Trên phi thuyền Liệp Ưng, bà Joseph gọi riêng Dụ Nhiên vào phòng nói chuyện.
Bà đích thân thăm dò thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, thấy được một phần quá khứ và ký ức của cậu, đồng thời cảm nhận được sự đau khổ nằm sâu trong tâm trí. Đúng như những gì Moore đã thông tin tới Hiệp hội, khoảng thời gian trước, Dụ Nhiên mất ba mẹ, bị chấn động tâm lý nên mới thức tỉnh thành Dẫn đường. Sức mạnh tinh thần của cậu rất yếu, chỉ đạt cấp C.
Bà rất thích thiếu niên mắt hai màu này, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác thân thiết kỳ lạ. Chắc bởi con trai bà cũng là Dẫn đường, chỉ kém Dụ Nhiên vài tuổi, bà nhìn Dụ Nhiên cũng như đang nhìn con mình vậy.
Bà Joseph nhẹ nhàng nắm tay Dụ Nhiên, nói: “Sau khi thức tỉnh thành Dẫn đường, cháu không được ai dạy cách sử dụng sức mạnh tinh thần nên hầu hết thời gian, cáo nhỏ của cháu chỉ ngủ mà không cảm nhận được thế giới bên ngoài… Đừng lo, sau khi đến hành tinh Thủ đô, tôi sẽ đưa cháu đến Viện Thánh, nơi đó có giáo viên chuyên nghiệp sẽ dạy cháu cách khống chế sức mạnh tinh thần. Sức mạnh của Dẫn đường cực kỳ lớn, dù chỉ là cấp C nhưng cháu vẫn có thể làm rất nhiều việc, giúp rất nhiều người…”
Giọng bà rất dịu dàng, giống như người mẹ đang nói chuyện với đứa con nhỏ.
Dường như Dụ Nhiên không có thái độ phòng bị đối với bà, thực thể tinh thần cáo nhỏ cũng vui vẻ chơi cùng thực thể tinh thần mèo Ragdoll của bà. Chỉ là sức mạnh tinh thần của bà Joseph rất cao, mèo Ragdoll của bà có bộ lông sạch sẽ, mượt mà, kích thước cũng lớn hơn mèo bình thường, so ra, cáo trắng của Dụ Nhiên chỉ bằng một nửa nó.
Hai con thú nhỏ lông xù chơi đùa cùng nhau, trông vô cùng ấm áp, hòa thuận.
“Thưa bà, cháu phải học tập ở Viện Thánh bao lâu ạ?” Dụ Nhiên tò mò hỏi.
“Viện Thánh chỉ dạy chương trình học cơ bản, thường là hai năm. Đương nhiên, Dẫn đường có thiên phú cao sẽ học nhanh hơn, có khi chỉ ba tháng là tốt nghiệp rồi. Cụ thể học bao lâu thì phải xem khả năng tiếp thu và vận dụng của cháu.” Bà Joseph ngừng một lát, lại nói tiếp, “Năm nay cháu mới 18 tuổi đúng không? Sau khi tốt nghiệp từ Viện Thánh, cháu có thể lựa chọn đại học mình thích, tiếp tục học lên cao.”
“Tuyệt quá! Cháu muốn vào Học viện Quân sự.” Nét mặt Dụ Nhiên rất nghiêm túc.
“Học viện Quân sự? Sao cháu lại thích Học viện Quân sự?”
“Cháu nghe nói có rất ít Dẫn đường tòng quân nhưng lại có rất nhiều Lính gác chiến đấu ở tiền tuyến phải chịu khổ sở vì mất khống chế tinh thần, cháu muốn giúp họ phần nào.” Dụ Nhiên ngại ngùng, cúi đầu lí nhí.
“Cháu có tấm lòng này thật hiếm thấy.” Bà Joseph cảm thán. Điều kiện ở tiền tuyến rất gian khổ, tính mạng luôn bị nguy hiểm đe dọa, nào được thoải mái như làm việc ở hành tinh Thủ đô. Có quá ít Dẫn đường tình nguyện ra tiền tuyến, không ngờ Dụ Nhiên này lại là một đứa trẻ sẵn sàng chịu khổ.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thời gian nhoáng cái đã trôi qua nửa giờ. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trong lúc đó, Lục Tắc Hiên đã nhận được thông tin do Phòng Điều tra Liên bang gửi tới, nhờ hắn đến hiện trường Leonard tử vong phối hợp điều tra.
Moore đi cùng hắn, trên đường, anh giới thiệu: “Lần này có hai người bên Phòng Điều tra đến, Kane và Kloger. Hai người họ là thành viên cốt cán của Phòng Điều tra, thực thể tinh thần lần lượt là báo săn và bươm bướm. Hai người họ phối hợp với nhau rất ăn ý, kinh nghiệm điều tra cũng cực kỳ phong phú. Đặc biệt là Kloger kia, nghe nói anh ta là chuyên viên thẩm vấn lợi hại nhất Phòng Điều tra.”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Sếp Chu của bọn họ không tới à?”
Moore phỏng đoán: “Chắc đầu năm hành tinh Thủ đô nhiều sự vụ nên không đi được? Hoặc là án này đơn giản, không đủ kinh động đến vị Trưởng phòng thần bí kia?”
Người tên Chu Thiên Dịch này quả thật rất thần bí, Lục Tắc Hiên cũng mới gặp hắn đúng một lần trong một buổi tiệc tối ở hành tinh Thủ đô. Thực thể tinh thần của hắn là nhện đen, thích bò qua bò lại trong góc phòng tối tăm, bản thân hắn cũng xuất quỷ nhập thần. Lần này hắn không đến có lẽ là cảm thấy vụ án này không nghiêm trọng, phái cấp dưới đến là giải quyết được?
Lục Tắc Hiên nhanh chóng đi đến hiện trường Leonard ngã lầu. Nơi này đã được phong tỏa bằng dây cảnh báo, hai người của Phòng Điều tra đang dò xét xung quanh.
Thân là Lính gác, Kane phụ trách thăm dò hiện trường. Thị giác, khứu giác và thính giác vượt trội của Lính gác có thể nắm bắt mọi chi tiết ở hiện trường vụ án. Mà với cương vị Dẫn đường, Kloger lúc này đang trao đổi với các phóng viên. Sức mạnh tinh thần cực lớn của anh có thể dễ dàng chọc thủng những lời khai man của người thường, thu về thông tin chân thực, hữu hiệu nhất.
Trong thế giới mà người bình thường không thể nhìn thấy, thực thể tinh thần đàn bướm rực rỡ sắc màu đang bay khắp xung quanh điều tra. Thứ chúng tìm kiếm chính là những dao động tâm lý bất thường. Chỉ cần phát hiện có Dẫn đường xuất hiện ở hiện trường vụ án hoặc có Dẫn đường tiến hành ám thị tâm lý, tất cả đều sẽ bị đàn bướm của anh bắt gọn.
“Anh chắc chắn khi đó ông ta ngã xuống từ đây à?” Kloger chỉ vị trí người chết ngã lầu.
“Đúng vậy, tôi cũng hết cả hồn luôn! Thống đốc Leonard cho phép chúng tôi tự do tham quan, tôi đang chụp ảnh thì nghe thấy tiếng cửa kính vỡ rồi thấy ông ấy ngã!”
“Khi đó có ai ở gần ông ta không?” Kloger tiếp tục hỏi.
“Không có ai ở gần ông ấy cả, tôi vẫn nhớ là ông ấy đứng hút thuốc một mình bên cửa sổ.”
“Đúng thế, lúc đó chúng tôi đều không ở gần ông ấy, chắc chắn là ông ấy bất cẩn ngã xuống!”
Các phóng viên vội vã tranh nhau trả lời, chỉ sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Kane và Kloger nhìn nhau, đúng lúc này, đàn bướm phát hiện ra một Dẫn đường khác: Moore đang đi đến.
Kloger quay người, bước tới phía Moore, vươn tay: “Moore, đã lâu không gặp.”
Moore mỉm cười bắt tay với anh: “Đã lâu không gặp. Điều tra thuận lợi chứ?”
Kloger đáp: “Vẫn còn một số điểm đáng ngờ.”
Kane cũng bước tới, nói: “Chào Đội trưởng Lục, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi anh.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được.”
Kloger hỏi: “Tối qua, khi anh gặp Leonard, anh có thấy hành vi hoặc cảm xúc của ông ta có gì khác thường không?”
Lục Tắc Hiên bình tĩnh trả lời: “Tối qua, sinh vật biến dị vũ trụ tấn công căn cứ, ông ta trốn trong tòa nhà này, trông có vẻ khá sợ hãi. Tôi đề nghị ông ta cứu người bằng khoang điều trị, ông ta không tình nguyện lắm nhưng cuối cùng vẫn buộc phải đồng ý. Ngoài ra không có gì khác thường.”
Lục Tắc Hiên cẩn thận nhớ lại mọi chuyện về Leonard. Một gã quản lý sợ chết, quả thật hành vi và cảm xúc không có gì khác thường.
Kloger gọi Kane tới bên cạnh, khẽ nói: “Những phóng viên này không nói dối. Bọn họ cũng không phải Dẫn đường, không có năng lực khống chế được Lính gác. Vả lại, theo miêu tả của bọn họ, trước khi Leonard ngã lầu, thần trí ông ta vẫn rất tỉnh táo, còn có tâm trạng đứng hút thuốc cạnh cửa sổ.”
---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Kane nói: “Hiện trường xảy ra vụ án không phát hiện dấu vết ẩu đả, lan can cửa sổ cũng không bị người khác động tay. Loại trừ trả thù và tự sát, vậy chỉ có thể giải thích là sự cố bất ngờ.”
Thật sự là tai nạn ư?
Hai người nhìn nhau, Kloger đăm chiêu sờ cằm, đề nghị: “Vẫn nên điều tra tỉ mỉ thêm đi. Mở rộng khoảng thời gian điều tra về sớm hơn nữa, xem thử có ai khả nghi không. Dù gì thân phận của Leonard này cũng không tầm thường, còn có chú là Nghị sĩ Quốc hội, chúng ta cũng phải trả về cho cấp trên một kết quả điều tra không có gì bắt bẻ được thì họ mới tin tưởng.”
Kane: “Được, đi thôi.”
Sau khi chào Lục Tắc Hiên, hai người rời đi, tới gặp gia đình và người quen của Leonard.“
Đến 12 giờ trưa, Kane và Kloger lên phi thuyền Liệp Ưng tìm gặp Dụ Nhiên.
Vì điều tra được Leonard trả lời phỏng vấn của phóng viên vào khoảng 9 giờ sáng nay ở trước cửa bệnh viện, mà trùng hợp Lục Tắc Hiên cũng dẫn Dụ Nhiên vào bệnh viện ngay lúc đó. Thông qua bệnh nhân trong viện, hai người biết được Dụ Nhiên tới bệnh viện là để thăm bệnh, đồng thời từ biệt cô.
Mấu chốt ở chỗ Dụ Nhiên là một Dẫn đường.
Đây là Dẫn đường duy nhất có khả năng từng tiếp xúc với Leonard khi gã còn sống.
Kloger nhìn sang phía đồng nghiệp mình với vẻ cảnh giác: “Có phải thời điểm người tên Dụ Nhiên này xuất hiện hơi trùng hợp quá không?”
Kane đáp: “Cậu ta không có mặt ở hiện trường vào thời điểm Leonard ngã lầu.”
Kloger nhắc nhở: “Đừng quên, Dẫn đường cấp cao có thể khống chế cảm xúc của Lính gác từ xa. Khoảng cách xa nhất được biết cho đến hiện tại là 500m.”
Kane nói: “Bệnh viện cách tòa thị chính hơn 2km. Dẫn đường đâu thể khống chế Lính gác từ khoảng cách xa như vậy đúng không?”
Kloger ngẫm nghĩ: “Cũng phải, khoảng cách quá xa, tua ý thức không thể nào vươn tới được. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi Dụ Nhiên vài câu.”
Lúc hai người đẩy cửa bước vào, Dụ Nhiên và bà Joseph đang nói chuyện với nhau.
Thấy báo săn và bươm bướm xuất hiện bất thình lình, cáo nhỏ của Dụ Nhiên hoảng sợ rụt người lại, trốn ra phía sau mèo Ragdoll. Mèo Ragdoll đứng chắn trước nó, bà Joseph cũng chủ động đứng dậy bảo vệ Dụ Nhiên sau lưng, mỉm cười bắt chuyện: “Chào hai cán bộ Phòng Điều tra, hai cậu tới đây vì vụ án của Thống đốc Leonard phải không?”
Kloger đáp: “Xem ra phu nhân đã biết? Chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi Dụ Nhiên sau lưng bà.”
Bà Joseph vỗ nhẹ lên vai Dụ Nhiên như đang trấn an. Bà nhìn Kloger, nói: “Dụ Nhiên chỉ là một Dẫn đường cấp C mới thức tỉnh không lâu, còn chưa biết sử dụng sức mạnh tinh thần, hai cậu đừng làm cậu ấy sợ. Hơn nữa, thời điểm Leonard chết, Dụ Nhiên của chúng tôi không hề có mặt tại hiện trường. Điều này Tướng quân Lục có thể làm chứng cho cậu ấy.”
Lục Tắc Hiên đứng phía sau hai người gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi và Dụ Nhiên đang ở bệnh viện.”
Kloger nói: “Chúng tôi biết. Nhưng Dẫn đường giết người không nhất thiết phải có mặt tại hiện trường. Chúng tôi vẫn phải làm rõ một vài chi tiết.”
Dụ Nhiên hốt hoảng: “Giết… giết người.”
Thiếu niên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, mắt cũng run lên. Dáng vẻ vừa hoảng sợ, vừa oan ức ấy khiến Kloger cảm thấy tội lỗi như anh đang bắt nạt một con thú nhỏ.
Kane bên cạnh hắng giọng, hòa hoãn: “Chúng tôi chỉ điều tra theo quy trình thôi. Nếu chuyện này không liên quan gì đến cậu thì cậu không phải sợ, chúng tôi sẽ không đổ oan cho cậu đâu.”
Bà Joseph nhìn về phía Dụ Nhiên, an ủi: “Nếu họ đã nghi ngờ cháu thì cháu cứ để họ hỏi đi. Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Dứt lời, bà lại nhìn về phía hai điều tra viên: “Kloger, cậu chú ý chút, đừng ra tay nặng quá.”
“Tôi biết rồi.” Dứt lời, Kloger đột ngột vươn tua ý thức ra. Những sợi tua ấy rực rỡ như những sợi tơ đủ màu sắc bay giữa không trung, tiếp đó liền áp chặt lên đầu Dụ Nhiên.
Tập kích bất ngờ, không cho kẻ khác kịp trở tay.
Dụ Nhiên như nghe thấy trong đầu mình có một tiếng nổ, rất nhiều bươm bướm đủ màu sắc ồ ạt xâm nhập thế giới tinh thần của cậu. Chúng vỗ đôi cánh xinh đẹp, bay khắp thế giới tinh thần cậu không chút kiêng nể. Chúng như biết sinh sôi nảy nở, số lượng càng lúc càng nhiều hơn. Chỉ trong giây lát, toàn bộ thế giới tinh thần của cậu đã bị những con bướm sặc sỡ bao phủ. Dường như không nơi nào chúng không len lỏi vào được, chỉ cần người bị xâm nhập manh nha một chút dao động thôi, chúng đều có thể bắt lấy cực kỳ chuẩn xác.
“Ảo giác tinh thần” của họ bướm là một loại năng lực cực kỳ đặc biệt ở Dẫn đường. Chúng sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái mê man như sử dụng chất gây ảo giác, tạo ra hiệu quả “hỏi gì đáp nấy”.
Điểm đáng sợ nhất của Dẫn đường có thực thể tinh thần loại hình côn trùng chính là khả năng “phát triển”.
Ban đầu, Kloger chỉ là một Dẫn đường cấp C, thực thể tinh thần cũng vỏn vẹn có một con bướm. Nhưng anh có tư chất hơn người, tốc độ phát triển sức mạnh tinh thần cực kỳ đáng sợ. Mới làm việc vài năm trong Phòng Điều tra, anh đã trở thành Dẫn đường cấp A+, thực thể tinh thần cũng biến thành cả đàn bướm có năng lực sinh sôi cực mạnh.
Huống hồ, anh thường xuyên đối mặt với đủ loại tội phạm xảo trá, trải qua huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, đồng thời rành rẽ tâm lý học tội phạm, biết cách đánh úp, tấn công thẳng vào điểm yếu.
Trong nháy mắt, thế giới tinh thần của Dụ Nhiên đã bị đàn bướm đông nghìn nghịt xâm chiếm. Với kiểu “thẩm vấn tinh thần” áp lực cao này, rất hiếm ai không để lộ sơ hở.
Bà đích thân thăm dò thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, thấy được một phần quá khứ và ký ức của cậu, đồng thời cảm nhận được sự đau khổ nằm sâu trong tâm trí. Đúng như những gì Moore đã thông tin tới Hiệp hội, khoảng thời gian trước, Dụ Nhiên mất ba mẹ, bị chấn động tâm lý nên mới thức tỉnh thành Dẫn đường. Sức mạnh tinh thần của cậu rất yếu, chỉ đạt cấp C.
Bà rất thích thiếu niên mắt hai màu này, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác thân thiết kỳ lạ. Chắc bởi con trai bà cũng là Dẫn đường, chỉ kém Dụ Nhiên vài tuổi, bà nhìn Dụ Nhiên cũng như đang nhìn con mình vậy.
Bà Joseph nhẹ nhàng nắm tay Dụ Nhiên, nói: “Sau khi thức tỉnh thành Dẫn đường, cháu không được ai dạy cách sử dụng sức mạnh tinh thần nên hầu hết thời gian, cáo nhỏ của cháu chỉ ngủ mà không cảm nhận được thế giới bên ngoài… Đừng lo, sau khi đến hành tinh Thủ đô, tôi sẽ đưa cháu đến Viện Thánh, nơi đó có giáo viên chuyên nghiệp sẽ dạy cháu cách khống chế sức mạnh tinh thần. Sức mạnh của Dẫn đường cực kỳ lớn, dù chỉ là cấp C nhưng cháu vẫn có thể làm rất nhiều việc, giúp rất nhiều người…”
Giọng bà rất dịu dàng, giống như người mẹ đang nói chuyện với đứa con nhỏ.
Dường như Dụ Nhiên không có thái độ phòng bị đối với bà, thực thể tinh thần cáo nhỏ cũng vui vẻ chơi cùng thực thể tinh thần mèo Ragdoll của bà. Chỉ là sức mạnh tinh thần của bà Joseph rất cao, mèo Ragdoll của bà có bộ lông sạch sẽ, mượt mà, kích thước cũng lớn hơn mèo bình thường, so ra, cáo trắng của Dụ Nhiên chỉ bằng một nửa nó.
Hai con thú nhỏ lông xù chơi đùa cùng nhau, trông vô cùng ấm áp, hòa thuận.
“Thưa bà, cháu phải học tập ở Viện Thánh bao lâu ạ?” Dụ Nhiên tò mò hỏi.
“Viện Thánh chỉ dạy chương trình học cơ bản, thường là hai năm. Đương nhiên, Dẫn đường có thiên phú cao sẽ học nhanh hơn, có khi chỉ ba tháng là tốt nghiệp rồi. Cụ thể học bao lâu thì phải xem khả năng tiếp thu và vận dụng của cháu.” Bà Joseph ngừng một lát, lại nói tiếp, “Năm nay cháu mới 18 tuổi đúng không? Sau khi tốt nghiệp từ Viện Thánh, cháu có thể lựa chọn đại học mình thích, tiếp tục học lên cao.”
“Tuyệt quá! Cháu muốn vào Học viện Quân sự.” Nét mặt Dụ Nhiên rất nghiêm túc.
“Học viện Quân sự? Sao cháu lại thích Học viện Quân sự?”
“Cháu nghe nói có rất ít Dẫn đường tòng quân nhưng lại có rất nhiều Lính gác chiến đấu ở tiền tuyến phải chịu khổ sở vì mất khống chế tinh thần, cháu muốn giúp họ phần nào.” Dụ Nhiên ngại ngùng, cúi đầu lí nhí.
“Cháu có tấm lòng này thật hiếm thấy.” Bà Joseph cảm thán. Điều kiện ở tiền tuyến rất gian khổ, tính mạng luôn bị nguy hiểm đe dọa, nào được thoải mái như làm việc ở hành tinh Thủ đô. Có quá ít Dẫn đường tình nguyện ra tiền tuyến, không ngờ Dụ Nhiên này lại là một đứa trẻ sẵn sàng chịu khổ.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thời gian nhoáng cái đã trôi qua nửa giờ. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trong lúc đó, Lục Tắc Hiên đã nhận được thông tin do Phòng Điều tra Liên bang gửi tới, nhờ hắn đến hiện trường Leonard tử vong phối hợp điều tra.
Moore đi cùng hắn, trên đường, anh giới thiệu: “Lần này có hai người bên Phòng Điều tra đến, Kane và Kloger. Hai người họ là thành viên cốt cán của Phòng Điều tra, thực thể tinh thần lần lượt là báo săn và bươm bướm. Hai người họ phối hợp với nhau rất ăn ý, kinh nghiệm điều tra cũng cực kỳ phong phú. Đặc biệt là Kloger kia, nghe nói anh ta là chuyên viên thẩm vấn lợi hại nhất Phòng Điều tra.”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Sếp Chu của bọn họ không tới à?”
Moore phỏng đoán: “Chắc đầu năm hành tinh Thủ đô nhiều sự vụ nên không đi được? Hoặc là án này đơn giản, không đủ kinh động đến vị Trưởng phòng thần bí kia?”
Người tên Chu Thiên Dịch này quả thật rất thần bí, Lục Tắc Hiên cũng mới gặp hắn đúng một lần trong một buổi tiệc tối ở hành tinh Thủ đô. Thực thể tinh thần của hắn là nhện đen, thích bò qua bò lại trong góc phòng tối tăm, bản thân hắn cũng xuất quỷ nhập thần. Lần này hắn không đến có lẽ là cảm thấy vụ án này không nghiêm trọng, phái cấp dưới đến là giải quyết được?
Lục Tắc Hiên nhanh chóng đi đến hiện trường Leonard ngã lầu. Nơi này đã được phong tỏa bằng dây cảnh báo, hai người của Phòng Điều tra đang dò xét xung quanh.
Thân là Lính gác, Kane phụ trách thăm dò hiện trường. Thị giác, khứu giác và thính giác vượt trội của Lính gác có thể nắm bắt mọi chi tiết ở hiện trường vụ án. Mà với cương vị Dẫn đường, Kloger lúc này đang trao đổi với các phóng viên. Sức mạnh tinh thần cực lớn của anh có thể dễ dàng chọc thủng những lời khai man của người thường, thu về thông tin chân thực, hữu hiệu nhất.
Trong thế giới mà người bình thường không thể nhìn thấy, thực thể tinh thần đàn bướm rực rỡ sắc màu đang bay khắp xung quanh điều tra. Thứ chúng tìm kiếm chính là những dao động tâm lý bất thường. Chỉ cần phát hiện có Dẫn đường xuất hiện ở hiện trường vụ án hoặc có Dẫn đường tiến hành ám thị tâm lý, tất cả đều sẽ bị đàn bướm của anh bắt gọn.
“Anh chắc chắn khi đó ông ta ngã xuống từ đây à?” Kloger chỉ vị trí người chết ngã lầu.
“Đúng vậy, tôi cũng hết cả hồn luôn! Thống đốc Leonard cho phép chúng tôi tự do tham quan, tôi đang chụp ảnh thì nghe thấy tiếng cửa kính vỡ rồi thấy ông ấy ngã!”
“Khi đó có ai ở gần ông ta không?” Kloger tiếp tục hỏi.
“Không có ai ở gần ông ấy cả, tôi vẫn nhớ là ông ấy đứng hút thuốc một mình bên cửa sổ.”
“Đúng thế, lúc đó chúng tôi đều không ở gần ông ấy, chắc chắn là ông ấy bất cẩn ngã xuống!”
Các phóng viên vội vã tranh nhau trả lời, chỉ sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Kane và Kloger nhìn nhau, đúng lúc này, đàn bướm phát hiện ra một Dẫn đường khác: Moore đang đi đến.
Kloger quay người, bước tới phía Moore, vươn tay: “Moore, đã lâu không gặp.”
Moore mỉm cười bắt tay với anh: “Đã lâu không gặp. Điều tra thuận lợi chứ?”
Kloger đáp: “Vẫn còn một số điểm đáng ngờ.”
Kane cũng bước tới, nói: “Chào Đội trưởng Lục, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi anh.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được.”
Kloger hỏi: “Tối qua, khi anh gặp Leonard, anh có thấy hành vi hoặc cảm xúc của ông ta có gì khác thường không?”
Lục Tắc Hiên bình tĩnh trả lời: “Tối qua, sinh vật biến dị vũ trụ tấn công căn cứ, ông ta trốn trong tòa nhà này, trông có vẻ khá sợ hãi. Tôi đề nghị ông ta cứu người bằng khoang điều trị, ông ta không tình nguyện lắm nhưng cuối cùng vẫn buộc phải đồng ý. Ngoài ra không có gì khác thường.”
Lục Tắc Hiên cẩn thận nhớ lại mọi chuyện về Leonard. Một gã quản lý sợ chết, quả thật hành vi và cảm xúc không có gì khác thường.
Kloger gọi Kane tới bên cạnh, khẽ nói: “Những phóng viên này không nói dối. Bọn họ cũng không phải Dẫn đường, không có năng lực khống chế được Lính gác. Vả lại, theo miêu tả của bọn họ, trước khi Leonard ngã lầu, thần trí ông ta vẫn rất tỉnh táo, còn có tâm trạng đứng hút thuốc cạnh cửa sổ.”
---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Kane nói: “Hiện trường xảy ra vụ án không phát hiện dấu vết ẩu đả, lan can cửa sổ cũng không bị người khác động tay. Loại trừ trả thù và tự sát, vậy chỉ có thể giải thích là sự cố bất ngờ.”
Thật sự là tai nạn ư?
Hai người nhìn nhau, Kloger đăm chiêu sờ cằm, đề nghị: “Vẫn nên điều tra tỉ mỉ thêm đi. Mở rộng khoảng thời gian điều tra về sớm hơn nữa, xem thử có ai khả nghi không. Dù gì thân phận của Leonard này cũng không tầm thường, còn có chú là Nghị sĩ Quốc hội, chúng ta cũng phải trả về cho cấp trên một kết quả điều tra không có gì bắt bẻ được thì họ mới tin tưởng.”
Kane: “Được, đi thôi.”
Sau khi chào Lục Tắc Hiên, hai người rời đi, tới gặp gia đình và người quen của Leonard.“
Đến 12 giờ trưa, Kane và Kloger lên phi thuyền Liệp Ưng tìm gặp Dụ Nhiên.
Vì điều tra được Leonard trả lời phỏng vấn của phóng viên vào khoảng 9 giờ sáng nay ở trước cửa bệnh viện, mà trùng hợp Lục Tắc Hiên cũng dẫn Dụ Nhiên vào bệnh viện ngay lúc đó. Thông qua bệnh nhân trong viện, hai người biết được Dụ Nhiên tới bệnh viện là để thăm bệnh, đồng thời từ biệt cô.
Mấu chốt ở chỗ Dụ Nhiên là một Dẫn đường.
Đây là Dẫn đường duy nhất có khả năng từng tiếp xúc với Leonard khi gã còn sống.
Kloger nhìn sang phía đồng nghiệp mình với vẻ cảnh giác: “Có phải thời điểm người tên Dụ Nhiên này xuất hiện hơi trùng hợp quá không?”
Kane đáp: “Cậu ta không có mặt ở hiện trường vào thời điểm Leonard ngã lầu.”
Kloger nhắc nhở: “Đừng quên, Dẫn đường cấp cao có thể khống chế cảm xúc của Lính gác từ xa. Khoảng cách xa nhất được biết cho đến hiện tại là 500m.”
Kane nói: “Bệnh viện cách tòa thị chính hơn 2km. Dẫn đường đâu thể khống chế Lính gác từ khoảng cách xa như vậy đúng không?”
Kloger ngẫm nghĩ: “Cũng phải, khoảng cách quá xa, tua ý thức không thể nào vươn tới được. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi Dụ Nhiên vài câu.”
Lúc hai người đẩy cửa bước vào, Dụ Nhiên và bà Joseph đang nói chuyện với nhau.
Thấy báo săn và bươm bướm xuất hiện bất thình lình, cáo nhỏ của Dụ Nhiên hoảng sợ rụt người lại, trốn ra phía sau mèo Ragdoll. Mèo Ragdoll đứng chắn trước nó, bà Joseph cũng chủ động đứng dậy bảo vệ Dụ Nhiên sau lưng, mỉm cười bắt chuyện: “Chào hai cán bộ Phòng Điều tra, hai cậu tới đây vì vụ án của Thống đốc Leonard phải không?”
Kloger đáp: “Xem ra phu nhân đã biết? Chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi Dụ Nhiên sau lưng bà.”
Bà Joseph vỗ nhẹ lên vai Dụ Nhiên như đang trấn an. Bà nhìn Kloger, nói: “Dụ Nhiên chỉ là một Dẫn đường cấp C mới thức tỉnh không lâu, còn chưa biết sử dụng sức mạnh tinh thần, hai cậu đừng làm cậu ấy sợ. Hơn nữa, thời điểm Leonard chết, Dụ Nhiên của chúng tôi không hề có mặt tại hiện trường. Điều này Tướng quân Lục có thể làm chứng cho cậu ấy.”
Lục Tắc Hiên đứng phía sau hai người gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi và Dụ Nhiên đang ở bệnh viện.”
Kloger nói: “Chúng tôi biết. Nhưng Dẫn đường giết người không nhất thiết phải có mặt tại hiện trường. Chúng tôi vẫn phải làm rõ một vài chi tiết.”
Dụ Nhiên hốt hoảng: “Giết… giết người.”
Thiếu niên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, mắt cũng run lên. Dáng vẻ vừa hoảng sợ, vừa oan ức ấy khiến Kloger cảm thấy tội lỗi như anh đang bắt nạt một con thú nhỏ.
Kane bên cạnh hắng giọng, hòa hoãn: “Chúng tôi chỉ điều tra theo quy trình thôi. Nếu chuyện này không liên quan gì đến cậu thì cậu không phải sợ, chúng tôi sẽ không đổ oan cho cậu đâu.”
Bà Joseph nhìn về phía Dụ Nhiên, an ủi: “Nếu họ đã nghi ngờ cháu thì cháu cứ để họ hỏi đi. Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Dứt lời, bà lại nhìn về phía hai điều tra viên: “Kloger, cậu chú ý chút, đừng ra tay nặng quá.”
“Tôi biết rồi.” Dứt lời, Kloger đột ngột vươn tua ý thức ra. Những sợi tua ấy rực rỡ như những sợi tơ đủ màu sắc bay giữa không trung, tiếp đó liền áp chặt lên đầu Dụ Nhiên.
Tập kích bất ngờ, không cho kẻ khác kịp trở tay.
Dụ Nhiên như nghe thấy trong đầu mình có một tiếng nổ, rất nhiều bươm bướm đủ màu sắc ồ ạt xâm nhập thế giới tinh thần của cậu. Chúng vỗ đôi cánh xinh đẹp, bay khắp thế giới tinh thần cậu không chút kiêng nể. Chúng như biết sinh sôi nảy nở, số lượng càng lúc càng nhiều hơn. Chỉ trong giây lát, toàn bộ thế giới tinh thần của cậu đã bị những con bướm sặc sỡ bao phủ. Dường như không nơi nào chúng không len lỏi vào được, chỉ cần người bị xâm nhập manh nha một chút dao động thôi, chúng đều có thể bắt lấy cực kỳ chuẩn xác.
“Ảo giác tinh thần” của họ bướm là một loại năng lực cực kỳ đặc biệt ở Dẫn đường. Chúng sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái mê man như sử dụng chất gây ảo giác, tạo ra hiệu quả “hỏi gì đáp nấy”.
Điểm đáng sợ nhất của Dẫn đường có thực thể tinh thần loại hình côn trùng chính là khả năng “phát triển”.
Ban đầu, Kloger chỉ là một Dẫn đường cấp C, thực thể tinh thần cũng vỏn vẹn có một con bướm. Nhưng anh có tư chất hơn người, tốc độ phát triển sức mạnh tinh thần cực kỳ đáng sợ. Mới làm việc vài năm trong Phòng Điều tra, anh đã trở thành Dẫn đường cấp A+, thực thể tinh thần cũng biến thành cả đàn bướm có năng lực sinh sôi cực mạnh.
Huống hồ, anh thường xuyên đối mặt với đủ loại tội phạm xảo trá, trải qua huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, đồng thời rành rẽ tâm lý học tội phạm, biết cách đánh úp, tấn công thẳng vào điểm yếu.
Trong nháy mắt, thế giới tinh thần của Dụ Nhiên đã bị đàn bướm đông nghìn nghịt xâm chiếm. Với kiểu “thẩm vấn tinh thần” áp lực cao này, rất hiếm ai không để lộ sơ hở.