Đại lý tự
"Đại nhân!" Sở Thiên Vũ tới đại lý tự là đã nhanh đi tới chỗ Lâm tự khanh bái kiến.
Lâm tự khanh đang sử lí công vụ cũng giật mình ngước đầu lên hỏi:
"Hửm? Sao lại về lúc này? Có việc gì sao?"
"Quả thật là có chuyện gấp cần nhờ đại nhân."
"Việc gì?"
Sở Thiên Vũ liền nhanh chóng đi tới chỗ Lâm tự khanh, ghé sát tay ông nói gì đó. Lâm tự khanh ban đầu còn trợn mắt rồi lại nghiêm túc. Nghe xong, ông nói:
"Được rồi, ngươi cứ sắp xếp đi."
"Vâng."
...----------------...
Hai ngày sau
Trong hai ngày này Sở Thiên Vũ tạm thời gác lại việc tra án mà toàn tâm tu sửa biệt viện, chỉ là lâu lâu Long Dạ Triệt lại đến. Y cũng nể phục Triệu Vương thế tử này rồi, mới quen được một ngày là có thể tìm đến chỗ ở mới của mình.
Thời điểm là buổi chiều ngoài thành nên từ sớm Sở Thiên Vũ từ đã sắp xếp mọi chuyện rồi đến cửa tiệm hôm trước để cải trang thành phục dịch.
Đúng hẹn, đoàn người thương đã đến và mang theo rất nhiều thứ. Chưỡng quầy vẫn tỏ ra bình thường, nói:
"Các người đến rồi."
"Phải, bọn tôi đã đem hàng đến đầy đủ rồi đây." Tên thương nhân nói.
_ Sao mình thấy nó giống giao dịch ma túy hơn thì phải.
"Có thể cho xem một chút được không?"
"Người đâu! đem lên!"
Thương nhân phất tay thì một thuộc hạ của hắn đi lên đem theo một bình sứ trắng với nhiều hoa văn kì lạ.
Chưỡng quầy cầm lên xem xét từng ngóc ngách, ông nhớ tới lời Sở Thiên Vũ nói dấu hiệu để biết vật thuộc sở hữu ở hoàng cung nên cũng làm theo.
Quả nhiên là như vậy, phần miệng của bình sứ khi tiếp xúc với ánh nắng sẽ hiện lên chữ 'Tuyên Thành' (là niên hiệu của Thiên Lăng hoàng đế á) khiến ông chủ cả kinh xém làm rớt món đồ giá trị trên tay. Ông nhìn qua Sở Thiên Vũ, khi thấy y gật nhẹ đầu mới yên tâm, cố bình tĩnh nói với tên thương nhân:
"Ừm, không có vấn đề, ta yên tâm rồi."
Tên thương nhân nghe vậy liền cười nhẹ, cái bình lần trước hắn đã đưa cho chưởng quầy là bình ở ngoài, còn bình này do không có chuẩn bị nên lấy đỡ, hắn yên lòng nghĩ rằng chưỡng quầy này dễ dụ.
Hàng đã kiểm, đến lúc giao ngân phiếu là việc của Sở Thiên Vũ. Y cầm hai tay cuối đầu đi tới chỗ tên thương nhân. tên thương nhân cười nhẹ, lúc tay hắn gần cầm được sấp ngân phiếu thì bất chợt bị Sở Thiên Vũ nắm lại. Hắn tức giận, nói:
"Ngươi làm gì vậy?"
Sở Thiên Vũ ngước mắt lên, y nhếch môi, nói:
"Đương nhiên là để bắt người."
Vừa dứt câu thì từ tứ phía đã có hàng chục người lao ra bao vây lấy đoàn người. Tên thương nhân hốt hoảng, run run nói:
"Ngươi... ngươi..."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y quăng sấp ngân phiếu lại cho chưởng quầy, nói với ông ta:
"Cái này trả lại cho ông." rồi quay sang tên thương nhân nói:
"Ta hỏi ta ai phải không. Về đến trước mặt hạ rồi nói không muộn."
Sở Thiên Vũ nói rồi dùng lực khóa tay tên thương nhân lại, y nói với người của mình:
"Bắt hết bọn họ lại! Không được để bất cứ ai chạy thoát!"
"Rõ!"
...----------------...
Càng Đức Điện
"A!"
Khi vào Càng Đức Điện thì tên thương nhân lúc nãy được Sở Thiên Vũ tặng cho một cú văng khiến hắn sấp cả mặt. Ngước lên lại thấy Thiên đế trầm mặt sát khí bừng bừng nhìn chằm mình thì sợ hãi nghiêm chỉnh lại.
Thiên đế nghiêm nghị nhìn Sở Thiên Vũ, hỏi:
"Tên này là ai?"
"Bẩm bệ hạ, hắn là đồng bọn của Lưu công công, phụ trách vận chuyển buôn bán đồ lấy cắp được ở trong cung cho các cửa tiệm nhằm sang tên cho họ."
"Lưu công công? Lưu Đức sao?"
Thiên đế vừa dứt câu thì Mộc Dung từ bên ngoài đã đem Lưu Đức tới. Hắn nhìn thấy động bọn của mình thì sợi hãi, Thiên đế hỏi:
"Tiểu Mộc, chuyện này là sao?"
"Bẩm, nô tài cùng với Sở đại nhân hợp tác điều tra đã điều tra được Lưu công công là người giúp đỡ lấy cắp đồ trong cung với số lượng lớn."
"Lưu! Đức!"
"Bệ hạ oan uổng, lão nô thật sự không biết, không biết vì sao Mộc công công lại tự ý bắt lão nô còn nói lão nô là đồng đãng."
Thiên đế nghe vậy liền liếc nhìn Sở Thiên Vũ và Mộc Dung ngỏ ý bảo hai người đem bằng chứng. Sở Thiên Vũ lại nhìn sang Mộc Dung, Mộc Dung hết cách cũng đành nói:
"Nếu Lưu tổng quản đã nói vậy ta sẽ theo ý ông muốn."
"Ý ngươi là gì?" Lưu Đức hơi run run, khoé môi giật giật.
"Muốn đem đồ vào hoặc đem ra hoàng cung đâu dễ dàng, phải được ghi chép rõ ràng đúng không. Đâu chỉ riêng nội vụ phủ là có sổ sách, những nơi khác chẳng lẽ không có, đối chiếu lại là được mà."
"Những món đồ mà đồng bọn của ông đem đến để giao dịch ta đã sai người đem chúng vào cung hết rồi, đối chiếu lại là được. Còn việc sổ sách nội vụ phủ không ghi chép thì được kết thêm tội không làm tròn bổn phận ăn chặn sổ sách." Sở Thiên Vũ nói.
Lưu Đức cười nhẹ, hắn nói:
"Hừ! Nếu ngài muốn thì cứ việc tra, chưa chắc gì đã có."
"Sao tổng quản nghĩ là không có, hay là ông vốn đã biết trước nên mới nói vậy." Mộc Dung nói.
"Ngậm máu phun người! Toàn bộ bọn họ vốn đã bị ta mua chuộc rồi thì lấy đâu ra mà ghi chép!"
...............
"...."
Sở Thiên Vũ và Mộc Dung nhếch môi cười, Lưu Đức lúc này mới biết mình đã lỡ lời. Hắn ngước lên nhìn Thiên đế nhưng chỉ thấy sắc mặt u ám của ông. Thiên đế bắt chéo chân, tay chống thành ghế, nghiên khuôn mà, lúc này mới hỏi:
"Lưu Đức, ngươi còn gì để chối cãi không?"
"Bệ hạ." Lưu Đức sợ hãi, hắn bây giờ đã tự mình thừa nhận, không còn gì để chối được nữa chỉ cuối đầu run rẩy sợ hãi. Thiên đế lạnh giọng nói:
"Lưu Đức vi phạm cung quy, ăn cắp vật trong cung, thông đồng với người bên ngoài, mua chuộc người trong cung nay đánh năm mươi trượng, xung làm nô dịch*."
*Nô dịch(nô dịch thái giám): ở đây nô bộc trong cung được chia thành năm cấp khác nhau. Nô dịch ở đây là thái giám/cung nữ không có địa vị hay cấp bậc thấp kém nhất ở trong cung(đại loại là làm những việc dơ bẩn nhất).
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Lưu Đức vừa khóc lóc vừa dập đầu vang xin.
Sở Thiên Vũ và Mộc Dung nhìn nhau, Thiên đế bình thường mà họ nhìn thấy hôm nay lại biến thành một khác khiến họ hơi bàn hoàng. Mộc Dung lúc này quỳ xuống, nói:
"Bệ hạ, dù sao Lưu tổng cũng đã phụng sự trong cung hơn hai mươi năm. Vụ việc này cũng mới sảy ra gần đây nên về lý có thể giảm bớt hình phạt. Vả lại ông ấy cũng đã có tuổi, một người già làm sao có thể chịu được năm mươi trượng chứ, còn phải làm lao dịch cả đời. Xin bệ hạ niệm tình khai ân."
Đáp lại Mộc Dung, Thiên đế chỉ nói:
"Trẫm biết ngươi có lòng thương xót hắn nhưng ở trong cung này người như hắn không phải một người hai người. Ngươi giải quyết được không? Hắn ỷ mình phụng sự trong cung hơn hai mươi năm là có thể tha sao? Hắn đã có tuổi là phải tha sao? Nếu hôm nay trẫm không phạt hắn thì sau này làm sao răng đe những người trong cung."
"Bệ hạ!"
"Đủ rồi! Nếu ngươi không muốn như hắn thì đừng nói gì nữa. Còn tên kia thì Sở Thiên Vũ ngươi tự giải quyết đi."
"Rõ, thưa bệ hạ."
Thiên đế nói xong phất tay áo rời đi. Sở Thiên Vũ bảo người đưa tên còn lại xuống rồi tiến tới vỗ vai Mộc Dung đang quỳ đó, y nói:
"Thứ khó nắm bắt là lòng đế vương, không phải chỉ cần bên cạnh là có thể hiểu hết ông ấy đâu."
"Đệ biết rồi."
"Ta biết đệ vốn không muốn giết ông ta nhưng tội mà ông ta đã gieo lấy làm sao có thể tránh được."
Sở Thiên Vũ nói rồi rời đi, Mộc Dung trước giờ chưa từng thấy việc này nên cậu có chút băn khoăn, có lỗi khi không giúp được gì.
"Đại nhân!" Sở Thiên Vũ tới đại lý tự là đã nhanh đi tới chỗ Lâm tự khanh bái kiến.
Lâm tự khanh đang sử lí công vụ cũng giật mình ngước đầu lên hỏi:
"Hửm? Sao lại về lúc này? Có việc gì sao?"
"Quả thật là có chuyện gấp cần nhờ đại nhân."
"Việc gì?"
Sở Thiên Vũ liền nhanh chóng đi tới chỗ Lâm tự khanh, ghé sát tay ông nói gì đó. Lâm tự khanh ban đầu còn trợn mắt rồi lại nghiêm túc. Nghe xong, ông nói:
"Được rồi, ngươi cứ sắp xếp đi."
"Vâng."
...----------------...
Hai ngày sau
Trong hai ngày này Sở Thiên Vũ tạm thời gác lại việc tra án mà toàn tâm tu sửa biệt viện, chỉ là lâu lâu Long Dạ Triệt lại đến. Y cũng nể phục Triệu Vương thế tử này rồi, mới quen được một ngày là có thể tìm đến chỗ ở mới của mình.
Thời điểm là buổi chiều ngoài thành nên từ sớm Sở Thiên Vũ từ đã sắp xếp mọi chuyện rồi đến cửa tiệm hôm trước để cải trang thành phục dịch.
Đúng hẹn, đoàn người thương đã đến và mang theo rất nhiều thứ. Chưỡng quầy vẫn tỏ ra bình thường, nói:
"Các người đến rồi."
"Phải, bọn tôi đã đem hàng đến đầy đủ rồi đây." Tên thương nhân nói.
_ Sao mình thấy nó giống giao dịch ma túy hơn thì phải.
"Có thể cho xem một chút được không?"
"Người đâu! đem lên!"
Thương nhân phất tay thì một thuộc hạ của hắn đi lên đem theo một bình sứ trắng với nhiều hoa văn kì lạ.
Chưỡng quầy cầm lên xem xét từng ngóc ngách, ông nhớ tới lời Sở Thiên Vũ nói dấu hiệu để biết vật thuộc sở hữu ở hoàng cung nên cũng làm theo.
Quả nhiên là như vậy, phần miệng của bình sứ khi tiếp xúc với ánh nắng sẽ hiện lên chữ 'Tuyên Thành' (là niên hiệu của Thiên Lăng hoàng đế á) khiến ông chủ cả kinh xém làm rớt món đồ giá trị trên tay. Ông nhìn qua Sở Thiên Vũ, khi thấy y gật nhẹ đầu mới yên tâm, cố bình tĩnh nói với tên thương nhân:
"Ừm, không có vấn đề, ta yên tâm rồi."
Tên thương nhân nghe vậy liền cười nhẹ, cái bình lần trước hắn đã đưa cho chưởng quầy là bình ở ngoài, còn bình này do không có chuẩn bị nên lấy đỡ, hắn yên lòng nghĩ rằng chưỡng quầy này dễ dụ.
Hàng đã kiểm, đến lúc giao ngân phiếu là việc của Sở Thiên Vũ. Y cầm hai tay cuối đầu đi tới chỗ tên thương nhân. tên thương nhân cười nhẹ, lúc tay hắn gần cầm được sấp ngân phiếu thì bất chợt bị Sở Thiên Vũ nắm lại. Hắn tức giận, nói:
"Ngươi làm gì vậy?"
Sở Thiên Vũ ngước mắt lên, y nhếch môi, nói:
"Đương nhiên là để bắt người."
Vừa dứt câu thì từ tứ phía đã có hàng chục người lao ra bao vây lấy đoàn người. Tên thương nhân hốt hoảng, run run nói:
"Ngươi... ngươi..."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y quăng sấp ngân phiếu lại cho chưởng quầy, nói với ông ta:
"Cái này trả lại cho ông." rồi quay sang tên thương nhân nói:
"Ta hỏi ta ai phải không. Về đến trước mặt hạ rồi nói không muộn."
Sở Thiên Vũ nói rồi dùng lực khóa tay tên thương nhân lại, y nói với người của mình:
"Bắt hết bọn họ lại! Không được để bất cứ ai chạy thoát!"
"Rõ!"
...----------------...
Càng Đức Điện
"A!"
Khi vào Càng Đức Điện thì tên thương nhân lúc nãy được Sở Thiên Vũ tặng cho một cú văng khiến hắn sấp cả mặt. Ngước lên lại thấy Thiên đế trầm mặt sát khí bừng bừng nhìn chằm mình thì sợ hãi nghiêm chỉnh lại.
Thiên đế nghiêm nghị nhìn Sở Thiên Vũ, hỏi:
"Tên này là ai?"
"Bẩm bệ hạ, hắn là đồng bọn của Lưu công công, phụ trách vận chuyển buôn bán đồ lấy cắp được ở trong cung cho các cửa tiệm nhằm sang tên cho họ."
"Lưu công công? Lưu Đức sao?"
Thiên đế vừa dứt câu thì Mộc Dung từ bên ngoài đã đem Lưu Đức tới. Hắn nhìn thấy động bọn của mình thì sợi hãi, Thiên đế hỏi:
"Tiểu Mộc, chuyện này là sao?"
"Bẩm, nô tài cùng với Sở đại nhân hợp tác điều tra đã điều tra được Lưu công công là người giúp đỡ lấy cắp đồ trong cung với số lượng lớn."
"Lưu! Đức!"
"Bệ hạ oan uổng, lão nô thật sự không biết, không biết vì sao Mộc công công lại tự ý bắt lão nô còn nói lão nô là đồng đãng."
Thiên đế nghe vậy liền liếc nhìn Sở Thiên Vũ và Mộc Dung ngỏ ý bảo hai người đem bằng chứng. Sở Thiên Vũ lại nhìn sang Mộc Dung, Mộc Dung hết cách cũng đành nói:
"Nếu Lưu tổng quản đã nói vậy ta sẽ theo ý ông muốn."
"Ý ngươi là gì?" Lưu Đức hơi run run, khoé môi giật giật.
"Muốn đem đồ vào hoặc đem ra hoàng cung đâu dễ dàng, phải được ghi chép rõ ràng đúng không. Đâu chỉ riêng nội vụ phủ là có sổ sách, những nơi khác chẳng lẽ không có, đối chiếu lại là được mà."
"Những món đồ mà đồng bọn của ông đem đến để giao dịch ta đã sai người đem chúng vào cung hết rồi, đối chiếu lại là được. Còn việc sổ sách nội vụ phủ không ghi chép thì được kết thêm tội không làm tròn bổn phận ăn chặn sổ sách." Sở Thiên Vũ nói.
Lưu Đức cười nhẹ, hắn nói:
"Hừ! Nếu ngài muốn thì cứ việc tra, chưa chắc gì đã có."
"Sao tổng quản nghĩ là không có, hay là ông vốn đã biết trước nên mới nói vậy." Mộc Dung nói.
"Ngậm máu phun người! Toàn bộ bọn họ vốn đã bị ta mua chuộc rồi thì lấy đâu ra mà ghi chép!"
...............
"...."
Sở Thiên Vũ và Mộc Dung nhếch môi cười, Lưu Đức lúc này mới biết mình đã lỡ lời. Hắn ngước lên nhìn Thiên đế nhưng chỉ thấy sắc mặt u ám của ông. Thiên đế bắt chéo chân, tay chống thành ghế, nghiên khuôn mà, lúc này mới hỏi:
"Lưu Đức, ngươi còn gì để chối cãi không?"
"Bệ hạ." Lưu Đức sợ hãi, hắn bây giờ đã tự mình thừa nhận, không còn gì để chối được nữa chỉ cuối đầu run rẩy sợ hãi. Thiên đế lạnh giọng nói:
"Lưu Đức vi phạm cung quy, ăn cắp vật trong cung, thông đồng với người bên ngoài, mua chuộc người trong cung nay đánh năm mươi trượng, xung làm nô dịch*."
*Nô dịch(nô dịch thái giám): ở đây nô bộc trong cung được chia thành năm cấp khác nhau. Nô dịch ở đây là thái giám/cung nữ không có địa vị hay cấp bậc thấp kém nhất ở trong cung(đại loại là làm những việc dơ bẩn nhất).
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Lưu Đức vừa khóc lóc vừa dập đầu vang xin.
Sở Thiên Vũ và Mộc Dung nhìn nhau, Thiên đế bình thường mà họ nhìn thấy hôm nay lại biến thành một khác khiến họ hơi bàn hoàng. Mộc Dung lúc này quỳ xuống, nói:
"Bệ hạ, dù sao Lưu tổng cũng đã phụng sự trong cung hơn hai mươi năm. Vụ việc này cũng mới sảy ra gần đây nên về lý có thể giảm bớt hình phạt. Vả lại ông ấy cũng đã có tuổi, một người già làm sao có thể chịu được năm mươi trượng chứ, còn phải làm lao dịch cả đời. Xin bệ hạ niệm tình khai ân."
Đáp lại Mộc Dung, Thiên đế chỉ nói:
"Trẫm biết ngươi có lòng thương xót hắn nhưng ở trong cung này người như hắn không phải một người hai người. Ngươi giải quyết được không? Hắn ỷ mình phụng sự trong cung hơn hai mươi năm là có thể tha sao? Hắn đã có tuổi là phải tha sao? Nếu hôm nay trẫm không phạt hắn thì sau này làm sao răng đe những người trong cung."
"Bệ hạ!"
"Đủ rồi! Nếu ngươi không muốn như hắn thì đừng nói gì nữa. Còn tên kia thì Sở Thiên Vũ ngươi tự giải quyết đi."
"Rõ, thưa bệ hạ."
Thiên đế nói xong phất tay áo rời đi. Sở Thiên Vũ bảo người đưa tên còn lại xuống rồi tiến tới vỗ vai Mộc Dung đang quỳ đó, y nói:
"Thứ khó nắm bắt là lòng đế vương, không phải chỉ cần bên cạnh là có thể hiểu hết ông ấy đâu."
"Đệ biết rồi."
"Ta biết đệ vốn không muốn giết ông ta nhưng tội mà ông ta đã gieo lấy làm sao có thể tránh được."
Sở Thiên Vũ nói rồi rời đi, Mộc Dung trước giờ chưa từng thấy việc này nên cậu có chút băn khoăn, có lỗi khi không giúp được gì.