Chưa đợi Lâm Triều lên tiếng, Hoàng Đông đã cắt lời ông, anh lạnh lùng đập bản hợp đồng hôn nhân giữa hai nhà họ Lâm và họ Mạc lên bàn.
- Trong hợp đồng nêu rõ cô dâu là Lâm Hạnh Dung chứ không nói là con gái nhà họ Lâm, cho nên dù cô dâu mà mấy người đưa cho tôi có thật sự là con gái ruột của ông hay không thì các người cũng đã vi phạm hợp đồng. Lâm Triều, ông là người làm ăn chắc cũng rõ điểm này chứ?
Hoàng Đông đồng ý lấy Lâm Hạnh Dung vì hai lý do, một là do ông nội ép buộc, hai là nhà họ Lâm đồng ý bán con gái cho anh, từ nay cô ta và nhà họ Lâm sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Anh muốn bọn họ phải trải qua cảm giác chứng kiến người mình yêu thương bị giày vò đến chết.
Nghĩ đến đây sống lưng anh lạnh toát, may mà khi đó anh nhận ra cô là Hạnh Dung giả, nếu không bây giờ anh đã tự tay giết chết người mình yêu thương nhất rồi.
Lần này cả Hoàng Đức và ông cụ Mạc đều im lặng không nói gì, Lâm Triều chỉ có thể tự mình quyết định.
- Hoàng Đông, có thể giảm xuống được không, cháu làm vậy là làm khó chú rồi.
Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị mà cũng chỉ nắm giữ 50%, phần còn lại giao cho vợ và con gái cùng anh em của mình. Bây giờ chia cho anh 25%, chức chủ tịch này của ông ta chẳng phải hữu danh vô thực rồi, chuyện này có khác gì với rút vốn đầu tư đâu chứ?
Hoàng Đông mặt không đổi sắc nói.
- Nếu ông không đồng ý, vậy cứ theo hợp đồng mà làm đi.
Ánh mắt anh lúc này cực kỳ đáng sợ như dã thú đang săn mồi. Lâm Triều lăn lộn trong giới đã nhiều năm nhưng vẫn bị ánh mắt này của anh dọa sợ, bởi vì ông ta không liều mạng được như anh, không đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, chỉ có thể nhượng bộ.
- Được, chú đồng ý.
Hoàng Đông lại ném thêm một bản hợp đồng nữa lên bàn.
- Đây là bản hợp đồng mới giữa tôi và ông, sau khi ký vào ông không được lợi dụng hay nhắc đến cái tên Lâm Nguyệt hay Lâm Nguyệt Hà lần nào nữa.
Nghĩ đến đây anh cười chua xót, Minh Hạ cũng đủ xui xẻo khi dính vào mấy người này, đến cái tên tử tế ông ta cũng lười đặt cho cô.
Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt Hà.
Thật nực cười!
Mặt Lâm Triều giờ như trái khổ qua, cam chịu ký vào bản hợp đồng kia.
- ... Được.
- Tôi đi đây.
Hoàng Đông đạt được mục đích liền đứng dậy rời đi, Hoàng Đức vội gọi anh lại.
- Đã đến đây rồi thì ăn cơm trước đã.
Anh từ chối thẳng thừng.
- Anh và ông nội ăn đi, em có việc rồi.
Hoàng Đức nhìn theo bóng lưng anh như có điều suy tư.
Thằng em trai này của anh ta trước giờ đều thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đây là lần đầu tiên anh thấy nó dùng tiền để làm việc, điều này nằm ngoài dự đoán của anh và ông nội. Nó trở nên nhẫn nhịn như vậy là vì cô gái có ngoại hình giống hệt Lâm Nguyệt kia sao?
...
Bên ngoài nhà hàng.
- Cậu chủ, tại sao cậu không vạch trần bọn họ?
Vì nghi ngờ Minh Hạ, cậu chủ đã cho người làm bản giám định ADN, kết quả đương nhiên không khớp, bác sĩ chỉ có thể nói là người giống người bởi trên thế giới này xuất hiện hai hay ba người giống nhau không phải chuyện hiếm, thế mà vừa rồi Lâm Triều và cậu Đức lại nói cô là con gái của nhà họ Lâm, chuyện này sao có thể chứ?
Hoàng Đông không đáp lời cậu ta mà nhìn chằm chằm vào bản giám định trên tay, mãi sau mới nói.
- Không cần thiết. Cậu đưa tôi đến chỗ Nguyệt Hà đi.
Bản giám định kia đã bị động tay, bản này mới là hàng thật giá thật. Chả trách khi đó anh cứ thấy Minh Hạ giống Lâm Nguyệt, hoá ra là vậy.
Trợ lý lập tức gật đầu rồi lái xe đi.
Lúc Hoàng Đông đến cửa hàng, Minh Hạ và Tú Linh đang xúm lại một góc chơi game, ngoài bọn họ ra còn có một người đàn ông nữa. Cũng không biết bọn họ chơi cái gì mà hăng say đến mức anh đến gần rồi cũng không hay, đặc biệt là Minh Hạ và người đàn ông kia.
Hai người một thì gác chân lên ghế, vừa chơi vừa ngậm kẹo mút, một thì ngồi bệt hẳn xuống đất, ống tay áo bên xắn lên đến bả vai ra sức hô hào.
- Nguyệt Hà, bên kia cướp bùa của mình kìa, mau đi giết hắn đi.
- Tới ngay.
Minh Hạ vừa ngậm kẹo vừa trả lời nên giọng không rõ ràng, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc cô giết đối phương.
- Giỏi lắm.
Người đàn ông ở bên cạnh hào hứng vỗ lên vai cô một cái, sau cái vỗ vai này cả anh ta và Minh Hạ vô cớ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô quay sang hỏi anh ta.
- Lẽ nào tôi giết tên đó nhiều quá nên hắn chửi tôi?
Cũng không biết duyên nợ thế nào mà người chơi có ID "Anh là no1" liên tục đụng độ với cô và bị cô giết từ trận này đến trận khác, cho nên nếu anh ta oán hận cô cũng không có gì lạ. Người đàn ông ở bên cạnh gật đầu.
- Có thể lắm, em gái tiếp tục đập chết hắn đi, đập đến khi hắn không chửi được nữa mới thôi.
- Được.
Thế là sau đó ID "Anh là no 1" vừa hồi sinh ở tế đàn thì bị người chơi có ID "Đông Đông nhà tôi đẹp trai nhất" cho một mũi xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
À, vị tướng mà "Đông Đông nhà tôi đẹp trai nhất" chơi là xạ thủ Yorn có khả năng bắn tên xuyên bản đồ.
- Lâm Nguyệt Hà!
- Hả?
Minh Hạ cảm thấy giọng nói này vô cùng giống Hoàng Đông, nhưng giọng nói thường ngày của anh nhẹ nhàng êm ái làm gì âm u như lúc này, thế là cô ngẩng đầu lên xác nhận. Sau khi bắt gặp khuôn mặt đằng đằng sát khí của anh, người nào đó bị giật mình ngã thẳng xuống đất, cùng lúc đó hệ thống thông báo nhân vật game của cô đã bị đánh chết.
Đứng ở tế đàn địch không bị hồi đồng chết mới lạ.
- Hoàng...Hoàng Đông, anh làm gì ở đây vậy?
Minh Hạ cảm thấy bản thân chẳng làm gì sai cả, nhưng vừa nhìn vào mắt anh cô lại thấy bản thân tội ác đầy mình, tự dưng lại thấy chột dạ ghê gớm.
Người nào đó sắp không nhịn nổi rồi, anh hậm hực đáp.
- Anh không được đến đây à?
Minh Hạ vừa phủi bụi trên quần áo vừa giải thích.
- Không phải, tại em tưởng anh bận việc ấy.
- Em ra đây với anh.
Hoàng Đông nói xong cũng xách cổ áo cô lôi ra ngoài, Minh Hạ vẫn cố nán lại nói với hai đồng đội của mình.
- Lát nữa tôi vào không kịp thì hai người nhớ dắt tôi nhé, tuyệt đối đừng để AFK.
- Ok.
Hai người kia đồng thời làm dấu OK, Minh Hạ lúc này mới yên tâm theo anh ra ngoài. Thấy anh không nói gì cô chỉ đành hỏi anh trước.
- Anh làm sao vậy? Có ai chọc anh giận à?
Hoàng Đông dường như chỉ chờ có thế, anh bất bình nói.
- Em đấy. Sao em lại ở gần tên kia đến thế hả? Còn nữa em ăn mặc kiểu gì đấy, mau kéo tay áo xuống ngay!
Minh Hạ lúc này mới hiểu ra, cô phì cười cũng kéo luôn tay áo xuống.
- Người vừa rồi là Việt Phong, anh trai của Tú Linh. Bởi vì anh ấy hay tới thăm Tú Linh nên bọn em có quen biết với nhau.
Hoàng Đông cực kỳ tức giận, cực kỳ muốn độc chiếm cô làm của riêng mình không cho cô tiếp xúc với mấy người đàn ông khác, nhưng nếu anh nói ra thì nhỏ nhen quá, chỉ có thể hỏi cô.
- Thế hắn ta không đi làm việc à?
- Em cũng không rõ, dù sao bọn em cũng không thân thiết lắm, lúc chơi game cũng tập trung phá trụ cướp bùa là nhiều.
Minh Hạ không hiểu về Việt Phong và cũng không có hứng thú tìm hiểu, lý do cô lập đội chơi game và chịu nói chuyện với anh ta chỉ vì Tú Linh rất thích anh ta thôi, sau thấy hợp tính mới nói chuyện thêm vài câu. Hoàng Đông được câu nói này của cô dỗ dành, sắc mặt của anh dần hòa hoãn lại.
- Sau này em chơi game thì chơi, đừng ngồi gần anh ta như thế nữa, anh khó chịu lắm.
- Vâng. Sau này em sẽ hạn chế tiếp xúc với người khác giới hơn.
Minh Hạ rất ngoan, cô gật đầu không chút do dự làm anh rất hài lòng, tâm trạng đang lâng lâng vì vui bỗng nghe cô hỏi mình.
- Mà anh vẫn chưa trả lời em đâu nhé, không phải anh rất bận à? Sao hôm nay lại có thời gian đến đây thế?
Nhớ đến lý do mình đến đây, Hoàng Đông tựa cằm lên vai cô, nói mà như thì thầm.
- Chỉ là anh đột nhiên rất nhớ em nên muốn đến đây gặp em thôi.
Nếu cô thật sự là Lâm Nguyệt, nếu cô thật sự là cô bé ấy...
- Có thật không vậy?
Minh Hạ cảm thấy anh có điều giấu mình, cô muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt.
- Đừng đẩy, anh muốn ôm em một lúc.
- Ồ, vậy anh ôm đi.
Minh Hạ không đẩy anh ra nữa, cô cũng không tiếp tục hỏi anh lý do, chỉ yên lặng làm một cái gối ôm cho anh. Qua một lúc anh mới thả cô ra, ánh mắt nhìn cô tràn đầy cưng chiều.
- Minh Hạ, anh thích em, thật sự rất thích em, thích em muốn chết đi được ý.
Trừ một lần thông báo sẽ theo đuổi cô ra, thời gian sau đó anh không nói thêm một câu thích cô nào nữa mà chỉ dùng hành động để chứng minh, cô cũng không phải kiểu người hở tý lại đòi bạn trai nói lời âu yếm nếu không muốn nói là cực kỳ dị ứng với nó, anh vừa nói xong cô lập tức lùi ra sau một bước đồng thời ôm lấy hai tay mình xoa liên tục.
- Đang yên đang lành anh tỏ tình cái gì đấy, da gà của em nổi lên hết rồi đây này!
- ...
Lãng mạn không quá ba giây đã bị cô nàng này dập tắt không thương tiếc, khuôn mặt mới giãn ra của ai đó lại lần nữa ỉu xìu.
- Minh Hạ, em hết thích anh rồi sao?
Hoàng Đông lúc hung dữ lên thì đáng sợ thật, nhất là đôi mắt của anh, thâm hiểm âm u khiến người ta sởn gai ốc, nhưng khi anh giả vờ đáng thương lại trông giống một thiếu niên đơn thuần vô hại, còn có chút yếu ớt gợi nên sự bảo vệ của người khác khiến cô mủi lòng, lập tức giải thích với anh.
- Không phải, chỉ là em không quen thôi, sau này sẽ không thế nữa, anh đừng buồn nhé?
Anh không trả lời cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vừa yếu ớt lại đáng thương. Tim Minh Hạ như nhũn ra, giơ vũ khí đầu hàng vô điều kiện.
- Vậy em hôn anh một cái coi như xin lỗi nhé?
Người nào đó vẫn còn ấm ức nhưng ánh mắt đã sáng hơn nhiều, anh hứng thú hỏi.
- Hôn ở đâu?
- Hôn má nhé?
Da mặt Minh Hạ khá là mỏng, dù chỗ này khá vắng người nhưng cô vẫn rất ngại, hôn má là giới hạn cuối cùng của cô rồi. Hiếm cô chủ động như vậy, Hoàng Đông lập tức nghiêng má phải lại gần cô.
- Vậy em hôn đi.
- ...
Được rồi, dù sao cũng chỉ là hôn má thôi, có gì ghê gớm chứ!