- Tôi biết rồi.
Sau đó anh quay sang hỏi cô gái đang ngồi chơi game ở trên ghế đằng sau mình.
- Hôm nay em muốn ăn món gì nhiều?
- Anh nấu món nào em cũng thích.
Chỉ cần là đồ anh nấu, cho dù có ghét ăn cô cũng sẽ cố gắng ăn hết.
Hoàng Đông không nói gì nữa mà chuyên tâm thái rau, chú Đằng cũng biết ý mà đi ra ngoài. Tầm khoảng mấy phút sau, Minh Hạ quay sang hỏi anh.
- Anh thật sự không muốn đi à?
- Em còn chưa ăn cơm.
- Em không đói lắm.
- Không đói cũng phải ăn chút gì đó, nếu không sẽ bị đau dạ dày đấy.
Anh rất kiên quyết nên cô không thuyết phục anh nữa mà tiếp tục ngồi chơi game, đến tận một giờ sau anh mới đến bệnh viện còn Minh Hạ đợi ở bên ngoài. Lúc anh đến ông cụ Mạc cũng vừa tỉnh, thấy anh liền đuổi hết mọi người ra ngoài.
- Mấy đứa ra ngoài trước đi, ông có chuyện riêng muốn nói với thằng Đông.
Mấy người kia không nói gì mà lục tục đi ra ngoài, đợi bọn họ đi ra ngoài hết rồi ông cụ mới gượng dậy. Lần phát bệnh này khiến ông cụ yếu đi trông thấy, cả người cũng uể oải không chút sức sống, muốn ngồi dậy cũng tốn rất nhiều công sức, Hoàng Đông thấy vậy liền đi tới đỡ ông, nói.
- Ông còn yếu cứ nằm nghỉ trước đi, đừng vận động nhiều kẻo tổn hại sức khỏe.
Thấy anh lạnh nhạt như vậy, ông cụ không khỏi cười khổ.
- Hoàng Đông, cháu ghét ông lắm hả?
Người đối diện im lặng không trả lời ông, ông cụ cũng không nói gì mà quan sát anh chăm chú, trước đây ông cụ ghét anh nên chưa từng quan sát kỹ khuôn mặt của đứa cháu này, giờ nhìn lại mới thấy thằng bé có vài điểm giống mình thật, mà Hoàng Đông lại rất giống bố nó. Nghĩ đến đây ông cụ lại hận Vũ Duy Trung thấu xương.
Lão già này cũng thật thâm độc, dám dùng kế ly gián để ông tự tay giết chết con ruột của mình cũng suýt chút nữa đã hại chết luôn đứa cháu út. Đúng là đáng hận!
Vì tức giận ông cụ lại ho ra một búng máu tiếp, Hoàng Đông lập tức đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ nhưng bị ông cụ giữ lại.
- Ông đã bước một chân vào quan tài rồi, đây chỉ là bệnh của người già thôi.
Hoàng Đông chần chừ giây lát mới lại ngồi xuống ghế, ông cụ lập tức nắm lấy tay anh, viền mắt đỏ lên.
- Hoàng Đông, nếu bây giờ ông nói thật liệu cháu có tha thứ cho ông không?
Hoàng Đông ngước mắt nhìn ông cụ nhưng không đáp, không biết từ lúc nào ánh mắt anh nhìn ông ta đã trở nên cực kỳ xa lạ khiến ông ta hốt hoảng.
- Ông nội, có phải ông là người đứng sau cái chết của bố cháu và hạ độc vào thuốc của cháu đúng không?
Sau khi bố mẹ mất anh ốm triền miên, là ông cụ tự mình sắc thuốc cho anh uống. Sau đó sức khỏe của anh đi xuống, lúc bị bệnh này lúc bị bệnh kia nên uống thuốc không dứt, mãi có lần Lâm Nguyệt nhắc nhở anh, anh mới biết thực ra thân thể anh không có vấn đề thứ có vấn đề là thuốc nên không uống nữa. Anh không ngờ ông nội vì muốn giết chết anh mà dốc hết thủ đoạn, không dùng được thuốc đông y thì hạ độc lên thức ăn của anh, còn khiến anh bị đau đầu buộc phải dùng thuốc ông kê cho mới thuyên giảm. Đến bây giờ anh vẫn không dám tin ông lại nhẫn tâm với mình như vậy.
Ông cụ Mạc vừa kinh ngạc lại hoảng hốt, ông biết đây là cơ hội để lấy lại lòng tin từ cháu trai mình, nhưng nếu ông nói thật Hoàng Đông sẽ trở mặt với ông ngay. Suy đi tính lại, ông cụ quyết định cắt gọt đi một nửa sự thật.
- Ông đúng là người đã hạ độc cho cháu, bởi vì cháu hại chết đứa con trai mà ông tự hào nhất nên ông ghét cháu, muốn cháu chết quách đi cho rồi. Nhưng cháu dù sao vẫn là con trai của Hoàng Long, cháu trai của ông, ông không nỡ giết cháu...
Câu trả lời của ông cụ không nhắc gì đến cái chết của bố anh nhưng cũng ngầm khẳng định rằng ông không liên quan đến chuyện đó.
Ánh mắt bình thản của anh cuối cùng cũng có gợn sóng, nhưng đáy mắt lại chỉ là sự tức giận và thất vọng.
- Ông không nỡ giết cháu nhưng lại nỡ hành hạ cháu từ năm này qua năm khác sao? Nếu không phải cháu phát hiện ra chuyện này, có lẽ đến khi chết rồi cháu cũng chẳng biết lý do vì sao mình chết.
Anh có thể không cần ông phải nói toàn bộ sự thật cho anh biết. Ông chỉ cần nói ông hiểu lầm ba anh, ông biết có người muốn hại ông ấy nhưng không ngăn cản. Chỉ cần ông chịu nói như vậy, anh có thể sẽ buông tha cho ông và nhà họ Mạc, nhưng ông cụ lại lần nữa nói dối anh, lần nữa che giấu sự xấu xa đến ghê tởm về nguyên nhân cái chết của ba anh và lý do ông để anh sống đến bây giờ.
- Ông xin lỗi.
Nước mắt Mạc Hoàng Dũng chảy dài, không biết vì diễn kịch hay là thật sự hối hận. Nhưng dù sao những giọt nước mắt và lời xin lỗi này đến quá muộn màng, đứa cháu này của ông đã không còn tin tưởng ông nữa rồi.
...
Hoàng Đông ở lại phòng bệnh chừng ba mươi phút thì về, sợ Minh Hạ đợi lâu sẽ cảm thấy nhàm chán, anh vô thức bước nhanh ra bên ngoài, không ngờ lại nhìn thấy cô đang nói chuyện với người đàn ông khác. Anh chỉ khựng lại một giây rồi lập tức bước nhanh đến đó chặn đứng giữa hai người. Sự xuất hiện của anh khiến người đàn ông rất ngạc nhiên còn Minh Hạ thì thở phào nhẹ nhõm, cô nói với anh ta.
- Tôi có bạn trai rồi, sau này anh đừng làm phiền tôi nữa.
Nói xong thì kéo bạn trai của mình đi mất, đợi hai người đi một khoảng khá xa rồi Minh Hạ mới hỏi anh.
- Vừa rồi anh và ông nội nói gì vậy?
Anh bạn trai nào đó không trả lời cô mà hỏi ngược lại.
- Anh ta đến tìm em làm gì?
- Em không biết, chỉ thấy anh ta rất phiền thôi.
Hôm nay mẹ của anh ta tới bệnh viện khám định kỳ nên gặp cô ở bên ngoài, thế là anh ta cứ đến bắt chuyện với cô, cô đã nói thẳng với anh ta rồi mà anh ta không nghe, cứ như điếc có chọn lọc làm cô phiền muốn chết, may mà anh ra sớm không cô đã đánh anh ta một trận rồi.
Hoàng Đông cũng không ưa Đình Khôi, nhưng kỳ lạ là lần này anh không tức giận, chỉ thản nhiên nói.
- Sau này thấy anh ta né đi là được.
Bạn trai nhà mình đột nhiên tốt tính như vậy khiến cô sinh nghi, lập tức hỏi anh.
- Anh có mưu đồ xấu xa gì phải không?
Người đối diện hùng hồn đáp trả.
- Anh thì có mưu đồ xấu xa gì được. Không phải em bảo anh làm người tốt à?
- Thật không?
- Em thiếu lòng tin vào bạn trai mình thế à?
- Không phải thiếu lòng tin mà là em quá hiểu rõ tính anh rồi.
Bình thường anh nói thẳng với cô là muốn thăm dò ý kiến của cô, nếu cô không thích anh sẽ không làm. Còn nếu anh nói anh không quan tâm đến ai đó thì tên đó chắc chắn tên đó sẽ gặp chuyện.
Hoàng Đông cạn lời, không thì sao chứ, ai bảo anh có cô bạn gái quá hiểu mình chứ?
Chờ đã, vì sao cô phải lo lắng chuyện anh đi hay không đi chứ?
- Lâm Minh Hạ, em lo lắng cho tên đó sao?
Minh Hạ sửng sốt cãi lại.
- Em lo lắng cho anh ta hồi nào?
Hoàng Đông đáp lại với vẻ đương nhiên.
- Thì đây ấy, vừa nghe anh muốn đi tìm anh ta tính sổ em giãy đành đạch lên còn gì?
Với cả sao lúc đối xử với Trần Thế Hưng cô bạo lực lắm mà, hễ gặp nhau là đánh, không đánh lại thì chạy. Sao tới lượt tên họ Dương này lại kiên nhẫn nói chuyện với hắn thế? Cô chắc chắn cũng thích hắn ta.
Minh Hạ lại không cảm nhận được bình giấm chua của bạn trai mình đổ rồi, còn hùng hồn bắt lỗi anh.
- À, thì ra anh thật sự muốn đi tìm anh ta tính sổ.
Bình giấm chua di động càng đổ càng nhiều, mùi chua bay khắp không gian xung quanh, chua muốn sặc luôn.
- Chuyện này quan trọng à? Em mau trả lời câu hỏi vừa rồi của anh trước đi?
Thẳng nữ Lâm Minh Hạ vẫn chưa nhận ra bạn trai mình đang ghen, hùng hồn đáp trả.
- Tại anh không chịu nhận nên em mới vặn hỏi chứ? Nếu anh thẳng thắn ngay từ đầu em sẽ bắt bẻ anh chắc?
Anh nói thẳng với cô thì sao? Cô lại chẳng hiểu tính anh quá còn gì, cứ giấu giấu giếm giếm nên cô mới hỏi lại chứ bộ. Chứ cái tên kia cô thấy anh ta tránh còn không kịp sao có thể thích anh ta được.
Cô cảm giác cả hai càng nói càng không cùng chủ để. Quả nhiên người nào đó nhìn cô, ấm ức như sắp khóc nói.
- Minh Hạ, em hết yêu anh rồi.
- ...
Đang tranh luận bình thường vì sao lại thành cãi nhau rồi?
Minh Hạ không hiểu, cô bất lực hỏi anh.
- Rốt cuộc câu nào của em nói hết yêu anh rồi?
Hoàng Đông khẳng định chắc nịch.
- Câu nào cũng phải.
Minh Hạ lập tức phủ nhận, việc cô không làm cô tuyệt đối không nhận.
- Em không có.
- Em có.
Lúc này một đôi tình nhân lướt ngang qua bọn họ, cô gái dùng dằng đi trước, người bạn trai lẽo đẽo theo sau xin lỗi.
Người con gái giận giữ quay đầu sang một bên, đau lòng nói.
- Anh không yêu em nữa rồi.
Người con trai lập tức thề thốt, giọng nói cực kỳ kiên định.
- Đâu có, anh yêu em nhất mà.
- Thế sao anh lại nhìn con khác, còn bênh nó nữa?
Người con trai lại tiếp tục giải thích một cách vụng về.
- Anh đâu có bênh cô ấy, là em hỏi anh trước nên anh trả lời theo đúng sự thật thôi mà.
Cô bạn gái lập tức bắt lỗi anh ta.
- Thì đấy, nếu anh yêu em anh sẽ thấy cô gái khác đẹp hơn em sao? Anh còn ngắm nhìn cô ta rất lâu nữa. Chúng ta chia tay đi!
Người con trai ôm lấy cô bạn gái bắt đầu dỗ ngọt, còn hôn lên má cô bạn gái một cái thật kêu.
- Cục cưng, anh sai rồi, sau này anh sẽ chỉ nhìn mỗi em thôi, cũng chỉ khen mỗi em thôi.
Cô bạn gái yếu ớt đẩy mấy cái rồi giả vờ giận dỗi hỏi.
- Thế giữa em và cô gái vừa rồi ai đẹp nhất?
- Bé cưng của anh đẹp nhất.
Người con trai giơ cả hai ngón cái lên khen không ngớt lời. Cô bạn gái lúc này mới nguôi giận mà cười một cái.
Hoàng Đông nhìn cặp đôi kia rồi lại nhìn cô.
- Minh Hạ, giữa anh và tên đó ai đẹp trai nhất?
Minh Hạ học rất nhanh, cô lập tức trả lời mà không chút do dự.
- Anh đẹp trai nhất.
Nói xong cô cũng học anh bạn trai kia giơ hai ngón cái lên với anh, anh có vẻ nguôi nguôi giận rồi những để chắc ăn nên vẫn hỏi lại.
- Thật không?
- Thật.
- Thế em gọi anh một tiếng cục cưng nghe thử đi.
- Vâng, không được.
Minh Hạ kịp thời dừng lại, cô trừng mắt nhìn anh.
- Mạc Hoàng Đông anh là bạn trai, còn em mới là bạn gái của anh đấy. Anh có thấy bạn gái dỗ bạn trai bao giờ không?
Mới nói xong lại thấy một cặp đôi khác đi ngang qua, lần này là bạn nữ dỗ bạn nam, lý do là vì bạn nữ quá mê trai, thấy trai đẹp là mắt sáng rỡ nên bạn nam ghen, thế là dỗi. Hoàng Đông quay lại nhìn cô.
- Có rồi đây.
- ...
- Còn nữa em còn phải hôn má anh, nói "cục cưng, em yêu anh nhất" anh mới tha thứ cho em.
- ...
Sến quá, cô không làm được đâu.
- Minh Hạ, em quả nhiên muốn chia tay với anh. Em hết yêu anh rồi.
- Em không có.
- Thế em dỗ anh đi.
- ...
Cuối cùng dưới sức ép của Hoàng Đông, Minh Hạ vẫn gọi anh một tiếng cục cưng rồi thơm má anh một cái, làm xong mặt cô đỏ lựng lên vì xấu hổ, Hoàng Đông lại rất đắc ý còn không ngừng thì thầm bên tai cô bắt cô gọi lại.
Hừ, anh đúng là chỉ biết bắt nạt cô là giỏi.