• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đưa hắn về đồn trước đi.

Nói xong ông mở gói hàng ra kiểm tra, bên trong... Là một hộp kẹo dẻo.

Mọi người:...

Đội trưởng đội trinh sát cầm chiếc hộp lên xem, thấy bên trong có thứ gì đó liền vặn nắp hộp kẹo ra xem mà nắp hộp vặn chắc quá, ông ta dùng hết sức cũng không mở được bèn đưa cho đội viên bên cạnh, trấn định nói.

- Cậu mở nó ra xem đi.

Cậu thanh niên không nghi ngờ gì mở ra xem, nhưng...

- Đội trưởng, tôi không mở được.

- Thế cậu xem nào.

Đội trưởng chỉ tiếp vào người bên cạnh, cứ thế cả đội thử một lượt nhưng vẫn không mở được.

Mợ nó!

Đội trưởng sa sầm mặt, nói.

- Đập đi.

- Vâng.

Người đội viên kia chần chừ một lúc mới đập hộp kẹo xuống đất. Chiếc bình thủy tinh vỡ tan, để lộ ra một cái USB ở bên trong. Dưới ánh đèn pin, chiếc USB phát ra ánh sáng màu bạc vô cùng nổi bật.

Đội trưởng đội trinh sát nhặt lên quan sát rồi đưa cho người bên cạnh.

- Đưa đến tổ kỹ thuật kiểm tra đi.

- Vâng.


Lên xe rồi, đội trưởng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

Nếu người hôm nay vận chuyển hàng cấm là tên chạy việc vặt khác thì M đang ở đâu?

Đúng vậy, M ở đâu ta?

Thời gian quay ngược lại ba mươi phút trước.

Minh Hạ lấy gói đồ xong liền đi đến điểm hẹn là gầm cầu A1 giao hàng. Nhưng cô mới đi được một đoạn liền nhận được tin tức từ Cổ Đoá.

"Minh Hạ, đừng đi đến đó, đây là bẫy."

Mới ba phút trước cô phát hiện ra có bên thứ ba cũng theo dõi vụ này, sau đó máy tính của cô bị tấn công. Người tấn công là Triệu Kiệt, anh ta yêu cầu cô báo Minh Hạ trở về, nói gói hàng trên tay cô có vấn đề.

Minh Hạ lập tức dừng lại kiểm tra gói hàng trên tay mình, bên trong không phải là giấy tờ gì cả mà là ma túy.

Số lượng ma túy này đủ để phán cô tội tử hình.

Mợ nó, cô bị gài rồi!

Chấm đỏ trên màn hình dừng lại, Cổ Đoá bắt đầu thao tác trên bàn phím, nói.

"Cô dừng ở chỗ cũ đợi tôi mười lăm phút, sẽ có người tới tiếp ứng cô."

Minh Hạ không hỏi người đó là ai, chỉ hỏi vấn đề trọng tâm nhất.

"Đáng tin không?"

Cô và Cổ Đoá độc lai độc vãng, tự dưng xuất hiện thêm một người thứ ba, cô cảm thấy không quen.

Cổ Đoá vừa gõ bàn phím vừa trả lời.

"Rất đáng tin, cô yên tâm đi."

"Được."

Minh Hạ tìm một chỗ an toàn dừng lại, trốn đi.

Bên này, Cổ Đoá vừa thành công xâm nhập vào hệ thống máy chủ của bên thứ ba, nhưng bên đó yêu cầu nhập mật mã nên cô chuyển sang phá giải nó trước, Triệu Kiệt ở một bên giúp cô ngăn cản sự tấn công của cảnh sát.

Tốc độ gõ phím của cô rất nhanh, sau khi nhấn phím enter, một loạt dãy số di chuyển trên màn hình với tốc độ cao, sau khi dãy số dừng lại, một chấm đỏ lập tức bị khoá chặt ở trên bản đồ.

Tìm thấy rồi!

"Minh Hạ, tôi biết kẻ đứng sau là ai rồi."

Cổ Đoá vừa nói xong, một chiếc xe ô tô đen cũng đi tới gần chỗ cô đứng, hắn ta đến sớm hơn thời gian Cổ Đoá nói hẳn mười phút.

Một người đàn ông từ bên trong xe đi ra, khẽ gọi.

- Minh Hạ, em ở đâu?

Minh Hạ tưởng mình nghe nhầm, cô ngó ra xem thử. Trong màn đêm tăm tối, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

- Hoàng Đông?

Vừa biết người tới là ai, cô lập tức chạy ra ngoài, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại lo lắng.

- Tại sao anh lại ở đây? Mau về đi, chỗ này không an toàn đâu.

Thấy cô lo lắng cho mình như vậy, anh rất vui vẻ.

- Anh đến giúp bạn gái anh, Cổ Đoá chưa nói cho em biết à?

Minh Hạ ngẩn ra, lúc này cô mới nhận ra người Cổ Đoá nói là anh.

- Không còn nhiều thời gian đâu, em đưa gói hàng cho anh đi.

- Anh biết người đứng đằng sau là ai à?

Minh Hạ vừa đưa nó cho anh vừa hỏi, Hoàng Đông gật đầu đồng thời bỏ một chiếc USB vào một hộp kẹo dẻo, ánh sáng màu bạc vừa loé lên, cô lập tức hỏi anh.

- Thứ đó là gì vậy?

- Tư liệu và bằng chứng phạm tội của chủ nhân gói hàng này.

Triệu Kiệt làm ở bộ phận tình báo chuyên trao đổi mua bán tin tức, rất nhiều người muốn móc nối với cậu ta mà không được do người này nhìn mặt chứ không nhìn giá tiền. Thuận mắt cậu ta, giá nào cũng bán, không thuận mắt đưa dao kề cổ cũng không đưa khiến mọi người vừa yêu vừa hận.

Rất nhiều người đều nói vì cái tính này mà Triệu Kiệt không có bạn bè, ừ, cậu ta không có bạn bè, cậu ta chỉ có một người cộng sự kiêm khách hàng tiềm năng là Hoàng Đông. Nhưng cả hai người đều cực kỳ kín tiếng, có tình cờ gặp nhau cũng thờ ơ như không biết. Bây giờ hai cái người tưởng như không quen biết nhau lại hợp tác với nhau dồn một tổ chức buôn bán ma túy vào chỗ chết.

Ông trùm kia mà biết, chắc chết rồi vẫn đạp quan tài ngồi dậy vì tức mất.

Minh Hạ há hốc mồm nhìn anh, chân thành khen ngợi một câu từ tận đáy lòng.

- Bạn anh giỏi thật.

Cô cảm giác anh ta giống như bách khoa toàn thư không gì không biết, không gì không tìm được.

Phải nói cảnh sát có thể mất hàng mấy năm trời cùng sự hi sinh của biết bao nhiêu người mới bắt gọn được bọn họ, thế mà Triệu Kiệt chỉ cần múa phím mấy cái là có ngay. Quá giỏi!

Hoàng Đông liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục vặn nắp hộp, anh vặn rất chặn, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng răng rắc.

Minh Hạ nhạy bén phát giác ra sự thay đổi của anh, thế là cô giơ hai ngón cái lên với anh, cực kỳ phóng đại nói.

- Anh cũng rất giỏi khi có thể khiến một người giỏi giang như vậy làm việc cho mình.

Người nào đó cười khẩy.

- Thật sao?

- Ừm, trong mắt anh em giỏi nhất, cực kỳ giỏi luôn.

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc khen ngợi mình như vậy, nét mặt anh giãn ra, sau đó anh kéo khẩu trang lên cao giúp cô rồi dặn.

- Lên xe chờ anh một lúc.

- Vâng.

Minh Hạ ngoan ngoãn ngồi lên ghế lái phụ rồi quay mặt ra ngoài cửa xe nhìn, cô thấy một người đàn ông đi đến nhận lấy cái túi trong tay Hoàng Đông, dáng người đó cao gầy khá tương đồng với cô, khi thấy cô nhìn mình, hắn gật đầu chào hỏi rồi mới rời đi, Hoàng Đông cũng lên xe ngay sau đó, anh giải thích.

- Người đó là người của anh. Anh muốn thông qua vụ này để đưa anh ta vào trại giam bảo vệ Lâm Đình Vũ.

Anh vừa nhận được tin Lâm Đình Vũ bị người ta dạy dỗ, nếu không phải quản ngục phát hiện có lẽ ông ta đã bị đánh chết rồi. Cho nên anh nghĩ chỉ có cảnh sát thôi chưa đủ, trong nhà giam phải có cả người của mình nữa mới an toàn.

Minh Hạ hiển nhiên không biết chuyện này, cô nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên. Hai mắt to tròn sáng lấp lánh năm chữ "Bạn trai em thật giỏi!"

Hoàng Đông phổng mũi sắp bay lên trời luôn rồi, thấy cô chưa thắt dây an toàn, anh quay sang thắt dây cho cô, tiện thể hôn vài cái.

- Bây giờ anh đưa em về nhà nhé?

- Không được, em cần phải đến một chỗ trước đã.

Lần trước bọn họ làm cô bị thương, lần này lại hãm hại cô, thù này không trả cô ăn không ngon ngủ không yên. Hoàng Đông gục đầu xuống vai cô, thì thầm.

- Không đi được không?

Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của mình, anh sợ cô sẽ xa lánh anh.

- Không được, em phải đi, em muốn biết kẻ đứng sau là ai.

- Vậy đến đó em phải nghe lời, nếu cảm thấy đánh không lại thì để anh.

Hoàng Đông không thuyết phục được cô, anh cũng không dám cưỡng ép bắt cô về, sợ cô lén lút trốn ra ngoài đi tiếp. So với việc để cô lén lút đi, anh thà để cô đi cùng mình còn hơn, chí ít cô vẫn ở trong tầm mắt của mình.

- Vâng.

Đường hầm A1 đã bị cảnh sát bao vây, cô cũng không muốn anh quay lại đó nữa nên gật đầu đồng ý, lúc này bên tai nghe cô chợt vang lên giọng nói của Cổ Đoá.

"Minh Hạ, vị trí của tôi bị lộ rồi, cô tự mình cẩn thận nhé."

"Tôi biết rồi, cô cũng cẩn thận đấy."

Cổ Đoá không trả lời cô nữa, cô đang bận sao lưu dữ liệu.

Vì mải đối phó với bên E.M, cô không hề hay biết nơi ở của mình đã bị người ta bao vây, hiện tại người đã đi đến dưới tầng lầu rồi.

Cổ Đoá nhanh chóng sao lưu tất cả dữ liệu rồi bật chế độ tự hủy. Hệ thống tự hủy vừa khởi động, những người kia cũng đi đến bên ngoài cửa phòng.

Không kịp rồi!

Cổ Đoá liếc nhìn màn hình máy tính, vẫn còn 45% nữa mới hệ thống tự hủy mới tải xong, cô rất sợ nhưng lại không dám rời đi, bởi cô càng sợ thông tin của Minh Hạ bị lộ hơn.

Tám giờ bốn mươi phút.

Trụ sở E.M.

Tên đàn em hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo.

- Đại ca, kế hoạch thất bại, người chúng ta mai phục gần đó đều mất liên lạc rồi.

Mợ nó!

Tử Tuấn đập mạnh lên bàn, bắp tay vì căng cứng mà lộ ra các đường gân xanh nhìn có chút đáng sợ.

- Thế tên M với Mạc Hoàng Đông đâu? Mau đi tìm bọn họ đi!

- Bọn tôi ở đây nè!

Cửa chính bị đạp bay, Minh Hạ và Hoàng Đông đồng thời bước vào.

Hai người đều mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cùng màu, Minh Hạ còn đeo mắt kính màu đen khiến bọn họ không nhìn rõ sắc mặt cô, nhưng đôi mắt của người đàn ông bên cạnh thì bọn họ lại cực kỳ quen thuộc.

Hoang dã, âm hiểm, chết chóc.

Người này không giống như M không lấy mạng người, người này đáng sợ hơn nhiều, rơi vào tay hắn không chết cũng tàn phế.

Vừa nhìn thấy hai người, vết sẹo trên trán Tử Tuấn nhói đau, hắn lùi mạnh ra sau khiến ghế ngồi đổ rầm một cái, sau là tiếng còi báo động vang khắp công ty.

- Anh cẩn thận đừng để mình bị thương đấy.

Cô không dặn dò anh không được giết người, bởi vì so với tính mạng của người khác, an nguy của anh càng quan trọng với cô hơn. Càng huống hồ mấy người này chỉ là dãy số liệu ảo, cô giết một tốp sẽ có tốp khác thay thế ngay, nhưng Hoàng Đông chỉ có một, anh không thể gặp chuyện gì được.

- Ừ.

Hoàng Đông nói xong liền lao đến đập gậy sắt về phía Tử Tuấn, hắn ta lập tức nghiêng người né sang một bên khiến gậy sắt rơi xuống bàn gỗ, mặt bàn lập tức nứt một đường lớn. Tiếng chuông cảnh báo cũng im bặt ngay sau đó.

Mồ hôi lạnh trên trán Tử Tuấn tụ lại thành từng giọt lăn dài xuống má, hắn hoàn hồn vội hét lên với mấy tên đàn em phía sau.

- Còn ngây ra đó làm gì, mau bắt bọn chúng cho tao!

Bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó hơn ba bốn chục người chạy vào, tất cả đều cầm vũ khí trong tay. Tử Tuấn lập tức chỉ vào Minh Hạ.


- Xử lý cô ta trước.


Cô là điểm yếu của Hoàng Đông, chỉ cần bắt được cô, bọn họ còn sợ không đối phó được anh chắc.


- Uầy, muốn bắt tôi à? Vậy thì phải xem mấy người có bản lĩnh đó không đã.


Minh Hạ cười khẩy, cô không giết người, nhưng đánh gãy chân người khác thì cô làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK