"Hửm! Chẳng phải là vô tình gặp sao, sao lại đi cứu?".
"Lúc đó ta đang đi nên không biết đường muội của người ở đâu nữa kìa, là do nha hoàn của cô ấy nhờ ta giúp. Lúc ta đến nơi thì không thấy người đâu. Lúc đó ta thấy ở gần đó có một đám cỏ rậm rạp nhưng trong đó có một cây sinh trưởng tốt hơn bình thường, ta cũng không để ý lắm".
"Vậy rồi sao nữa?".
Sau đó ta theo dấu vết chạy tới vách núi thì thấy một bọn đang ép đường muội người xém tí nữa là nhảy xuống rồi".
"Ồ hóa ra là vậy sao, hưm vậy mà không nói cho ta sớm!".
"Ta chỉ muốn hỏi công chúa nói thêm thông tin về tên Khương viện chính". Nghe đến đây nàng u buồn dựa vào vai y.
"Hắn là người được mẫu thân ta giúp đỡ mới được lên làm viện chính, thật không ngờ hắn lại cấu kết cùng người ngoài hại ân nhân mình. Bảo sao mấy năm nay ta cứ thấy mẫu thân khác thường".
"Hửm?".
"Ngươi đương nhiên không biết, mẫu thân ta là công chúa tây vực, mẫu thân ta còn được gọi là triệu linh sư nữa đó".
Triệu linh sư : là kiểu dạng gần giống Quốc sư, liên quan đến linh thú.
"Vậy sao, hóa ra mẫu thân người lợi hại vậy".
"Đương nhiên rồi, vậy còn a nương ngươi thì sao?". Nói đến đoạn này thì y đi xuống sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra. Nàng bị buông ra thì hơi khó hiểu. Nàng nhìn thấy sắc mặt y khó coi thì cũng im lặng, y nắm chặt tay nàng tiến tới. Nàng nhìn thấy bụi bãi đất trống thì chỉ tay vào chỗ đó.
"Tiểu Vũ, mà chỗ đó phải không?". Thấy nàng chỉ, y nắm chặt tay nàng rồi đi tới chỗ bãi đất chỉ còn một cây cỏ. Nàng thắc mắc.
"Tiểu Vũ, sao chỗ này chỉ có một cây duy nhất". Y nghe nàng nói và nhìn lại thì đã thấy lạ nên cuối xuống dùng lòng bàn tay chạm vào đất. Thấy y có chút kì lạ thì nàng cuối xuống nói.
"Nè tiểu Vũ, ngươi sao vậy, sao không hái nó!". Y nhìn sang nàng thì nói nhỏ.
"Ta sẽ trích máu của ta vào nó rồi nhanh tay hái, người nhất định phải bám chặt ta đó".
"Ngươi nói vậy là sao?".
"Người không thấy lạ hay cảm nhận thấy có gì sao". Nàng nghe y nói mới giật mình từ từ cảm nhận rồi mới gật đầu.
Y tháo bao tay ra rồi dùng răng cắn ngón tay, nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn chảy máu thì nàng hơi sót.
Y trích máu vào cây rồi nhanh tay bắt lấy nó bỏ vào trong người rồi nắm thật chặt tay nàng. Lúc quay đầu lại thì thấy bóng người xuất hiện, rồi nhiều tên khác vây lấy hai người. Hắn ta cười tươi nói.
"Tiểu tử, nếu muốn giữ mạng thì giao thứ trong người ngươi ra đây, ta sẽ từ bi tha mạng cho ngươi". Y nghe mà cười nhẹ rồi quay sang cô.
"Nè, người có thể sử dụng sức mạnh linh thú không!".
"Ta mới thức tỉnh được mấy ngày nên cũng chưa nắm hết". Nàng dỗi nói.
"Vậy người theo sát ta, nếu bọn chúng đụng tới người thì cũng đừng rời khỏi ta đó".
"Được tạ biết rồi".
Nói rồi y lấy tay ôm sát eo nàng khiến nàng đỏ mặt, tay còn lại thì vung kiếm, từ trong tay triệu ra một thanh kiếm, nàng ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay y. Ngay cả bọn sát thủ cũng ngạc nhiên.
"Trường Minh kiếm!".
Bọn sát thủ tuy sợ nhưng vẫn tiến lên theo lên, tên đầu lên y nhẹ nhàng nghiên người rồi vung một cái máu bắn tung tóe, tên khác cũng lao tới bị một kiếm đâm chết, một tên rồi một tên đều gục xuống, bổng có một tên đành sau, ý nghiên người dùng kiếm đỡ rồi dùng chân đạp mạnh khiến hắn bay xa. Tên cầm đầu thấy vậy cũng lao lên nhưng bị y cho một cước văng ra. Tên đành sao đi tới, y vẫn đỡ thì tên cầm đầu xông tới, nàng thấy vậy liền kéo y ra, y bị kéo thì giật bắn mình. Cũng may trước khi mũi kiếm tới nàng đã dùng sức mạnh linh thú bẻ cong thanh kiếm nên chỉ bị xướt một đường bên tay. Y thấy nàng bị thương thì tưk giận dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Hắn thấy được trong đôi mắt đó chứa một con rồng huyền bí khiến hắn khiếp sợ.
Sau đó y thu kiếm về cầm lấy cánh tây bị thương của nàng mà chua xót xong rồi thì tháo băng quấn đầu mình xuống băng cho nàng. Nàng nhìn ấn đường của người đối diện thì kinh ngạc, ấn đường của y có một ấn kí cam vàng nhạt nhìn từ xa thì có lẽ không thấy. Nàng sờ sờ lên trán của y thì nói.
"Ấn kí này....".
"Có gì ngạc nhìn sao?".
"Không có gì, chỉ là ta thấy ấn kí này rất đặc biệt".
"Vậy sao?".
"Vậy tỷ thích ta rồi". Nàng nghe y nói mà mặt đỏ lên.Còn y thì cười cười rồi bế nàng lên. Nàng bất ngờ bị bế thì theo bản năng vòng tay qua cổ y.
Nàng hốt hoảng.
"Ngươi làm gì vậy?".
"Trời tối rồi, ta sợ lạc Tuyết Nhi". Nàng nghe hai từ Tuyết Nhi thì đỏ mặt nhưng rồi lại phát cáu.
"Nè ai cho gọi tên ta vậy hả?".
"Nếu người không thích thì thôi". Nghe y nói mà nàng tưk giận quay mặt.
"Rõ ràng là rất thích nhưng lại không chịu thừa nhận".
"Thì ta...ta chỉ không muốn để người ngoài nghe thấy vả lại ngươi cũng nhỏ tuổi hơn ta mà". Nàng ấp úng nói.
"Biết tuổi ta luôn sao?". Nàng biết mình lỡ lời thì đỏ mặt không nói tựa đầu vào người y. Y cười không lên tiếng nhìn bộ dáng dễ thương của nàng
"Lúc đó ta đang đi nên không biết đường muội của người ở đâu nữa kìa, là do nha hoàn của cô ấy nhờ ta giúp. Lúc ta đến nơi thì không thấy người đâu. Lúc đó ta thấy ở gần đó có một đám cỏ rậm rạp nhưng trong đó có một cây sinh trưởng tốt hơn bình thường, ta cũng không để ý lắm".
"Vậy rồi sao nữa?".
Sau đó ta theo dấu vết chạy tới vách núi thì thấy một bọn đang ép đường muội người xém tí nữa là nhảy xuống rồi".
"Ồ hóa ra là vậy sao, hưm vậy mà không nói cho ta sớm!".
"Ta chỉ muốn hỏi công chúa nói thêm thông tin về tên Khương viện chính". Nghe đến đây nàng u buồn dựa vào vai y.
"Hắn là người được mẫu thân ta giúp đỡ mới được lên làm viện chính, thật không ngờ hắn lại cấu kết cùng người ngoài hại ân nhân mình. Bảo sao mấy năm nay ta cứ thấy mẫu thân khác thường".
"Hửm?".
"Ngươi đương nhiên không biết, mẫu thân ta là công chúa tây vực, mẫu thân ta còn được gọi là triệu linh sư nữa đó".
Triệu linh sư : là kiểu dạng gần giống Quốc sư, liên quan đến linh thú.
"Vậy sao, hóa ra mẫu thân người lợi hại vậy".
"Đương nhiên rồi, vậy còn a nương ngươi thì sao?". Nói đến đoạn này thì y đi xuống sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra. Nàng bị buông ra thì hơi khó hiểu. Nàng nhìn thấy sắc mặt y khó coi thì cũng im lặng, y nắm chặt tay nàng tiến tới. Nàng nhìn thấy bụi bãi đất trống thì chỉ tay vào chỗ đó.
"Tiểu Vũ, mà chỗ đó phải không?". Thấy nàng chỉ, y nắm chặt tay nàng rồi đi tới chỗ bãi đất chỉ còn một cây cỏ. Nàng thắc mắc.
"Tiểu Vũ, sao chỗ này chỉ có một cây duy nhất". Y nghe nàng nói và nhìn lại thì đã thấy lạ nên cuối xuống dùng lòng bàn tay chạm vào đất. Thấy y có chút kì lạ thì nàng cuối xuống nói.
"Nè tiểu Vũ, ngươi sao vậy, sao không hái nó!". Y nhìn sang nàng thì nói nhỏ.
"Ta sẽ trích máu của ta vào nó rồi nhanh tay hái, người nhất định phải bám chặt ta đó".
"Ngươi nói vậy là sao?".
"Người không thấy lạ hay cảm nhận thấy có gì sao". Nàng nghe y nói mới giật mình từ từ cảm nhận rồi mới gật đầu.
Y tháo bao tay ra rồi dùng răng cắn ngón tay, nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn chảy máu thì nàng hơi sót.
Y trích máu vào cây rồi nhanh tay bắt lấy nó bỏ vào trong người rồi nắm thật chặt tay nàng. Lúc quay đầu lại thì thấy bóng người xuất hiện, rồi nhiều tên khác vây lấy hai người. Hắn ta cười tươi nói.
"Tiểu tử, nếu muốn giữ mạng thì giao thứ trong người ngươi ra đây, ta sẽ từ bi tha mạng cho ngươi". Y nghe mà cười nhẹ rồi quay sang cô.
"Nè, người có thể sử dụng sức mạnh linh thú không!".
"Ta mới thức tỉnh được mấy ngày nên cũng chưa nắm hết". Nàng dỗi nói.
"Vậy người theo sát ta, nếu bọn chúng đụng tới người thì cũng đừng rời khỏi ta đó".
"Được tạ biết rồi".
Nói rồi y lấy tay ôm sát eo nàng khiến nàng đỏ mặt, tay còn lại thì vung kiếm, từ trong tay triệu ra một thanh kiếm, nàng ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay y. Ngay cả bọn sát thủ cũng ngạc nhiên.
"Trường Minh kiếm!".
Bọn sát thủ tuy sợ nhưng vẫn tiến lên theo lên, tên đầu lên y nhẹ nhàng nghiên người rồi vung một cái máu bắn tung tóe, tên khác cũng lao tới bị một kiếm đâm chết, một tên rồi một tên đều gục xuống, bổng có một tên đành sau, ý nghiên người dùng kiếm đỡ rồi dùng chân đạp mạnh khiến hắn bay xa. Tên cầm đầu thấy vậy cũng lao lên nhưng bị y cho một cước văng ra. Tên đành sao đi tới, y vẫn đỡ thì tên cầm đầu xông tới, nàng thấy vậy liền kéo y ra, y bị kéo thì giật bắn mình. Cũng may trước khi mũi kiếm tới nàng đã dùng sức mạnh linh thú bẻ cong thanh kiếm nên chỉ bị xướt một đường bên tay. Y thấy nàng bị thương thì tưk giận dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Hắn thấy được trong đôi mắt đó chứa một con rồng huyền bí khiến hắn khiếp sợ.
Sau đó y thu kiếm về cầm lấy cánh tây bị thương của nàng mà chua xót xong rồi thì tháo băng quấn đầu mình xuống băng cho nàng. Nàng nhìn ấn đường của người đối diện thì kinh ngạc, ấn đường của y có một ấn kí cam vàng nhạt nhìn từ xa thì có lẽ không thấy. Nàng sờ sờ lên trán của y thì nói.
"Ấn kí này....".
"Có gì ngạc nhìn sao?".
"Không có gì, chỉ là ta thấy ấn kí này rất đặc biệt".
"Vậy sao?".
"Vậy tỷ thích ta rồi". Nàng nghe y nói mà mặt đỏ lên.Còn y thì cười cười rồi bế nàng lên. Nàng bất ngờ bị bế thì theo bản năng vòng tay qua cổ y.
Nàng hốt hoảng.
"Ngươi làm gì vậy?".
"Trời tối rồi, ta sợ lạc Tuyết Nhi". Nàng nghe hai từ Tuyết Nhi thì đỏ mặt nhưng rồi lại phát cáu.
"Nè ai cho gọi tên ta vậy hả?".
"Nếu người không thích thì thôi". Nghe y nói mà nàng tưk giận quay mặt.
"Rõ ràng là rất thích nhưng lại không chịu thừa nhận".
"Thì ta...ta chỉ không muốn để người ngoài nghe thấy vả lại ngươi cũng nhỏ tuổi hơn ta mà". Nàng ấp úng nói.
"Biết tuổi ta luôn sao?". Nàng biết mình lỡ lời thì đỏ mặt không nói tựa đầu vào người y. Y cười không lên tiếng nhìn bộ dáng dễ thương của nàng