Ngoài thành
Bên ngoài An Dương Thành quân sĩ đã tập hợp đầy đủ ở cách xa hơn 100 dặm, Lôi Dịch cũng ở đó điều chỉnh binh mã. Còn về Sở Thiên Vũ, y hiện đã khoác hắc giáp lên người, đứng trước cổng thành chờ đợi.
Đợi một lúc mà chẳng thấy ai tới, lúc này Lôi Dịch đã phi ngựa đi tới, cậu nói:
"Tướng quân, sắp tới giờ khởi hành rồi, nên đi thôi."
Sở Thiên Vũ thở dài, y tới chỗ con hắc mã mình cột lại ở thân cây gần đó mà tháo ra, lúc chuẩn bị lên hắc mã thì..
"Khoan đã!!"
Từ bên trong cổng thành tiếng thúc ngựa lộc cộc cùng với tiếng gọi đã khiến Sở Thiên Vũ quay lại nhìn.
Sở Thiên Vũ nhìn thấy Mộc Dung đánh xe ngựa, Thượng Quan Hạ Nghiên ngồi một bên (thật ra lúc nãy khi nãy Nghiên tỷ đã nghe Dung ca kể lại đầu tiên nên đã chuẩn bị xe ngựa dùm luôn rồi), Long Dạ Trạch thì phi ngựa kế bên. Đợi khi xe ngựa gần tới chỗ y thì mới dừng lại.
Tấm rèm được vén lên, từ bên trong Long Ninh Tuyết được Long Dạ Trạch dìu xuống, tiếp sau đó là Yên Vy được Mộc Dung dìu xuống.
Long Ninh Tuyết tiến tới chỗ y, Sở Thiên Vũ liền nói:
"Sao lại đến đây, không ở lại ăn mừng sao?"
Long Ninh Tuyết hốc mắt đỏ hoe, nàng ôm chằm lấy Sở Thiên Vũ, chất vấn y:
"Tại sao vậy? Tại sao không nói ta biết? Tại sao?!!"
Đáp lại, Sở Thiên Vũ vòng qua eo ôm chặt lấy nàng, nói:
"Nàng ốm lại rồi."
Long Ninh Tuyết liền cau mày, nàng tức giận, nói:
"Đừng đánh trống lảng. Mau trả lời câu hỏi của ta?"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước đọng trên khóe mắt Long Ninh Tuyết, nói:
"Đơn giản là vì ta không muốn công chúa bảo bối của mình phải chịu oan ức."
"Đồ ngốc! Sở Thiên Vũ chàng đồ đại ngốc!" Long Ninh Tuyết bực mình dùng tay đấm liền tục vào người Sở Thiên Vũ, tuy mà mặc giáp nhưng lực tay của nàng vẫn khiến Sở Thiên Vũ cảm nhận được.
Sở Thiên Vũ nhanh nắm chặt lấy tay Long Ninh Tuyết, ôn nhu xen lẫn lo lắng nói:
"Đừng đánh nữa, sẽ đau đó."
"Hừ! Nếu muốn ta tha thứ cho chàng thì lập tức quay về!"
"Tuyết Nhi."
"A tỷ, tỷ không phải không biết chính sự, hiện giờ..." Long Dạ Trạch ở phía sau khuyên giải nhưng chỉ nhận được một ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cậu và một tiếng quát mắng:
"Đệ im đi!! Đệ thì hiểu cái gì! Bao năm qua đệ luôn ở ngoài trốn tránh không về. Giờ lại muốn lên mặt làm như mình biết nhiều lắm!"
Một hàng câu chứa đầy sự phẫn uất của Long Ninh Tuyết tuôn ra làm Long Dạ Trạch cứng họng. Từ trước tới giờ cho dù Long Ninh Tuyết có đánh mắng cậu thế nào cũng chưa từng xúc động đến vậy, hay nói cách khác, Long Ninh Tuyết đã chịu quá đủ rồi, sự kì thị của thân tộc và thờ ơi của phụ mẫu. Nàng đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, nàng sợ người quan tâm nàng nhất bỏ rơi nàng, sợ Sở Thiên Vũ một đi không trở về.
Sở Thiên Vũ nhẹ nhàng an ủi nàng, nói:
"Tuyết Nhi, đây là hoàng lệnh, không thể trái được."
Long Ninh Tuyết vốn đang bực tức lại nghe được những lời này của Sở Thiên Vũ liền phát hỏa, tức giận nói:
"Chàng suy nghĩ của quốc gia, suy nghĩ cho muôn dân. Vậy còn ta thì sao? Chàng biết rõ người man hung hãn hiếu chiến, cơ hội thắng là rất khó. Cho dù chàng lợi hạo cỡ nào đi nữa nhưng làm sao đánh lại cả mấy chục vạn quân."
"Tuyết Nhi."
"Nếu như chàng làm vậy là do phụ hoàng hạ lệnh thì ta có thể bảo người thu hồi lại."
Long Ninh Tuyết khóc rồi, hiện giờ không còn tức giận nữa mà chính là cầu xin. Nàng cầu Sở Thiên Vũ đổi ý nhưng làm sao đây?
Sở Thiên Vũ ôm chặt lấy nàng lần nữa, y nói:
"Tuyết Nhi, đây không chỉ là hoàng lệnh mà còn là an nguy của quốc gia, của bá tánh. Một khi người Man phá phòng thủ Tây Bắc cũng tức là đem cả giang sơn Long thị vào trong tay người khác. Lúc đó người đời sẽ nguyền rủa phụ hoàng nàng, chỉ trích nàng ra sao?"
Sở Thiên Vũ sau lại đặt lên bả vai nàng, nói tiếp:
"Tuyết Nhi, lời đồn về nàng không phải ta không biết. Chỉ khi ta bảo vệ được Thiên Lăng Quốc này thì mới có thể bảo vệ được nàng, bảo vệ được cả danh tiếng của của nàng."
"Ta không cần danh tiếng càng không cần chàng bảo vệ. Ta chỉ cần chàng ở bên cạnh ta muốn thôi."
"Tuyết Nhi! Nàng rõ ràng biết rõ nhưng tại sao lại không chịu hiểu vậy? Ta biết nàng lo lắng nhưng chẳng lẽ nàng thật sự muốn tới khi dân chúng Trung Nguyên đều gặp nạn mới chịu sao?"
"Sở Thiên Vũ, chàng thay đổi rồi, lúc đầu chàng đâu như vậy."
"Tuyết Nhi..."
"Đừng gọi tên ta! Ta chịu đựng đủ lắm rồi! Cho ta niềm tin rồi lại khiến ta đau khổ!"
"Sở Thiên Vũ! Nếu đây chính là quyết định của ngươi ta quyết sẽ sẽ không cản. Sau này đừng tìm đến ta!"
"A tỷ!"
Long Dạ Trạch hốt hoảng gọi nàng, Yên Vy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Long Ninh Tuyết nói một mạch rồi bỏ đi, bỏ lại Sở Thiên Vũ. Lần trước nàng đi Sở Thiên Vũ lo lắng sốt ruột đuổi theo nhưng lần này y lại không đuổi theo.
Sở Thiên Vũ biết lời Long Ninh Tuyết nói là đúng, cho dù Sở Thiên Vũ có lợi hại cỡ nào thì cũng chẳng đánh lại mấy chục ngàn quân, huông chi là người man.
Lần đi này lành ít dữ nhiều, Sở Thiên Vũ không dám hứa cũng chẳng dám đảm bảo mình sẽ bình an trở về. Thượng Quan Hạ Nghiên tiến tới, cô hỏi:
"Lần này đệ tính sao đây?"
"Đệ không biết nữa, đệ không dám đảm bảo mình sẽ bình an trở về. Đã như vậy cứ để nàng ấy hận đi, tốt hơn là gieo cho nàng hy vọng rồi lại để nàng thất vọng."
"Nhị ca, huynh có thể làm vậy? Huynh biết rõ..." Long Dạ Trạch hỏi.
"Đương nhiên là ta biết đệ rất lo cho Tuyết Nhi, nếu vậy thì hãy nghe lời ta. Cách nào có thể hiểu quả hơn thì hãy thực hiện."
"Nhị ca, huynh định như thế nào? Huynh mà có chuyện gì thì làm sao?" Mộc Dung lo lắng nói.
"Đừng lo, chuyện này tạ đã tính hết rồi. Đến lúc cũng nên thực hiện rồi."
"Ý đệ là gì?"
"Chúng ta cho dù biết nắm bắt thông tin nhưng cũng chẳng có quân lính, hiện giờ chỉ có duy nhất một người có thể giúp chúng ta."
"Ý huynh là..." Long Dạ Trạch khó hiểu đoán mò, Sở Thiên Vũ liền nói:
"Phụ hoàng đệ."
"Cái gì!"
"Ta không đùa, hiện giờ chỉ có phụ hoàng đệ có binh lính thôi."
"Nhị ca ý là muốn cho bệ hạ biết?"
"Phải, nếu muốn dùng binh của ông ấy thì ông ấy chắc chắn phải biết."
Long Dạ Trạch nghe vậy vẫn thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi:
"Không đúng, binh lính bị điều đi chi viện hết rồi, trong cung không còn nhiều thì làm sao mà đấu?"
"Ta muốn mượn binh để tráo từng người một mới binh lính của Nam Vương, như vậy ít nhất cũng cản trở được một phần."
"Còn về số binh chi viện này ta sẽ cố gắng sắp tình hình ở Tây Bắc rồi nhờ lão tứ điều họ về trợ giúp. Trễ nhất cũng là ngày binh biến diễn ra."
"Vậy còn huynh thì sao." Long Dạ Trạch lái hỏi.
"Ta đã bảo rồi mà, ta không chắc được. Nhưng cho dù thế nào thì ta cũng sẽ không để một người man nào lọt vào phòng thủ Tây Bắc đâu."
"Nhị ca..."
"Sao, đệ giờ rất lại giống nữ nhân đó lão tam, học thối mít ướt."
"Không có, ta chỉ muốn nói huynh không được chết, nhất định phải sống sót đó, cho dù không có a tỷ thì vẫn còn huynh đệ mà."
"Được được được, ta chào thua với đệ."
Long Dạ Trạch hứng khởi, cậu nói:
"Là huynh nói đó, không được nuốt lời."
"Ừm."
Sở Thiên Vũ nói rồi quay người leo lên hắc mã.
"Tra!"
Đây cương quăng một tiếng hắc mã liên phóng đi, ba người Thượng Quan Hạ Nghiên, Long Dạ Trạch và Mộc Dung nhìn theo chiếc áo choàng đen phấp phới đó từ từ khuất xa không quau đầu nhìn lại.
...----------------...
Long Ninh Tuyết sau khi bỏ đi đã đi thẳng về cung không quay đầu lại, nàng vừa tức cũng vừa hận nhưng không đồng nghĩa rằng tim nàng không đau. Lúc trước khi nàng bỏ đi chính Sở Thiên Vũ đã hốt hoảng đuổi theo nàng, nhưng lần này lại để mặc nàng. Nàng và Sở Thiên Vũ đã đi hai hướng khác nhau, không ai chịu nghe ai.
Giờ Thân
Long Ninh Tuyết suy nghĩ không thôi, cảm xúc nàng lẫn lộn cả lên, khuôn mặt cũng trở nên đáng yêu lạ thường. (Vũ ca mà ở đây thì chưa chắc sáng mai Tuyết tỷ xuống giường được) Hàn Bạc đi vào, thấy chủ tử mình vậy liền cười khẩy, cô nói:
"Điện hạ."
"Hửm?" Long Ninh Tuyết giật mình, nàng hỏi:
"Có việc gì sao?"
"Người nên nghỉ sớm thôi, còn nhiều việc phải xử lí ."
"Hả?"
"Bộ người quên người đã khôi phục thân phận Trưởng công chúa rồi sao. Đương nhiên là sau này sẽ không được thảnh thơi để chơi đâu."
Long Ninh Tuyết sực nhớ, nàng chỉ lo nghĩ đến Sở Thiên Vũ mà quên mất việc lúc sáng, nàng nhếch môi, nói nhỏ:
"Chẳng phải muốn ta chuyên tâm việc nước sao. Ta sẽ làm cho chàng hài lòng."
"Ắc xì!"
"Sao vậy, bệnh sao?" Lôi Dịch hỏi.
Sở Thiên Vũ cầm cành cây nhỏ chọc chọc đống lửa đang cháy phừng, y nói:
"Không có gì? Có lẽ là có ai đang nhắc đến ta."
"Khả năng cao là bảo bối của huynh đang mắng huynh."
"Kệ đi."
...----------------...
Quân Tướng Quân:
Thật ra có một số tình tiết khi các bạn đọc có thể cảm thấy mâu thuẫn như:
Lời thoại và nét mặt luôn cho thấy Long Nguyên Thiên và Yên Nhiên rất yêu thương Long Ninh Tuyết nhưng tại sao bây giờ lại nói Long Ninh Tuyết chịu đựng quá đủ rồi.
Vâng thưa, thật ra lúc mới sinh Long Ninh Tuyết thì Long Nguyên Thiên và Yên Nhiên rất yêu thương nàng nhưng bởi nàng là kết tinh tình một đêm của họ cũng là đứa trẻ kết thúc tình yêu của Yên Nhiên. Dẫn đến Long Ninh Tuyết không nhận được bất kì tình yêu thương nào từ hai phía.
Còn về lí do thì nó liên quan đến mạch truyện nên nếu các bạn muốn biết thì khi rãnh mình sẽ ra mạch truyện phụ.
Bên ngoài An Dương Thành quân sĩ đã tập hợp đầy đủ ở cách xa hơn 100 dặm, Lôi Dịch cũng ở đó điều chỉnh binh mã. Còn về Sở Thiên Vũ, y hiện đã khoác hắc giáp lên người, đứng trước cổng thành chờ đợi.
Đợi một lúc mà chẳng thấy ai tới, lúc này Lôi Dịch đã phi ngựa đi tới, cậu nói:
"Tướng quân, sắp tới giờ khởi hành rồi, nên đi thôi."
Sở Thiên Vũ thở dài, y tới chỗ con hắc mã mình cột lại ở thân cây gần đó mà tháo ra, lúc chuẩn bị lên hắc mã thì..
"Khoan đã!!"
Từ bên trong cổng thành tiếng thúc ngựa lộc cộc cùng với tiếng gọi đã khiến Sở Thiên Vũ quay lại nhìn.
Sở Thiên Vũ nhìn thấy Mộc Dung đánh xe ngựa, Thượng Quan Hạ Nghiên ngồi một bên (thật ra lúc nãy khi nãy Nghiên tỷ đã nghe Dung ca kể lại đầu tiên nên đã chuẩn bị xe ngựa dùm luôn rồi), Long Dạ Trạch thì phi ngựa kế bên. Đợi khi xe ngựa gần tới chỗ y thì mới dừng lại.
Tấm rèm được vén lên, từ bên trong Long Ninh Tuyết được Long Dạ Trạch dìu xuống, tiếp sau đó là Yên Vy được Mộc Dung dìu xuống.
Long Ninh Tuyết tiến tới chỗ y, Sở Thiên Vũ liền nói:
"Sao lại đến đây, không ở lại ăn mừng sao?"
Long Ninh Tuyết hốc mắt đỏ hoe, nàng ôm chằm lấy Sở Thiên Vũ, chất vấn y:
"Tại sao vậy? Tại sao không nói ta biết? Tại sao?!!"
Đáp lại, Sở Thiên Vũ vòng qua eo ôm chặt lấy nàng, nói:
"Nàng ốm lại rồi."
Long Ninh Tuyết liền cau mày, nàng tức giận, nói:
"Đừng đánh trống lảng. Mau trả lời câu hỏi của ta?"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước đọng trên khóe mắt Long Ninh Tuyết, nói:
"Đơn giản là vì ta không muốn công chúa bảo bối của mình phải chịu oan ức."
"Đồ ngốc! Sở Thiên Vũ chàng đồ đại ngốc!" Long Ninh Tuyết bực mình dùng tay đấm liền tục vào người Sở Thiên Vũ, tuy mà mặc giáp nhưng lực tay của nàng vẫn khiến Sở Thiên Vũ cảm nhận được.
Sở Thiên Vũ nhanh nắm chặt lấy tay Long Ninh Tuyết, ôn nhu xen lẫn lo lắng nói:
"Đừng đánh nữa, sẽ đau đó."
"Hừ! Nếu muốn ta tha thứ cho chàng thì lập tức quay về!"
"Tuyết Nhi."
"A tỷ, tỷ không phải không biết chính sự, hiện giờ..." Long Dạ Trạch ở phía sau khuyên giải nhưng chỉ nhận được một ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cậu và một tiếng quát mắng:
"Đệ im đi!! Đệ thì hiểu cái gì! Bao năm qua đệ luôn ở ngoài trốn tránh không về. Giờ lại muốn lên mặt làm như mình biết nhiều lắm!"
Một hàng câu chứa đầy sự phẫn uất của Long Ninh Tuyết tuôn ra làm Long Dạ Trạch cứng họng. Từ trước tới giờ cho dù Long Ninh Tuyết có đánh mắng cậu thế nào cũng chưa từng xúc động đến vậy, hay nói cách khác, Long Ninh Tuyết đã chịu quá đủ rồi, sự kì thị của thân tộc và thờ ơi của phụ mẫu. Nàng đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, nàng sợ người quan tâm nàng nhất bỏ rơi nàng, sợ Sở Thiên Vũ một đi không trở về.
Sở Thiên Vũ nhẹ nhàng an ủi nàng, nói:
"Tuyết Nhi, đây là hoàng lệnh, không thể trái được."
Long Ninh Tuyết vốn đang bực tức lại nghe được những lời này của Sở Thiên Vũ liền phát hỏa, tức giận nói:
"Chàng suy nghĩ của quốc gia, suy nghĩ cho muôn dân. Vậy còn ta thì sao? Chàng biết rõ người man hung hãn hiếu chiến, cơ hội thắng là rất khó. Cho dù chàng lợi hạo cỡ nào đi nữa nhưng làm sao đánh lại cả mấy chục vạn quân."
"Tuyết Nhi."
"Nếu như chàng làm vậy là do phụ hoàng hạ lệnh thì ta có thể bảo người thu hồi lại."
Long Ninh Tuyết khóc rồi, hiện giờ không còn tức giận nữa mà chính là cầu xin. Nàng cầu Sở Thiên Vũ đổi ý nhưng làm sao đây?
Sở Thiên Vũ ôm chặt lấy nàng lần nữa, y nói:
"Tuyết Nhi, đây không chỉ là hoàng lệnh mà còn là an nguy của quốc gia, của bá tánh. Một khi người Man phá phòng thủ Tây Bắc cũng tức là đem cả giang sơn Long thị vào trong tay người khác. Lúc đó người đời sẽ nguyền rủa phụ hoàng nàng, chỉ trích nàng ra sao?"
Sở Thiên Vũ sau lại đặt lên bả vai nàng, nói tiếp:
"Tuyết Nhi, lời đồn về nàng không phải ta không biết. Chỉ khi ta bảo vệ được Thiên Lăng Quốc này thì mới có thể bảo vệ được nàng, bảo vệ được cả danh tiếng của của nàng."
"Ta không cần danh tiếng càng không cần chàng bảo vệ. Ta chỉ cần chàng ở bên cạnh ta muốn thôi."
"Tuyết Nhi! Nàng rõ ràng biết rõ nhưng tại sao lại không chịu hiểu vậy? Ta biết nàng lo lắng nhưng chẳng lẽ nàng thật sự muốn tới khi dân chúng Trung Nguyên đều gặp nạn mới chịu sao?"
"Sở Thiên Vũ, chàng thay đổi rồi, lúc đầu chàng đâu như vậy."
"Tuyết Nhi..."
"Đừng gọi tên ta! Ta chịu đựng đủ lắm rồi! Cho ta niềm tin rồi lại khiến ta đau khổ!"
"Sở Thiên Vũ! Nếu đây chính là quyết định của ngươi ta quyết sẽ sẽ không cản. Sau này đừng tìm đến ta!"
"A tỷ!"
Long Dạ Trạch hốt hoảng gọi nàng, Yên Vy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Long Ninh Tuyết nói một mạch rồi bỏ đi, bỏ lại Sở Thiên Vũ. Lần trước nàng đi Sở Thiên Vũ lo lắng sốt ruột đuổi theo nhưng lần này y lại không đuổi theo.
Sở Thiên Vũ biết lời Long Ninh Tuyết nói là đúng, cho dù Sở Thiên Vũ có lợi hại cỡ nào thì cũng chẳng đánh lại mấy chục ngàn quân, huông chi là người man.
Lần đi này lành ít dữ nhiều, Sở Thiên Vũ không dám hứa cũng chẳng dám đảm bảo mình sẽ bình an trở về. Thượng Quan Hạ Nghiên tiến tới, cô hỏi:
"Lần này đệ tính sao đây?"
"Đệ không biết nữa, đệ không dám đảm bảo mình sẽ bình an trở về. Đã như vậy cứ để nàng ấy hận đi, tốt hơn là gieo cho nàng hy vọng rồi lại để nàng thất vọng."
"Nhị ca, huynh có thể làm vậy? Huynh biết rõ..." Long Dạ Trạch hỏi.
"Đương nhiên là ta biết đệ rất lo cho Tuyết Nhi, nếu vậy thì hãy nghe lời ta. Cách nào có thể hiểu quả hơn thì hãy thực hiện."
"Nhị ca, huynh định như thế nào? Huynh mà có chuyện gì thì làm sao?" Mộc Dung lo lắng nói.
"Đừng lo, chuyện này tạ đã tính hết rồi. Đến lúc cũng nên thực hiện rồi."
"Ý đệ là gì?"
"Chúng ta cho dù biết nắm bắt thông tin nhưng cũng chẳng có quân lính, hiện giờ chỉ có duy nhất một người có thể giúp chúng ta."
"Ý huynh là..." Long Dạ Trạch khó hiểu đoán mò, Sở Thiên Vũ liền nói:
"Phụ hoàng đệ."
"Cái gì!"
"Ta không đùa, hiện giờ chỉ có phụ hoàng đệ có binh lính thôi."
"Nhị ca ý là muốn cho bệ hạ biết?"
"Phải, nếu muốn dùng binh của ông ấy thì ông ấy chắc chắn phải biết."
Long Dạ Trạch nghe vậy vẫn thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi:
"Không đúng, binh lính bị điều đi chi viện hết rồi, trong cung không còn nhiều thì làm sao mà đấu?"
"Ta muốn mượn binh để tráo từng người một mới binh lính của Nam Vương, như vậy ít nhất cũng cản trở được một phần."
"Còn về số binh chi viện này ta sẽ cố gắng sắp tình hình ở Tây Bắc rồi nhờ lão tứ điều họ về trợ giúp. Trễ nhất cũng là ngày binh biến diễn ra."
"Vậy còn huynh thì sao." Long Dạ Trạch lái hỏi.
"Ta đã bảo rồi mà, ta không chắc được. Nhưng cho dù thế nào thì ta cũng sẽ không để một người man nào lọt vào phòng thủ Tây Bắc đâu."
"Nhị ca..."
"Sao, đệ giờ rất lại giống nữ nhân đó lão tam, học thối mít ướt."
"Không có, ta chỉ muốn nói huynh không được chết, nhất định phải sống sót đó, cho dù không có a tỷ thì vẫn còn huynh đệ mà."
"Được được được, ta chào thua với đệ."
Long Dạ Trạch hứng khởi, cậu nói:
"Là huynh nói đó, không được nuốt lời."
"Ừm."
Sở Thiên Vũ nói rồi quay người leo lên hắc mã.
"Tra!"
Đây cương quăng một tiếng hắc mã liên phóng đi, ba người Thượng Quan Hạ Nghiên, Long Dạ Trạch và Mộc Dung nhìn theo chiếc áo choàng đen phấp phới đó từ từ khuất xa không quau đầu nhìn lại.
...----------------...
Long Ninh Tuyết sau khi bỏ đi đã đi thẳng về cung không quay đầu lại, nàng vừa tức cũng vừa hận nhưng không đồng nghĩa rằng tim nàng không đau. Lúc trước khi nàng bỏ đi chính Sở Thiên Vũ đã hốt hoảng đuổi theo nàng, nhưng lần này lại để mặc nàng. Nàng và Sở Thiên Vũ đã đi hai hướng khác nhau, không ai chịu nghe ai.
Giờ Thân
Long Ninh Tuyết suy nghĩ không thôi, cảm xúc nàng lẫn lộn cả lên, khuôn mặt cũng trở nên đáng yêu lạ thường. (Vũ ca mà ở đây thì chưa chắc sáng mai Tuyết tỷ xuống giường được) Hàn Bạc đi vào, thấy chủ tử mình vậy liền cười khẩy, cô nói:
"Điện hạ."
"Hửm?" Long Ninh Tuyết giật mình, nàng hỏi:
"Có việc gì sao?"
"Người nên nghỉ sớm thôi, còn nhiều việc phải xử lí ."
"Hả?"
"Bộ người quên người đã khôi phục thân phận Trưởng công chúa rồi sao. Đương nhiên là sau này sẽ không được thảnh thơi để chơi đâu."
Long Ninh Tuyết sực nhớ, nàng chỉ lo nghĩ đến Sở Thiên Vũ mà quên mất việc lúc sáng, nàng nhếch môi, nói nhỏ:
"Chẳng phải muốn ta chuyên tâm việc nước sao. Ta sẽ làm cho chàng hài lòng."
"Ắc xì!"
"Sao vậy, bệnh sao?" Lôi Dịch hỏi.
Sở Thiên Vũ cầm cành cây nhỏ chọc chọc đống lửa đang cháy phừng, y nói:
"Không có gì? Có lẽ là có ai đang nhắc đến ta."
"Khả năng cao là bảo bối của huynh đang mắng huynh."
"Kệ đi."
...----------------...
Quân Tướng Quân:
Thật ra có một số tình tiết khi các bạn đọc có thể cảm thấy mâu thuẫn như:
Lời thoại và nét mặt luôn cho thấy Long Nguyên Thiên và Yên Nhiên rất yêu thương Long Ninh Tuyết nhưng tại sao bây giờ lại nói Long Ninh Tuyết chịu đựng quá đủ rồi.
Vâng thưa, thật ra lúc mới sinh Long Ninh Tuyết thì Long Nguyên Thiên và Yên Nhiên rất yêu thương nàng nhưng bởi nàng là kết tinh tình một đêm của họ cũng là đứa trẻ kết thúc tình yêu của Yên Nhiên. Dẫn đến Long Ninh Tuyết không nhận được bất kì tình yêu thương nào từ hai phía.
Còn về lí do thì nó liên quan đến mạch truyện nên nếu các bạn muốn biết thì khi rãnh mình sẽ ra mạch truyện phụ.