Sau khi phát hiện Minh Hạ biến mất, Hoàng Đông lập tức cho người đi khắp nơi tìm cô, cũng điều tra những người có liên quan nhưng không có tin tức. Sau đó anh nhận được tin Tú Linh cũng mất tích rồi. Hoàng Đông như nghĩ đến cái gì, anh gọi cho Triệu Kiệt.
- Triệu Kiệt, cậu điều tra giúp tôi kẻ thù của Minh Hạ trong giới chạy việc vặt đi.
Minh Hạ đã mất tích hơn một ngày rồi, cô lại đang trong tình trạng hôn mê, nếu bị kẻ thù của cô bắt được chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
- Biết rồi, cậu chờ tin của tôi đi.
Triệu Kiệt đang bắt đầu gõ, một bên màn hình sáng lên, là đàn em của anh ta gửi tin đến.
[Đại ca, Trần Thế Hưng về nước rồi, anh nhớ cẩn thận.]
Trần Thế Hưng là chủ nhân của Triệu Kiệt sau khi anh ta thoát khỏi hang ổ của bọn ăn xin. Anh ta bừng tỉnh, vội gọi lại cho Hoàng Đông.
- Hoàng Đông, tôi biết người bắt cóc Minh Hạ là ai rồi.
Hoàng Đông trả lời rất nhanh.
- Ai vậy?
- Trần Thế Hưng.
Trần Thế Hưng? Thằng chó chết nào vậy?
Hoàng Đông là bá chủ ở thủ đô, Trần Thế Hưng lại là bá chủ ở thành phố Boston, quanh năm ở Mỹ. Hai người cũng chưa từng đụng độ hay hợp tác trong việc làm ăn lần nào nên đương nhiên không biết nhau, nhưng Triệu Kiệt lại biết rất rõ người này, anh ta lời ít ý nhiều nói thêm một câu.
- Anh ta là đại ca của tôi và Minh Hạ sau khi thoát khỏi hang ổ của bọn ăn xin.
Quan hệ giữa anh ta và Minh Hạ đặc biệt tệ, là kiểu ngươi chết ta sống, một ngày anh ta không bày trò hành hạ cô sẽ ngủ không yên. Mà Minh Hạ cũng không vừa, từng đánh gãy chân anh ta rồi chạy mất khiến anh ta ghi hận cô rất lâu.
Nhưng Triệu Kiệt không nói chuyện này cho Hoàng Đông biết, một phần vì tinh thần của anh đang không ổn định, anh ta không muốn anh kích động thêm, một phần vì anh ta chắc chắn Trần Thế Hưng sẽ không giết Minh Hạ, nếu anh ta thật sự muốn giết cô đã không để cô sống đến bây giờ rồi.
Thấy Hoàng Đông không ư hử gì, Triệu Kiệt hỏi dò.
- Hoàng Đông, cậu còn nghe tôi nói không đấy?
- Vẫn nghe, cậu có biết anh ta hiện giờ ở đâu không?
Giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ, Triệu Kiệt chần chờ một lúc mới báo địa điểm.
- Một khu nghỉ dưỡng ở phía Tây thành phố.
Khu nghỉ dưỡng này cách xa trung tâm, đường đi gập ghềnh, mặt sau dựa vào núi nên khá vắng vẻ. Chả trách anh lật tung cả nơi này lên cũng không thấy cô.
Tắt điện thoại, anh đeo tai nghe không dây lên rồi quay lại nói với chú Đằng.
- Chú chuẩn bị người đi.
- Vâng, cậu chủ.
Cùng lúc đó ở bên Liam cũng tra được tin tức của Hoàng Đông. Anh ta bây giờ đang không ngừng lảm nhảm với Nam ở bên cạnh mình.
- Rốt cuộc tên này có gì đẹp trai mà con ranh kia lại ở bên hắn ta, còn vì hắn ta mà bị thương nữa?
Nam không sợ chết mà nói một câu thật lòng.
- Chỗ nào cũng đẹp.
Từ mắt, mũi, miệng, gò má, lông mày,... đến dáng người đều thuộc hàng cực phẩm, nếu Minh Hạ thích hắn ta cũng không có vấn đề gì.
Liam u ám nhìn anh ta.
- Vậy tôi không đẹp à?
- Anh cũng rất đẹp.
Liam là con lai nên mắt anh ta có đôi mắt màu xanh dương đặc trưng của người châu Âu. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì anh ta rất đẹp trai nhưng sống quá chó, nếu anh ta mà sống giống con người một tý Minh Hạ có lẽ cũng sẽ thích anh ta.
Cô là một người yêu cái đẹp mà.
Vị đại ca nào đó không nhận được đáp án mình mong muốn nên rất tức giận, anh ta đặt điện thoại bên cạnh mặt mình rồi hỏi.
- Thế giữa tôi và tên đó ai đẹp hơn?
- ...
Mẹ kiếp, hai thằng đàn ông bàn tán về vẻ ngoài của một thằng đàn ông khác đã đủ kỳ cục rồi, giờ đại ca còn bảo anh ta chọn ra người đẹp hơn nữa.
Đại ca, xin anh hãy nhớ rõ giới tính của mình.
Thấy đàn em thân cận không trả lời mình, Liam lập tức nổi nóng.
- Sao không trả lời tôi hả?
Được rồi đại ca, là anh cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết chứ không phải tôi ép anh đâu nha.
- Dù anh đẹp trai hơn tên đó thì Minh Hạ cũng sẽ không thích anh. Càng huống hồ nhan sắc của anh cũng chỉ ngang bằng anh ta thôi.
Nam rất không thương tình đâm vào ngực đại ca mình một đao.
Liam:...
Flull sát thương chí mạng!
Chờ đã, ai thèm thích cái đứa đáng ghét như cô ta chứ?
Đại ca đầu đội trời chân đạp đất lần đầu tiên lộ ra sự lúng túng, anh ta hắng giọng phủ nhận.
- Tôi không thích cô ta.
Nói xong anh ta cũng tắt điện thoại đi, Nam cười nhìn anh ta không đáp, sau đó anh ta lấy điện thoại ra xem, vẻ mặt hốt hoảng.
- Đại ca, Minh Hạ lên cơn sốt rồi.
Liam hoảng hốt đến mức làm rơi điện thoại, anh ta vội giật lấy điện thoại trong tay Nam về xem, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng và tức giận.
- Sao lại lên cơn sốt được? Đã gọi bác sĩ chưa?
Nói xong anh ta cũng nhìn rõ nội dung trong điện thoại của Nam, làm gì có tin nào liên quan đến Minh Hạ ngoài cái màn hình nền là một nữ người mẫu ăn mặc nóng bỏng đâu.
- TRƯƠNG THẾ NAM, CẬU CHÁN SỐNG RỒI À!
Gọi cả họ lẫn tên, còn gầm to như thế chắc đang xấu hổ lắm, mà đại ca xấu hổ thế này rất có thể sẽ giết anh ta diệt khẩu.
Chạy thôi!
Nam giật lấy điện thoại trong tay Liam rồi nhảy ra khỏi cửa sổ ở bên cạnh mình, Liam nhoài người ra nhìn thì thấy anh ta đã tiếp đất thành công rồi chạy mất dạng từ đời nào.
Ừm, phòng anh ta vừa nhảy xuống là tầng sáu của tòa nhà, thế mà cứ như nhảy vượt tường hai mét.
Liam tức muốn chết.
Thằng chó này!
Anh ta còn lâu mới thích con ranh kia!
Anh ta để cô sống đến bây giờ vì chơi chưa chán thôi, đợi anh ta chơi chán rồi anh ta sẽ giết cô ngay, không chỉ giết cô mà còn băm xác cô ra làm mồi cho cá ăn nữa.
Nói xong anh ta xông thẳng đến phòng cô kiểm tra, xác định cô thật sự không có vấn đề gì mới thở phào một hơi. Thở phào xong lại mắng cô.
- Chu Minh Hạ, cô là cái đồ đần, đồ mắt mù, đồ không biết thưởng thức cái đẹp, đồ mê trai,...
Chửi một hồi anh ta bỗng đưa tay sờ má cô, giọng nói có chút không cam tâm.
- Tại sao lại thích người khác? Lại còn thích cái tên biến thái kia? Cô từng nói cô không bao giờ thích loại người như vậy mà? Tại sao lại nuốt lời?
Cô từng mắng anh ta là tên biến thái, tên điên cuồng bạo lực, còn nói cô ghét nhất là kiểu người này nhưng tại sao cuối cùng cô lại yêu kiểu người như vậy? Rõ ràng thời gian anh ta ở bên cô lâu hơn cái tên Mạc gì đó hơn mà? Tại sao cô lại chọn hắn chứ không chọn anh ta?
Anh ta cứ nói, người ở trên giường cứ nằm yên không phản ứng. Càng nhìn lại càng thấy khó chịu.
- Con ranh kia, khôn hồn thì tỉnh dậy cho tôi. Sự kiên nhẫn tôi dành cho cô có hạn thôi, cô mà không tỉnh, tôi sẽ ném cô cho cá mập ăn thịt đấy.
Tú Linh vừa đi vào liền nghe thấy câu nói này, cô sợ đến mức làm rơi luôn chậu nước trong tay.
- Anh không thể ném chị ấy cho cá mập ăn được.
Cô biết anh ta sẽ không làm gì Minh Hạ nhưng ai biết được người này có nổi hứng lên mà ném chị ấy xuống hồ hay không?
Bên ngoài toà nhà này có một cái hồ rất to, mấy ngày này ngày nào anh ta cũng ném vài người xuống đó, cô cũng từng bị một lần, còn suýt ngạt chết nên rất sợ anh ta.
Liam cười xem thường.
- Người của tôi, tôi muốn làm gì thì làm cô quản được à?
Tú Linh không trả lời, cô nghe nói người đàn ông này không giết người của mình nhưng nếu ai làm trái ý anh ta, anh ta sẽ bắt bọn họ tự đánh nhau đến đầu rơi máu chảy hoặc cho cắt ngón tay, dùng dao cùn xẻo thịt để cảnh cáo, mấy cái này so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Nhưng cô biết anh ta có điểm yếu, đó chính là người đang nằm trên giường bệnh kia.
- Bây giờ tôi muốn lau người cho chị Hạ, anh có thể ra ngoài trước được không?
Liam nhìn chậu nước rơi dưới đất hừ lạnh một cái.
- Thế cô đi đổi chậu nước mới trước đi.
Tú Linh nhặt chậu nước lên, yên lặng đi ra ngoài.
Cô cũng không rõ mối quan hệ giữa Minh Hạ và người đàn ông này là gì, nói bọn họ là bạn thì không giống mà là kẻ thù thì cũng không phải. Nói chung là rất kỳ lạ, cô cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung nữa.
Lại nói cô bé đã ở đây được hai ngày rồi nhưng vẫn không biết nơi này là nơi nào, càng không tìm được cơ hội để liên lạc với Việt Phong. Bây giờ lòng cô bé nóng như lửa đốt, chỉ mong Minh Hạ có thể nhanh chóng tỉnh lại thôi.
- Cho nổ đi, nổ chết anh ta càng tốt.
Tú Linh bê chậu nước mới về, Liam đang nói chuyện với ai đó, tâm trạng của anh ta rất tốt, còn vừa nói vừa chọc ngón tay vào má Minh Hạ, anh ta dường như rất thích việc này, lần nào đến đây cũng chọc đến khi má cô đỏ ửng mới hài lòng. Lần này cũng như vậy.
Ranh con, nhìn xem người đàn ông của cô ngu xuẩn đến cỡ nào đi.
Sao cô có thể thích một tên đần như thế hả?
Cô luôn mắng anh là đồ đần nhưng tên bạn trai của cô còn đần hơn cả anh ta. Mới nhận được tin đã không cần biết có bẫy hay không mà chạy thẳng đến đó, đúng là đồ ngu.