Không lâu sau khi trở về Tháp Trắng, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên bỗng nhận được một tin rất bất ngờ: Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường, ngài Ludwig, đích thân tới thăm hỏi.
Biết tin này, hai người bỗng căng thẳng. Tại sao Hội trưởng lại đến bất ngờ như vậy?
Lục Tắc Hiên chưa từng gặp Hội trưởng, Dụ Nhiên cũng mới chỉ gặp ông ta hai lần.
Lần đầu gặp là khi cậu 13 tuổi, gặp được Hội trưởng trong lúc đăng ký thông tin tại Hiệp hội Dẫn đường. Hội trưởng trông rất phong độ với mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt lam trong vắt như bầu trời, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Tất cả nhân viên công tác tại Hiệp hội Dẫn đường đều quý mến ông.
Dụ Nhiên tò mò nhìn người đàn ông tuấn tú ấy. Hội trưởng không hề làm cao, ông chủ động đi tới chỗ Dụ Nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mỉm cười hỏi: “Đây là con trai của Tướng quân Tạ và Giáo sư Tần à? Trông đáng yêu quá.”
Khoảnh khắc ấy, Dụ Nhiên cảm thấy vị Hội trưởng này là người cực kỳ hiền hòa. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lần gặp thứ hai cũng diễn ra ngay trong năm đó. Dụ Nhiên hoàn thành toàn bộ chương trình học tập chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, trở thành học viên Dẫn đường tốt nghiệp Viện Thánh sớm nhất lịch sử Liên bang. Đương nhiên chuyện này đã thu hút sự chú ý của Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường.
Vì cáo đỏ của Dụ Nhiên có tính công kích quá mạnh, sau khi bàn bạc, cha và ông nội cậu quyết định tạm thời phong ấn sức mạnh tinh thần của cậu lại, đưa tới giáo đường tiếp nhận giáo dục tâm lý một năm, tránh việc cậu lầm đường lạc lối vì sát khí quá nặng.
Đương nhiên, đó chỉ là một lớp vỏ ngụy trang. Mục đích thật sự của ông nội là để Dụ Nhiên lợi dụng khoảng này học tập, rèn luyện các kỹ năng chiến đấu và sinh tồn.
Ngày ba Dẫn đường cấp S phối hợp cùng phong ấn Dụ Nhiên, Hội trưởng Ludwig cũng tới theo dõi. Năm đó, những Dẫn đường tham gia phong ấn Dụ Nhiên gồm Giám đốc Học viện Dẫn đường – Tạ Thời Dật, cha Tần Lạc của cậu và Giáo sư Mạc Duy, lúc ấy còn đang là sức mạnh cấp S, của Viện Khoa học Trung ương. Ludwig đứng một bên theo dõi toàn bộ quá trình.
Chưa một ai trông thấy thực thể tinh thần của Ludwig là loài vật gì.
Ký ức hiện lên trong đầu Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên băn khoăn hỏi: “Vị Hội trưởng này cực kỳ bí ẩn, hình như rất hiếm khi để lộ thực thể tinh thần của mình cho người khác biết? Có lẽ thực thể tinh thần của ông ta cũng biết tàng hình chăng?”
Dụ Nhiên nói: “Chắc vậy, thực thể tinh thần có khả năng tàng hình có thể xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân. Người ta đồn rằng Hội trưởng là Dẫn đường loại hình trị liệu mạnh nhất Liên bang, những Dẫn đường từng được ông ta chữa trị đều rất mang ơn, ca ngợi không ngớt lời.”
Lục Tắc Hiên do dự nói: “Vậy nên ông ta đột ngột tới thăm tôi chẳng lẽ là vì… Chữa trị tinh thần bị thương của tôi?”
Hai người quay sang nhìn nhau.
Không bao lâu sau, Lục Tắc Hiên liền nhận được cuộc gọi nối máy: “Hội trưởng đang chờ tại phòng họp tầng 100 của Tháp Trắng, mời hai người qua đó.”
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên sóng vai cùng đi. Theo lệnh của tổ chức hắc ám, trước mặt mọi người, Lục Tắc Hiên vẫn phải tỏ ra thật bình thường, giống như Vinh Oánh Oánh chẳng hạn, không được để người khác phát hiện ra rằng hắn đã bị Dụ Nhiên khống chế. Chỉ có như thế, vào thời khắc tất yếu, Dụ Nhiên mới có thể điều khiển Lục Tắc Hiên ra tay bất thình lình, giết người mà không để lại dấu vết.
Thế nên, trước mặt những người khác, bọn họ vẫn phải diễn tiếp.
Hai người nhanh chóng đi thang máy tới phòng họp nhỏ ở tầng 100 của Tháp Trắng.
Vừa đẩy cửa ra, cả hai lập tức trông thấy một người đàn ông mặc Âu phục trắng đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng lại. Vóc dáng ông cao ráo, mái tóc bạch kim buông dài đến eo như đang tỏa ra vầng sáng dìu dịu dưới ánh mặt trời. Bóng lưng ấy mang đến cảm giác “thần thánh” lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên gặp Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường.
Nghe tiếng bước chân, Ludwig quay người lại, mỉm cười: “Tướng quân Lục, có phải tôi đến khá đường đột không?”
Lục Tắc Hiên băn khoăn hỏi: “Hội trưởng bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm chúng tôi ư?”
Ludwig bước tới trước mặt hai người, nói bằng giọng điệu hiền hòa: “Tôi đã biết chuyện của Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi. Tôi cũng rất lấy làm tiếc và đau lòng khi nhiều chiến sĩ đã hy sinh như thế. Vậy nên tôi muốn đích thân tới đây thăm hỏi mọi người một chút, thuận tiện xem thử xem có gì cần hỗ trợ không.”
Lục Tắc Hiên vừa định lên tiếng lại nghe ông nói tiếp: “Tướng quân Lục, tôi nghe nói cậu chưa bao giờ gửi đề nghị chải vuốt thế giới tinh thần lên Tháp Trắng. Cậu chinh chiến khắp nơi nhiều năm như vậy, lại tận mắt chứng kiến bao nhiêu đồng đội hy sinh, chắc chắn trong thế giới tinh thần có rất nhiều bóng ma. Cậu là Lính gác cấp S, Dẫn đường cấp thấp không thể chải vuốt tinh thần toàn diện cho cậu, thế nên hôm nay tôi tới là muốn chữa trị giúp cậu một chút.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên: “…”
Vị Hội trưởng này là lương y như từ mẫu chăng? Vì Lục Tắc Hiên chưa bao giờ đề nghị được Dẫn đường cấp cao chữa trị, đội ngũ hắn dẫn dắt đã bị tiêu diệt toàn bộ nên đường đường một Hội trưởng đức cao vọng trọng như thế mới thương cảm mà đích thân tới tự chữa trị cho Lính gác cấp S này?
Lý do cũng hợp lý đấy.
Nhưng thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên lúc này chỉ còn là vùng đất hoang, ông ấy mà vào chữa thật thì chẳng phải sẽ lộ ngay sao.
Lục Tắc Hiên nhìn Hội trưởng, lịch sự nói: “Cảm ơn ý tốt của ông nhưng chuyện này không phải phiền ông đâu. Độ phù hợp giữa tôi với pheromone của Nhiên Nhiên cao tới 98%, trên đường trở về, Nhiên Nhiên đã chữa trị giúp tôi rồi.”
Dụ Nhiên gãi đầu, ngại ngùng nói: “Nhưng sức mạnh tinh thần của em cũng khá yếu, chưa biết chừng vẫn còn mầm họa chưa diệt sạch. Hay anh cứ để ngài Hội trưởng xem thử chút xem?”
Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Tôi không thích để người ngoài thấy được ký ức trong thế giới tinh thần mình cho lắm.”
Ludwig cười như không cười: “Ồ? Xem ra thế giới tinh thần của Tướng quân Lục có nhiều bí mật ghê nhỉ?”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt mang nét cười của ông nhìn thẳng vào mắt Dụ Nhiên. Khoảnh khắc ấy, Dụ Nhiên cảm tưởng như đối phương có thể thấy được mọi chân tướng ẩn giấu trong thế giới tinh thần qua mắt cậu.
Nhưng dù gì Dụ Nhiên cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp về tâm lý. Đối diện ánh mắt của Hội trưởng, cậu không hề chột dạ, thay vào đó là đỏ mặt, nói: “Không dám giấu Hội trưởng, lúc trước ở Tháp Trắng, bọn cháu từng kết hợp nhiệt, anh Tắc Hiên đã…”
Lục Tắc Hiên nói tiếp theo lời cậu: “Tôi đã đánh dấu Nhiên Nhiên. Vậy nên có một số ký ức tôi không muốn bị ai trông thấy, hy vọng Hội trưởng hiểu cho.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ludwig gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Dụ Nhiên mới trưởng thành, ở riêng với Lính gác rất dễ phát nhiệt. Hình ảnh quấn quýt của cặp đôi trẻ các cậu đúng là không nên để tôi thấy.”
Ông nhìn Dụ Nhiên, cười tủm tỉm: “Không ngờ hai cậu tiến triển nhanh đến thế. Xem ra ông Lục nên mau mau chuẩn bị hôn lễ cho hai cậu đi thôi.”
Lục Tắc Hiên ôm vai Dụ Nhiên, nói: “Tôi cũng có dự định nói chuyện này với cha rồi. Nếu không có gì bất ngờ, lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối năm nay.”
Ludwig gật gù: “Hai cậu rất đẹp đôi. Kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.”
Lục Tắc Hiên nói: “Đương nhiên rồi, Hội trưởng đích thân tới dự là vinh hạnh của tôi và Nhiên Nhiên.”
Ludwig nói: “Vậy tôi không quấy rầy nữa. Nếu hai cậu cần giúp đỡ gì có thể liên hệ với tôi thông qua Hiệp hội Dẫn đường.”
***
Sau khi diễn vở cặp đôi yêu đương thắm thiết trước mặt Hội trưởng, hai người thuận lợi tiễn được ông lớn này đi. Lục Tắc Hiên trở về phòng ký túc trong Tháp Trắng. Ngay khi vừa vào phòng, Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Tôi cứ cảm thấy chuyện Hội trưởng đến bất chợt thế này không đơn giản.”
Lục Tắc Hiên suy đoán: “Có thể ông ấy chỉ tốt bụng tới chữa trị cho tôi nhưng không loại trừ khả năng tới để thử chúng ta?”
Giờ họ vẫn chưa xác định được Hội trưởng là địch hay bạn, vậy nên chưa thể đưa ra kết luận ngay được.
Tối muộn, sau khi tắm rửa xong, Lục Tắc Hiên vốn định ngủ sô pha nhưng Dụ Nhiên bỗng gọi hắn lại: “Tắc Hiên, vào phòng ngủ chung đi.”
Lục Tắc Hiên ngây người, ngoảnh lại nhìn Dụ Nhiên: “Ngủ chung giường sao?”
Dụ Nhiên nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy “đã đánh dấu nhau” là một lý do rất hay. Về sau, dù chúng ta có ở cạnh nhau như hình với bóng cũng không khiến người khác nghi ngờ; nếu tổ chức hắc ám muốn gây bất lợi cho anh thì tôi cũng có lý do thỏa đáng để cứu “con rối” là anh. Hơn nữa, ký ức đã đánh dấu nhau cũng sẽ là lý do ngăn cản những người muốn điều tra thế giới tinh thần của chúng ta.”
Một khi đã đánh dấu cơ thể nhau, Lính gác và Dẫn đường sẽ buộc định quan hệ cả đời không chia lìa. Quá trình đánh dấu cực kỳ thân mật, hai người sẽ kết hợp thân thể, đây là riêng tư của Lính gác và Dẫn đường, không muốn để người khác nhìn thấy là điều dễ hiểu.
Hôm nay Dụ Nhiên đã viện cái cớ này uyển chuyển từ chối ý tốt muốn chữa trị tinh thần giúp Lục Tắc Hiên của Hội trưởng. Sau này gặp những người thân, bạn bè là Dẫn đường quan tâm, Lục Tắc Hiên cũng có thể dùng lý do này để giải quyết nhanh.
Nhưng Lục Tắc Hiên vẫn thấy hơi lấn cấn trong lòng.
Thấy hắn cứ đứng đó mãi, Dụ Nhiên khó hiểu, hỏi: “Anh ghét ngủ chung với tôi lắm à?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Ghét đâu mà ghét, hắn mong còn không được đây này!
Lục Tắc Hiên gãi mũi, xấu hổ giải thích: “Tự nhiên cậu nói thế làm tôi hơi sốc.”
Dụ Nhiên cười cười: “Nếu đã diễn vai người yêu thì phải quen với cơ thể đối phương mới chuẩn. Bằng không, các bậc cha chú giàu kinh nghiệm nhìn cái là biết chúng ta đang diễn.”
Lời Dụ Nhiên nói rất hợp lý. Lục Tắc Hiên gật đầu, vào phòng ngủ, lật chăn, nằm xuống cạnh Dụ Nhiên.
Đây là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối.
Những ngày ở trên hành tinh Nhện Đỏ, tuy cũng là ngủ cùng nhau nhưng lưng của nhện chúa quá rộng, mỗi người đắp một cái lá làm chăn, khoảng cách cũng chẳng gần mấy. Chỉ duy nhất buổi đêm ngay sau khi liên kết tinh thần xong, nhìn thấy ác mộng của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên mới ôm lấy cậu.
Nhưng hiện tại, một chiếc giường đôi, một tấm chăn đắp, trong chăn còn có hương sữa tắm trên người Dụ Nhiên. Hai người ngủ chung một cách thân mật như vậy khiến đầu óc Lục Tắc Hiên váng vất, cứ tưởng đâu mình đang mơ.
Trái lại, Dụ Nhiên trông rất bình thản, giờ cậu chỉ lo nghĩ làm sao để “diễn kịch cho thật giống”, không cảm thấy chung chăn chung gối có vấn đề gì.
Cậu nhanh chóng ngủ say.
Ban đầu, Lục Tắc Hiên cứng đơ cả người, nhúc nhích cũng không dám, nằm thẳng tưng trên giường như một cái xác. Nhưng dần dần, cơn buồn ngủ kéo tới, hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì ban ngày Dụ Nhiên nhắc đến chuyện “kết hợp nhiệt” với Hội trưởng, lại thêm hai người nằm cùng giường với nhau, đêm đó, Lục Tắc Hiên bỗng mơ thấy những hình ảnh cực kỳ tình tứ.
Trong mơ, Dụ Nhiên bị cơn phát nhiệt làm bối rối, cả người nóng bừng lên, hai má đỏ ửng.
Mà Lục Tắc Hiên trong mơ cũng thật sự ôm lấy Dụ Nhiên, dịu dàng hôn môi, thậm chí… đánh dấu đối phương.
Hai người đã liên kết tinh thần, giấc mơ sẽ chia sẻ cho nhau.
Giống như lúc trước Lục Tắc Hiên thấy được ác mộng của Dụ Nhiên trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên cũng thấy giấc mơ ướt át này của Lục Tắc Hiên.
Cảnh trong mơ quá đẹp, cũng quá chân thật, trong bất tri bất giác, Lục Tắc Hiên đã kéo Dụ Nhiên vào giấc mơ này cùng mình. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người cùng nằm mơ hết giấc mơ vừa kỳ lạ vừa hoang đường ấy.
Khung cảnh trong mơ vừa khéo là chiếc giường trong phòng ngủ, quả thực khiến người ta như lạc vào cõi lạ.
***
Sáng hôm sau, khi vừa thức giấc, Lục Tắc Hiên cuống cuồng chạy đi tắm nước lạnh ngay lập tức, Dụ Nhiên thì ngồi ngơ ngác trên giường.
Sao thế này? Sao cậu lại mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ như vậy kia chứ?
Vì tinh thần đã liên kết, Dụ Nhiên nhất thời không phân biệt nổi là ai bắt đầu trước. Nhưng lý trí nói với cậu rằng cậu không thể nào mơ một giấc mơ khó hiểu như vậy được, khả năng là Lục Tắc Hiên kéo cậu vào giấc mơ của hắn rồi.
Nhớ lại hình ảnh thân mật trong mơ, tai Dụ Nhiên bỗng nóng lên.
Nằm mơ cùng nhau thật khiến người ta xấu hổ.
Lục Tắc Hiên tắm mất một lúc lâu, tới lúc ra ngoài, Dụ Nhiên đã rửa mặt ở lavabo ngoài cửa phòng tắm xong xuôi, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh lại.
Lục Tắc Hiên nhìn cậu, vành tai đỏ lên: “Đêm qua…”
Dụ Nhiên cũng lên tiếng cùng lúc: “Đêm qua…”
Hai người nhìn nhau, đồng thời ngượng ngùng lảng đi.
Lát sau, Lục Tắc Hiên mới khẽ nói: “Có lẽ vì ban ngày cậu nhắc tới chuyện kết hợp nhiệt nên tôi mới mơ như thế. Cậu… Có ghét giấc mơ kiểu vậy không?”
Từng câu từng chữ hắn hỏi đều cực kỳ cẩn trọng, vẻ mặt cũng rất thấp thỏm khiến Dụ Nhiên mềm lòng, an ủi đối phương: “Giấc mơ là thứ không điều khiển được, khoa học cũng không giải thích nổi mà. Anh đừng bận tâm, chỉ là mơ thôi.”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Cậu không ghét chứ?”
Dụ Nhiên nhớ đến hình ảnh trong mơ, tai hơi nóng lên: “Cũng không đến nỗi? Dù gì tôi cũng chưa trải qua bao giờ, chỉ cảm thấy hơi kỳ quặc thôi.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người nhìn nhau rồi lại ngượng ngùng dời tầm mắt.
Chia sẻ giấc mơ thực sự khá xấu hổ, giờ hai người nhìn nhau lại nhớ đến dáng vẻ của nhau trong mơ.
Ai cũng thấy ngại.
Giấc mơ của Lục Tắc Hiên quá trắng trợn, chẳng khác gì mở ra cánh cửa thế giới mới cho Dụ Nhiên.
Năm đó, khi học tập tại Viện Thánh, cậu cũng đã học môn “Si nh lý học Lính gác và Dẫn đường”. Trí nhớ của cậu rất xuất sắc, kiến thức mấy môn lý thuyết này chỉ cần học thuộc qua một lượt là thi được điểm tối đa. Cậu nhớ rất rõ Lính gác và Dẫn đường sẽ đánh dấu nhau như thế nào, đây là nội dung trọng tâm của bài thi.
Nhưng lý thuyết là lý thuyết, thực hành là thực hành.
Đêm qua hai người thực hành lần đầu trong mơ, tuy chỉ là mơ thôi nhưng kết quả của việc mơ chung một giấc chính là…
Chẳng khác gì hai người có mặt tại hiện trường, phối hợp với nhau quay một bộ phim nóng cả.
Dụ Nhiên bất đắc dĩ bóp trán. Không kiểm soát được cảnh trong mơ đúng là phần tệ nhất của liên kết tinh thần.
Nếu tương lai có người cưỡng chế xâm nhập thế giới tinh thần ngay khi cậu và Lục Tắc Hiên đang nằm mơ, trông thấy những cảnh tượng này thì cậu nên giải thích thế nào đây? Chỉ có thể nói là giấc mơ của mình thôi nhỉ, dù gì “con rối” Lục Tắc Hiên đã mất khả năng tư duy rồi, đâu thể chủ động nằm mơ.
Dụ Nhiên cân nhắc đối sách xong xuôi, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Lục Tắc Hiên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khúc nhạc đệm ngắn ngủi này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cả hai. Chỉ là trong vô thức, ký ức thân mật này đã gieo xuống một hạt giống trong đầu hai người, khiến mỗi khi nhớ tới, ai cũng thấy nóng nóng vành tai.
Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên nhận thấy rằng… Thì ra giữa Lính gác và Dẫn đường còn có thể khăng khít đến vậy.
Biết tin này, hai người bỗng căng thẳng. Tại sao Hội trưởng lại đến bất ngờ như vậy?
Lục Tắc Hiên chưa từng gặp Hội trưởng, Dụ Nhiên cũng mới chỉ gặp ông ta hai lần.
Lần đầu gặp là khi cậu 13 tuổi, gặp được Hội trưởng trong lúc đăng ký thông tin tại Hiệp hội Dẫn đường. Hội trưởng trông rất phong độ với mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt lam trong vắt như bầu trời, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Tất cả nhân viên công tác tại Hiệp hội Dẫn đường đều quý mến ông.
Dụ Nhiên tò mò nhìn người đàn ông tuấn tú ấy. Hội trưởng không hề làm cao, ông chủ động đi tới chỗ Dụ Nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, mỉm cười hỏi: “Đây là con trai của Tướng quân Tạ và Giáo sư Tần à? Trông đáng yêu quá.”
Khoảnh khắc ấy, Dụ Nhiên cảm thấy vị Hội trưởng này là người cực kỳ hiền hòa. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lần gặp thứ hai cũng diễn ra ngay trong năm đó. Dụ Nhiên hoàn thành toàn bộ chương trình học tập chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, trở thành học viên Dẫn đường tốt nghiệp Viện Thánh sớm nhất lịch sử Liên bang. Đương nhiên chuyện này đã thu hút sự chú ý của Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường.
Vì cáo đỏ của Dụ Nhiên có tính công kích quá mạnh, sau khi bàn bạc, cha và ông nội cậu quyết định tạm thời phong ấn sức mạnh tinh thần của cậu lại, đưa tới giáo đường tiếp nhận giáo dục tâm lý một năm, tránh việc cậu lầm đường lạc lối vì sát khí quá nặng.
Đương nhiên, đó chỉ là một lớp vỏ ngụy trang. Mục đích thật sự của ông nội là để Dụ Nhiên lợi dụng khoảng này học tập, rèn luyện các kỹ năng chiến đấu và sinh tồn.
Ngày ba Dẫn đường cấp S phối hợp cùng phong ấn Dụ Nhiên, Hội trưởng Ludwig cũng tới theo dõi. Năm đó, những Dẫn đường tham gia phong ấn Dụ Nhiên gồm Giám đốc Học viện Dẫn đường – Tạ Thời Dật, cha Tần Lạc của cậu và Giáo sư Mạc Duy, lúc ấy còn đang là sức mạnh cấp S, của Viện Khoa học Trung ương. Ludwig đứng một bên theo dõi toàn bộ quá trình.
Chưa một ai trông thấy thực thể tinh thần của Ludwig là loài vật gì.
Ký ức hiện lên trong đầu Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên băn khoăn hỏi: “Vị Hội trưởng này cực kỳ bí ẩn, hình như rất hiếm khi để lộ thực thể tinh thần của mình cho người khác biết? Có lẽ thực thể tinh thần của ông ta cũng biết tàng hình chăng?”
Dụ Nhiên nói: “Chắc vậy, thực thể tinh thần có khả năng tàng hình có thể xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân. Người ta đồn rằng Hội trưởng là Dẫn đường loại hình trị liệu mạnh nhất Liên bang, những Dẫn đường từng được ông ta chữa trị đều rất mang ơn, ca ngợi không ngớt lời.”
Lục Tắc Hiên do dự nói: “Vậy nên ông ta đột ngột tới thăm tôi chẳng lẽ là vì… Chữa trị tinh thần bị thương của tôi?”
Hai người quay sang nhìn nhau.
Không bao lâu sau, Lục Tắc Hiên liền nhận được cuộc gọi nối máy: “Hội trưởng đang chờ tại phòng họp tầng 100 của Tháp Trắng, mời hai người qua đó.”
Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên sóng vai cùng đi. Theo lệnh của tổ chức hắc ám, trước mặt mọi người, Lục Tắc Hiên vẫn phải tỏ ra thật bình thường, giống như Vinh Oánh Oánh chẳng hạn, không được để người khác phát hiện ra rằng hắn đã bị Dụ Nhiên khống chế. Chỉ có như thế, vào thời khắc tất yếu, Dụ Nhiên mới có thể điều khiển Lục Tắc Hiên ra tay bất thình lình, giết người mà không để lại dấu vết.
Thế nên, trước mặt những người khác, bọn họ vẫn phải diễn tiếp.
Hai người nhanh chóng đi thang máy tới phòng họp nhỏ ở tầng 100 của Tháp Trắng.
Vừa đẩy cửa ra, cả hai lập tức trông thấy một người đàn ông mặc Âu phục trắng đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng lại. Vóc dáng ông cao ráo, mái tóc bạch kim buông dài đến eo như đang tỏa ra vầng sáng dìu dịu dưới ánh mặt trời. Bóng lưng ấy mang đến cảm giác “thần thánh” lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên Lục Tắc Hiên gặp Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường.
Nghe tiếng bước chân, Ludwig quay người lại, mỉm cười: “Tướng quân Lục, có phải tôi đến khá đường đột không?”
Lục Tắc Hiên băn khoăn hỏi: “Hội trưởng bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm chúng tôi ư?”
Ludwig bước tới trước mặt hai người, nói bằng giọng điệu hiền hòa: “Tôi đã biết chuyện của Đội đặc chiến Liệp Ưng rồi. Tôi cũng rất lấy làm tiếc và đau lòng khi nhiều chiến sĩ đã hy sinh như thế. Vậy nên tôi muốn đích thân tới đây thăm hỏi mọi người một chút, thuận tiện xem thử xem có gì cần hỗ trợ không.”
Lục Tắc Hiên vừa định lên tiếng lại nghe ông nói tiếp: “Tướng quân Lục, tôi nghe nói cậu chưa bao giờ gửi đề nghị chải vuốt thế giới tinh thần lên Tháp Trắng. Cậu chinh chiến khắp nơi nhiều năm như vậy, lại tận mắt chứng kiến bao nhiêu đồng đội hy sinh, chắc chắn trong thế giới tinh thần có rất nhiều bóng ma. Cậu là Lính gác cấp S, Dẫn đường cấp thấp không thể chải vuốt tinh thần toàn diện cho cậu, thế nên hôm nay tôi tới là muốn chữa trị giúp cậu một chút.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên: “…”
Vị Hội trưởng này là lương y như từ mẫu chăng? Vì Lục Tắc Hiên chưa bao giờ đề nghị được Dẫn đường cấp cao chữa trị, đội ngũ hắn dẫn dắt đã bị tiêu diệt toàn bộ nên đường đường một Hội trưởng đức cao vọng trọng như thế mới thương cảm mà đích thân tới tự chữa trị cho Lính gác cấp S này?
Lý do cũng hợp lý đấy.
Nhưng thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên lúc này chỉ còn là vùng đất hoang, ông ấy mà vào chữa thật thì chẳng phải sẽ lộ ngay sao.
Lục Tắc Hiên nhìn Hội trưởng, lịch sự nói: “Cảm ơn ý tốt của ông nhưng chuyện này không phải phiền ông đâu. Độ phù hợp giữa tôi với pheromone của Nhiên Nhiên cao tới 98%, trên đường trở về, Nhiên Nhiên đã chữa trị giúp tôi rồi.”
Dụ Nhiên gãi đầu, ngại ngùng nói: “Nhưng sức mạnh tinh thần của em cũng khá yếu, chưa biết chừng vẫn còn mầm họa chưa diệt sạch. Hay anh cứ để ngài Hội trưởng xem thử chút xem?”
Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Tôi không thích để người ngoài thấy được ký ức trong thế giới tinh thần mình cho lắm.”
Ludwig cười như không cười: “Ồ? Xem ra thế giới tinh thần của Tướng quân Lục có nhiều bí mật ghê nhỉ?”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt mang nét cười của ông nhìn thẳng vào mắt Dụ Nhiên. Khoảnh khắc ấy, Dụ Nhiên cảm tưởng như đối phương có thể thấy được mọi chân tướng ẩn giấu trong thế giới tinh thần qua mắt cậu.
Nhưng dù gì Dụ Nhiên cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp về tâm lý. Đối diện ánh mắt của Hội trưởng, cậu không hề chột dạ, thay vào đó là đỏ mặt, nói: “Không dám giấu Hội trưởng, lúc trước ở Tháp Trắng, bọn cháu từng kết hợp nhiệt, anh Tắc Hiên đã…”
Lục Tắc Hiên nói tiếp theo lời cậu: “Tôi đã đánh dấu Nhiên Nhiên. Vậy nên có một số ký ức tôi không muốn bị ai trông thấy, hy vọng Hội trưởng hiểu cho.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ludwig gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Dụ Nhiên mới trưởng thành, ở riêng với Lính gác rất dễ phát nhiệt. Hình ảnh quấn quýt của cặp đôi trẻ các cậu đúng là không nên để tôi thấy.”
Ông nhìn Dụ Nhiên, cười tủm tỉm: “Không ngờ hai cậu tiến triển nhanh đến thế. Xem ra ông Lục nên mau mau chuẩn bị hôn lễ cho hai cậu đi thôi.”
Lục Tắc Hiên ôm vai Dụ Nhiên, nói: “Tôi cũng có dự định nói chuyện này với cha rồi. Nếu không có gì bất ngờ, lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối năm nay.”
Ludwig gật gù: “Hai cậu rất đẹp đôi. Kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.”
Lục Tắc Hiên nói: “Đương nhiên rồi, Hội trưởng đích thân tới dự là vinh hạnh của tôi và Nhiên Nhiên.”
Ludwig nói: “Vậy tôi không quấy rầy nữa. Nếu hai cậu cần giúp đỡ gì có thể liên hệ với tôi thông qua Hiệp hội Dẫn đường.”
***
Sau khi diễn vở cặp đôi yêu đương thắm thiết trước mặt Hội trưởng, hai người thuận lợi tiễn được ông lớn này đi. Lục Tắc Hiên trở về phòng ký túc trong Tháp Trắng. Ngay khi vừa vào phòng, Dụ Nhiên hơi nhíu mày: “Tôi cứ cảm thấy chuyện Hội trưởng đến bất chợt thế này không đơn giản.”
Lục Tắc Hiên suy đoán: “Có thể ông ấy chỉ tốt bụng tới chữa trị cho tôi nhưng không loại trừ khả năng tới để thử chúng ta?”
Giờ họ vẫn chưa xác định được Hội trưởng là địch hay bạn, vậy nên chưa thể đưa ra kết luận ngay được.
Tối muộn, sau khi tắm rửa xong, Lục Tắc Hiên vốn định ngủ sô pha nhưng Dụ Nhiên bỗng gọi hắn lại: “Tắc Hiên, vào phòng ngủ chung đi.”
Lục Tắc Hiên ngây người, ngoảnh lại nhìn Dụ Nhiên: “Ngủ chung giường sao?”
Dụ Nhiên nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy “đã đánh dấu nhau” là một lý do rất hay. Về sau, dù chúng ta có ở cạnh nhau như hình với bóng cũng không khiến người khác nghi ngờ; nếu tổ chức hắc ám muốn gây bất lợi cho anh thì tôi cũng có lý do thỏa đáng để cứu “con rối” là anh. Hơn nữa, ký ức đã đánh dấu nhau cũng sẽ là lý do ngăn cản những người muốn điều tra thế giới tinh thần của chúng ta.”
Một khi đã đánh dấu cơ thể nhau, Lính gác và Dẫn đường sẽ buộc định quan hệ cả đời không chia lìa. Quá trình đánh dấu cực kỳ thân mật, hai người sẽ kết hợp thân thể, đây là riêng tư của Lính gác và Dẫn đường, không muốn để người khác nhìn thấy là điều dễ hiểu.
Hôm nay Dụ Nhiên đã viện cái cớ này uyển chuyển từ chối ý tốt muốn chữa trị tinh thần giúp Lục Tắc Hiên của Hội trưởng. Sau này gặp những người thân, bạn bè là Dẫn đường quan tâm, Lục Tắc Hiên cũng có thể dùng lý do này để giải quyết nhanh.
Nhưng Lục Tắc Hiên vẫn thấy hơi lấn cấn trong lòng.
Thấy hắn cứ đứng đó mãi, Dụ Nhiên khó hiểu, hỏi: “Anh ghét ngủ chung với tôi lắm à?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Ghét đâu mà ghét, hắn mong còn không được đây này!
Lục Tắc Hiên gãi mũi, xấu hổ giải thích: “Tự nhiên cậu nói thế làm tôi hơi sốc.”
Dụ Nhiên cười cười: “Nếu đã diễn vai người yêu thì phải quen với cơ thể đối phương mới chuẩn. Bằng không, các bậc cha chú giàu kinh nghiệm nhìn cái là biết chúng ta đang diễn.”
Lời Dụ Nhiên nói rất hợp lý. Lục Tắc Hiên gật đầu, vào phòng ngủ, lật chăn, nằm xuống cạnh Dụ Nhiên.
Đây là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối.
Những ngày ở trên hành tinh Nhện Đỏ, tuy cũng là ngủ cùng nhau nhưng lưng của nhện chúa quá rộng, mỗi người đắp một cái lá làm chăn, khoảng cách cũng chẳng gần mấy. Chỉ duy nhất buổi đêm ngay sau khi liên kết tinh thần xong, nhìn thấy ác mộng của Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên mới ôm lấy cậu.
Nhưng hiện tại, một chiếc giường đôi, một tấm chăn đắp, trong chăn còn có hương sữa tắm trên người Dụ Nhiên. Hai người ngủ chung một cách thân mật như vậy khiến đầu óc Lục Tắc Hiên váng vất, cứ tưởng đâu mình đang mơ.
Trái lại, Dụ Nhiên trông rất bình thản, giờ cậu chỉ lo nghĩ làm sao để “diễn kịch cho thật giống”, không cảm thấy chung chăn chung gối có vấn đề gì.
Cậu nhanh chóng ngủ say.
Ban đầu, Lục Tắc Hiên cứng đơ cả người, nhúc nhích cũng không dám, nằm thẳng tưng trên giường như một cái xác. Nhưng dần dần, cơn buồn ngủ kéo tới, hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì ban ngày Dụ Nhiên nhắc đến chuyện “kết hợp nhiệt” với Hội trưởng, lại thêm hai người nằm cùng giường với nhau, đêm đó, Lục Tắc Hiên bỗng mơ thấy những hình ảnh cực kỳ tình tứ.
Trong mơ, Dụ Nhiên bị cơn phát nhiệt làm bối rối, cả người nóng bừng lên, hai má đỏ ửng.
Mà Lục Tắc Hiên trong mơ cũng thật sự ôm lấy Dụ Nhiên, dịu dàng hôn môi, thậm chí… đánh dấu đối phương.
Hai người đã liên kết tinh thần, giấc mơ sẽ chia sẻ cho nhau.
Giống như lúc trước Lục Tắc Hiên thấy được ác mộng của Dụ Nhiên trong thế giới tinh thần, Dụ Nhiên cũng thấy giấc mơ ướt át này của Lục Tắc Hiên.
Cảnh trong mơ quá đẹp, cũng quá chân thật, trong bất tri bất giác, Lục Tắc Hiên đã kéo Dụ Nhiên vào giấc mơ này cùng mình. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người cùng nằm mơ hết giấc mơ vừa kỳ lạ vừa hoang đường ấy.
Khung cảnh trong mơ vừa khéo là chiếc giường trong phòng ngủ, quả thực khiến người ta như lạc vào cõi lạ.
***
Sáng hôm sau, khi vừa thức giấc, Lục Tắc Hiên cuống cuồng chạy đi tắm nước lạnh ngay lập tức, Dụ Nhiên thì ngồi ngơ ngác trên giường.
Sao thế này? Sao cậu lại mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ như vậy kia chứ?
Vì tinh thần đã liên kết, Dụ Nhiên nhất thời không phân biệt nổi là ai bắt đầu trước. Nhưng lý trí nói với cậu rằng cậu không thể nào mơ một giấc mơ khó hiểu như vậy được, khả năng là Lục Tắc Hiên kéo cậu vào giấc mơ của hắn rồi.
Nhớ lại hình ảnh thân mật trong mơ, tai Dụ Nhiên bỗng nóng lên.
Nằm mơ cùng nhau thật khiến người ta xấu hổ.
Lục Tắc Hiên tắm mất một lúc lâu, tới lúc ra ngoài, Dụ Nhiên đã rửa mặt ở lavabo ngoài cửa phòng tắm xong xuôi, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh lại.
Lục Tắc Hiên nhìn cậu, vành tai đỏ lên: “Đêm qua…”
Dụ Nhiên cũng lên tiếng cùng lúc: “Đêm qua…”
Hai người nhìn nhau, đồng thời ngượng ngùng lảng đi.
Lát sau, Lục Tắc Hiên mới khẽ nói: “Có lẽ vì ban ngày cậu nhắc tới chuyện kết hợp nhiệt nên tôi mới mơ như thế. Cậu… Có ghét giấc mơ kiểu vậy không?”
Từng câu từng chữ hắn hỏi đều cực kỳ cẩn trọng, vẻ mặt cũng rất thấp thỏm khiến Dụ Nhiên mềm lòng, an ủi đối phương: “Giấc mơ là thứ không điều khiển được, khoa học cũng không giải thích nổi mà. Anh đừng bận tâm, chỉ là mơ thôi.”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Cậu không ghét chứ?”
Dụ Nhiên nhớ đến hình ảnh trong mơ, tai hơi nóng lên: “Cũng không đến nỗi? Dù gì tôi cũng chưa trải qua bao giờ, chỉ cảm thấy hơi kỳ quặc thôi.” ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người nhìn nhau rồi lại ngượng ngùng dời tầm mắt.
Chia sẻ giấc mơ thực sự khá xấu hổ, giờ hai người nhìn nhau lại nhớ đến dáng vẻ của nhau trong mơ.
Ai cũng thấy ngại.
Giấc mơ của Lục Tắc Hiên quá trắng trợn, chẳng khác gì mở ra cánh cửa thế giới mới cho Dụ Nhiên.
Năm đó, khi học tập tại Viện Thánh, cậu cũng đã học môn “Si nh lý học Lính gác và Dẫn đường”. Trí nhớ của cậu rất xuất sắc, kiến thức mấy môn lý thuyết này chỉ cần học thuộc qua một lượt là thi được điểm tối đa. Cậu nhớ rất rõ Lính gác và Dẫn đường sẽ đánh dấu nhau như thế nào, đây là nội dung trọng tâm của bài thi.
Nhưng lý thuyết là lý thuyết, thực hành là thực hành.
Đêm qua hai người thực hành lần đầu trong mơ, tuy chỉ là mơ thôi nhưng kết quả của việc mơ chung một giấc chính là…
Chẳng khác gì hai người có mặt tại hiện trường, phối hợp với nhau quay một bộ phim nóng cả.
Dụ Nhiên bất đắc dĩ bóp trán. Không kiểm soát được cảnh trong mơ đúng là phần tệ nhất của liên kết tinh thần.
Nếu tương lai có người cưỡng chế xâm nhập thế giới tinh thần ngay khi cậu và Lục Tắc Hiên đang nằm mơ, trông thấy những cảnh tượng này thì cậu nên giải thích thế nào đây? Chỉ có thể nói là giấc mơ của mình thôi nhỉ, dù gì “con rối” Lục Tắc Hiên đã mất khả năng tư duy rồi, đâu thể chủ động nằm mơ.
Dụ Nhiên cân nhắc đối sách xong xuôi, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Lục Tắc Hiên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khúc nhạc đệm ngắn ngủi này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cả hai. Chỉ là trong vô thức, ký ức thân mật này đã gieo xuống một hạt giống trong đầu hai người, khiến mỗi khi nhớ tới, ai cũng thấy nóng nóng vành tai.
Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên nhận thấy rằng… Thì ra giữa Lính gác và Dẫn đường còn có thể khăng khít đến vậy.