Bởi vì trong mắt Lê Dương, triển vọng của Thư Tất có thể nói là rất tốt đẹp.
Nhưng công ty của Mã Hiểu Lộ, tuy ở thành phố Tân Hải có thể coi là các con đường đều rất thông suốt.
Nhưng bước ra khỏi Tân Hải, hướng ra cả nước, nguồn lực của một công ty nhỏ hiển nhiên là không đủ dùng.
So sánh hai phương diện này, Lê Thị có lợi thế trời cho.
Bởi vì Lê Thị đã bám rễ ở Hoa Hạ lâu như vậy, hơn nữa lại trường tồn, họ có thể thông qua rất nhiều con đường, khiến Thư Tất nhanh chóng bao phủ thị trường cả nước.
Thậm chí đẩy ra toàn thế giới cũng không phải chuyện không thể. Trong mắt Lê Dương, Thư Tất trong tay anh ta, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn trong tay Mã Hiểu Lộ.
Nhìn Mã Hiểu Lộ ra vẻ trầm tư, Lê Dương lập tức bổ sung: "Sếp Mã, tôi nghĩ với tư cách người trong thương trường, cô cũng là người thông minh. Đạo lý trong này tôi nghĩ không cần tôi nói quá rõ ràng. Tại sao cô có thể đi đến ngày hôm nay, tôi nghĩ chính cô còn rõ hơn tôi.
Giá trị thị trường của công ty cô là hai tỷ, tôi có thể cho cô một tỷ mua lại toàn bộ quyền sở hữu Thư Tất trong tay cô, đến lúc đó công ty vẫn là của cô. Cô có thể dùng một tỷ này, khiến công ty cô nhanh chóng lớn mạnh, sớm bước vào thị trường cả nước.
Tất nhiên, đến lúc đó, nếu có dự án tốt nào, tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn sẽ tồn tại khả năng hợp tác đúng không?”
Ý của lời này của Lê Dương, tuy không nói quá trần trụi, nhưng Mã Hiểu Lộ có thể nghe ra, rốt cuộc anh ta muốn biểu đạt ý gì.
Xem ra Lê Dương này đã triển khai một loạt điều tra về mình, biết được tại sao công ty mình lại thuận buồm xuôi gió ở thành phố Tân Hải.
Nhưng tin rằng điều kiện cám dỗ mạnh mẽ như vậy đặt trước mặt bất cứ ai, rất nhiều người đều không có lý do từ chối.
Dù sao cũng như Lê Dương nói, Thư Tất trong tay anh ta chắc chắn sẽ đi xa hơn trong tay Mã Hiểu Lộ, phát triển tốt hơn, vươn ra thế giới, khiến cả thế giới đều biết đến nó.
Nhưng Mã Hiểu Lộ bỏ qua một điểm, Lê Dương cũng bỏ qua một điểm. Đó là công ty Mã Hiểu Lộ dù trong nước, hay quốc tế, kênh sở hữu cho dù đối mặt với một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ là nhà họ Lê, cũng có lợi thế áp đảo như nhau.
Lý do chính là, bên cạnh Mã Hiểu Lộ có một người tên Tô Vũ.
Tưởng tượng xem, nhà họ Lê có mạng lưới kênh bán hàng trong nước, chẳng lẽ trong tay Mã Hiểu Lộ lại không có sao? Dù là Sơn Trang Quy Vân bây giờ, hay Thiên Cơ Các sau này, những thứ này đều là nguồn lực mà Mã Hiểu Lộ có thể lợi dụng.
Đặt ở quốc tế, chẳng lẽ kênh của nhà họ Lê sẽ tốt và nhiều hơn kênh của AG sao? Hiển nhiên là không.
Nhưng Mã Hiểu Lộ bây giờ không biết những điều này, giờ cô chỉ đơn thuần cảm thấy, Thư Tất không thể bán cho người khác, cô phải nắm chặt trong tay.
Bởi trong lòng Mã Hiểu Lộ, Thư Tất giống như đứa con trong bụng cô vậy, cô đối xử với Thư Tất như con, dù người khác bỏ ra bao nhiêu tiền, cô cũng tuyệt đối không thể bán.
Hơn nữa, đây không phải đồ của riêng cô, mà là thứ cả đội ngũ bỏ tâm huyết ra cống hiến, nuôi dưỡng bấy lâu nay.
Cô tin không chỉ riêng mình, bất cứ ai trong đội ngũ cũng không thể đồng ý yêu cầu này.
Cho nên Mã Hiểu Lộ thở dài thật sâu rồi nói: "Sếp Lê, có lẽ tôi sế làm anh thất vọng rồi. Thư Tất là dự án quan trọng của công ty chúng tôi, nếu bán quyền sở hữu Thư Tất, công ty sẽ không còn là công ty nữa.
Tuy anh nói rất đúng, có lẽ Thư Tất đặt trong tay anh, nó sẽ nhanh chóng được mọi người biết đến, sẽ có nhiều người đánh giá cao nó hơn. Nhưng trên người anh nó sẽ biến thành hàng hóa, mất đi linh hồn. Nên thực sự không tiện."
Mã Hiểu Lộ nói xong, Lê Dương hơi tức giận. Hiển nhiên câu trả lời này của Mã Hiểu Lộ, khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi anh ta cho rằng mình đã đưa ra một điều kiện mà đối phương căn bản không có cách nào từ chối, vậy mà đối phương lại thực sự từ chối, điều này quả thực hơi ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng chốc lát sau, Lê Dương vẫn trấn tĩnh lại, nghiến răng cười nói: "Sếp Mã đúng là nữ trung hào kiệt, ngay cả hàng hóa cũng khiến cô phó thác cho linh hồn, kẻ hèn này thực sự bội phục.
Nếu sếp Mã không muốn bán Thư Tất, vậy tôi cũng không ép, tôi có thể để Thư Tất tiếp tục ở trong tay cô. Cô cũng có thể tiếp tục quản lý nó phó thác nó, cái cái mà cô gọi là linh hồn ấy.
Tôi sẽ bỏ ra bốn tỷ mua lại công ty của cô, khiến công ty cô trở thành công ty con của tập đoàn Lê Thị chúng tôi, chuyên phụ trách nghiên cứu phát triển Thư Tất, thế nào?"
Lê Dương thấy nếu đối phương đã không muốn bán trứng, vậy mình luôn tiện mua cả con gà luôn.
Dù sao mục đích cuối cùng của anh ta chính là có được quyền sở hữu Thư Tất, còn bằng cách thức gì có được, trong mắt anh ta thực sự không quan trọng lắm.
Anh ta là một thương nhân, nên lấy kiếm tiền làm mục đích, cái gọi là linh hồn gì đó trong miệng Mã Hiểu Lộ, trong mắt anh ta quả thực hơi ra vẻ một chút.
Mà bây giờ, giá trị thị trường của công ty Mã Hiểu Lộ là hai tỷ, anh ta trực tiếp nhân đôi dùng giá bốn tỷ mua lại công ty của Mã Hiểu Lộ.
Hơn nữa còn có thể lợi dụng nguồn lực của tập đoàn Lê Thị, anh ta tin lần này Mã Hiểu Lộ tuyệt đối không thể từ chối nữa.
Nhưng công ty của Mã Hiểu Lộ, tuy ở thành phố Tân Hải có thể coi là các con đường đều rất thông suốt.
Nhưng bước ra khỏi Tân Hải, hướng ra cả nước, nguồn lực của một công ty nhỏ hiển nhiên là không đủ dùng.
So sánh hai phương diện này, Lê Thị có lợi thế trời cho.
Bởi vì Lê Thị đã bám rễ ở Hoa Hạ lâu như vậy, hơn nữa lại trường tồn, họ có thể thông qua rất nhiều con đường, khiến Thư Tất nhanh chóng bao phủ thị trường cả nước.
Thậm chí đẩy ra toàn thế giới cũng không phải chuyện không thể. Trong mắt Lê Dương, Thư Tất trong tay anh ta, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn trong tay Mã Hiểu Lộ.
Nhìn Mã Hiểu Lộ ra vẻ trầm tư, Lê Dương lập tức bổ sung: "Sếp Mã, tôi nghĩ với tư cách người trong thương trường, cô cũng là người thông minh. Đạo lý trong này tôi nghĩ không cần tôi nói quá rõ ràng. Tại sao cô có thể đi đến ngày hôm nay, tôi nghĩ chính cô còn rõ hơn tôi.
Giá trị thị trường của công ty cô là hai tỷ, tôi có thể cho cô một tỷ mua lại toàn bộ quyền sở hữu Thư Tất trong tay cô, đến lúc đó công ty vẫn là của cô. Cô có thể dùng một tỷ này, khiến công ty cô nhanh chóng lớn mạnh, sớm bước vào thị trường cả nước.
Tất nhiên, đến lúc đó, nếu có dự án tốt nào, tôi nghĩ giữa chúng ta hẳn sẽ tồn tại khả năng hợp tác đúng không?”
Ý của lời này của Lê Dương, tuy không nói quá trần trụi, nhưng Mã Hiểu Lộ có thể nghe ra, rốt cuộc anh ta muốn biểu đạt ý gì.
Xem ra Lê Dương này đã triển khai một loạt điều tra về mình, biết được tại sao công ty mình lại thuận buồm xuôi gió ở thành phố Tân Hải.
Nhưng tin rằng điều kiện cám dỗ mạnh mẽ như vậy đặt trước mặt bất cứ ai, rất nhiều người đều không có lý do từ chối.
Dù sao cũng như Lê Dương nói, Thư Tất trong tay anh ta chắc chắn sẽ đi xa hơn trong tay Mã Hiểu Lộ, phát triển tốt hơn, vươn ra thế giới, khiến cả thế giới đều biết đến nó.
Nhưng Mã Hiểu Lộ bỏ qua một điểm, Lê Dương cũng bỏ qua một điểm. Đó là công ty Mã Hiểu Lộ dù trong nước, hay quốc tế, kênh sở hữu cho dù đối mặt với một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ là nhà họ Lê, cũng có lợi thế áp đảo như nhau.
Lý do chính là, bên cạnh Mã Hiểu Lộ có một người tên Tô Vũ.
Tưởng tượng xem, nhà họ Lê có mạng lưới kênh bán hàng trong nước, chẳng lẽ trong tay Mã Hiểu Lộ lại không có sao? Dù là Sơn Trang Quy Vân bây giờ, hay Thiên Cơ Các sau này, những thứ này đều là nguồn lực mà Mã Hiểu Lộ có thể lợi dụng.
Đặt ở quốc tế, chẳng lẽ kênh của nhà họ Lê sẽ tốt và nhiều hơn kênh của AG sao? Hiển nhiên là không.
Nhưng Mã Hiểu Lộ bây giờ không biết những điều này, giờ cô chỉ đơn thuần cảm thấy, Thư Tất không thể bán cho người khác, cô phải nắm chặt trong tay.
Bởi trong lòng Mã Hiểu Lộ, Thư Tất giống như đứa con trong bụng cô vậy, cô đối xử với Thư Tất như con, dù người khác bỏ ra bao nhiêu tiền, cô cũng tuyệt đối không thể bán.
Hơn nữa, đây không phải đồ của riêng cô, mà là thứ cả đội ngũ bỏ tâm huyết ra cống hiến, nuôi dưỡng bấy lâu nay.
Cô tin không chỉ riêng mình, bất cứ ai trong đội ngũ cũng không thể đồng ý yêu cầu này.
Cho nên Mã Hiểu Lộ thở dài thật sâu rồi nói: "Sếp Lê, có lẽ tôi sế làm anh thất vọng rồi. Thư Tất là dự án quan trọng của công ty chúng tôi, nếu bán quyền sở hữu Thư Tất, công ty sẽ không còn là công ty nữa.
Tuy anh nói rất đúng, có lẽ Thư Tất đặt trong tay anh, nó sẽ nhanh chóng được mọi người biết đến, sẽ có nhiều người đánh giá cao nó hơn. Nhưng trên người anh nó sẽ biến thành hàng hóa, mất đi linh hồn. Nên thực sự không tiện."
Mã Hiểu Lộ nói xong, Lê Dương hơi tức giận. Hiển nhiên câu trả lời này của Mã Hiểu Lộ, khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi anh ta cho rằng mình đã đưa ra một điều kiện mà đối phương căn bản không có cách nào từ chối, vậy mà đối phương lại thực sự từ chối, điều này quả thực hơi ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng chốc lát sau, Lê Dương vẫn trấn tĩnh lại, nghiến răng cười nói: "Sếp Mã đúng là nữ trung hào kiệt, ngay cả hàng hóa cũng khiến cô phó thác cho linh hồn, kẻ hèn này thực sự bội phục.
Nếu sếp Mã không muốn bán Thư Tất, vậy tôi cũng không ép, tôi có thể để Thư Tất tiếp tục ở trong tay cô. Cô cũng có thể tiếp tục quản lý nó phó thác nó, cái cái mà cô gọi là linh hồn ấy.
Tôi sẽ bỏ ra bốn tỷ mua lại công ty của cô, khiến công ty cô trở thành công ty con của tập đoàn Lê Thị chúng tôi, chuyên phụ trách nghiên cứu phát triển Thư Tất, thế nào?"
Lê Dương thấy nếu đối phương đã không muốn bán trứng, vậy mình luôn tiện mua cả con gà luôn.
Dù sao mục đích cuối cùng của anh ta chính là có được quyền sở hữu Thư Tất, còn bằng cách thức gì có được, trong mắt anh ta thực sự không quan trọng lắm.
Anh ta là một thương nhân, nên lấy kiếm tiền làm mục đích, cái gọi là linh hồn gì đó trong miệng Mã Hiểu Lộ, trong mắt anh ta quả thực hơi ra vẻ một chút.
Mà bây giờ, giá trị thị trường của công ty Mã Hiểu Lộ là hai tỷ, anh ta trực tiếp nhân đôi dùng giá bốn tỷ mua lại công ty của Mã Hiểu Lộ.
Hơn nữa còn có thể lợi dụng nguồn lực của tập đoàn Lê Thị, anh ta tin lần này Mã Hiểu Lộ tuyệt đối không thể từ chối nữa.