“Không sao, đều do mọi người tự mình dọa mình thôi. Mạnh Đông Dương có ở bên cạnh em không? Anh có việc tìm anh ta.”
“Có.” Mã Hiểu Lộ trả lời một tiếng rồi đưa điện thoại cho Mạnh Đông Dương đang khỏe mạnh mà nằm ở trên giường bệnh.
“Anh thật sự đi lên núi rồi hả? Anh thấy cái gì rồi?” Mạnh Đông Dương khá tò mò, rốt cuộc thì dù anh ta từng lên núi, cũng từng có tiếp xúc với đám nai con hút máu, nhưng anh ta lại không thấy rõ chúng nó là cái thứ gì.
“Tôi không rảnh nói nhiều với anh. Hiện nay anh sao rồi? Bên tôi cần anh giúp đỡ.” Bởi vì liên quan đến thuật phong thủy, Tô Vũ chỉ biết mỗi Mạnh Đông Dương.
Mạnh Đông Dương vươn tay vươn chân mình ra, nói: “Cơ bản là giữ mạng được rồi. Nhưng anh cũng biết trên người tôi nhiều vết thương cỡ nào mà. Thương gân động cốt một trăm ngày, tạm thời tôi không giúp được gì cho anh cả.” Mạnh Đông Dương nói thật lòng, nếu là vết thương khác thì cũng dễ thôi, nhưng mà vết thương trên chân anh ta đã động tới dây chằng, hiện giờ có muốn bước đi cũng không được.
Có điều, Tô Vũ đợi được, nhưng người thôn Tháp Loan không đợi được.
“Tôi không chờ được, ngày mai anh phải đến chỗ tôi mới được.” Tô Vũ không định bàn bạc với Mạnh Đông Dương.
“Nhưng mà…” Mạnh Đông Dương muốn nói hình huống hiện giờ của mình là thật sự đi không được, lại không biết phải nói thế nào.
“Được rồi, anh đừng nhưng mà nữa, ngày mai tôi sẽ làm cho anh có thể đi đường được.”
“Anh đừng nói đùa, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý là nằm trên giường dưỡng bệnh trong một thời gian dài rồi.”
Tô Vũ không nói đùa. Anh thật sự có thể làm cho người bệnh lâu năm đứng lên trong một đêm. Huống chi là vết thương nhỏ trên người Mạnh Đông Dương, dễ như trở bàn tay thôi.
“Tôi không nói đùa. Tạm thời vậy đi, tắt máy đây.” Dứt lời, Tô Vũ tắt máy.
Bên này, Mạnh Đông Dương nhăn mày nhăn mặt, trả điện thoại lại cho Mã Hiểu Lộ, rồi cúi đầu nhìn chân bị quấn băng dày cộm của mình mà khóc không ra nước mắt.
“Anh sao vậy?” Thấy Mạnh Đông Dương có chút mất tự nhiên, Mã Hiểu Lộ lên tiếng hỏi.
“Anh Tô bảo tôi ngày mai quay lại thôn Tháp Loan, nói là có chuyện cần tôi giúp đỡ. Nhưng mà… nhưng mà cô xem tôi đi, ngày mai đi được sao?” Mạnh Đông Dương bất đắc dĩ nhún vai, cho dù có thể quay lại thì cũng chỉ có thể nằm trên cáng cho người ta khiêng đi.
Mã Hiểu Lộ cười nói: “Anh ấy nói anh có thể trở về là anh có thể trở về. Anh yên tâm đi. Anh ấy là bác sĩ, lại còn là bác sĩ rất nổi tiếng.”
Lúc nhắc đến chuyện chồng mình là một bác sĩ rất nổi tiếng, Mã Hiểu Lộ rất tự hào, rất kiêu ngạo vì có một người chồng như Tô Vũ.
Mạnh Đông Dương chu môi, không nói thêm gì nữa. Có điều, anh ta thầm nghĩ, là bác sĩ thì sao chứ? Chẳng lẽ cả người đều là vết thương của anh ta chỉ cần dùng một cây kim một liều thuốc là có thể lành hẳn? Dù sao Mạnh Đông Dương anh ta là không tin.
Bên kia, Hứa Minh Huy nói chuyện điện thoại xong, quay lại trước bàn với vẻ ủ rũ như cha chết mẹ chết, Tô Vũ nhướng mày nhìn nhìn rồi hỏi: “Sao mặt mày buồn hiu vậy?”
Hứa Minh Huy bưng bát rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch: “Bên trên gửi văn kiện, phía pháp y không tìm ra được nguyên nhân tử vong chính xác, chỉ nói là có khả năng trúng độc. Bên trên ra lệnh cho tôi phải điều tra rõ ràng sự việc trong vòng ba ngày.”
Nghe vậy, Tô Vũ cũng cảm thấy có chút làm khó người khác, đừng nói là ba ngày, dù là ba tháng thì Hứa Minh Huy cũng không thể tìm ra được nguyên nhân thật sự.
Đừng thấy ở đây có nhiều cảnh sát và trên người đám cảnh sát đều có súng mà lầm, thực tế là khi gặp đám con nai hút máu trên núi, đám cảnh sát sẽ không đánh lại.
Vì Tô Vũ có châm không màu ngược sáng nhỏ hơn cả viên đạn, ngay cả châm không màu ngược sáng cũng không làm chúng nó bị thương được nói gì đến viên đạn. Bởi vậy Tô Vũ không coi trọng bọn họ cho lắm.
“Vậy anh định làm sao?” Tô Vũ hỏi Hứa Minh Huy, thực tế thì ai cũng nhìn ra được lần này bên trên tính kế Hứa Minh Huy, bởi vì đây là chuyện không thể hoàn thành lại phải cố đi làm cho được.
Hơn nữa, bên trên chắc chắn biết có người như Tô Vũ ở đây, Hứa Minh Huy phải đại biểu cho Cục Cảnh Sát bày tỏ thành ý với Tô Vũ.
Hứa Minh Huy thở dài một hơi rồi nói: “Tôi biết làm sao nữa đây, con mẹ nó, uống xong bát rượu này tôi phải dẫn 35 anh em lên núi nhìn xem rốt cuộc là quái vật gì đang gây chuyện!”
Tô Vũ cười cười, Cục Cảnh Sát chỉ muốn Hứa Minh Huy tỏ thành ý chứ không phải muốn Hứa Minh Huy hi sinh vì nhiệm vụ.
“Được rồi, tôi đã nói là cái thứ trên núi các anh không đối phó được, một mình anh đi là được rồi, đừng dẫn theo đám anh em của anh chôn cùng vị nương nương kia.”
Lời nói của Tô Vũ khiến cho Hứa Minh Huy có chút bất mãn: “Anh Tô, anh nói gì vậy? Chẳng lẽ anh tin trên núi có quỷ hả?”
Tô Vũ buông tay: “Tôi không nói là tôi tin trên núi có quỷ. Có điều, anh phải thừa nhận rằng tôi hiểu biết tình huống trên núi nhiều hơn anh. Ở trong nhận tri của tôi, tôi cảm thấy anh không xử lý được chuyện này.
Bây giờ anh có hai con đường để lựa chọn. Một là xin thêm chi viện với bên trên, mang theo vũ khí hạng nặng, tốt nhất là loại có thể san bằng cả ngọn núi. Chỉ là động tĩnh lớn lắm, tôi nghĩ bên trên không có bất cứ lý do nào duyệt cho anh.”
Tô Vũ nói đến đây, Hứa Minh Huy gật đầu rồi hỏi: “Con đường thứ hai là gì?”
“Hai là anh lập tức gọi điện thoại bảo đảm với bên trên là sẽ điều tra rõ ràng trong vòng ba ngày, đồng thời giết mấy thứ gây họa trên núi.”
Hứa Minh Huy lắc đầu liên tục, chỉ lên bầu trời, nói: “Thôi bỏ đi, trừ khi tôi là thần tiên đến từ bầu trời, nếu không là không thể nào đâu.”
Hứa Minh Huy sẽ không bảo đảm với bên trên, bởi vì bảo đảm là giống như lập quân lệnh thời cổ đại, nếu không hoàn thành hoặc là không hoàn thành trong thời gian quy định là phải bị phạt.
Hiện giờ bên trên có người cố tình gây khó dễ cho anh ta, chắc chắn sẽ nhân cơ hội điều anh ta đi chỗ khác, cả đời cũng không thể quay người được nữa.
“Có tôi ở đây mà?” Tô Vũ cười nói với Hứa Minh Huy.
“Anh… ý anh là sao?” Hứa Minh Huy không hiểu ý của Tô Vũ lắm.
“Ý tôi là chúng ta có thể hợp tác với nhau, anh nói với bên trên là anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, công lao thì anh đi nhận.”
Hứa Minh Huy biết Tô Vũ có bối cảnh có thân phận, bởi vì Lê Dương đã tự mình dặn dò anh ta rằng Tô Vũ là một nhân vật quan trọng. Ở tại Yến Kinh, nhà họ Lê có lực ảnh hưởng lớn hơn Cục Cảnh Sát rất nhiều lần. Vậy nên Hứa Minh Huy có vài phần tin tưởng lời nói vừa rồi của Tô Vũ.
Có điều, điều khiến Hứa Minh Huy khó hiểu là vì sao Tô Vũ muốn làm như vậy? Đây chính là một chuyện tốn công vô ích. Lại thêm trước đó Tô Vũ mạo hiểm lên núi lúc tối, khiến Hứa Minh Huy cho rằng Tô Vũ có mục đích gì khác.
“Anh Tô, làm phiền anh cho tôi hỏi một câu, vì sao anh muốn làm như vậy?” Cuối cùng, Hứa Minh Huy vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
Tô Vũ hít sâu một hơi, nói: “Tôi làm chuyện gì cũng có lý do của riêng tôi. Tôi không tiện nói cho anh biết, anh cũng không cần phải biết. Anh chỉ cần biết là tôi đang giúp anh, đây là một công lao không nhỏ, anh suy nghĩ kỹ đi.”
Tô Vũ đưa ra lựa chọn cho Hứa Minh Huy, nói trắng ra chính là một lựa chọn nguy hiểm lớn lợi nhuận cao, nếu thành công thì Hứa Minh Huy có khả năng thăng chức, còn nếu thất bại thì Hứa Minh Huy xem như là xong rồi.