góc hang như gió lốc.
Cơ hồ ngay tức khắc, toàn thân Lữ Tiểu Long đã bị những sợi tua rực lửa bao vây, đầu đau như bị thiêu đốt khiến Lữ Tiểu Long hét toáng lên: “AAAA… Đừng, đừng giết tôi! Phe mình! Phe mình cả!”
Dụ Nhiên dừng tấn công, lạnh lùng nhìn hắn: “Phe mình cái gì?”
Trong đầu, Lữ Tiểu Long nơm nớp lo sợ van xin: “Tôi, tôi cũng là người của tổ chức, đừng giết tôi! Tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật cậu đã khống chế Lục Tắc Hiên đâu!”
Dụ Nhiên hơi nhướng mày: “Ồ? Nhưng tao thấy người chết giữ bí mật tốt hơn nhiều.”
Mặt Lữ Tiểu Long tái mét: “Xin cậu đấy, đừng giết tôi! Tôi sẽ nói tốt cho cậu trước mặt cấp trên mà.”
Dụ Nhiên sờ cằm suy nghĩ như đang cân nhắc thiệt hơn. Vì bị công kích tinh thần, Lữ Tiểu Long đã hiện hình. Lục Tắc Hiên bay tới, bóp cổ Lữ Tiểu Long theo đúng mệnh lệnh “không để ai sống sót” của Dụ Nhiên.
Lính gác mặt đơ như gỗ, tay bóp chặt không khác gì đai sắt. Lữ Tiểu Long cảm tưởng như cổ mình sắp bị Lục Tắc Hiên bẻ gãy luôn rồi. Cảm giác hoảng loạn khi đối diện với cái chết khiến hắn quỳ mọp xuống trước mặt Dụ Nhiên, cuống quýt van lơn: “Đừng giết tôi! Sau này chuyện gì tôi cũng nghe lời cậu, nghe lời cậu hết!”
Dụ Nhiên bật cười, nói với Lục Tắc Hiên: “Tắc Hiên, thả hắn ra.”
Lục Tắc Hiên lập tức buông lỏng tay. Dụ Nhiên tiến tới, vỗ nhẹ lên vai Lữ Tiểu Long: “Không ngờ tổ chức phái tận hai nội gián tới Đội đặc chiến Liệp Ưng. Xin lỗi nhé, suýt nữa là hại người phe mình rồi.”
Lữ Tiểu Long ngồi phịch ra đất, cảm giác may mắn khi còn sống sót khiến tim hắn đập mạnh như sắp văng khỏi lồng ngực, hổn hển thở dốc từng hơi.
Hắn không biết rằng ngay lúc này, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang nhìn nhau mỉm cười trong thế giới tinh thần.
“Chắc hẳn tên này đã hoàn toàn tin anh bị tôi khống chế, giết sạch Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi.”
“Ừ, tiếp theo là tìm cách về hành tinh Thủ đô. Có phải phi thuyền của chúng ta rơi vỡ tan tành rồi không?”
“Yên tâm, phi thuyền Liệp Ưng cũng được lỗ sâu đẩy đến đây, tôi đã nhờ nữ hoàng giấu nó đi bằng sương đỏ. Thân phi thuyền hỏng nhẹ thôi, hệ thống tôi sửa được.”
Quả đúng là Nhiên Nhiên bố trí tỉ mỉ, cân nhắc cẩn thận từng chi tiết. Các thương binh của Đội đặc chiến Liệp Ưng để lại, nhờ nữ hoàng quan tâm còn hai người họ dẫn theo Lữ Tiểu Long đã tận mắt chứng kiến tất cả quay về tổ chức hắc ám, chính thức triển khai kế hoạch hợp tác nằm vùng.
Lời tác giả:
Tự nhiên cảm thấy hình ảnh Nhiên Nhiên xoa đầu Đội trưởng Lục như xoa đầu thú cưng đáng yêu đấy chứ =))))
Lục Tắc Hiên: “Đã là con rối mặt liệt, em muốn xoa thế nào thì xoa.”