• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng Đức Điện

"Haha! Hay! Giỏi lắm!"

Triệu Vương thấy Thiên đế cười tươi cũng nói:

"Hoàng huynh xem như tìm được tiểu tế giỏi giang rồi."

"Vương gia quá lời rồi." Sở Thiên Vũ nói.

"Lúc đầu ta vẫn còn thắc mắc tại sao đệ lại lên tiếng giúp đỡ tên tiểu tử này, hóa ra hai người đã bàn trước với nhau rồi."

"Cũng không phải vấn đề to tát gì. Cậu ấy có ơn giúp Triệt Nhi, xem như việc này là trả ơn. Vả lại cũng không thể để Ninh Tuyết mang oan khuất cả đời được."

"Lần này nếu không có đệ thì chắc Tuyết Nhi thật sự không rửa sạch thanh danh rồi."

Triệu Vương cười cười, ông nói:

"Người mà huynh nên cảm ơn là tiểu tế của huynh mới phải, đệ không có công lao gì đâu."

"Hửm??"

"Người chủ trương cũng như làm mọi việc là Thiên Vũ, cậu ấy biết một mình cậu ấy không thể làm mấy vị đại thần trong triều tin tưởng nên mời nhờ đệ giúp phần đó thôi."

Thiên đế nghe vậy nhìn sang Sở Thiên Vũ, ông nói:

"Xem ra lúc ngươi nói muốn vào đại lý tự đã có mục đích hết rồi."

"Lời thần đã hứa thôi sẽ không bao giờ quên, đó cũng là việc mà thần phải làm."

"Ừm, đúng là thật những việc ngươi làm ta ta thấy."

Sở Thiên Vũ liền đắc ý, y nói:

"Vậy có phải nhạc phụ đại nhân đã chịu công nhân đứa con rể này rồi không."

"Ai là nhạc phụ của ngươi chứ!" Thiên đế nhanh chóng phản bác.

Triệu Vương ở kẽ giữa cười cười, ông nói:

"Hoàng huynh, người lớn nói lời phải giữ tín, tuy đệ không biết huynh và Thiên Vũ đã nói gì nhưng chắc chắn huynh có hứa gì đó với cậu ấy."

"Ờ thì...ta..." Thiên đế có vẻ ấp úng, Triệu Vương lại nhìn Sở Thiên Vũ nói tiếp:

"Sở Thiên Vũ, tuy cậu đã có được sự công nhận của hoàng huynh nhưng đó là sự công nhận của một nhạc phụ dành cho tiểu tế. Còn về thân phận thì..."

"Thần biết vương gia muốn nói gì, thân phận của ta hiện giờ đúng thật là có chút bất đồng với Tuyết Nhi."

"Hoàng huynh, việc này huynh định giải quyết thế nào?"

"Đúng thật, nhưng tên tiểu tử này chưa từng lập công lao gì lớn thì thật sự rất khó để phong tước."

"Bệ hạ!" Từ bên ngoài cất tiếng, Chu Duẫn đi vào chạy vào hốt hoảng tâu:

"Bệ hạ, Tây Bắc gửi cấp báo."

"Mau, đưa trẫm xem."

Nghe vậy Chu Duẫn nhanh chóng chạy lên đưa cho Thiên đế rồi ra ngoài. Thiên đế cầm bức mật thư trên tay trầm mặc. Triệu Vương thấy sắc mặt ông không tốt liền hỏi:

"Hoàng huynh, có chuyện gì vậy?"

Thiên đế có vẻ căng thẳng, ông nói:

"Tề Chi Hành gửi mật tấu nói Mân Tư Quốc ở Tây Bắc đem quân ồ ạt tấn công nước ta, quân ta tuy đã đánh bại được chúng nhưng tử thương quá nửa. Vài ngày nữa Mân Tư Quốc sẽ đem quân tấn công lần nữa."

"Mân Tư Quốc! Là một trong năm quốc gia của Bắc Cương, người Mân Tư đều là người man lại thích hiếu chiến." Sở Thiên Vũ nói.

"Phải, cho dù hiện giờ ta có cử quân chi viện nhưng chưa chắc thắng được người man, lỡ như phòng thủ Tây Bắc bị phá thì chắc chắn người man sẽ kéo vào Trung Nguyên."

Triệu Vương suy nghĩ một lúc rồi lại cười lớn.

"Haha!"

"Lão lục, đệ cười gì. Tình hình hiện giờ đang căng thẳng mà đệ..."

"Chẳng phải đúng lúc quá sao? Phải không?" Triệu Vương nhìn Sở Thiên Vũ khiến y khó hiểu, hỏi:

"Không biết vương gia muốn nói gì?"

"Bọn người man kia đến chẳng phải đúng lúc để cậu lập công sau. Thiếu tự khanh đúng thật có chút không xứng nhưng nếu là tướng quân thì chưa chắc."

"Vương gia muốn ta đi đánh người Mân Tư Quốc."



"Không chỉ đánh cho chúng bại mà phải cho chúng hoàn toàn rút lui. Hoàng huynh thấy sao?"

"Ừm, đây đúng thật là ý kiến hay nhưng mà về phần Tuyết nhi thì..."

"Hoàng huynh không cần lo, đệ nghĩ con bé sẽ hiểu được."

Thiên đế ầm ừ gật đầu, ông nhìn Sở Thiên Vũ, nghiêm nghị nói:

"Sở Thiên Vũ! Trẫm lệnh ngươi dẫn quân chi viện Tây Bắc đồng thời đánh tan quân man. Ngươi làm được không?"

Sở Thiên Vũ nhanh chóng quỳ xuống, y nói.

"Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ lòng tin của người."_ và cả nàng nữa.

Triệu Vương cười mãn nguyện nhưng rồi ông bất chợt nhớ ra gì đó nên nhìn Thiên đế, nói:

"Hoàng huynh, còn một việc quan trọng nữa nhất định phải làm."

"Việc gì chứ?"

"Lần này xuất chinh đệ nghĩ huynh nên hạ lệnh cho Lôi Dịch đi theo."

"Hửm?"

Thấy Thiên đế và Sở Thiên Vũ có vẻ không hiểu, Triệu Vương mới bèn giải thích:

"Tên nhóc Lôi Dịch này là người có tài nhưng lại là thân tính bên cạnh tứ hoàng huynh. Thiên Vũ đi rồi chỉ sợ nếu tứ hoàng huynh mà hành động thì chúng ta trở tay không kịp. Cậu ta đi theo vừa hay để Thiên Vũ trong trừng cậu ta." rồi hỏi Sở Thiên Vũ:

"Cậu thấy thế nào?"

"Thần không có ý kiến." Sở Thiên Vũ đáp.

Thiên đế ngẫm một lúc, cảm thấy lời của Triệu Vương nói có lý, liền nói:

"Vậy cứ theo ý đệ."

Minh Trì Cung

Càng Đức Điện vui vẻ thì bên này cũng chẳng khác mấy. Hôm nay Long Ninh Tuyết đến Minh Trì Cung. Vừa thấy nàng Yên Nhiên đã rất vui mừng, vừa hay Yên Vy và Long Dạ Trạch đều ở đây nên Yên Vy nấu vài món cho nàng.

Nhìn thấy Long Ninh Tuyết ăn ngon lành, Yên Nhiên liền nói:

"Nào, ăn nhiều vào chút. Lâu ngày không gặp con thấy con ốm đi nhiều."

"Đâu có, con thấy đâu có vấn đề gì đâu." Long Ninh Tuyết vừa ăn vừa nói.

"Còn xảo biện! Nếu không phải tại sao con lại ăn như chết đói thế kia."

"Mẫu hậu không cần nghiêm trọng quá vậy đâu, a tỷ chỉ là kén ăn nên mới ốm thôi, nếu vừa miệng thì chắc a tỷ mập...U-ui da!"

Long Ninh Tuyết nghe đệ đệ mình nói mình mập thì liền dùng đôi đũa trên tay khõ đầu Long Dạ Trạch khiến cậu đau điếng.

"Nói thử lại xem?" Long Ninh Tuyết dùng ánh mắt băng lãnh liếc xéo Long Dạ Trạch làm cậu sợ run cả người, lẩm cẩm nói:

"Không... không có."

Yên Nhiên nhìn hai tỷ đệ này vừa buồn cười vừa bất lực, bà nói:

"Được rồi, lo ăn đi, con làm nó sợ rồi kìa." rồi bà nhìn Long Dạ Trạch kế bên, nói:

"Cả con nữa, biết tính tỷ tỷ mình nóng thì đừng có chọc nó. Bình yên không chịu, thích chọc để bị đánh."

"Con biết rồi." Long Dạ Trạch ủ rũ đáp.

Yên Vy cười cười, cảnh tượng này sớm đã quá quen với cô rồi nhưng lần nào cũng không nhịn được cười.

Khung cảnh đó vẫn cứ tiếp tục cho đến khi Phương Trì đi vào, tâu:

"Nương nương, Chu công công đến. Ông ấy nói có việc muốn thông báo với công chúa điện hạ."

"Mời vào đây." Yên Nhiên nói, Phương Trì cuối đầu đáp:

"Vâng." sau đó rời đi.

_ Sao lúc rảnh không đến, ăn có một bữa cũng không yên.

Long Ninh Tuyết bỗng sựng ngang xém chút bị nghẹn. Nàng vừa mới bị tên đệ đệ này cà khịa, hiện lại có người đến tìm đến.

Chu Duẫn bước vào, hành lễ."

"Nô tài xin thỉnh an nương nương, các vị điện hạ."

"Đứng lên đi." Yên Nhiên đáp.

"Tạ nương nương."



Đợi khi Chu Duẫn đứng dậy, Long Ninh Tuyết mới hỏi, nàng nói:

"Không biết Chu công công tìm đến bổn cung có việc gì?"

"Bẩm, bệ hạ vốn định viết thánh chỉ rồi mới đem tới chỗ công chúa nhưng người cảm thấy mất thời gian nên lệnh nô tài đến thông báo trước một tiếng."

"Rốt cuộc là có việc gì?"

"Chúc mừng điện hạ! Sự việc năm xưa đã được làm rõ là người trong sạch. Bệ hạ đã hạ lệnh khôi phục lại tước vị cũng như trả Thần Dương quân lại cho người. Sau này người có thể lên triều trở lại như cũ."

Nghe Chu Duẫn nói một mạch hết tất cả khiến cho bốn mẫu tử đang hiện diện sửng sốt lẫn vào bất ngờ, kinh ngạc khôn xiết. Long Dạ Trạch nhanh chóng nắm lấy cổ áo Chu Duẫn, nói:

"Lời ông nói có thật không?! A tỷ rửa được oan tình rồi sao?!"

Chu Duẫn có chút bất ngờ vì hành động của Long Dạ Trạch nhưng vẫn bình tĩnh nói:

"Xin nương nương và các vị điện hạ yên tâm, nô tài không gạt mọi người."

"Đang yên đang lành tại sao a tỷ lại được phục tước, rõ ràng là thời gian qua tỷ ấy không rời khỏi cung mà?

"Chuyện này..." Chu Duẫn ấp úng.

Yên Nhiên cảm thấy nghi hoặc liền nghiêm nghị rặng hỏi Chu Duẫn, bà nói:

"Rốt cuộc sự việc là như thế nào?

Chu Duẫn bị ánh mắt của Yên Nhiên làm cho sợ hãi, nói:

"Là Sở đại nhân - Sở thiếu khanh."

"Sở đại nhân...Sở Thiên Vũ!". Yên Vy nói.

"Cái gì! Thật sự là nhị...Sở đại ca làm sao?"

"Nô tài thật sự không nói dối. Hôm nay Sở đại nhân một mình đứng lên chứng minh điện hạ trong sạch, dám chống đối lại với Nam Vương và các đại thần trong triều."

Long Ninh Tuyết nghe vậy thì kinh ngạc tột độ, nàng cuối cùng cũng đã hiểu lí do cũng như sự thật, sự cố gắng của Sở Thiên Vũ.

_ Hoá ra bấy lâu nay, những việc chàng ấy làm đều là vì ta.

Yên Nhiên tuy đã biết tình yêu giữa nhi nữ bà và Sở Thiên Vũ nhưng khi nghe được tin này bà cũng lục phần kinh ngạc.

"Khụ!" Yên Nhiên ho nhẹ, bà nói:

"Nói vậy hiện giờ cậu ấy đang ở đâu?"

"Giờ Sở Đại nhân có lẽ đang ở chỗ bệ hạ, có lẽ một lúc nữa sẽ..."

"Không xong rồi!!"

Chu Duẫn vừa nói thì bên ngoài Mộc Dung đa hốt hoảng chạy vào. Một tay cậu chống vào cánh cửa, thở dốc. Long Dạ Trạch khó hiểu, bèn hỏi:

"Có việc gì sao lại gấp gáp đến vậy?"

"Tây Bắc chiến báo, Mân Tư Quốc đem quân đến tấn công. Bệ hạ đã lệnh cho Sở đại nhân lập tức khởi hành đến Tây Bắc rồi."

"!!!"

Long Ninh Tuyết sửng sốt, nhanh tới nắm lấy cổ áo Mộc Dung, nàng cau mày, chất vấn:

"Nói lại ta xem, rốt cuộc là như thế nào?"

"Công chúa, hiện tại không phải lúc để giải thích, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa."

Long Ninh Tuyết bình tĩnh lại, nàng liếc nhìn Long Dạ Trạch, Long Dạ Trạch hiểu ý bèn nói:

"Ặc! Đệ sẽ đưa tỷ đi mà, đừng dùng ánh mắt đó nhìn đệ."

Nói rồi Long Ninh Tuyết cùng Long Dạ Trạch chạy đi.Mộc Dung thở phào, cậu là xém bị sát khí của nhị tẩu bức chết mà.

_ Huhu! Nhị tẩu đáng sợ quá.

Mộc Dung quay người, cậu giật mình khi thấy Yên Vy bắt chéo tay dữ tợn nhìn mình, liền hỏi:

"Quận chúa, người nhìn nô tài làm gì?"

"Ngươi còn đứng ở đó được sao? Còn không mau đưa ta đi nhanh."

"Hả...ờ."

Yên Vy khó chịu liếc Mộc Dung rồi bỏ đi. Mộc Dung lần nữa sợ hãi cuống quýt chạy theo.

_ Hết nhị tẩu rồi tới nương tử là sao? Mình thật khổ quá! Huhu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK