Người khác mà bị đối xử như vậy sớm đã tâm lý vặn vẹo muốn trả thù những người kia rồi, vậy mà cô lại cười, lại vui mừng như vậy.
Qua nhiều năm như vậy rồi vẫn ngốc như thế, ngốc đến mức làm anh đau lòng không thôi.
Đồ ngốc kia thấy anh vẫn không cười thì xụ mặt hỏi anh.
- Em là Lâm Nguyệt mà sao anh vẫn khóc vậy? Anh không vui khi cô bé đó vẫn còn sống à?
Không phải anh luôn áy náy về cái chết của Lâm Nguyệt sao?
Tại sao biết cô bé ấy còn sống anh vẫn đau buồn đến như vậy chứ?
Hoàng Đông yên lặng nhìn cô, hàng mi mới chớp mấy cái nước mắt đã trào ra tiếp, cô càng cuống hơn. Cô vốn không có kinh nghiệm dỗ người khác, làm thế nào bây giờ?
Thấy cô luống cuống vì mình như vậy, anh càng cảm thấy đau lòng hơn.
- Anh xin lỗi. Đã hứa đưa em và mẹ em ra ngoài nhưng cuối cùng lại nuốt lời, còn hại chết cô Kiều.
Nếu khi đó anh không khăng khăng muốn cô đi dự tiệc cùng mình, cô Kiều sẽ không chết, anh cũng không lạc cô lâu như vậy.
- Không phải anh hại chết bà ấy, hung thủ là người khác.
Anh cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của bọn họ mà thôi.
Hoàng Đông vẫn không cảm thấy khá hơn, anh cảm thấy có lỗi với cô, cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình cảm cô dành cho mình.
Thấy anh cứ ủ dột như vậy, Minh Hạ bực mình, cô giữ chặt hai vai anh lạnh giọng nói.
- Hoàng Đông, anh mà cứ như vậy em sẽ không thích anh nữa.
- Không được!
Hoàng Đông sợ nhất là câu nói này của cô, anh lập tức ôm chặt cô vào lòng không buông.
Anh biết anh hiện tại không có tư cách giữ cô lại bên mình, càng không có tư cách yêu cô, nhưng nếu cô rời khỏi anh anh sẽ chết.
- Minh Hạ, anh không khóc nữa, em đừng rời khỏi anh.
- Thế thì anh xốc lại tinh thần cho em, nếu không em sẽ cho rằng anh không thích em, không thích Lâm Nguyệt trở về đấy.
Hoàng Đông vội vã giải thích.
- Không phải, anh rất thích em, thật sự rất thích rất thích em.
- Vậy anh cười đi.
Hoàng Đông cười mà nụ cười méo xệch, nhưng người đẹp mà, cho dù anh có làm trò con bò cô cũng thấy vui, còn hôn lên môi anh một cái như khen thưởng.
- Ngoan lắm.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, anh thầm mắng cô là đồ ngốc.
Rõ ràng bản thân chịu khổ nhưng lại luôn lo lắng cho cảm giác của anh đầu tiên, vì không muốn anh buồn mà dùng đủ trò dỗ dành.
Đúng là đồ ngốc, hệt như năm đó vậy, người ta đánh mình cũng không biết đánh trả.
...
"Aaa, bài này khó thuộc quá đi mất!"
Trong vườn hoa, một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang ngồi học bài ở dưới giàn hoa, học được một lúc cô bé thấy chán quá nên bỏ vào trong nhà, đến khi quay lại thì nhìn thấy một đứa bé gái khác đang tỉa cây ở gần đó.
Gương mặt của hai đứa trẻ rất giống nhau, nhưng số phận của chúng lại cực kỳ khác biệt.
Nếu bé gái kia mặc váy hoa, tết tóc, đeo nơ bướm đẹp thì đứa bé còn lại tóc cắt nham nhỏ, quần áo cũ nát, cả người lấm lem bụi bẩn.
Bé gái ăn mặc đẹp đẽ, da dẻ trắng trẻo mịn màng là Lâm Hạnh Dung, bé gái xấu xỉ đen bẩn kia là Lâm Nguyệt.
Tuy là hai chị em sinh đôi nhưng do không được ăn uống đầy đủ, cả người Lâm Nguyệt gầy gò thấp bé hơn Hạnh Dung cả một cái đầu, đôi mắt hoa anh đào của cô vì vậy cũng đặc biệt to, nhìn có chút kỳ cục.
"Lâm Nguyệt, tao đã bảo mày không được xuất hiện trước mặt tao nữa mà? Tại sao mày lại đến đây nữa hả?"
Lâm Hạnh Dung cực kỳ ghét đứa bé này, không chỉ bởi vì cô bé đó rất giống cô mà còn bởi vì Hoàng Đông rất thích nó, anh thà chơi với một đứa xấu xí bẩn thỉu như nó cũng không chịu nhìn cô ta lấy một cái, điều này khiến một cô công chúa luôn được người ta vây quanh như cô ta cực kỳ ghen tỵ, chỉ muốn đứa bé này biến mất cho rồi.
Lâm Nguyệt không để ý tới cô ta mà đi thẳng, không phải cô cố ý đến khiêu khích cô bé đó mà vì quản gia bảo cô đến đây tỉa cây, trước khi vào vườn hoa cô đã quan sát xung quanh, xác định không có ai rồi mới vào, ai biết cô công chúa này lại quay lại chứ.
Hạnh Dung thấy cô không để ý đến mình liền kéo cô lại rồi đẩy cô ngã xuống đất, ánh mắt hung ác trái ngược với vẻ ngoài dễ thương của mình.
"Sao mày không trả lời tao hả? Mày bị câm à?"
Lâm Nguyệt đờ đẫn như khúc gỗ mặc cô ta mắng chửi, điều này càng khiến Hạnh Dung tức giận hơn, cô ta vớ lấy cuốn từ điển ném mạnh vào đầu cô bé. Cuốn từ điển rất dày, góc sách cũng rất nhọn, trán cô bé lập tức rỉ máu. Hạnh Dung vẫn không hả giận, cô ta lại vớ lấy đồ đạc trên bàn ném lên người cô, vừa ném vừa mắng.
"Sau này không được bén mảng tới đây nữa, rõ chưa?"
"Mày điếc à? Tao đang nói mày đấy?"
Hạnh Dung vừa định vớ lấy đĩa đựng hoa quả trên bàn, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Lâm Hạnh Dung, cậu làm cái gì vậy hả?"
Hoàng Đông từ một góc khác đi tới, sắc mặt anh cực kỳ lạnh lùng. Hạnh Dung lập tức lùi ra sau, dáng vẻ sợ sệt.
"Hoàng... Hoàng Đông."
Năm bảy tuổi Hạnh Dung từng gặp Hoàng Đông một lần tại tang lễ của bố mẹ anh, khi đó anh mới mười tuổi nhưng khuôn mặt lại cực kỳ lạnh lùng vô cảm, cô ta từng rất tò mò về anh nên đến bắt chuyện làm quen nhưng lại bị ánh mắt hung dữ của anh dọa sợ, sau đó cô nghe mọi người nói anh là một tên quái vật mới mười tuổi đã có ý định giết người, còn nói đáng lẽ ra anh nên chết trong vụ tai nạn kia cùng bố mẹ của mình mới đúng. Từ đó cô ta bắt đầu rất sợ người thiếu niên này, nhìn thấy anh sẽ vô thức run rẩy.
Hoàng Đông rút khăn tay từ trong túi ra ấn lên vết thương trên trán Lâm Nguyệt rồi quay lại nhìn cô ta.
"Tôi đã bảo cậu không được động đến cô bé này đúng không? Cậu quên lời tôi nói rồi?"
Hạnh Dung chống chế, đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu Lâm Nguyệt.
"Là tại cậu ta động vào đồ của tôi trước."
Trước đây Hạnh Dung rất thích lấy Lâm Nguyệt ra làm bao cát trút giận mỗi khi gặp chuyện không vui, sau khi Hoàng Đông cảnh cáo cô ta mới bảo cô tránh mặt mình, nếu để cô ta gặp được sẽ chịu đòn gấp đôi ngày bình thường. Cô ta đã cảnh cáo trước cũng cho Lâm Nguyệt cơ hội, là do cô tự mình dâng đến cửa sao có thể trách cô ta được chứ?
Hoàng Đông năm mười sáu tuổi còn non nớt, nhưng sự lạnh lùng và tàn độc không hề kém anh của hiện tại chút nào, anh nhìn cô cười ác độc.
"Vậy bây giờ cậu động vào tôi, tôi đánh cậu được không?"
Hạnh Dung lập tức lùi ra sau, thất thanh gọi.
"Mẹ ơi, mẹ! Người đâu mau tới đây đi!"
Cô ta sợ cậu thiếu niên này sẽ giết cô ta, cô ta cực kỳ sợ!
"Bé Dung, có chuyện gì vậy?"
Chu Diệu Hoa đang ngồi ở gần đó nghe tiếng gọi liền chạy đến, thấy Hoàng Đông ở đây thì lập tức kéo con gái ra sau lưng mình, cười gượng.
"Cậu út Đông đến chơi đấy à?"
Hoàng Đông không vì Chu Diệu Hoa là người lớn mà nhường nhịn, giọng nói lẫn vẻ mặt của anh tràn ngập sự lạnh lùng.
"Con gái bà làm em ấy đổ máu."
Chu Diệu Hoa tức thì ôm chặt lấy Hạnh Dung, cười gượng.
"Bé Dung cũng không cố ý..."
Lời còn chưa dứt, lọ mực trên bàn đã bay thẳng vào trán Hạnh Dung, trùng với vết thương trên trán Lâm Nguyệt nhưng vết thương sâu và nặng hơn cô nhiều. Hoàng Đông nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hai mẹ con nhà kia, hung ác nói.
"Cho nên con gái bà cũng phải đổ máu."
"Hạnh Dung!"
Chu Diệu Hoa thất thanh gọi con gái mình rồi lại gọi người đến, vì đau lòng bà ta quên cả sợ, quay sang chỉ trích anh.
"Đông, sao cháu có thể độc ác thế hả? Con bé là vợ tương lai của cháu đấy!"
Nhà họ Lâm và nhà họ Mạc có kết thông gia với nhau, nhưng Hoàng Đông chưa bao giờ chấp nhận mối hôn sự này, bây giờ bị nhắc lại, sắc mặt anh càng thêm nặng nề, anh cười lạnh.
"Thì sao?"
Vì là vợ tương lai của anh nên anh phải nương tay à?
Anh thậm chí còn chẳng đồng ý mối hôn sự này.
"Thì sao?"
Chu Diệu Hoa lặp lại câu nói kia, vẻ mặt bàng hoàng.
Bà ta biết anh trước giờ không nể nang ai, ngay cả ông cụ Mạc cũng không khống chế nổi anh, nhưng bà ta cho rằng anh vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, cái nào nên giữ cái nào nên bỏ. Bà ta đã quên anh chỉ là một tên điên thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, gả con gái cho một tên điên như vậy có đánh chết bà ta cũng không đồng ý.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của bà ta, anh trừng mắt nhìn lại.
"Biết điều thì bảo con gái bà tránh xa tôi và đứa bé này ra. Nếu tôi còn nhìn thấy nó đánh Nguyệt, tôi sẽ đánh trả cô ta gấp mười lần."
Thiếu niên mười sáu tuổi vốn nên rực rỡ như ánh mặt trời chứ không phải âm u chết chóc như vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc, Chu Diệu Hoa còn nhìn thấy sát ý trong mắt anh, bà ta lùi mạnh ra sau một bước, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Lâm Nguyệt lập tức níu lấy tay áo anh, cất giọng khàn khàn.
"Đau."
Hoàng Đông lúc này mới hoàn hồn, anh vội ấn khăn tay lên vết thương trên trán cô, dịu giọng nói.
"Để anh đưa em đi xử lý vết thương."
Nói xong anh dẫn Lâm Nguyệt đi mất, đợi đến khi xung quanh không có ai rồi anh mới quay lại mắng cô.
"Em là đồ ngốc à? Vì sao không đánh trả?"
Lâm Nguyệt chỉ nhìn anh cười không đáp.
Không phải cô chưa từng đánh trả, chỉ là sau mỗi lần như vậy cô sẽ bị đánh ác hơn, mẹ cô cũng sẽ bị liên lụy, cô không dám.
"Ngồi yên để anh lau vết máu cho em."
Tính tình của anh không tốt, có hơi nóng nảy, bình thường không kiên nhẫn với ai bao giờ nhưng anh đặc biệt đối xử cực kỳ dịu dàng và nhẫn nại với cô. Lâm Nguyệt nhìn anh cười tít mắt, anh thấy vậy thầm mắng cô ngốc, bị đánh mà còn cười như vậy, anh xót cô lắm cô có biết không hả?
Khử trùng vết thương trên trán cô xong, anh lấy miếng ugo dán lên đó rồi thuần thục lấy trong túi ra một hộp bánh ngọt tinh xảo.
"Ăn đi, ngon lắm."
Lâm Nguyệt vui vẻ nhận lấy ăn ngon lành, anh càng nhìn lại càng thấy không đành lòng.
"Lâm Nguyệt, anh đưa em rời khỏi đây nhé, cả mẹ em nữa."
Anh là một người khá cực đoan, ngoại trừ cô ra anh không quan tâm đến tính mạng của người khác, nhưng nếu anh không đưa Chu Kiều đi, cô sẽ không chịu rời khỏi nơi này.
"Được."
Lâm Nguyệt vui vẻ gật đầu, gương mặt sáng bừng lên như ánh mặt trời buổi sớm, cô nói.
"Hoàng Đông, anh là người tốt."
Anh nhìn cô cười nhạt.
Tất cả mọi người đều nói anh là ác quỷ, chỉ có cô ngốc nghếch mới cảm thấy anh là người tốt thôi. Anh xoa đầu cô, cười nói.
"Chờ anh, anh nhất định sẽ đến đón em."
Cô cũng cười nói lại với anh.
"Vâng."