Hoàng Đông lúc này mới hài lòng buông tha cho cô, khuôn mặt cũng hòa hoãn trở lại. Khi anh chuẩn bị khởi động xe, bên tai chợt vang lên giọng nói của cô.
- Lâm Minh Hạ là tên thật của em. Em vẫn chưa kịp thống kê nên không rõ mình có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn đủ để nuôi anh cả đời.
Khuôn mặt người nào đó như hoa nở ngày xuân, cực kỳ thảo mãn gật đầu.
- Anh biết rồi.
- Vậy bây giờ đến lượt em hỏi anh nhé?
Thấy anh đã nguôi nguôi, cô lập tức nói ra thắc mắc của mình.
- Anh nói anh từng gặp em rồi, vậy em của trước kia như thế nào?
Hoàng Đông như đang nhớ lại, anh im lặng một lúc mới trả lời cô.
- Anh chỉ gặp em một lần, còn trong tình trạng không tỉnh táo nên làm sao biết em của khi đó như thế nào?
Nhưng ngày bé anh có gặp một cô bé giống hệt cô, cũng có đôi mắt hoa anh đào biết nói, cũng yêu thích tóc dài nhưng bị người ta ác ý cắt đi, cô bé đó thích thịt kho tàu, ghét cà rốt, cô cũng rất ngây thơ khi cho rằng chỉ cần tìm được cỏ bốn lá, tất cả mọi điều ước đều thành hiện thực, còn ngốc nghếch tìm cả một ngày chỉ để mong mẹ mình sống lại. Khi đó anh mắng cô là đồ ngốc, còn cãi nhau với cô một trận rất to.
Thế nhưng sau này anh lại như cô bé đó, dầm mưa cả đêm để tìm một thứ mình xem thường, chỉ để cô bé kia có thể quay lại bên anh.
Lúc đó anh đã ước cô có thể sống lại, dù bằng giá nào cũng được, kể cả cái giá là mạng sống của anh. Nhưng không có, cô bé cứ thế an ổn rời đi trong vòng tay anh, trước khi đi cô nói với anh, anh không cần phải buồn, rồi sau này anh sẽ gặp được một người tốt hơn cô, thay cô kéo anh ra khỏi địa ngục.
Nhiều năm sau người đó thật sự xuất hiện rồi.
- Em không lần lo lắng, người anh thích là em của hiện tại, bây giờ và sau này cũng chỉ thích mình em thôi.
Minh Hạ nghe được đáp án mình mong muốn, cả khuôn mặt lập tức sáng bừng lên, nhất là đôi mắt cô, đáy mắt lấp lánh ánh sáng như vì sao trên trời vậy.
- Vâng.
Hoàng Đông chớp luôn cơ hội này hỏi luôn.
- Vậy là em đã chấp nhận anh làm bạn trai em?
- ...
Minh Hạ bị hố rồi, cô lập tức thu lại nụ cười, nghiên túc nói.
- Phải xem biểu hiện tiếp theo của anh đã.
Tuy nói là xem biểu hiện, nhưng cô nghĩ mình thật sự rung động với anh rồi.
Có đánh chết cô cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình không thích người thật mà là một nhân vật ảo, đúng là trêu ngươi nhau mà.
- Minh Hạ, anh theo đuổi em cũng được một thời gian rồi, em có phải nên biểu hiện gì đó để anh có thêm động lực theo đuổi em được không?
Bởi vì câu nói của cô mà anh không lái xe đi ngay, Minh Hạ cảm thấy cũng có lý, nhưng cô không có kinh nghiệm yêu đương, cô ngờ nghệch hỏi anh.
- Ví dụ như?
- Cho anh hôn một cái.
Yêu cầu quá đơn giản, Minh Hạ lập tức đáp ứng không chút do dự.
- Được.
Được cô cho phép anh cũng không khách khí nữa, lập tức phủ môi mình lên môi cô. Ngay sau đó cả hai người đờ ra như khúc gỗ, chỉ có mặt là không ngừng đỏ lên với tốc độ chóng mặt.
Sau đó...
Không có sau đó.
Cả Minh Hạ và Hoàng Đông đều là tấm chiếu mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm, kết quả Minh Hạ bị anh cắn mấy cái, đau mà không dám kêu, sợ anh xấu hổ.
Nhưng vết cắn trên môi cô rõ ràng như thế, Hoàng Đông mù rồi mới không thấy, anh miết nhẹ môi cô, dịu giọng nói.
- Xin lỗi, lần đầu chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ không cắn môi em nữa.
- Vâng.
Minh Hạ xấu hổ nên không dám nhìn thẳng anh, cả quãng đường sau đó cũng yên lặng cực kỳ, Hoàng Đông cũng ngại, nhưng anh trấn định hơn cô nhiều, sau đó còn thường xuyên lấy lý do này để hôn cô.
Lúc hai người trở về nhà, chú Đằng đang cho người tỉa lại cây cảnh trong vườn. Vừa thấy hai người xuống xe, ông lập tức đi đến nói.
- Mợ chủ, vừa nãy cô Tú Linh có gửi đồ cho cô. Tôi đã để ở trên phòng cô rồi ạ.
- Cháu cảm ơn.
Minh Hạ đi mà như bay lên phòng, hai má rất đỏ. Hoàng Đông chậm rì rì theo sau, sắc mặt hồng hào tràn đầy sức sống.
Chú Đằng tuy tò mò nhưng không dám hỏi, lại tiếp tục cho người tỉa cây.
Cậu chủ nói rồi, chỗ nào cây mọc cao quá thì tỉa đi, tránh mợ chủ lợi dụng sơ hở rồi trèo tường ra ngoài, cậu đi tìm khó.
Lại nói Minh Hạ nghe Tú Linh gửi đồ liền gọi điện thoại cho cô để cảm ơn. Bởi vì cô khen canh gà hầm rất ngon nên mấy ngày sau đó Tú Linh đều gửi canh gà đến cho cô, còn chú ý thay đổi khẩu vị để cô không ngán, chu đáo đến mức Minh Hạ mà là đàn ông, cô chắc chắn sẽ dùng đủ mọi cách để dụ cô bé về nhà nấu cơm cho mình.
Hoàng Đông thấy cô cứ khen cô bé kia mãi liền cảm thấy không vui, anh hùng hồn nói.
- Anh cũng có thể nấu ngon được như vậy.
Minh Hạ chưa từng thấy anh nấu ăn, cũng không nghe nói anh biết nấu, giờ thấy anh tràn đầy tự tin như vậy, hai mắt lập tức sáng lên với vẻ mong chờ.
- Vậy bữa trưa hôm nay anh làm đi, em muốn nếm thử.
- Ừm.
... . Ngôn Tình Ngược
Buổi trưa.
Minh Hạ ngồi ở phòng khách xem tivi, Hoàng Đông tự mình ở trong bếp nấu ăn, người hầu đều bị anh đuổi ra ngoài cả, xem ra anh thật sự quyết tâm muốn tự mình nấu cơm cho cô.
Trong lúc cô đang ngồi thảnh thơi xem phim thì chú Đằng đứng bên cạnh lại thấp thỏm không yên, tưởng chú mỏi chân, Minh Hạ liền bảo chú ngồi ghế nghỉ ngơi. Chú Đằng lập tức giải thích.
- Tôi không sao, tôi chỉ đang lo cho căn bếp của nhà thôi.
Thấy mặt cô ngơ ngác, chú Đằng hơi cúi người thì thầm nói bên tai cô.
- Thực ra cậu chủ không biết nấu ăn.
Ông ấy vừa dứt lời, trong bếp truyền đến tiếng dao chặt thớt.
Cốp! Cốp! Cốp!
- ...
Hai người trong phòng khách trầm mặc nhìn nhau, sau đó Minh Hạ vặn nhỏ âm thanh tivi lại, lại lặng lẽ dịch ghế đến gần phòng bếp nói vọng vào trong.
- Anh đang chặt xương hả?
Âm thanh cốp cốp kia ngừng lại, sau đó là giọng của anh vọng ra.
- Không, anh thái thịt.
- Có cần em giúp anh không?
Hoàng Đông vẫn rất chuyên tâm "thái" thịt.
- Không cần. Em cứ ngồi xem phim đi, khi nào xong anh gọi.
- Vâng.
Trong bếp lại tiếp tục vang lên tiếng cốp cốp đều đặn thêm mười phút nữa. Sau đó thi thoảng trong phòng bếp sẽ truyền đến tiếng nồi, tiếng dao rơi, tiếng bát vỡ,... Mỗi lần như vậy hai người ngồi ở phòng khách đều nhấp nhổm không yên, rất sợ âm thanh tiếp theo bọn họ nghe thấy là tiếng nổ.
- Hoàng Đông, anh thật sự không cần em giúp à?
Minh Hạ sợ anh bị thương nên có kiểm tra vài lần, may là động tác của anh khá cẩn thận, đồ có thể rơi, nồi có thể hỏng nhưng tay không thể chảy máu. Bởi vì anh đã hứa với cô sẽ không để mình bị thương nữa.
Hoàng Đông nhặt nắp nồi lên rồi đẩy cô ra ngoài.
- Em ra ngoài đi, anh nấu sắp xong rồi.
- Vậy em ra ngoài đây.
Minh Hạ nhìn cái nồi cháy đen ở bên cạnh, lặng lẽ nuốt khan một cái, cô nghĩ mình nên thủ sẵn mấy viên thuốc đau bụng từ giờ là vừa.
Hoàng Đông loay hoay ở trong bếp thêm một giờ nữa mới vọng ra.
- Xong rồi.
Bởi vì lần đầu vào bếp nên anh chỉ nấu mấy món đơn giản, chỉ có thịt kho tàu là phức tạp hơn một chút.
Tuy quá trình nấu ăn không được yên bình cho lắm, màu sắc trên bàn ăn cũng hơi u ám nhưng Minh Hạ vẫn dũng cảm gắp một miếng thịt kho tàu lên thử trước.
Hoàng Đông cũng gắp một miếng vào bát của mình, anh ra vẻ trấn định hỏi cô.
- Có ngon không?
Thực ra thì thịt vẫn còn hơi dai, mùi vị cũng khá bình thường. Nhưng lần đầu vào bếp mà nấu được như vậy đã rất giỏi rồi, cho nên cô không tiếc lời khen anh vài câu.
- Ngon lắm. Anh giỏi quá.
Hoàng Đông lập tức ăn thử một miếng, cảm nhận không khác với cô cho lắm, anh lập tức nghiêm mặt thề thốt.
- Lần đầu không có kinh nghiệm, lần sau sẽ nấu ngon hơn.
- Vâng.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, thi thoảng mới nghe thấy tiếng chuyện.
- Em ăn thử thêm món khoai tây thái sợi đi.
- Em tưởng đây là khoai tây chiên?
Người nào đó lập tức đính chính.
- Là khoai tây thái sợi.
- Ồ.
Sợi khoai tây này đặc biệt thật, một sợi to bằng ngón tay út cô luôn.
Sau đó vì để nâng cao tay nghề, hai ngày sau đó Minh Hạ đều ăn đồ anh nấu. Sau đó cô sâu sắc nhận ra anh không hợp với nhà bếp.
Người ta càng nấu nhiều càng quen tay, món ăn cũng ngày càng đẹp mắt hơn. Đồ anh nấu như thời tiết, lúc ngon lúc dở, cô thì không dám đả kích anh, chỉ có thể trầm mặc ăn hết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Minh Hạ vừa kết thúc bữa ăn sóng gió nhất trong hai ngày qua thì một số điện thoại lạ gọi tới. Cô do dự một lúc mới bắt máy.
- Xin chào.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ dễ nghe.
- Tôi là Tần Kiều, cô có thể đến gặp tôi được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Vốn dĩ cô ấy không biết số điện thoại của Minh Hạ, nhưng vài hôm trước y tá nói có người đã thay cô chi trả chi phí chữa bệnh cho em trai, lúc thanh toán cô ấy có để lại tên và số điện thoại nên cô ấy mới biết mà gọi cho cô.
Minh Hạ hoàn toàn không ấn tượng với cái tên này, cô hỏi lại.
- Ai cơ?
Nhận ra cô không biết tên mình, Tần Kiều bổ sung thêm một câu.
- Tôi là cô gái mà cô gặp ở bệnh viện ba ngày trước.
Cô nhớ ra rồi, là cô gái vô ơn đã tố cáo cô với đạo diễn để cô bị đuổi việc, sau khi gặp lại còn vu oan cho cô, cắn cô, thế mà hôm nay cô lại nghe cô ấy đòi gặp mặt mình. Minh Hạ không muốn đi cho lắm, cô nói thẳng.
- Tôi rất bận, không đi được. Có chuyện gì cô nói thẳng luôn đi.
Người ta nói một lần bị rắn cả, cả đời sợ dây thừng. Cô thì chưa đến mức đấy, nhưng lòng phòng bị chắc chắn vẫn còn. Người phía sau uy hiếp cô ta còn chưa lộ mặt, cô nào dám đến đó một mình, nhỡ bị cô ta quăng tiếp một cái nồi rồi gãy lưng luôn thì sao?
- Không được, tôi có thứ đồ muốn đưa cho cô.
- Gửi chuyển phát nhanh đi.
Nhận thấy cô thật sự không có ý muốn đi, Tần Kiều chỉ đành từ bỏ.
- Tôi biết rồi. Chào cô.
Minh Hạ tắt máy, sau đó cô gọi cho Cổ Đoá nhờ cô ấy điều tra về cô gái này.