Simon đá mạnh vào cánh tay của A Tứ, sức lực mạnh mẽ khiến A Tứ lùi về sau bảy tám bước mới ngừng lại được.
Mà lúc này A Tứ chỉ cảm thấy dường như mình mới bị một chiếc xe tải đâm trúng, hai cánh tay đã hơi run rẩy.
Simon đang đứng tại chỗ giơ chân lên phủi ống quần của mình, rồi lại ngoắc ngón tay ra hiệu cho A Tứ tiếp tục.
Tất nhiên A Tứ cũng không cam lòng chịu yếu thế, sau khi cắn răng thì giẫm mạnh xuống sàn, nắm chặt hai nắm đấm lao tới.
Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau anh đấm tôi đá, nhưng chẳng mấy chốc rõ ràng A Tứ đã xuống thế hạ phong, mười chiêu đã có chín chiêu bị ép phòng thủ.
Mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra, nếu cứ tiếp tục thế này, A Tứ bại trận chỉ là vấn đề thời gian.
Mà trên thực tế, thực lực của A Tứ hoàn toàn không cùng cấp bậc với Simon. Sở dĩ bây giờ trông có vẻ vẫn có thể tiếp chiêu là vì Simon không hề xem A Tứ là đối thủ.
Mà giống như mèo vờn chuột, muốn đùa bỡn một phen mới thú vị.
“Haiz! Đã đánh lâu như vậy rồi, tại sao còn chưa có kết quả, đúng là sốt ruột chết đi được.” Lúc này Thẩm Hân Duyệt vốn đang ngồi trên ghế cũng không thể ngồi yên được nữa.
Cô ta đứng dậy giậm chân, giày cao gót mũi nhọn đã sắp đâm thủng tấm thảm đỏ dưới sàn rồi.
Nhưng Tô Vũ lại chẳng hề hứng thú với trận đấu ác liệt bên kia. Bởi vì trong mắt Tô Vũ, nó còn chẳng đáng bằng việc thưởng thức lá trà trong ly trà.
Bởi vì hai người trông có vẻ chiến đấu ác liệt, nhưng trong mắt Tô Vũ lại không khác gì hai đứa con nít đang đánh nhau.
Quyền cước yếu ớt không có lực y như đang khoa tay múa chân. So với mấy chiêu thức động tí là bổ ra hành tinh trong đại hội đấu võ được tổ chức ở Thần Vực Tông hồi trước, thật sự không đáng được nhắc đến.
“Rầm.”
Theo tiếng vang rất lớn, A Tứ bị Simon đá bay ra ngoài, lưng đập mạnh xuống một chiếc bàn khiến nó bị vỡ vụn trong tích tắc.
“Á!”
Tiếp theo lại là tiếng hét thảm thiết. Simon lao tới giẫm lên cẳng chân của A Tứ. Có thể nói cú giẫm này cực kỳ mạnh, thậm chí người đứng ở gần đó còn có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
Cũng vì A Tứ là một người đàn ông, bằng không chắc chắn cơn đau dữ dội này đã khiến anh ta hôn mê rồi.
Nhưng dù là thế, A Tứ đang nằm dưới sàn vẫn nghiến chặt răng, đầu toát mồ hôi lạnh. Simon cúi người nhìn A Tứ, tiếp theo rút dao găm lóe lên tia sáng lạnh lẽo ở bên hông ra, liếm môi nói.
“You can die.” (Mày có thể chết rồi.)
Dứt lời anh ta quả quyết giơ dao găm lên định đâm xuống tim của A Tứ.
“Vút.”
Không biết từ đâu bỗng có một ly trà bay ra, đập vào sau gáy của Simon vỡ thành mấy mảnh, rồi rơi xuống tấm thảm.
Simon bỗng giật mình. Nếu chỉ là một ly trà, đương nhiên Simon sẽ không sợ, quan trọng là nước sôi nóng hổi men theo cổ anh ta chảy vào trong cổ áo, bỏng đến nỗi sắp lột cả da.
Không ngờ người đã ném ly trà là Thẩm Hân Duyệt. Cô ta nhìn thấy Simon định giết A Tứ, cho nên dưới tình thế cấp bách đã tiện tay cầm ly trà lên ném qua đó.
Thẩm Hân Duyệt chạy tới cúi người nâng đầu A Tứ dậy hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lúc này A Tứ đã không còn sức lực để nói chuyện, mà chỉ có thể nghiến răng khẽ lắc đầu. Sau đó Thẩm Hân Duyệt quay đầu hung ác trừng mắt lườm Simon.
“Từ Thiên Thành, hình như ông hơi quá đáng rồi đó? Quy tắc của ông Diêm chỉ dừng đến đây, nếu ông dám giết người ở chỗ này sẽ không ai bảo đảm cho ông đâu.” Thẩm Ngạo đập bàn nhìn Từ Thiên Thành.
Nhưng Từ Thiên Thành lại nghiêng đầu, dùng tay ngoáy lỗ tai nói: “Ông chủ Thẩm, ông đang nói gì thế?”
“Ở đây là Trung Quốc, nếu ông dám...” Thẩm Ngạo còn chưa nói hết, Từ Thiên Thành đã ngắt lời ông ta.
“Ồ, ông đang nói giết người đấy à? Đây là quy tắc do ông Diêm đặt ra, vả lại tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Đừng nói là giết người, mà ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”
Từ Thiên Thành giả vờ bị hù dọa không hề nhẹ, nhưng trên thực tế trên tay ông ta còn dính ít máu tươi sao? Bây giờ Từ Thiên Thành tỏ thái độ như vậy, chẳng khác nào đang chứng minh mọi chuyện đều chẳng hề liên quan đến ông ta, thậm chí tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng không phải do ông ta quyết định.
Lúc này, Từ Thiên Thành đã không còn kiêng dè để lộ răng nanh của mình.
Hàm ý rất rõ ràng, mọi người đều biết Simon là do Từ Thiên Thành mang đến, nhưng ai dám nói lời này ở bên ngoài chứ?
Một tên tội phạm bị truy nã quốc tế giết người ở đây, Từ Thiên Thành cũng có thể giả làm nạn nhân, sau đó xuất hiện tại tang lễ của người đã chết giả vờ đau buồn. Đây có thể nói là một ván cờ được Từ Thiên Thành sắp xếp cẩn thận, gần như là hoàn hảo.
"Từ Thiên Thành, ông cho rằng tôi mù sao? Ông dám giết người trong lãnh hải của Trung Quốc, ông có biết hậu quả phải nhận không? Không những ông Diêm sẽ không tha cho ông, mà cảnh sát Trung Quốc cũng nhất định sẽ không tha cho ông." Thẩm Ngạo muốn dùng lời đe dọa này để cứu mạng của A Tứ.
Nhưng trong mắt Từ Thiên Thành, tất cả giống như Thẩm Ngạo đang vùng vẫy trước khi chết.
Chỉ thấy ông ta vỗ tay, nói với người đứng sau: "Mấy người ai có thể nói cho ông chủ Thẩm biết, bây giờ chúng ta có còn ở trong lãnh hải của Trung Quốc không?"
Mà lúc này A Tứ chỉ cảm thấy dường như mình mới bị một chiếc xe tải đâm trúng, hai cánh tay đã hơi run rẩy.
Simon đang đứng tại chỗ giơ chân lên phủi ống quần của mình, rồi lại ngoắc ngón tay ra hiệu cho A Tứ tiếp tục.
Tất nhiên A Tứ cũng không cam lòng chịu yếu thế, sau khi cắn răng thì giẫm mạnh xuống sàn, nắm chặt hai nắm đấm lao tới.
Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau anh đấm tôi đá, nhưng chẳng mấy chốc rõ ràng A Tứ đã xuống thế hạ phong, mười chiêu đã có chín chiêu bị ép phòng thủ.
Mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra, nếu cứ tiếp tục thế này, A Tứ bại trận chỉ là vấn đề thời gian.
Mà trên thực tế, thực lực của A Tứ hoàn toàn không cùng cấp bậc với Simon. Sở dĩ bây giờ trông có vẻ vẫn có thể tiếp chiêu là vì Simon không hề xem A Tứ là đối thủ.
Mà giống như mèo vờn chuột, muốn đùa bỡn một phen mới thú vị.
“Haiz! Đã đánh lâu như vậy rồi, tại sao còn chưa có kết quả, đúng là sốt ruột chết đi được.” Lúc này Thẩm Hân Duyệt vốn đang ngồi trên ghế cũng không thể ngồi yên được nữa.
Cô ta đứng dậy giậm chân, giày cao gót mũi nhọn đã sắp đâm thủng tấm thảm đỏ dưới sàn rồi.
Nhưng Tô Vũ lại chẳng hề hứng thú với trận đấu ác liệt bên kia. Bởi vì trong mắt Tô Vũ, nó còn chẳng đáng bằng việc thưởng thức lá trà trong ly trà.
Bởi vì hai người trông có vẻ chiến đấu ác liệt, nhưng trong mắt Tô Vũ lại không khác gì hai đứa con nít đang đánh nhau.
Quyền cước yếu ớt không có lực y như đang khoa tay múa chân. So với mấy chiêu thức động tí là bổ ra hành tinh trong đại hội đấu võ được tổ chức ở Thần Vực Tông hồi trước, thật sự không đáng được nhắc đến.
“Rầm.”
Theo tiếng vang rất lớn, A Tứ bị Simon đá bay ra ngoài, lưng đập mạnh xuống một chiếc bàn khiến nó bị vỡ vụn trong tích tắc.
“Á!”
Tiếp theo lại là tiếng hét thảm thiết. Simon lao tới giẫm lên cẳng chân của A Tứ. Có thể nói cú giẫm này cực kỳ mạnh, thậm chí người đứng ở gần đó còn có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
Cũng vì A Tứ là một người đàn ông, bằng không chắc chắn cơn đau dữ dội này đã khiến anh ta hôn mê rồi.
Nhưng dù là thế, A Tứ đang nằm dưới sàn vẫn nghiến chặt răng, đầu toát mồ hôi lạnh. Simon cúi người nhìn A Tứ, tiếp theo rút dao găm lóe lên tia sáng lạnh lẽo ở bên hông ra, liếm môi nói.
“You can die.” (Mày có thể chết rồi.)
Dứt lời anh ta quả quyết giơ dao găm lên định đâm xuống tim của A Tứ.
“Vút.”
Không biết từ đâu bỗng có một ly trà bay ra, đập vào sau gáy của Simon vỡ thành mấy mảnh, rồi rơi xuống tấm thảm.
Simon bỗng giật mình. Nếu chỉ là một ly trà, đương nhiên Simon sẽ không sợ, quan trọng là nước sôi nóng hổi men theo cổ anh ta chảy vào trong cổ áo, bỏng đến nỗi sắp lột cả da.
Không ngờ người đã ném ly trà là Thẩm Hân Duyệt. Cô ta nhìn thấy Simon định giết A Tứ, cho nên dưới tình thế cấp bách đã tiện tay cầm ly trà lên ném qua đó.
Thẩm Hân Duyệt chạy tới cúi người nâng đầu A Tứ dậy hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lúc này A Tứ đã không còn sức lực để nói chuyện, mà chỉ có thể nghiến răng khẽ lắc đầu. Sau đó Thẩm Hân Duyệt quay đầu hung ác trừng mắt lườm Simon.
“Từ Thiên Thành, hình như ông hơi quá đáng rồi đó? Quy tắc của ông Diêm chỉ dừng đến đây, nếu ông dám giết người ở chỗ này sẽ không ai bảo đảm cho ông đâu.” Thẩm Ngạo đập bàn nhìn Từ Thiên Thành.
Nhưng Từ Thiên Thành lại nghiêng đầu, dùng tay ngoáy lỗ tai nói: “Ông chủ Thẩm, ông đang nói gì thế?”
“Ở đây là Trung Quốc, nếu ông dám...” Thẩm Ngạo còn chưa nói hết, Từ Thiên Thành đã ngắt lời ông ta.
“Ồ, ông đang nói giết người đấy à? Đây là quy tắc do ông Diêm đặt ra, vả lại tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Đừng nói là giết người, mà ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”
Từ Thiên Thành giả vờ bị hù dọa không hề nhẹ, nhưng trên thực tế trên tay ông ta còn dính ít máu tươi sao? Bây giờ Từ Thiên Thành tỏ thái độ như vậy, chẳng khác nào đang chứng minh mọi chuyện đều chẳng hề liên quan đến ông ta, thậm chí tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng không phải do ông ta quyết định.
Lúc này, Từ Thiên Thành đã không còn kiêng dè để lộ răng nanh của mình.
Hàm ý rất rõ ràng, mọi người đều biết Simon là do Từ Thiên Thành mang đến, nhưng ai dám nói lời này ở bên ngoài chứ?
Một tên tội phạm bị truy nã quốc tế giết người ở đây, Từ Thiên Thành cũng có thể giả làm nạn nhân, sau đó xuất hiện tại tang lễ của người đã chết giả vờ đau buồn. Đây có thể nói là một ván cờ được Từ Thiên Thành sắp xếp cẩn thận, gần như là hoàn hảo.
"Từ Thiên Thành, ông cho rằng tôi mù sao? Ông dám giết người trong lãnh hải của Trung Quốc, ông có biết hậu quả phải nhận không? Không những ông Diêm sẽ không tha cho ông, mà cảnh sát Trung Quốc cũng nhất định sẽ không tha cho ông." Thẩm Ngạo muốn dùng lời đe dọa này để cứu mạng của A Tứ.
Nhưng trong mắt Từ Thiên Thành, tất cả giống như Thẩm Ngạo đang vùng vẫy trước khi chết.
Chỉ thấy ông ta vỗ tay, nói với người đứng sau: "Mấy người ai có thể nói cho ông chủ Thẩm biết, bây giờ chúng ta có còn ở trong lãnh hải của Trung Quốc không?"