Nói tóm lại là chỉ cần thoát khỏi phạm vi bao phủ của rễ cây huyết rồng, thì nai con hút máu sẽ không thể tấn công được nữa. Đây chính là lý do vì sao thôn dân đi lên núi mới bị tấn công.
Bởi vì cây huyết rồng chỉ bao phủ khắp ngọn núi, nói chính xác hơn là chỉ bao phủ nửa ngọn núi, chính là phạm vi khu vực mộ nương ngương, xem như là một loại hộ vệ lăng mộ.
Nó ngủ đông trong nhiều năm cùng với lăng mộ, không biết là bị thứ gì hoặc là chạm trúng chốt mở nào, cũng có thể là do Mạnh Đông Dương tùy tiện hành động, nên mới đánh thức nai con hút máu đang ngủ say trong lăng mộ, dẫn đến cả ngọn núi biến thành một ngọn núi chết.
Vậy nên Tô Vũ tin chắc rằng hiện nay trên núi ngoài anh ra thì không có bất cứ sinh vật còn sống nào hết.
Vì cảm nhận được có người ngoài đi vào lăng mộ, làm phiền sự yên bình của chủ nhận, nên bộ máy tự bảo vệ mới khởi động.
Nếu không khống chế kịp thời, đợi khi dây rễ cây huyết rồng hấp thu chất dinh dưỡng từ sinh linh xung quanh, từ đó tăng lên phạm vi bao phủ, thì không bao lâu nữa, dây rễ cây huyết rồng sẽ lặng lẽ bao phủ hết cả thôn Tháp Loan Nhân, liên tục lan tràn ra bên ngoài, chỉ cần là nơi có nước, có đất, có không khí, dây rễ cây huyết rồng đều có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Nơi có cây huyết rồng đều sẽ có loại nai con hút máu rợn cả người kia.
Hiện giờ, Tô Vũ đã biết rõ ràng mọi chuyện, cảm thấy chuyện khá là dễ giải quyết. Tất cả đều do cây huyết rồng trên núi gây ra, chỉ cần có thể tìm được vị trí của cây huyết rồng, giải quyết nó là có thể giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ.
Bởi vì đã biết là cái thứ gì đang gây chuyện, cho nên Tô Vũ không chút hoang mang đứng dậy, ít nhất thì hiện giờ phạm vi bao phủ của cây huyết rồng chỉ vọn vẹn trong Tây Sơn, chưa kịp uy hiếp dưới chân núi.
Hiện giờ Tô Vũ không biết vị trí của cây huyết rồng. Nếu bảo anh đi tìm thì anh chỉ có thể đào từng tấc đất lên tìm. Có điều, chắc là có một người có thể dễ dàng tìm được vị trí chính xác của cây huyết rồng, người đó chính là Mạnh Đông Dương.
Đối với Tô Vũ mà nói, cây huyết rồng xem như một bảo bối ngoài ý muốn, tuyệt đối không thể tùy tiện phá hư, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất.
Hiện giờ trước mắt anh là mười hai nai con hút máu. Bọn chúng bị dây huyết rồng khống chế. Mà dây huyết rồng lại khác với một số loại thực vật khác. Nó sợ ánh mặt trời, ban ngày đều sẽ ngủ say, chỉ khi đến đêm tối mới dần sinh động. Đây cũng chính là lý do vì sao ban ngày trên núi không có bất cứ điều gì lạ xảy ra.
Dây rễ cây huyết rồng mọc chằng chịt khắp nơi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là dưới mặt đất toàn bộ khu vực Tây Sơn hoặc ít hoặc nhiều đều có rễ cây huyết rồng.
Chúng nó giống như là từng đôi mắt theo dõi sát sao bất cứ một sinh vật còn sống nào trên núi. Một khi chúng nó phát hiện mục tiêu thì nai con hút máu trốn sâu trong rừng rậm sẽ bắt đầu hành động. Với sự đáng sợ của nai con hút máu, dù là động vật lớn cỡ nào cũng có thể bị nai con hút máu cắn xé chết ngay lập tức.
Là chúng nó biến toàn bộ Tây Sơn thành vùng cấm. Có điều, lời nói trước đó của Hứa Minh Huy vẫn đúng, đó chính là khi gặp nguy hiểm thì leo lên cây.
Nai con hút máu có cái tên giống như động vật, nhưng nói đến cùng vẫn là thực vật. Chúng nó không có đôi mắt, không thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
Chúng nó hành động dựa trên tin tức mà rễ cây huyết đằng cung cấp. Chúng nó hành động kiểu như con nhện. Chỉ khi con mồi rơi vào mạng nhện do con nhện bện ra, con nhện mới có thể bắt đầu tấn công.
Tình huống nơi đây cũng tương tự như vậy. Chỉ khi có người đi vào phạm vi bao phủ của dây rễ cây huyết rồng, nai con hút máu mới có thể ra tay.
Tô Vũ chỉ cần đi trên ngọn cây là sẽ không xảy ra chuyện.
Một lát sau, Tô Vũ xuất hiện dưới chân núi. Hứa Minh Huy đang xoa xoa tay vội vàng chạy qua. Thấy Tô Vũ bình an, anh ta mới cảm thấy nhẹ lòng.
“Anh Tô, thấy anh không sao thật sự là tốt quá rồi. À phải rồi, anh có phát hiện ra gì không?” Hứa Minh Huy hỏi Tô Vũ.
Tô Vũ tắt đèn pin rồi trả đèn pin lại cho Hứa Minh Huy: “Tôi đâu có ngốc, chưa có đi lên tới đỉnh núi nữa. Có điều, tôi cảm thấy hình như bên trong rừng cây có con quái vật khổng lồ nào đó, tốc độ cực kì nhanh chóng, tôi thấy sợ sợ nên quay lại đây.”
Tô Vũ nói bừa cho qua. Anh cảm thấy người ngoài không cần thiết phải biết rõ ràng chuyện này.
Bởi vì nếu anh nói là cây huyết rồng thì cây huyết rồng sẽ không là của anh nữa, viện nghiên cứu khoa học quốc gia nhất định sẽ đi thu thập mẫu nghiên cứu, lần này cứ coi như là một chút lòng riêng của anh đi.
“Ây da, anh Tô quay lại là đúng rồi, tôi ở dưới đây canh giờ suốt đấy, nếu một lát nữa mà không thấy anh quay lại thì tôi sẽ dẫn người lên núi tìm anh.”