Sau khi lên núi, Tô Vũ nhìn lối đi phủ kín cỏ dại dưới chân mình, ngoài tiếng đạp lên cỏ khô “rôm rốp” của mình ra thì xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trong loại hoàn cảnh thế này, cứ khiến người ta có ảo giác rằng sau lưng mình có người đi theo. Dù vậy, Tô Vũ cũng không hề sợ hãi, nhịp tim vẫn đập như bình thường.
Bởi vì thần thức của anh có thể xuyên qua bóng đêm nhìn rõ khu vực quanh mình, sự thật chứng minh hiện nay không có thứ gì đang chạy về phía anh.
Anh đi thẳng lên phía trước, trước mắt bắt đầu xuất hiện một ít nhánh cây gãy rụng và dấu vết động vật to lớn đi qua cây cối.
Tô Vũ đi lại nhìn, phát hiện một vài sợi lông màu nâu đậm trên vỏ cây sần sùi lâu năm, rất rõ ràng là mấy sợi lông kia không phải của Mạnh Đông Dương hoặc là người nào đó.
Anh lấy xuống nhìn, nhẹ nhàng để lên chóp mũi ngửi ngửi, có mùi thôi thối. Có lẽ người bình thường không thể ngửi ra đây là mùi gì, nhưng anh có thể trực tiếp kết luận đây là mùi thối xác chết, chỉ có lâu ngày ở bên cạnh thi thể mới có được cái loại mùi thơm đặc biệt như vậy.
Chắc nó chính là thứ chạy ra từ bên trong mộ nương nương giống như lời nói của Mạnh Đông Dương. Có điều, Tô Vũ có chút không hiểu được, là thứ gì chạy thoát khỏi cổ mộ cơ chứ? Nói đúng hơn là thứ gì có thể sinh sống trong cổ mộ một thời gian dài như vậy?
Bởi vì trước đây trên núi không phát hiện ra loại quái vật như vậy. Nó xuất hiện khi Mạnh Đông Dương mở mộ nương nương. Rất có thể là nó chạy ra từ trong cánh cửa mà Mạnh Đông Dương nói.
Tô Vũ cắn nhẹ môi, vừa định quay đầu lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạt phát ra liên tục từ trong lùm cây xung quanh với tốc độ cực kì nhanh chóng, chỉ chớp mắt thôi là đã xông vào phạm vi mà thần thức Tô Vũ có thể phát hiện được.
“Mười hai con.” Tô Vũ đã phát hiện ra số lượng. Có điều, anh không nhanh chân bỏ chạy giống như Mạnh Đông Dương. Trên thực tế, với khoảng cách hiện giờ, người bình thường muốn bỏ chạy, trừ khi là có được tốc độ 100m/s, nếu không đều sẽ trở thành cá trong chậu.
“Rít…” Bên trong lùm cây phía sau Tô Vũ chợt truyền ra một tiếng rít gào của một con quái vật khổng lồ. Tô Vũ xoay người vung tay phải lên, mười hai cây kim lóe sáng không màu hòa vào bóng đêm bắn ra mười hai hướng khác nhau.
Vài tiếng “xoát” vang lên, cây kim lóe sáng không màu xuyên qua lá cây để lại một lỗ kim nhỏ xíu rồi bắn thẳng vào mục tiêu.
Điều khiến Tô Vũ cảm thấy có chút bất ngờ chính là mấy thứ kia không dừng bước chân như trong suy đoán của anh. Phải biết rằng ánh sáng không màu đâm trúng bất cứ sinh linh nào đều là cái loại đâm trúng tận linh hồn.
Vấy mà mấy thứ kia không hề đau đớn rên rỉ. Chẳng lẽ là chúng nó không biết đau đớn? Tô Vũ nhíu mày thầm nghĩ.
Ngay sau đó, mười hai con quái vật đã vọt tới trước mặt Tô Vũ.
Tô Vũ nhón mũi chân, thân thể giống như khinh khí cầu bay lên trên trời, nhẹ nhàng dừng trên một chiếc lá non.
Anh cúi đầu xuống nhìn, mới thấy rõ ràng dáng vẻ của mấy con quái vật khổng lồ kia.
“Nai con hút máu.” Tô Vũ nhìn một cái là nhận ra ngay bên dưới là quái vật gì: “Thảo nào không biết đau đớn. Hóa ra là mấy thứ kia! Thế giới này đúng là kỳ diệu, lại có được cái thứ thần kì kia nữa!”
Tô Vũ cười cười rồi thầm nghĩ… Nai con hút máu, vừa nghe thì tưởng là một loài động vật, nhưng thực tế thì chúng nó chính là một loại thực vật, nói đúng hơn là một loại sinh vật ký sinh, một loại sinh vật ký sinh trên cây huyết rồng.
Bởi vì hình dạng của nó cực kì giống với nai con, lại còn hút máu người, trừ khi là chặt nát nó ra, nếu không là không thể nào ngăn cản nó hành động được, cho nên đặt tên cho nó là “nai con hút máu.”
Theo hiểu biết của Tô Vũ, cái loại vật này cơ bản là không có khả năng xuất hiện trên Trái Đất. Có điều, anh phải nghĩ kỹ lại xem đã, bởi vì có gì là không có khả năng chứ? Ví dụ như chuyện anh đến thế giới này, anh đã từng cảm thấy là chuyện không có khả năng, đúng không?
Và nai con hút máu có hành động, không phải là vì tự nó hành động, mà là vì cây huyết rồng đang khống chế nó hành động.