Đây chính là người thân, cái gọi là nghèo ở chốn phồn hoa không ai hỏi han, giàu ở thâm sơn cùng cốc cũng có họ hàng xa.
Rất nhiều người khi thăng quan tiến chức, điều đầu tiên nghĩ đến đều là người thân của mình.
Lý do rất đơn giản, bởi vì người thân và mình ít nhiều gì cũng tồn tại quan hệ huyết thống.
Theo đạo lý nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhiều người sẽ chọn giúp đỡ người thân của mình, tức là cái gọi là thân tín.
Nhưng, đồng thời nhiều người cũng bỏ qua một điểm, thường rất nhiều lúc người đâm sau lưng bạn, khiến bạn gặp khó khăn chồng chất, cũng chính là mấy người họ hàng này.
Bởi vì biết người biết mặt không biết lòng, con người rất nhiều lúc bất đắc dĩ, bởi vì quan hệ huyết thống là điều chúng ta không có cách nào kiểm soát và chỉ phối.
Nhưng bạn bè lại là người chúng ta có thể lựa chọn, họ không có quan hệ huyết thống với bạn, nhưng rất nhiều lúc lại có thể đồng cam cộng khổ, chân thành với nhau.
Khi bạn khó khăn nhất, người tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất nhiều lúc đều là người không có quan hệ huyết thống với bạn, người như vậy chính là bạn bè, là một mối quan hệ do mình lựa chọn.
Tuy nhiên, tuy bây giờ Đoạn Vân Phi có ý nghĩ như vậy trong lòng, đó là hạ bệ ngọn núi lớn Mã Hiểu Lộ, rồi cười nhạo cô. Chỉ là, ý nghĩ thì ý nghĩ, nhưng ông ta lại có cảm giác như chó cắn rùa không
tìm được chỗ hạ miệng.
Mà thực tế, chỗ dựa của Mã Hiểu Lộ, không đơn giản như Đoạn Vân Phi nghĩ. Dù sao chỗ dựa này là Tô Vũ, là chồng của Mã Hiểu Lộ, đây là mối quan hệ thân thiết nhất trên đời này.
"Anh muốn em đưa về nhà không? Giờ em phải đến công ty." Vừa qua trạm thu phí Tân Hải, Mã Hiểu Lộ nói với Tô Vũ.
Vốn dĩ Tô Vũ định đến công ty của Mã Hiểu Lộ dạo một vòng, nhưng nghĩ lại thì thôi.
Dù sao nếu anh đến, mấy nhân viên trong công ty lại bàn tán xôn xao mất. Bởi trong mắt nhiều người, anh của bây giờ chính là một tên ăn bám không hơn không kém.
"Thôi, không dám làm phiền thời gian của người bận rộn, em dừng ở đường Nghênh Xuân phía trước đi, anh tự bắt xe về." Tô Vũ cong môi nói với Mã Hiểu Lộ.
Chỉ một lúc sau, Mã Hiểu Lộ đã dừng xe ở ngã tư đường Nghênh Xuân.
"E cẩn thận nhé." Xuống xe xong, Tô Vũ dặn dò Mã Hiểu Lộ.
"Biết rồi, lải nhải quá." Mã Hiểu Lộ nói xong còn làm mặt quỷ với Tô Vũ, rồi nhấn ga phóng đi.
Xuống xe xong, Tô Vũ định bắt một chiếc taxi về nhà, nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
"A lô, lại gặp chuyện gì à?" Điện thoại là của Tiêu Tuyết Ny.
"Gì chứ, làm như tôi gọi cho anh là nhất định phải có chuyện không hay ấy." Tiêu Tuyết Ny bĩu môi nói.
Tô Vũ cười: "Nói như vậy, hôm nay gọi cho tôi, chắc là có chuyện gì vui rồi?" “Tất nhiên, hơn nữa là hai chuyện vui." Tiêu Tuyết Ny khá đắc ý nói.
"Nói nghe thử nào." Lúc này Tô Vũ đã vẫy được một chiếc xe, còn chưa kịp nói địa chỉ cho tài xế, Tiêu Tuyết Ny đã nói.
"Sư phụ, anh đến bệnh viện một chuyến đi, tôi dẫn anh đến một chỗ." Tiêu Tuyết Ny nói một cách bí hiểm, Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bảo tài xế †axi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Tô Vũ đi thẳng lên lầu bước vào văn phòng Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy, còn úp úp mở mở."
Điều khiến Tô Vũ hơi bất ngờ là, hôm nay Tiêu Tuyết Ny lại không mặc áo blouse trắng thống nhất của bác sĩ.
Mà lại mặc đồ thường ngày ngồi trước bàn làm việc. Chỉ thấy cô ấy lấy ra một hộp giấy nhỏ từ ngăn kéo.
Rồi đặt lên bàn nói với Tô Vũ: "Sư phụ xem cho tôi đi, cái này chính là thứ lần trước lấy từ chỗ Phó Cổ, viên thuốc luyện từ cái lọ dựa muối đó, nói chứ cái lọ đó quả thực khá hữu dụng."
Tô Vũ gật đầu, rồi cầm viên thuốc trong hộp giấy lên, đặt lên chóp mũi ngửi nhẹ.
Rồi nói: "Không tệ, không tệ. Tạp chất hoắc hương chưa loại bỏ sạch hoàn toàn. Nếu không thì chỉ còn mùi xạ hương thôi, nhưng đã rất tốt rồi. Hơn nữa chắc vừa mới luyện xong phải không?"
Lời vừa thốt ra, Tiêu Tuyết Ny lập tức nhíu mày, nhận lấy viên thuốc từ tay Tô Vũ: "Không phải chứ, chẳng lẽ nó vẫn còn nóng sao?"
Bởi vì luyện thuốc ở nhà, phản ứng của hàng xóm rất không tốt, không biết ban quản lý đã tìm cô ấy bao nhiêu lần rồi.
Cho nên Tiêu Tuyết Ny đã đổi chỗ luyện thuốc.
Dựng một cái lều tạm trên sân thượng bệnh viện, may là viện trưởng Đới An cũng không có ý kiến gì, cứ để cô ấy chơi vậy.
"Không phải nóng, mà là độ ẩm của thuốc. Thuốc vừa mới luyện xong, thường rất ít nước, trông khô một chút. Qua một thời gian sẽ hấp thụ hơi ẩm trong không khí, một thời gian dài sẽ cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt."
Tô Vũ chắp tay sau lưng cười nói.
"Sư phụ đừng đùa, anh có thể thần đến vậy sao?" Chỉ qua cảm giác trên tay, đã biết viên thuốc này vừa mới luyện xong không lâu, điều này quả thực khá thần.
"Nếu không có chút bản lĩnh này, sao tôi làm sư phụ được? Vừa rồi không phải cô nói, còn có chuyện gì nữa sao? Nói đi." Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny hỏi.
Rất nhiều người khi thăng quan tiến chức, điều đầu tiên nghĩ đến đều là người thân của mình.
Lý do rất đơn giản, bởi vì người thân và mình ít nhiều gì cũng tồn tại quan hệ huyết thống.
Theo đạo lý nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nhiều người sẽ chọn giúp đỡ người thân của mình, tức là cái gọi là thân tín.
Nhưng, đồng thời nhiều người cũng bỏ qua một điểm, thường rất nhiều lúc người đâm sau lưng bạn, khiến bạn gặp khó khăn chồng chất, cũng chính là mấy người họ hàng này.
Bởi vì biết người biết mặt không biết lòng, con người rất nhiều lúc bất đắc dĩ, bởi vì quan hệ huyết thống là điều chúng ta không có cách nào kiểm soát và chỉ phối.
Nhưng bạn bè lại là người chúng ta có thể lựa chọn, họ không có quan hệ huyết thống với bạn, nhưng rất nhiều lúc lại có thể đồng cam cộng khổ, chân thành với nhau.
Khi bạn khó khăn nhất, người tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất nhiều lúc đều là người không có quan hệ huyết thống với bạn, người như vậy chính là bạn bè, là một mối quan hệ do mình lựa chọn.
Tuy nhiên, tuy bây giờ Đoạn Vân Phi có ý nghĩ như vậy trong lòng, đó là hạ bệ ngọn núi lớn Mã Hiểu Lộ, rồi cười nhạo cô. Chỉ là, ý nghĩ thì ý nghĩ, nhưng ông ta lại có cảm giác như chó cắn rùa không
tìm được chỗ hạ miệng.
Mà thực tế, chỗ dựa của Mã Hiểu Lộ, không đơn giản như Đoạn Vân Phi nghĩ. Dù sao chỗ dựa này là Tô Vũ, là chồng của Mã Hiểu Lộ, đây là mối quan hệ thân thiết nhất trên đời này.
"Anh muốn em đưa về nhà không? Giờ em phải đến công ty." Vừa qua trạm thu phí Tân Hải, Mã Hiểu Lộ nói với Tô Vũ.
Vốn dĩ Tô Vũ định đến công ty của Mã Hiểu Lộ dạo một vòng, nhưng nghĩ lại thì thôi.
Dù sao nếu anh đến, mấy nhân viên trong công ty lại bàn tán xôn xao mất. Bởi trong mắt nhiều người, anh của bây giờ chính là một tên ăn bám không hơn không kém.
"Thôi, không dám làm phiền thời gian của người bận rộn, em dừng ở đường Nghênh Xuân phía trước đi, anh tự bắt xe về." Tô Vũ cong môi nói với Mã Hiểu Lộ.
Chỉ một lúc sau, Mã Hiểu Lộ đã dừng xe ở ngã tư đường Nghênh Xuân.
"E cẩn thận nhé." Xuống xe xong, Tô Vũ dặn dò Mã Hiểu Lộ.
"Biết rồi, lải nhải quá." Mã Hiểu Lộ nói xong còn làm mặt quỷ với Tô Vũ, rồi nhấn ga phóng đi.
Xuống xe xong, Tô Vũ định bắt một chiếc taxi về nhà, nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
"A lô, lại gặp chuyện gì à?" Điện thoại là của Tiêu Tuyết Ny.
"Gì chứ, làm như tôi gọi cho anh là nhất định phải có chuyện không hay ấy." Tiêu Tuyết Ny bĩu môi nói.
Tô Vũ cười: "Nói như vậy, hôm nay gọi cho tôi, chắc là có chuyện gì vui rồi?" “Tất nhiên, hơn nữa là hai chuyện vui." Tiêu Tuyết Ny khá đắc ý nói.
"Nói nghe thử nào." Lúc này Tô Vũ đã vẫy được một chiếc xe, còn chưa kịp nói địa chỉ cho tài xế, Tiêu Tuyết Ny đã nói.
"Sư phụ, anh đến bệnh viện một chuyến đi, tôi dẫn anh đến một chỗ." Tiêu Tuyết Ny nói một cách bí hiểm, Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bảo tài xế †axi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Tô Vũ đi thẳng lên lầu bước vào văn phòng Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy, còn úp úp mở mở."
Điều khiến Tô Vũ hơi bất ngờ là, hôm nay Tiêu Tuyết Ny lại không mặc áo blouse trắng thống nhất của bác sĩ.
Mà lại mặc đồ thường ngày ngồi trước bàn làm việc. Chỉ thấy cô ấy lấy ra một hộp giấy nhỏ từ ngăn kéo.
Rồi đặt lên bàn nói với Tô Vũ: "Sư phụ xem cho tôi đi, cái này chính là thứ lần trước lấy từ chỗ Phó Cổ, viên thuốc luyện từ cái lọ dựa muối đó, nói chứ cái lọ đó quả thực khá hữu dụng."
Tô Vũ gật đầu, rồi cầm viên thuốc trong hộp giấy lên, đặt lên chóp mũi ngửi nhẹ.
Rồi nói: "Không tệ, không tệ. Tạp chất hoắc hương chưa loại bỏ sạch hoàn toàn. Nếu không thì chỉ còn mùi xạ hương thôi, nhưng đã rất tốt rồi. Hơn nữa chắc vừa mới luyện xong phải không?"
Lời vừa thốt ra, Tiêu Tuyết Ny lập tức nhíu mày, nhận lấy viên thuốc từ tay Tô Vũ: "Không phải chứ, chẳng lẽ nó vẫn còn nóng sao?"
Bởi vì luyện thuốc ở nhà, phản ứng của hàng xóm rất không tốt, không biết ban quản lý đã tìm cô ấy bao nhiêu lần rồi.
Cho nên Tiêu Tuyết Ny đã đổi chỗ luyện thuốc.
Dựng một cái lều tạm trên sân thượng bệnh viện, may là viện trưởng Đới An cũng không có ý kiến gì, cứ để cô ấy chơi vậy.
"Không phải nóng, mà là độ ẩm của thuốc. Thuốc vừa mới luyện xong, thường rất ít nước, trông khô một chút. Qua một thời gian sẽ hấp thụ hơi ẩm trong không khí, một thời gian dài sẽ cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt."
Tô Vũ chắp tay sau lưng cười nói.
"Sư phụ đừng đùa, anh có thể thần đến vậy sao?" Chỉ qua cảm giác trên tay, đã biết viên thuốc này vừa mới luyện xong không lâu, điều này quả thực khá thần.
"Nếu không có chút bản lĩnh này, sao tôi làm sư phụ được? Vừa rồi không phải cô nói, còn có chuyện gì nữa sao? Nói đi." Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny hỏi.