• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Minh Hạ vốn còn mơ màng, lúc này tỉnh hẳn, cô lập tức quay đầu nhìn xung quanh nơi này một lượt.

Đây là một căn nhà gỗ cũ kỹ, không gian khá rộng và trống trải. Cô hiện đang bị trói tay, treo trên trần nhà. Bởi vì hai chân không chạm đất nên trọng lượng thân thể dồn lên hai cánh tay khiến cô cô có cảm giác như hai tay mình có thể bị đứt ra bất cứ lúc nào.

Người đàn ông đứng đối diện thấy cô không chú ý đến mình liền cho cô một đấm vào bụng, cười man rợ nói.

- Tao nghe nói mày đang mang thai đúng không? Là con của ai vậy? Trần Thế Hưng hay tên họ Mạc kia?

Minh Hạ theo phản xạ cong người lại, cô còn đang nghĩ xem mình mang thai từ bao giờ thì tên kia đã liên tục đấm đá vào người cô, nhưng nơi bị hắn đánh nhiều nhất vẫn là phần bụng. Vùng bụng vốn là nơi yếu ớt nhạy cảm, cho dù là người bình thường cũng sẽ cảm thấy đau chứ nói gì đến phụ nữ đang mang thai, giờ phút này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ là may mà mấy người này nhắm vào cô chứ không phải Đan Tâm, nếu không đứa bé không giữ được rồi.

Tên kia đánh mãi không thấy máu từ hai chân cô chảy ra thì nghi hoặc, vì sao không chảy máu chứ? Phụ nữ sẩy thai không phải hay chảy máu à? Lẽ nào hắn ta ra tay chưa đủ mạnh sao?

Hàng loạt câu hỏi bật ra trong đầu người đàn ông kia, hắn liếm môi lại muốn ra tay lần nữa nhưng bị tên đàn em cản lại.

- Đại ca đừng đánh nữa, nếu cô ta mà chết chúng ta lấy gì giao dịch với Trần Thế Hưng đây?

Người được gọi là đại ca lúc này mới lấy lại lý trí, hắn ta nhổ một bãi nước bọt xuống bên cạnh chân Minh Hạ rồi quay người rời đi, trước đó vẫn không quên dặn dò đàn em của mình.


- Trông trừng cho kỹ, con này gian xảo lắm.

- Vâng đại ca.

Đợi cái tên đại ca kia đi rồi, Minh Hạ mới hé mắt ra nhìn hắn ta. Vừa rồi nghe giọng hắn cô đã cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu, giờ mới nhớ rõ đây không phải là cái tên phản đồ trong miệng Trần Thế Hưng à?

Người này tên Nhật, là một đứa trẻ được ông Trần nhận từ một trại trẻ mồ côi ở Mỹ, ngay từ nhỏ hắn đã rất gian xảo, thường xuyên bắt nạt mấy người bọn cô và Thế Nam, nhưng vì hắn làm được việc nên ông Trần rất coi trọng hắn, còn cho hắn làm đội trưởng của bọn cô khiến cô nếm không ít khổ sở. Cái lần cô bị thương đến chết đi sống lại, sau đó phải nhờ đồng đội thay phiên nhau cõng về mới sống được là do một tay hắn ban cho. Nhưng cũng vì vụ này mà hắn bị Trần Thế Hưng trừng phạt rất nghiêm trọng, nghe nói là bị cắt mất ba ngón tay thì phải. Sau chuyện này hắn không gây sự với bọn cô nữa mà bị chuyển sang đội khác, không ngờ sau nhiều năm gặp lại hắn vẫn độc ác như thế. Trời ơi, bụng cô đau quá đi mất!

Bởi vì đau, sắc mặt cô trắng bệch, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Trước đây khi Trần Thế Hưng cắt ba ngón tay của tên Nhật cô còn thấy anh ta tàn nhẫn, giờ ngẫm lại nghĩ sao ngày đó anh ta không giết chết tên này đi để phòng hậu họa nhỉ?

Minh Hạ còn đang ngẫm nghĩ tìm cách thoát khỏi đây, một tên đi tới quan sát cô một lượt.

- Nhìn cũng xinh đẹp đấy nhỉ?

Tên này dáng người cao lớn, bặm trợn, bởi vì sống trong rừng lâu ngày nên cả người hôi hám khiến cô muốn nôn. Minh Hạ mím chặt môi quay sang chỗ khác nhưng bị hắn dùng tay cưỡng chế giữ cằm cô, ép cô nhìn mình.

- Đại ca, nếu đánh cũng không làm cô ta sẩy thai được vậy em dùng cách khác nhé?

Cách gì Minh Hạ rất rõ ràng, dạ dày cô cuộn lên, thật sự không nhịn được mà nôn vào người tên đối diện. Có điều cô đã một ngày không được ăn uống lại còn bị đánh nên chỉ nôn ra một ít dịch dạ dày pha lẫn máu, dù vậy cô vẫn nôn khan không ngừng, thiếu điều nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Tên kia bị chọc tức lập tức tát cô một cái.

- Dám nôn lên người ông đây, mày chán sống rồi hả?

Mẹ kiếp!

Minh Hạ cử động khớp hàm rồi dùng sức đu người lên đạp vào ngực tên kia khiến hắn lùi ra sau vài bước. Tên kia liên tục bị cô đả kích liền nổi giận đùng đùng, bây giờ đến suy nghĩ giết người hắn cũng có luôn rồi.

- Con đàn bà thối tha, để xem tao trừng trị mày thế nào... A!

Hắn còn chưa nói xong lại bị cô đá thêm phát nữa, lần này là nhằm vào thằng em của anh ta mà đá. Minh Hạ bây giờ rất khỏe, một đạp của cô đủ để anh ta tuyệt tôn tuyệt tử. Tên kia ôm lấy vùng giữa hai chân mình liên tục lăn lộn dưới đất, mấy tên còn lại thì cười hắn vô dụng, tên đại ca cũng nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt có đốm lửa.

- Tốt nhất cô nên tiết kiệm sức lực đi, đừng để khi Trần Thế Hưng đến lại thấy cô nằm rạp trên nền đất.

Minh Hạ nhổ ra một búng máu, cổ họng cô lợm lợm, mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi khiến cô vô cùng khó chịu.

- Vì sao anh lại nghĩ rằng Trần Thế Hưng sẽ tới tìm tôi?

Trần Thế Hưng coi cô như món đồ chơi mà chơi đùa, lần nào cũng khiến cô mất đi nửa cái mạng mới vừa lòng. Cho nên cô không cho rằng anh ta sẽ vì cô mà đi đến chỗ này.

Nhật cười khẩy, hắn ánh mắt nhìn cô với vẻ âm hiểm.

- Cái này còn phải hỏi sao? Thằng đó mê mệt mày từ nhiều năm trước rồi, suốt ngày bảo vệ mày ở khắp nơi, giờ mày gặp nguy hiểm chắc chắn nó sẽ tới.

Trần Thế Hưng chỉ được dạy cách giết người và sinh tồn nên chưa từng biết thích người khác là cảm giác thế nào, nhưng những người xung quanh lại biết rất rõ điều đó, cho nên không bắt cô thì bắt ai.

Minh Hạ nghe được câu này, đầu bỗng đau dữ dội. Rất nhiều hình ảnh và giọng nói xa lạ ập vào đầu cô, đau đến mức đầu như nứt ra.

"Mày là em gái của Lâm Kiến Văn, tao không bắt mày thì bắt ai?"

Người đàn ông kia cũng treo cô lên cao như vậy, vừa đánh vừa mắng, mà cô thì đau đến mức không có sức lực phản kháng, chỉ có thể nằm yên chịu trận nhưng tuyệt nhiên không kêu tiếng nào. Tên đó đánh đủ rồi mới nói tiếp.

"Thằng đó phá của tao một vụ làm ăn, tao lấy mạng em gái nó ra đổi, đáng đấy chứ?"

Minh Hạ lắc lắc đầu, hình ảnh người đàn ông mơ hồ kia và khuôn mặt của Nhật dần trùng khớp lại với nhau khiến cô lộ ra sự khủng hoảng chưa từng có.

Nhưng trong mắt Nhật lại là sự ngạc nhiên đến hãi hùng. Hắn cười đắc ý nói tiếp.

- Không ngờ tới đúng không? Kể ra thằng chó kia cũng xui xẻo khi thích mày, nhưng hắn bị như vậy cũng đáng đời nó, ai bảo nó ngông không coi ai ra gì. Đợi nó đến đây, tao không chỉ bắt nó quỳ xuống gọi tao là bố mà tao còn làm thịt mày trước mặt nó để nó trải nghiệm cảm giác ngày trước của tao.

Nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt Minh Hạ dần có tiêu cự trở lại, nhưng cô không đáp lời Nhật cũng không có phản ứng gì, nhìn có chút đờ đẫn. Nhật vỗ lên mặt cô mấy cái cũng chẳng thấy cô ư hử gì. Lẽ nào bị doạ cho ngu người rồi sao?

- Sao lại trở nên nhát gan như vậy rồi? Nhạt nhẽo!

Không đạt được ý đồ, Nhật quay người hội tụ với đàn em.

- Gửi vị trí cho thằng chó đó chưa?

May cho Minh Hạ là hắn không biết người gửi vị trí của hắn cho Thế Hưng là Hoàng Đông, nếu không giờ này cô không chỉ đơn giản là bị ăn một trận đòn rồi.

Tên đàn em gật đầu đồng thời đưa cho hắn một cái đùi gà.

- Gửi rồi, hắn đang trên đường tới đây.

Trần Thế Hưng quả thật đang trên đường tới đây, đi cùng hắn còn có cả Hoàng Đông. Đương nhiên không phải anh ta có lòng tốt báo tin cho Hoàng Đông mà là anh vận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình để tìm ra cô trong thời gian sớm nhất. Thế nên lúc hai người đụng độ ở bìa rừng liền như dẫm phải mìn, đặc biệt là Hoàng Đông, vừa nhìn thấy mặt tên kia ló ra liền cho anh ta một đấm.

- Thằng khốn, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tao sẽ không tha cho mày.

Tính cách Thế Hưng nóng nảy không kém gì anh, đã thế anh ta còn điên hơn anh nhiều, cục tức không có chỗ xả cứ thế đổ lên đầu Hoàng Đông.

- Mày nói tao mà không nhìn lại mày đi, từ lúc gặp mày cho tới bây giờ cô ấy có ngày nào yên ổn không? Mày nói mày sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt cơ mà, nếu mày không làm được ngay từ đầu thì đừng có hứa.

Anh ta thừa nhận bản thân từng đối xử tệ với Minh Hạ nhưng chí ít anh ta chưa từng để cô gặp nguy hiểm vì mình, còn tên này thì sao? Anh có tư cách gì mắng chửi anh ta?

Hoàng Đông lập tức cứng họng không nói được gì. Thế Hưng còn muốn đạp anh mấy cái nhưng bị Thế Nam cản lại.

- Đại ca, giờ việc cần làm là đi cứu Minh Hạ trước. Nhật là một tên điên cái gì cũng dám làm, nếu chúng ta còn chậm trễ cô ấy sẽ lành ít dữ nhiều đấy.

- Thằng chó đó vẫn cần người để chúng ta thả hắn qua Trung, con ranh đó tạm thời không chết được đâu.

Thế Hưng nói thì nói thế nhưng vẫn nhanh chân đi tiếp, bỏ lại Hoàng Đông ở phía sau. Chú Đằng đi tới hỏi anh.


- Cậu chủ, chúng ta có theo bọn họ không?


- Tách ra đi, nhìn bản mặt của hắn là muốn đấm rồi.


Hoàng Đông đứng dậy đưa người rẽ sang một hướng khác.


Một người xuống huyện Trà Lĩnh ở phía nam, một người lên huyện Đàm Thủy ở phía bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK