Phòng Điều tra, tên gọi đầy đủ là “Phòng Điều tra án kiện đặc thù của Lính gác và Dẫn đường Liên bang”, là một đơn vị độc lập do Tổng thống các nhiệm kỳ quản lý trực tiếp.
Chu Thiên Dịch đã đảm nhận vị trí Trưởng phòng Điều tra 7 năm, là thân tín do Tổng thống Harrison đề bạt lên trong thời gian đương chức. Người này lạnh lùng quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, khiến không ít tội phạm nghe đến tên mà sợ mất mật. Mạng nhện trói chặt của nhện đen không cho phép bất kỳ mục tiêu nào đã bị hắn nhắm đến trốn thoát được.
Khi trước, hắn liên tục để mắt tới Dụ Nhiên, nghi ngờ cậu liên quan đến cái chết của những cán bộ ở căn cứ B-73.
Về sau, các vụ án ở hành tinh B-73 khép lại, hai người chỉ gặp thoáng nhau đúng một lần trong buổi dạ tiệc ở cung điện Song Tử.
Vì diễn xuất của Dụ Nhiên cực kỳ kín kẽ, Chu Thiên Dịch cũng không nghĩ chuyện tài liệu ở Học viện Lính gác bị trộm có liên quan đến cậu. Sau khi Hùng Khải, em trai của Phó phòng Điều tra, chủ động rời khỏi Đội đặc chiến Liệp Ưng, hành động điều tra của cơ quan này đối với Dụ Nhiên đã ngừng hẳn.
Hôm nay hắn bỗng nhiên đích thân tìm tới, Dụ Nhiên cảm thấy có chuyện không ổn.
Lục Tắc Hiên hỏi: “Trưởng phòng Chu đã ở dưới tầng rồi à?”
Lính cảnh vệ đáp: “Đúng vậy. Anh ấy và hai vị Phó phòng đi cùng đang chờ anh ở sảnh chính tầng 1.”
Cả hai Dẫn đường cấp A+ kia cũng tới? Băn khoăn trong lòng Dụ Nhiên càng lớn hơn. Lục Tắc Hiên nói rất dứt khoát: “Nếu đã tới rồi thì mời cả ba người họ lên đây.”
Lính cảnh vệ ra ngoài mời khách, lát sau, Chu Thiên Dịch cùng hai trợ thủ đắc lực, Phó phòng Tề An với thực thể tinh thần ong chúa và chuyên viên thẩm vấn cấp cao Kloger với thực thể tinh thần bướm nhiều màu, vào văn phòng.
Lục Tắc Hiên chủ động đứng dậy bắt tay: “Chào Trưởng phòng Chu, lâu ngày không gặp.”
Vẻ mặt Chu Thiên Dịch rất lạnh lùng, ánh mắt sắc lẻm đảo quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Dụ Nhiên.
Nhện đen của hắn đã bò ra sau lưng Dụ Nhiên len theo trần nhà. Dụ Nhiên bị nhện nhìn chằm chằm, giả bộ hoảng sợ trốn ra phía sau Lục Tắc Hiên. Lục Tắc Hiên lập tức bảo vệ Dụ Nhiên.
Chu Thiên Dịch thản nhiên nói: “Tình cảm giữa Tướng quân Lục và Dụ Nhiên thắm thiết thật đấy, đi làm cũng phải đưa cậu ta theo?”
Lục Tắc Hiên nhướng mày, giọng lạnh tanh: “Đây là chuyện riêng của tôi. Sao nào, Trưởng phòng Chu điều tra cả việc này nữa à?”
Chu Thiên Dịch nhún vai, nói sang chuyện khác: “Hai người biết Vinh Oánh Oánh chứ?”
Dụ Nhiên run giọng: “Đương… Đương nhiên biết… Chị ấy là chị họ tôi… Chị ấy bị làm sao à?”
Chu Thiên Dịch nói: “Mất tích rồi.”
Ánh mắt Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên đều tỏ rõ vẻ kinh ngạc.
Chu Thiên Dịch đưa một văn bản qua, nói: “Đây là lệnh triệu tập của Phòng, mời hai người đi theo tôi phối hợp điều tra.”
Lục Tắc Hiên sầm mặt: “Hôm nay Trưởng phòng Chu đến để bắt người?”
Chu Thiên Dịch nói: “Trước khi mất tích, Vinh Oánh Oánh chỉ từng gặp hai người. Vậy nên tôi mời hai người về lấy lời khai, chuyện này là hợp pháp.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau. Dụ Nhiên gật đầu, nói: “Đi đi, em cũng muốn biết tại sao chị ấy lại đột ngột mất tích.”
Chu Thiên Dịch làm động tác “mời”, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên đi theo bọn họ.
Dù sao nơi này cũng là trụ sở của Quân đoàn Liệp Ưng tại hành tinh Thủ đô, Quân đoàn trưởng bị dẫn đi, không ít tướng sĩ lập tức xông tới. Các Lính gác không hề che giấu cảm xúc phẫn nộ, nhện đen của Chu Thiên Dịch cũng không chịu nhượng bộ, nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Lục Tắc Hiên phẩy tay áo, nói: “Giải tán hết đi. Tôi và Nhiên Nhiên tới Phòng Điều tra cung cấp chút thông tin, sẽ về nhanh thôi.”
Mọi người nhìn nhau, bấy giờ mới chịu nhường đường nhưng trong lòng vẫn không thực sự thoải mái.
Xe của Phòng Điều tra đỗ dưới tầng, hai người lên xe theo Chu Thiên Dịch, cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Sắc mặt Dụ Nhiên tái mét, hốc mắt hoe đỏ trông như đang rất lo lắng. Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng nắm tay cậu, an ủi: “Đừng lo quá, hôm chúng ta gặp chị em, chị ấy vẫn ổn mà. Chắc chắn Trưởng phòng Chu sẽ điều tra ra chân tướng.”
Trụ sở Phòng Điều tra nằm ở khu vực trung tâm hành tinh Thủ đô, tổng số nhân viên công tác lên đến mấy trăm người, trong đó bao gồm nhân tài đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau như thu thập thông tin, giám định y học, thẩm vấn tinh thần, thăm dò hiện trường, điều tra dấu vết,…
Đại đa số nhân viên ở đây đều tốt nghiệp từ Chuyên ngành Điều tra tội phạm của Học viện Quân sự và Học viện Cảnh sát, rất giỏi trong việc truy tìm manh mối.
Tuy Chu Thiên Dịch không điều tra Dụ Nhiên nữa nhưng hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần Dụ Nhiên trở lại hành tinh Thủ đô, các điều tra viên ngầm của hắn sẽ lập tức báo cáo lại hành tung của Dụ Nhiên. Thế nên “cô chị họ” Vinh Oánh Oánh thường xuyên tìm gặp Dụ Nhiên cũng lọt vào tầm quan sát của Chu Thiên Dịch.
Trưởng phòng Chu biết đến sự tồn tại của Vinh Oánh Oánh không phải điều bất ngờ đối với Dụ Nhiên. Nhưng tại sao Vinh Oánh Oánh lại đột ngột mất tích? Chuyện này có chắc chắn có vấn đề.
***
Hơn mười phút sau, xe đã tới Phòng Điều tra. Chu Thiên Dịch đưa hai người vào phòng thẩm vấn để lấy lời khai.
Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên vào phòng thẩm vấn của Phòng Điều tra. Nơi này rất giống căn phòng tối Kloger từng dùng để thẩm vấn tinh thần cậu, vách tường xung quanh treo đầy những dụng cụ tra tấn hình thù kỳ dị. Căn phòng tối đen chỉ có đúng một bóng đèn dây tóc chiếu thẳng xuống, mang đến áp lực tâm lý cực kỳ nặng nề.
Thẩm vấn, đương nhiên phải tách ra tra hỏi riêng.
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên bị đưa vào hai căn phòng khác nhau. Chu Thiên Dịch nhìn hai Dẫn đường bên cạnh mình: “Mỗi người thẩm vấn một người đi.”
Kloger chủ động đề nghị: “Khi trước tôi từng thẩm vấn Dụ Nhiên rồi. Lúc đó tôi ra tay hơi quá, suýt nữa khiến cậu ta sụp đổ tinh thần luôn. Tôi lo cậu ta sẽ có ám ảnh tâm lý với đàn bướm của tôi… Chị An, chị phụ trách Dụ Nhiên nhé, tôi đi thẩm vấn Lục Tắc Hiên.”
Tề An đáp rất dứt khoát: “Được, tôi thẩm vấn Dụ Nhiên.”
Kloger đi về phía căn phòng đang giữ Lục Tắc Hiên; Tề An và Chu Thiên Dịch cùng vào thẩm vấn Dụ Nhiên.
Chu Thiên Dịch hỏi: “12 giờ trưa ngày 7 tháng 6, Vinh Oánh Oánh tới gặp cậu, các người đã đi đâu?”
Mặt mày Dụ Nhiên tái mét, cậu nắm chặt ngón tay, nói: “Chỉ đi ăn cơm thôi. Cha mẹ tôi đều mất, tôi chỉ có một người thân ở hành tinh Thủ đô là chị Oánh Oánh, chị ấy thường xuyên tới gặp tôi và Tắc Hiên. Hôm đó, chúng tôi đã hẹn cùng ra ngoài ăn trưa.”
Chu Thiên Dịch hỏi: “Ăn ở nhà hàng nào?”
Đương nhiên hôm đó họ không tới nhà hàng mà được Vinh Oánh Oánh đưa đi gặp Tổng thống.
Dụ Nhiên trả lời, mặt không đổi sắc: “Nhà hàng sân vườn ở ngoại ô.”
Chu Thiên Dịch nhìn chằm chằm Dụ Nhiên, lạnh lùng nói: “Hôm đó, chính tôi là người theo dõi Vinh Oánh Oánh, cô ta không những phát hiện ra mà còn cắt đuôi được tôi. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường đến từ một hành tinh tài nguyên hẻo lánh, sao lại có ý thức chống trinh sát mạnh đến thế?”
Nghe vậy, Dụ Nhiên hiểu ngay.
Hóa ra hôm đó Chu Thiên Dịch đã đích thân bám theo xe của Vinh Oánh Oánh. Có lẽ đây cũng chính là mấu chốt cho sự “mất tích” của cô ta. Dù sao Vinh Oánh Oánh cũng đã bị để ý. Tổ chức lo rằng Chu Thiên Dịch bắt được Vinh Oánh Oánh về thẩm vấn sẽ bại lộ dấu vết nên diệt khẩu cô ta, chặt đứt tai họa về sau luôn.
Dụ Nhiên nói: “Thực ra lúc ấy Tắc Hiên phát hiện có người bám theo đằng sau nên mới nhờ chị tôi tìm cách cắt đuôi kẻ đó. Phải rồi, Trưởng phòng Chu, sao anh lại theo dõi chị tôi?”
Chu Thiên Dịch thản nhiên nói: “Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng có hỏi lại.”
“À.” Dụ Nhiên hoảng sợ rụt cổ lại, căng thẳng gục đầu xuống, siết chặt nắm tay bên dưới mặt bàn: “Vâng, vâng, anh hỏi đi.”
Chu Thiên Dịch quay sang nhìn Phó phòng ngồi cạnh: “Tề An, xem cậu ta có nói dối không.”
Tề An vươn tua ý thức ra, áp lên trán Dụ Nhiên. Khác với cách thẩm vấn bạo lực của Kloger, phương thức của Tề An khá ôn hòa. Ong chúa dẫn theo rất nhiều ong mật xâm nhập thế giới tinh thần của Dụ Nhiên. Năng lực điều tra diện rộng của đàn ong rất đáng gờm, nhoáng cái đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong thế giới tinh thần. Tiếc thay, thứ cô nhìn được chỉ là một góc của thế giới thật, Dụ Nhiên đã tạo sẵn ảo ảnh tinh thần từ lâu rồi.
Thế giới tinh thần của cậu chỉ có một hồ nước và khu rừng nhỏ ven hồ. Cảnh tượng ăn cơm cùng Lục Tắc Hiên và Vinh Oánh Oánh tại nhà hàng sân vườn hiện lên trong thế giới tinh thần được Dụ Nhiên chỉnh sửa thời gian, làm giả thành trưa ngày 7 tháng 6.
Tề An điều tra một hồi trong thế giới tinh thần rồi lùi ra: “Cậu ấy không nói dối. Hôm đó quả thực họ đã tới nhà hàng sân vườn ăn trưa. Ăn xong, Vinh Oánh Oánh lại đưa họ quay về.”
Chu Thiên Dịch sờ cằm đăm chiêu: “Mấy ngày nay Vinh Oánh Oánh có liên lạc với cậu không?”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không. Sao chị ấy lại mất tích vậy? Hay chị ấy về nhà, các anh đã hỏi cô tôi chưa?”
Chu Thiên Dịch nói: “Tìm hết rồi, cô của cậu cũng không biết Vinh Oánh Oánh đi đâu.”
Hành tinh Thủ đô rất rộng lớn, khó mà tìm được một người. Nhưng phương pháp truy lùng của Phòng Điều tra rất đơn giản: Mọi thông tin của công dân Liên bang đều được liên kết với thẻ ngân hàng, chỉ cần Vinh Oánh Oánh mua sắm, sử dụng phương tiện giao thông, chắc chắn sẽ có thông tin lưu lại.
Thế mà cô gái này lại như bốc hơi khỏi thế giới.
Sau hôm bị cắt đuôi, Chu Thiên Dịch vốn định bắt cô ta về lấy khẩu cung, không ngờ tìm sao cũng không thấy.
Cùng lúc đó, bên phía Lục Tắc Hiên, Kloger và đồng nghiệp Kane đang tiến hành thẩm vấn.
Anh ta vươn tua ý thức ra, kết nối với não Lục Tắc Hiên. Chỉ thấy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên là một vùng hoang tàn, nơi nơi đều là vết nứt nẻ của đất khô, thực thể tinh thần chim ưng trắng đứng ngơ ngẩn giữa nơi đó như một pho tượng.
Thấy khung cảnh này, Kloger vẫn điềm nhiên như không, vừa thẩm vấn, vừa vờ vịt ghi chép.
Lục Tắc Hiên vẫn nhìn anh ta với khuôn mặt lạnh như tiền, diễn vai “con rối”.
Trong thế giới tinh thần, Kloger nhìn thấy một bong bóng ám chỉ do Dụ Nhiên để lại, bên trong là thông tin về Vinh Oánh Oánh. Thực ra đây là thông tin Dụ Nhiên vừa truyền cho Lục Tắc Hiên thông qua liên kết tinh thần, hai người buộc phải khớp lời khai với nhau.
Một lát sau, Chu Thiên Dịch vào căn phòng thẩm vấn bên này, nhìn Kloger, nói: “Tướng quân Lục trả lời sao?”
Kloger đưa bản ghi lời khai cho Chu Thiên Dịch xem: “12 giờ rưỡi buổi trưa, bọn họ tới ăn cơm tại nhà hàng sân vườn. Ba người gọi sáu món thức ăn, một món canh. Ăn xong, 1 giờ rưỡi chiều, ba người rời khỏi nhà hàng. Vinh Oánh Oánh đưa họ về đến gần Tháp Trắng rồi lái xe rời đi. Sau đó không liên lạc gì nữa.”
Lời khai được ghi lại của Lục Tắc Hiên thống nhất với Dụ Nhiên, mọi chi tiết đều trùng khớp.
Chu Thiên Dịch liếc nhìn Kloger như có suy tư riêng: “Cậu kiểm tra thế giới tinh thần của Tướng quân Lục chưa?”
Kloger nói: “Đã kiểm tra, không có gì đáng ngờ.”
Chu Thiên Dịch đột nhiên quay sang nhìn Phó phòng: “Tề An, cô kiểm tra lại lần nữa.”
Kloger hơi biến sắc, Tề An vừa định vươn tua ý thức ra lại nghe Lục Tắc Hiên lạnh lùng nói: “Trưởng phòng Chu, tôi không phải đối tượng tình nghi, anh cho hai Dẫn đường cấp A+ liên tục thẩm vấn tinh thần tôi hình như không đúng quy củ đâu nhỉ?”
Kloger cũng nói: “Trưởng phòng, dù gì anh ta cũng là Quân đoàn trưởng, anh xem…”
“… Thôi.” Chu Thiên Dịch xua tay, nói: “Xin lỗi Tướng quân Lục. Tôi hơi sốt ruột muốn phá án, đã mạo phạm rồi.”
Lục Tắc Hiên nói: “Không sao. Nếu có tin gì về Vinh Oánh Oánh, nhờ Trưởng phòng Chu báo cho tôi biết trước, Nhiên Nhiên nhà tôi rất lo cho chị mình.”
Chu Thiên Dịch: “Đương nhiên rồi.”
Dụ Nhiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn bên cạnh, cậu nhanh chóng đi tới chỗ Lục Tắc Hiên, mặt mày tái nhợt, viền mắt đỏ hoe trông như còn rơm rớm nước. Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm vai cậu, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ tìm thấy chị ấy thôi mà, đừng lo lắng.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng… Giờ chúng tôi về được chưa?”
Chu Thiên Dịch nói: “Để tôi phái người đưa hai vị về.”
***
Tướng quân Lục và Dụ Nhiên bị Phòng Điều tra đưa đi, Quân đoàn Liệp Ưng ai cũng lo ngay ngáy. May mà chưa đến một tiếng, hai người đã trở về, lúc này mọi người mới yên tâm. Xem ra không có vấn đề gì lớn, chỉ phối hợp cung cấp chút thông tin thôi.
Sau khi vào văn phòng, Lục Tắc Hiên khóa cửa lại, nói chuyện trong thế giới tinh thần: “Em đoán đúng, Kloger mới là nội gián tổ chức hắc ám cài vào Phòng Điều tra. Tên đó chủ động đề nghị thẩm vấn tôi vì không thể để lộ chuyện thế giới tinh thần của tôi đã bị em phá hủy.”
Dụ Nhiên ngẫm nghĩ một lát, chợt nói: “Tôi có một cảm giác rất lạ. Chu Thiên Dịch đột nhiên bắt chúng ta tới Phòng Điều tra thẩm vấn, e rằng… Thẩm vấn là giả, thực chất anh ta đang lợi dụng chuyện này để tìm nội gián?”
Lục Tắc Hiên cẩn thận cân nhắc, quả thật khá hợp lý.
Dụ Nhiên nói: “Chu Thiên Dịch theo dõi Vinh Oánh Oánh không phải ngày một ngày hai. Mấy lần trước, người anh ta phái đi theo dõi đều bị cắt đuôi. Lần này, anh ta đích thân bám theo Vinh Oánh Oánh, không ngờ cũng bị sểnh mất. Năng lực chống trinh sát của đối phương vượt mặt được cả Trưởng phòng như hắn, chắc chắn sau màn có kẻ lọc lõi hỗ trợ.”
“Mà không lâu sau khi hắn theo dõi, Vinh Oánh Oánh lập tức bốc hơi khỏi thế giới, chắc chắn là đã bị diệt khẩu. Chu Thiên Dịch nhận thấy hai chúng ta có vấn đề nên cố tình tách ra, vờ như thẩm vấn thực chất là đang thử xem đồng nghiệp trong Phòng Điều tra sẽ có phản ứng thế nào?”
Phản ứng của Kloger đã phơi bày lập trường của anh ta.
Mục đích thật sự của Chu Thiên Dịch không phải muốn tìm kiếm thông tin gì thông qua hai người Lục – Dụ, cũng không phải muốn truy ra tung tích của Vinh Oánh Oánh.
Hắn muốn bắt được kẻ nằm vùng bên cạnh mình.
Sau khi hiểu rõ, Lục Tắc Hiên nói: “Chu Thiên Dịch là người của Văn phòng Tổng thống, nếu anh ta cùng một giuộc với tổ chức hắc ám thì không việc gì phải tốn công tốn sức diễn cho chúng ta xem như thế. Anh ta vẫn không ngừng điều tra, chỉ là bên cạnh luôn có kẻ ngáng đường nên tiến độ mới trì trệ mãi.”
Dụ Nhiên nói: “Vậy nên tổ chức hắc ám vẫn chưa len lỏi được vào Văn phòng Tổng thống? Thậm chí bọn họ còn chưa khống chế được Chu Thiên Dịch?”
Lục Tắc Hiên gật đầu, nói: “Chu Thiên Dịch đã làm Trưởng phòng Điều tra bảy năm, là một người cực kỳ cẩn trọng. Nghe nói, đến cả nước uống anh ta cũng tự mang từ nhà đi. Xem ra tên nội gián kia vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.”
Dụ Nhiên sờ cằm: “Hôm nay Trưởng phòng Chu bất chợt gọi chúng ta tới, tuy tìm được kẻ nằm vùng bên cạnh mình nhưng sẽ đánh động đến kẻ cầm đầu sau màn. Tiếp theo anh ta sẽ rất nguy hiểm, nhiều khả năng Kloger sẽ ra tay… Hy vọng anh ta có thể cố được lâu một chút.”
Khi còn bé, loài vật Dụ Nhiên ghét nhất chính là nhện. Nhưng về sau, nhận được ân huệ của nhện chúa trên hành tinh Nhện Đỏ, giờ lại có một đồng minh với thực thể tinh thần nhện đen, tuy từng có khúc mắc khiến Dụ Nhiên suýt bại lộ thân phận ở dạ tiệc cung điện Song Tử, nhưng cậu đã có cái nhìn mới đối với loài nhện.
Tính cách cẩn thận đến bi ến thái chỉ uống nước bản thân tự mang đi của Chu Thiên Dịch đã khiến kế hoạch của tổ chức hắc ám bị trì hoãn khá nhiều.
Bọn họ chưa thu phục được Chu Thiên Dịch, Văn phòng Tổng thống sau lưng Trưởng phòng Chu chắc chắn cũng không thông đồng với tổ chức hắc ám. Vào thế vạn bất đắc dĩ, bọn họ hoặc sẽ ép Tổng thống Harrison rớt đài, khống chế vị Lính gác đối thủ cạnh tranh kia lên làm Tổng thống mới, hoặc là cá voi sát thủ và bạch tuộc biến hình sẽ bắt tay nhau giết chết Tổng thống thật rồi tạo ra một Harrison giả tiếp tục tái đắc cử.
Hiện tại, Tổng thống Harrison đã bắt đầu đi diễn thuyết ngoài trời, tổ chức hắc ám không còn quá nhiều thời gian nữa.
Chu Thiên Dịch đã đảm nhận vị trí Trưởng phòng Điều tra 7 năm, là thân tín do Tổng thống Harrison đề bạt lên trong thời gian đương chức. Người này lạnh lùng quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, khiến không ít tội phạm nghe đến tên mà sợ mất mật. Mạng nhện trói chặt của nhện đen không cho phép bất kỳ mục tiêu nào đã bị hắn nhắm đến trốn thoát được.
Khi trước, hắn liên tục để mắt tới Dụ Nhiên, nghi ngờ cậu liên quan đến cái chết của những cán bộ ở căn cứ B-73.
Về sau, các vụ án ở hành tinh B-73 khép lại, hai người chỉ gặp thoáng nhau đúng một lần trong buổi dạ tiệc ở cung điện Song Tử.
Vì diễn xuất của Dụ Nhiên cực kỳ kín kẽ, Chu Thiên Dịch cũng không nghĩ chuyện tài liệu ở Học viện Lính gác bị trộm có liên quan đến cậu. Sau khi Hùng Khải, em trai của Phó phòng Điều tra, chủ động rời khỏi Đội đặc chiến Liệp Ưng, hành động điều tra của cơ quan này đối với Dụ Nhiên đã ngừng hẳn.
Hôm nay hắn bỗng nhiên đích thân tìm tới, Dụ Nhiên cảm thấy có chuyện không ổn.
Lục Tắc Hiên hỏi: “Trưởng phòng Chu đã ở dưới tầng rồi à?”
Lính cảnh vệ đáp: “Đúng vậy. Anh ấy và hai vị Phó phòng đi cùng đang chờ anh ở sảnh chính tầng 1.”
Cả hai Dẫn đường cấp A+ kia cũng tới? Băn khoăn trong lòng Dụ Nhiên càng lớn hơn. Lục Tắc Hiên nói rất dứt khoát: “Nếu đã tới rồi thì mời cả ba người họ lên đây.”
Lính cảnh vệ ra ngoài mời khách, lát sau, Chu Thiên Dịch cùng hai trợ thủ đắc lực, Phó phòng Tề An với thực thể tinh thần ong chúa và chuyên viên thẩm vấn cấp cao Kloger với thực thể tinh thần bướm nhiều màu, vào văn phòng.
Lục Tắc Hiên chủ động đứng dậy bắt tay: “Chào Trưởng phòng Chu, lâu ngày không gặp.”
Vẻ mặt Chu Thiên Dịch rất lạnh lùng, ánh mắt sắc lẻm đảo quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Dụ Nhiên.
Nhện đen của hắn đã bò ra sau lưng Dụ Nhiên len theo trần nhà. Dụ Nhiên bị nhện nhìn chằm chằm, giả bộ hoảng sợ trốn ra phía sau Lục Tắc Hiên. Lục Tắc Hiên lập tức bảo vệ Dụ Nhiên.
Chu Thiên Dịch thản nhiên nói: “Tình cảm giữa Tướng quân Lục và Dụ Nhiên thắm thiết thật đấy, đi làm cũng phải đưa cậu ta theo?”
Lục Tắc Hiên nhướng mày, giọng lạnh tanh: “Đây là chuyện riêng của tôi. Sao nào, Trưởng phòng Chu điều tra cả việc này nữa à?”
Chu Thiên Dịch nhún vai, nói sang chuyện khác: “Hai người biết Vinh Oánh Oánh chứ?”
Dụ Nhiên run giọng: “Đương… Đương nhiên biết… Chị ấy là chị họ tôi… Chị ấy bị làm sao à?”
Chu Thiên Dịch nói: “Mất tích rồi.”
Ánh mắt Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên đều tỏ rõ vẻ kinh ngạc.
Chu Thiên Dịch đưa một văn bản qua, nói: “Đây là lệnh triệu tập của Phòng, mời hai người đi theo tôi phối hợp điều tra.”
Lục Tắc Hiên sầm mặt: “Hôm nay Trưởng phòng Chu đến để bắt người?”
Chu Thiên Dịch nói: “Trước khi mất tích, Vinh Oánh Oánh chỉ từng gặp hai người. Vậy nên tôi mời hai người về lấy lời khai, chuyện này là hợp pháp.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau. Dụ Nhiên gật đầu, nói: “Đi đi, em cũng muốn biết tại sao chị ấy lại đột ngột mất tích.”
Chu Thiên Dịch làm động tác “mời”, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên đi theo bọn họ.
Dù sao nơi này cũng là trụ sở của Quân đoàn Liệp Ưng tại hành tinh Thủ đô, Quân đoàn trưởng bị dẫn đi, không ít tướng sĩ lập tức xông tới. Các Lính gác không hề che giấu cảm xúc phẫn nộ, nhện đen của Chu Thiên Dịch cũng không chịu nhượng bộ, nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Lục Tắc Hiên phẩy tay áo, nói: “Giải tán hết đi. Tôi và Nhiên Nhiên tới Phòng Điều tra cung cấp chút thông tin, sẽ về nhanh thôi.”
Mọi người nhìn nhau, bấy giờ mới chịu nhường đường nhưng trong lòng vẫn không thực sự thoải mái.
Xe của Phòng Điều tra đỗ dưới tầng, hai người lên xe theo Chu Thiên Dịch, cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Sắc mặt Dụ Nhiên tái mét, hốc mắt hoe đỏ trông như đang rất lo lắng. Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng nắm tay cậu, an ủi: “Đừng lo quá, hôm chúng ta gặp chị em, chị ấy vẫn ổn mà. Chắc chắn Trưởng phòng Chu sẽ điều tra ra chân tướng.”
Trụ sở Phòng Điều tra nằm ở khu vực trung tâm hành tinh Thủ đô, tổng số nhân viên công tác lên đến mấy trăm người, trong đó bao gồm nhân tài đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau như thu thập thông tin, giám định y học, thẩm vấn tinh thần, thăm dò hiện trường, điều tra dấu vết,…
Đại đa số nhân viên ở đây đều tốt nghiệp từ Chuyên ngành Điều tra tội phạm của Học viện Quân sự và Học viện Cảnh sát, rất giỏi trong việc truy tìm manh mối.
Tuy Chu Thiên Dịch không điều tra Dụ Nhiên nữa nhưng hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần Dụ Nhiên trở lại hành tinh Thủ đô, các điều tra viên ngầm của hắn sẽ lập tức báo cáo lại hành tung của Dụ Nhiên. Thế nên “cô chị họ” Vinh Oánh Oánh thường xuyên tìm gặp Dụ Nhiên cũng lọt vào tầm quan sát của Chu Thiên Dịch.
Trưởng phòng Chu biết đến sự tồn tại của Vinh Oánh Oánh không phải điều bất ngờ đối với Dụ Nhiên. Nhưng tại sao Vinh Oánh Oánh lại đột ngột mất tích? Chuyện này có chắc chắn có vấn đề.
***
Hơn mười phút sau, xe đã tới Phòng Điều tra. Chu Thiên Dịch đưa hai người vào phòng thẩm vấn để lấy lời khai.
Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên vào phòng thẩm vấn của Phòng Điều tra. Nơi này rất giống căn phòng tối Kloger từng dùng để thẩm vấn tinh thần cậu, vách tường xung quanh treo đầy những dụng cụ tra tấn hình thù kỳ dị. Căn phòng tối đen chỉ có đúng một bóng đèn dây tóc chiếu thẳng xuống, mang đến áp lực tâm lý cực kỳ nặng nề.
Thẩm vấn, đương nhiên phải tách ra tra hỏi riêng.
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên bị đưa vào hai căn phòng khác nhau. Chu Thiên Dịch nhìn hai Dẫn đường bên cạnh mình: “Mỗi người thẩm vấn một người đi.”
Kloger chủ động đề nghị: “Khi trước tôi từng thẩm vấn Dụ Nhiên rồi. Lúc đó tôi ra tay hơi quá, suýt nữa khiến cậu ta sụp đổ tinh thần luôn. Tôi lo cậu ta sẽ có ám ảnh tâm lý với đàn bướm của tôi… Chị An, chị phụ trách Dụ Nhiên nhé, tôi đi thẩm vấn Lục Tắc Hiên.”
Tề An đáp rất dứt khoát: “Được, tôi thẩm vấn Dụ Nhiên.”
Kloger đi về phía căn phòng đang giữ Lục Tắc Hiên; Tề An và Chu Thiên Dịch cùng vào thẩm vấn Dụ Nhiên.
Chu Thiên Dịch hỏi: “12 giờ trưa ngày 7 tháng 6, Vinh Oánh Oánh tới gặp cậu, các người đã đi đâu?”
Mặt mày Dụ Nhiên tái mét, cậu nắm chặt ngón tay, nói: “Chỉ đi ăn cơm thôi. Cha mẹ tôi đều mất, tôi chỉ có một người thân ở hành tinh Thủ đô là chị Oánh Oánh, chị ấy thường xuyên tới gặp tôi và Tắc Hiên. Hôm đó, chúng tôi đã hẹn cùng ra ngoài ăn trưa.”
Chu Thiên Dịch hỏi: “Ăn ở nhà hàng nào?”
Đương nhiên hôm đó họ không tới nhà hàng mà được Vinh Oánh Oánh đưa đi gặp Tổng thống.
Dụ Nhiên trả lời, mặt không đổi sắc: “Nhà hàng sân vườn ở ngoại ô.”
Chu Thiên Dịch nhìn chằm chằm Dụ Nhiên, lạnh lùng nói: “Hôm đó, chính tôi là người theo dõi Vinh Oánh Oánh, cô ta không những phát hiện ra mà còn cắt đuôi được tôi. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường đến từ một hành tinh tài nguyên hẻo lánh, sao lại có ý thức chống trinh sát mạnh đến thế?”
Nghe vậy, Dụ Nhiên hiểu ngay.
Hóa ra hôm đó Chu Thiên Dịch đã đích thân bám theo xe của Vinh Oánh Oánh. Có lẽ đây cũng chính là mấu chốt cho sự “mất tích” của cô ta. Dù sao Vinh Oánh Oánh cũng đã bị để ý. Tổ chức lo rằng Chu Thiên Dịch bắt được Vinh Oánh Oánh về thẩm vấn sẽ bại lộ dấu vết nên diệt khẩu cô ta, chặt đứt tai họa về sau luôn.
Dụ Nhiên nói: “Thực ra lúc ấy Tắc Hiên phát hiện có người bám theo đằng sau nên mới nhờ chị tôi tìm cách cắt đuôi kẻ đó. Phải rồi, Trưởng phòng Chu, sao anh lại theo dõi chị tôi?”
Chu Thiên Dịch thản nhiên nói: “Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng có hỏi lại.”
“À.” Dụ Nhiên hoảng sợ rụt cổ lại, căng thẳng gục đầu xuống, siết chặt nắm tay bên dưới mặt bàn: “Vâng, vâng, anh hỏi đi.”
Chu Thiên Dịch quay sang nhìn Phó phòng ngồi cạnh: “Tề An, xem cậu ta có nói dối không.”
Tề An vươn tua ý thức ra, áp lên trán Dụ Nhiên. Khác với cách thẩm vấn bạo lực của Kloger, phương thức của Tề An khá ôn hòa. Ong chúa dẫn theo rất nhiều ong mật xâm nhập thế giới tinh thần của Dụ Nhiên. Năng lực điều tra diện rộng của đàn ong rất đáng gờm, nhoáng cái đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong thế giới tinh thần. Tiếc thay, thứ cô nhìn được chỉ là một góc của thế giới thật, Dụ Nhiên đã tạo sẵn ảo ảnh tinh thần từ lâu rồi.
Thế giới tinh thần của cậu chỉ có một hồ nước và khu rừng nhỏ ven hồ. Cảnh tượng ăn cơm cùng Lục Tắc Hiên và Vinh Oánh Oánh tại nhà hàng sân vườn hiện lên trong thế giới tinh thần được Dụ Nhiên chỉnh sửa thời gian, làm giả thành trưa ngày 7 tháng 6.
Tề An điều tra một hồi trong thế giới tinh thần rồi lùi ra: “Cậu ấy không nói dối. Hôm đó quả thực họ đã tới nhà hàng sân vườn ăn trưa. Ăn xong, Vinh Oánh Oánh lại đưa họ quay về.”
Chu Thiên Dịch sờ cằm đăm chiêu: “Mấy ngày nay Vinh Oánh Oánh có liên lạc với cậu không?”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không. Sao chị ấy lại mất tích vậy? Hay chị ấy về nhà, các anh đã hỏi cô tôi chưa?”
Chu Thiên Dịch nói: “Tìm hết rồi, cô của cậu cũng không biết Vinh Oánh Oánh đi đâu.”
Hành tinh Thủ đô rất rộng lớn, khó mà tìm được một người. Nhưng phương pháp truy lùng của Phòng Điều tra rất đơn giản: Mọi thông tin của công dân Liên bang đều được liên kết với thẻ ngân hàng, chỉ cần Vinh Oánh Oánh mua sắm, sử dụng phương tiện giao thông, chắc chắn sẽ có thông tin lưu lại.
Thế mà cô gái này lại như bốc hơi khỏi thế giới.
Sau hôm bị cắt đuôi, Chu Thiên Dịch vốn định bắt cô ta về lấy khẩu cung, không ngờ tìm sao cũng không thấy.
Cùng lúc đó, bên phía Lục Tắc Hiên, Kloger và đồng nghiệp Kane đang tiến hành thẩm vấn.
Anh ta vươn tua ý thức ra, kết nối với não Lục Tắc Hiên. Chỉ thấy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên là một vùng hoang tàn, nơi nơi đều là vết nứt nẻ của đất khô, thực thể tinh thần chim ưng trắng đứng ngơ ngẩn giữa nơi đó như một pho tượng.
Thấy khung cảnh này, Kloger vẫn điềm nhiên như không, vừa thẩm vấn, vừa vờ vịt ghi chép.
Lục Tắc Hiên vẫn nhìn anh ta với khuôn mặt lạnh như tiền, diễn vai “con rối”.
Trong thế giới tinh thần, Kloger nhìn thấy một bong bóng ám chỉ do Dụ Nhiên để lại, bên trong là thông tin về Vinh Oánh Oánh. Thực ra đây là thông tin Dụ Nhiên vừa truyền cho Lục Tắc Hiên thông qua liên kết tinh thần, hai người buộc phải khớp lời khai với nhau.
Một lát sau, Chu Thiên Dịch vào căn phòng thẩm vấn bên này, nhìn Kloger, nói: “Tướng quân Lục trả lời sao?”
Kloger đưa bản ghi lời khai cho Chu Thiên Dịch xem: “12 giờ rưỡi buổi trưa, bọn họ tới ăn cơm tại nhà hàng sân vườn. Ba người gọi sáu món thức ăn, một món canh. Ăn xong, 1 giờ rưỡi chiều, ba người rời khỏi nhà hàng. Vinh Oánh Oánh đưa họ về đến gần Tháp Trắng rồi lái xe rời đi. Sau đó không liên lạc gì nữa.”
Lời khai được ghi lại của Lục Tắc Hiên thống nhất với Dụ Nhiên, mọi chi tiết đều trùng khớp.
Chu Thiên Dịch liếc nhìn Kloger như có suy tư riêng: “Cậu kiểm tra thế giới tinh thần của Tướng quân Lục chưa?”
Kloger nói: “Đã kiểm tra, không có gì đáng ngờ.”
Chu Thiên Dịch đột nhiên quay sang nhìn Phó phòng: “Tề An, cô kiểm tra lại lần nữa.”
Kloger hơi biến sắc, Tề An vừa định vươn tua ý thức ra lại nghe Lục Tắc Hiên lạnh lùng nói: “Trưởng phòng Chu, tôi không phải đối tượng tình nghi, anh cho hai Dẫn đường cấp A+ liên tục thẩm vấn tinh thần tôi hình như không đúng quy củ đâu nhỉ?”
Kloger cũng nói: “Trưởng phòng, dù gì anh ta cũng là Quân đoàn trưởng, anh xem…”
“… Thôi.” Chu Thiên Dịch xua tay, nói: “Xin lỗi Tướng quân Lục. Tôi hơi sốt ruột muốn phá án, đã mạo phạm rồi.”
Lục Tắc Hiên nói: “Không sao. Nếu có tin gì về Vinh Oánh Oánh, nhờ Trưởng phòng Chu báo cho tôi biết trước, Nhiên Nhiên nhà tôi rất lo cho chị mình.”
Chu Thiên Dịch: “Đương nhiên rồi.”
Dụ Nhiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn bên cạnh, cậu nhanh chóng đi tới chỗ Lục Tắc Hiên, mặt mày tái nhợt, viền mắt đỏ hoe trông như còn rơm rớm nước. Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng ôm vai cậu, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ tìm thấy chị ấy thôi mà, đừng lo lắng.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng… Giờ chúng tôi về được chưa?”
Chu Thiên Dịch nói: “Để tôi phái người đưa hai vị về.”
***
Tướng quân Lục và Dụ Nhiên bị Phòng Điều tra đưa đi, Quân đoàn Liệp Ưng ai cũng lo ngay ngáy. May mà chưa đến một tiếng, hai người đã trở về, lúc này mọi người mới yên tâm. Xem ra không có vấn đề gì lớn, chỉ phối hợp cung cấp chút thông tin thôi.
Sau khi vào văn phòng, Lục Tắc Hiên khóa cửa lại, nói chuyện trong thế giới tinh thần: “Em đoán đúng, Kloger mới là nội gián tổ chức hắc ám cài vào Phòng Điều tra. Tên đó chủ động đề nghị thẩm vấn tôi vì không thể để lộ chuyện thế giới tinh thần của tôi đã bị em phá hủy.”
Dụ Nhiên ngẫm nghĩ một lát, chợt nói: “Tôi có một cảm giác rất lạ. Chu Thiên Dịch đột nhiên bắt chúng ta tới Phòng Điều tra thẩm vấn, e rằng… Thẩm vấn là giả, thực chất anh ta đang lợi dụng chuyện này để tìm nội gián?”
Lục Tắc Hiên cẩn thận cân nhắc, quả thật khá hợp lý.
Dụ Nhiên nói: “Chu Thiên Dịch theo dõi Vinh Oánh Oánh không phải ngày một ngày hai. Mấy lần trước, người anh ta phái đi theo dõi đều bị cắt đuôi. Lần này, anh ta đích thân bám theo Vinh Oánh Oánh, không ngờ cũng bị sểnh mất. Năng lực chống trinh sát của đối phương vượt mặt được cả Trưởng phòng như hắn, chắc chắn sau màn có kẻ lọc lõi hỗ trợ.”
“Mà không lâu sau khi hắn theo dõi, Vinh Oánh Oánh lập tức bốc hơi khỏi thế giới, chắc chắn là đã bị diệt khẩu. Chu Thiên Dịch nhận thấy hai chúng ta có vấn đề nên cố tình tách ra, vờ như thẩm vấn thực chất là đang thử xem đồng nghiệp trong Phòng Điều tra sẽ có phản ứng thế nào?”
Phản ứng của Kloger đã phơi bày lập trường của anh ta.
Mục đích thật sự của Chu Thiên Dịch không phải muốn tìm kiếm thông tin gì thông qua hai người Lục – Dụ, cũng không phải muốn truy ra tung tích của Vinh Oánh Oánh.
Hắn muốn bắt được kẻ nằm vùng bên cạnh mình.
Sau khi hiểu rõ, Lục Tắc Hiên nói: “Chu Thiên Dịch là người của Văn phòng Tổng thống, nếu anh ta cùng một giuộc với tổ chức hắc ám thì không việc gì phải tốn công tốn sức diễn cho chúng ta xem như thế. Anh ta vẫn không ngừng điều tra, chỉ là bên cạnh luôn có kẻ ngáng đường nên tiến độ mới trì trệ mãi.”
Dụ Nhiên nói: “Vậy nên tổ chức hắc ám vẫn chưa len lỏi được vào Văn phòng Tổng thống? Thậm chí bọn họ còn chưa khống chế được Chu Thiên Dịch?”
Lục Tắc Hiên gật đầu, nói: “Chu Thiên Dịch đã làm Trưởng phòng Điều tra bảy năm, là một người cực kỳ cẩn trọng. Nghe nói, đến cả nước uống anh ta cũng tự mang từ nhà đi. Xem ra tên nội gián kia vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.”
Dụ Nhiên sờ cằm: “Hôm nay Trưởng phòng Chu bất chợt gọi chúng ta tới, tuy tìm được kẻ nằm vùng bên cạnh mình nhưng sẽ đánh động đến kẻ cầm đầu sau màn. Tiếp theo anh ta sẽ rất nguy hiểm, nhiều khả năng Kloger sẽ ra tay… Hy vọng anh ta có thể cố được lâu một chút.”
Khi còn bé, loài vật Dụ Nhiên ghét nhất chính là nhện. Nhưng về sau, nhận được ân huệ của nhện chúa trên hành tinh Nhện Đỏ, giờ lại có một đồng minh với thực thể tinh thần nhện đen, tuy từng có khúc mắc khiến Dụ Nhiên suýt bại lộ thân phận ở dạ tiệc cung điện Song Tử, nhưng cậu đã có cái nhìn mới đối với loài nhện.
Tính cách cẩn thận đến bi ến thái chỉ uống nước bản thân tự mang đi của Chu Thiên Dịch đã khiến kế hoạch của tổ chức hắc ám bị trì hoãn khá nhiều.
Bọn họ chưa thu phục được Chu Thiên Dịch, Văn phòng Tổng thống sau lưng Trưởng phòng Chu chắc chắn cũng không thông đồng với tổ chức hắc ám. Vào thế vạn bất đắc dĩ, bọn họ hoặc sẽ ép Tổng thống Harrison rớt đài, khống chế vị Lính gác đối thủ cạnh tranh kia lên làm Tổng thống mới, hoặc là cá voi sát thủ và bạch tuộc biến hình sẽ bắt tay nhau giết chết Tổng thống thật rồi tạo ra một Harrison giả tiếp tục tái đắc cử.
Hiện tại, Tổng thống Harrison đã bắt đầu đi diễn thuyết ngoài trời, tổ chức hắc ám không còn quá nhiều thời gian nữa.