Âm sát khí tích tụ trăm ngàn năm từ bên trong phun trào ra, thầy phong thủy xây dựng huyệt mộ này lúc đầu chắc chắn cũng ý thức được, trăm ngàn năm sau nơi này sẽ trở thành hung địa.
Nên mới đặt kỳ lân, phượng hoàng, thanh long, huyền quy ở bốn phương vị của huyệt mộ, cùng mười hai con giáp tượng trưng điềm lành trấn áp tại đây, chỉ cần không ai động vào thì tuyệt đối sẽ không gặp họa.
Chỉ đáng tiếc, lúc đầu, Mạnh Đông Dương vì học nghệ chưa tinh, nên đào mở huyệt mộ, hơn nữa lấy đi một số thứ bên trong.
Từ đó khiến cả thiên bình nghiêng lệch, âm sát khí trong huyệt mộ ngấm ngầm muốn rục rịch, thực ra khi Mạnh Đông Dương chưa rời đi, anh ta đã cảm nhận được điều bất thường, chính là cánh cửa kia dường như muốn tự mở ra.
Nhưng lúc đó Mạnh Đông Dương dùng la bàn gia truyền của mình tạm thời áp chế âm sát khí đó.
Mạnh Đông Dương cho rằng như vậy sẽ không sao, chỉ là cái la bàn đó có thể áp chế nhất thời, không thể áp chế cả đời, không thể thay thế hiệu quả của con kỳ lân kia, từ đó dẫn đến sự việc ác tính như bây giờ.
Nghĩ đến đây, Mạnh Đông Dương dập tắt điếu thuốc trên tay, rồi dặn dò bà nội một tiếng, nói là về xem Cầm Nhi, sau đó mời cho bà một người chăm sóc đáng tin cậy, bắt một chiếc taxi về thôn mình.
Khi anh ta về, Mạnh Cầm đang cúi đầu làm bài tập trên bàn, thấy Mạnh Đông Dương, cô bé bỏ bút trên tay chạy qua.
"Anh trai, sao anh về rồi?" Mạnh Cầm ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Dương cười hỏi.
"Tình hình bà nội cơ bản ổn định rồi, anh không yên tâm về em, nên về xem, em vào đây anh có chuyện muốn nói với em." Nói rồi Mạnh Đông Dương nắm tay Mạnh Cầm bước vào trong nhà.
Trên đường về, Mạnh Đông Dương đã nghĩ rất rõ ràng, lần này đến huyệt mộ đó có lẽ không tầm thường, hoặc nói anh ta có đi mà không có về.
"Cái này em cầm lấy, mật mã là ngày sinh của em, bên trong có tiền, nếu... anh nói nếu anh không về, em cầm số tiền này cùng bà nội sống tốt ở trong thành phố." Mạnh Đông Dương đặt một thẻ ngân hàng vào tay Mạnh Cầm nói một cách nghiêm túc.
Cho Mạnh Cầm cảm giác Mạnh Đông Dương như đang dặn dò chuyện hậu sự, khiến cô bé mơ hồ cảm thấy một linh cảm không lành.
Những lời này của Mạnh Đông Dương cho Cầm Nhi cảm giác như đang dặn dò chuyện hậu sự, khiến cô bé vô cớ cảm thấy hoảng sợ, cô bé có linh cảm, dường như anh trai mình sẽ đi mà không trở lại.
"Anh trai, anh sắp đi đâu vậy? Anh dẫn Cầm Nhi đi cùng được không?" Mạnh Cầm cầm thẻ ngân hàng mà Mạnh Đông Dương vừa đưa, mắt đã ngấn lệ.
Vốn dĩ cô bé nghĩ, sau khi bệnh bà nội khỏi, cả nhà sẽ có thể vui vẻ cười nói hòa thuận, từ nhỏ cô bé đã không có cha mẹ, anh trai là chỗ dựa lớn nhất trong cuộc đời cô bé.
Như người ta nói, anh cả như cha, trong lòng Mạnh Cầm, rất nhiều lúc Mạnh Đông Dương giống như một người cha, vị trí của anh ta trong lòng cô bé là không ai có thể thay thế được.
Mạnh Đông Dương đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Mạnh Cầm nói: "Cầm Nhi, em cũng phải học cách từ từ lớn lên, em cũng phải học cách chăm sóc người khác, chăm sóc bà nội, em không thể đều dựa vào anh trai cả đời được, anh đưa số tiền này cho em, chính là muốn em nhanh chóng độc lập, không có ý gì khác. Đi thôi, chúng ta nấu cơm thôi."
Nói xong, Mạnh Đông Dương nắm tay Mạnh Cầm, bước vào cái bếp nhỏ đơn sơ không thể đơn sơ hơn bên cạnh nhà, đây chính là nhà bếp của họ, một bếp lò đen xì, đồng hành cùng cả nhà không biết đã qua bao năm tháng gian nan.
Thực ra Mạnh Đông Dương có nghĩ trong lòng, dẫn Cầm Nhi rời khỏi đây ngay bây giờ, đến trong thành phố, từ nay về sau bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây đều không liên quan gì đến anh ta, anh ta cứ coi như không biết gì cả, mà tin rằng cho dù cảnh sát điều tra cũng tuyệt đối không thể điều tra đến anh ta, bởi rốt cuộc, người không phải do anh ta giết.
Nhưng như người ta nói, tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết.
Kẻ khởi xướng chuyện này vẫn là Mạnh Đông Dương, vì anh ta mà mở thì nên do anh ta mà kết, như vậy trong lòng Mạnh Đông Dương mới yên, mới có thể không thẹn với lương tâm.
Ăn cơm xong, Mạnh Đông Dương bảo Mạnh Cầm đi làm bài tập. Còn anh ta thì lặng lẽ quay lại phòng mình, lấy ra con kỳ lân máu từ một hộp gỗ dưới gầm giường mà lần trước mang ra từ phòng bên đó.