Tối nay mở tiệc chúc mừng y lần này không cần quỳ nữa mà được ngồi rồi đã vậy còn được đặc cách ngồi ngang hàng với mấy vị hoàng tử công chúa. Từ chiều đến tối Huyền đế không đến nên thái tử ra mặt thay thế.
Long Ninh Nguyệt ngồi sau nhìn theo bóng lưng y thì tự hào nhưng nhớ lại cái tát của nàng thì tưk giận. nãy giờ Yên Nhiên ngồi trên quan sát thấy y và nàng nói cười vui vẻ thì mới phát giác hai người thích nhau rồi. Bà bây giờ cứng đơ nghĩ mới có một tháng ngắn ngủi mà hai đứa này lại yêu nhau nhanh vậy nhưng bà đâu biết con gái bà thịt người ta mấy lần rồi.
Bỗng nhiên có một cung nữ tới đưa rượu cho nàng. Nàng liền đưa qua cho y bảo.
"Uống được thì uống, không được thì vứt!". Câu nói của nàng khiến y bật cười rồi nóc hết một bình. Y nghĩ nàng đưa mà không uống thì về tới công chuyện. Rồi cung nữ khác tới đưa rượu. Quyên Tước đối diện nâng rượu lên mời y.
"Hôm nay bổn thái tử chúc mừng ngươi". Y cũng nâng ly rượu lên rồi uống cạn. Quyên Tước dụng mánh khóe đổ ly rượu trên tay xuống. Rồi hết người này đến người khác kính rượu y.
Y uống một hơi gần một vò mà mặt vẫn còn tỉnh táo thì Thiên đế kinh ngạc nói nhỏ với Thiên hậu.
"Thằng nhóc này tửu lượng tốt đó". Yên Nhiên nhìn thấy cũng gật đầu bà biết cái tửu lượng thì y không giống mẹ mình.
Bỗng có người đưa hải sản đến cho y thì nàng nhìn hắn bảo.
"Hắn bị dị ứng hải sản không ăn được mấy thứ này đâu đâu". Nghe vậy cung nữ kia cũng bưng đi. Những thứ này Quyên Tước thấy hết bỗng nghĩ cách ăn uống của y rất giống phụ hoàng mình. Huyền đế tửu lượng rất tốt nhưng lại dị ứng nặng với hải sản vả lại Huyền đế lại thay đổi khác lạ khi nhìn y khiến hắn nghi ngờ.
Bỗng có vài người đưa lên vài món bảo vật che lại bằng lụa đỏ. Một người đi vào hành lễ.
"Thần tham kiến các vị bệ hạ, nương nương và các vị điện hạ".
Y không hiểu thì nàng nói nhỏ cho biết.
"Ngoại trừ bốn nước này thì các nước còn lại đều cử sứ giả sang tặng vật phẩm".
"Vậy mấy cái này là của tỷ hết à".
"Phải nhưng ta không thích nên đem vào quốc khố hết rồi".
"Đệ cứ lựa đi nếu thích cái nào thì ta giữ lại cho". Nàng cười. Y bĩu môi.
"Làm như ta là nam nhân của tỷ vậy".
"Thì như vậy còn gì!". Y cứng họng không nói nữa. Vân Thư nhìn thấy hai người vậy thì cười thầm thực không ngờ caca cô cũng có người trị rồi.
Thiên đế là bây giờ mới nói.
"Miễn lễ. Không biết sứ thần đến đây có việc gì?".
"Hôm nay thần đến đây theo lệnh của bệ hạ đến tặng quà cho Trưởng công chúa". Nói rồi hắn nghiên người sang một bên ra hiệu. Những thái giám bưng đồ cũng vén tấm lụa đỏ lên. Hiện lên một số món lấp lánh. Rồi một tên dâng lên một khối ngọc lam thạch tinh xảo rồi giới thiệu.
"Xin giới thiệu đây là khối lam thạch quý hiếm. Bệ hạ của thần đích thân chọn để dâng lên công chúa điện hạ". Mọi người thì trầm trồ còn nàng không chút biến sắc hỏi y.
"Ngươi thích cái nào?". Lời nói của nàng khiến mọi người ở đó kinh ngạc.Y nhìn hết thảy toàn bộ rồi mới nói.
"Đó chỉ là một khối làm thạch không đáng giá, ta muốn thanh kiếm đành kia". Y chỉ tay về phía thanh kiếm xanh ngọc cũ kĩ đành kia. Còn dân chúng ở đó há hốc cạn ngôn. Đây còn là Trưởng công chúa lạnh lùng sao.
Nàng ngạc nhiên nhưng thấy ánh mắt y kiên định thì đứng lên đi lướt qua khối ngọc lam thạch kia mà tiến tới chỗ thanh kiếm kia cầm lên. Nàng ngấm nghía rồi rút kiếm ra thấy một lưỡi đau cũ kĩ rồi thảy thẳng qua người y.
"Quà tặng chúc mừng ngươi đó". Rồi quay sang sứ thần nhìn hắn.
"Mấy cái còn lại cứ kêu người đem bỏ tới quốc khố đi. Bổn cung không cần đâu". Sử thần kinh ngạc.
"Công chúa đây chỉ là đồ hạ phẩm!".
"Hửm?". Nàng trừng mắt khiến hắn sợ hãi.Cả quần chúng cũng há hốc đồ thượng phẩm không lấy lại đi lấy đồ hạ phẩm nhưng họ đâu biết phía sau đó là một bất ngờ. Thiên đế và Thiên hậu giờ đây cũng đã biết được tình ý cứ con gái mình rồi. Nàng đây cũng là cố tình công khai mà. Vân Thư cười cười nghĩ thật không ngờ vị tẩu tẩu này của mình lại bá đạo đến vậy.
Y nhìn thanh kiếm trong tay bị mọi người khinh rẻ nhưng họ không biết sự lợi hại của nó. Chỉ có Thượng Quan Hạ Nghiên là nhìn ra tâm ý của y.
Thần đế bây giờ mới lên tiếng.
"Nếu đã đến đây rồi mà không coi được tiếc mục của nhi nữ ngài thực tiếc".
"Ngài có ý chê cười nhi nữ nhà ta!". Vừa nói hết nàng đã nói.
"Thần Dung bệ hạ không phải không biết hoàn cảnh của ta, nếu người đã muốn xem vậy xin hãy nán lại cho đến sinh thần của ta được không?".
"Hửm?".
"Hiện giờ đã là ngày mười tháng năm, còn cách mười ngày nửa là sinh thần ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngài chứng kiến sức mạnh của Thiên Lăng quốc". Nàng nghiêm túc nói. Thần Lăng đế cũng hết cách đành phải đồng ý.
"Nếu công chúa nói vậy ta sẽ chờ". Nàng cũng quay về chỗ. Sau đó lại có sứ thần khác đến dâng lên mấy hòn đá y lại lựa hòn đá xấu xí nhất. Đợt lễ vật cuối cùng thì y lại chọn miếng ngọc lục thạch đậm nhất. Nàng khó hiểu nhưng cũng đồng ý. Ai nấy đều nói y không có mắt nhìn.
Tuyết Ninh cung.
Sau khi về cung nàng khó hiểu hỏi y. Y thản nhiên nói.
"Ta có cách dùng chúng!". Nàng khó chịu. Y lần này không vỗ nữa mà trực típ cởi ý phục ra nằm lên giường nàng. Nàng thấy thì khó hiểu.
"Ta thấy thay vì mỗi miệng vỗ tỷ thì cho tỷ được như ý muốn tốt hơn". Y nói.
"Đệ.....".
"Ta biết thế nào cũng không chắn khỏi đâu, đầu thú trước sẽ được giảm nhẹ mà". Y ngồi dậy nói.
Nàng cười cười rồi tiếng lại nâng cằm y lên.
"Ta không ngờ tiểu Vũ bây giờ mới chịu nghe lời đó".
Nói xong nàng liền đẩy y nắm xuống rồi dùng thắc lưng của y trói chặt hai tay ý lại.
Nàng tiến sát hôn lên người y càng lúc càng mạnh. Y đợi nàng dịu lại tâm tình thì mới nói.
"Ngày mai cho ta suất cung!". Nàng nghe xong liền khó chịu hỏi.
"Đệ đi đâu?".
"Ta có chuyện cần đi một thời gian rồi về".
"Bao lâu?"
"Tới sinh thần tỷ ta sẽ về".
"Đệ.....". Nàng tưk giận.
"Ta hứa dù có xong hay không ta sẽ về trước sinh thần tỷ mà".
"Làm sao ta tin đây?".
"Vậy tỷ cứ khác ấn lên người ta đi. Nếu đúng hẹn ta không trở về tùy ý tỷ sự lí". Nàng bắt cười nhìn bộ dạng trẻ con này. Nhưng nhìn kỹ ánh mắt y nàng lại có cảm giác an tâm có lẽ là y nói thật.
"Cái này là đệ nói đó, nếu không đúng hẹn thì đừng trách ta". Nói rồi nàng đặt tay lên ngực y. đột nhiên trên người y hiện lên một hình xăm. Sau đó cười cười bảo.
"Tiểu đệ đệ giao kèo xong rồi bây giờ chúng ta tiếp tục".
"Hả.... ưm".
Long Ninh Nguyệt ngồi sau nhìn theo bóng lưng y thì tự hào nhưng nhớ lại cái tát của nàng thì tưk giận. nãy giờ Yên Nhiên ngồi trên quan sát thấy y và nàng nói cười vui vẻ thì mới phát giác hai người thích nhau rồi. Bà bây giờ cứng đơ nghĩ mới có một tháng ngắn ngủi mà hai đứa này lại yêu nhau nhanh vậy nhưng bà đâu biết con gái bà thịt người ta mấy lần rồi.
Bỗng nhiên có một cung nữ tới đưa rượu cho nàng. Nàng liền đưa qua cho y bảo.
"Uống được thì uống, không được thì vứt!". Câu nói của nàng khiến y bật cười rồi nóc hết một bình. Y nghĩ nàng đưa mà không uống thì về tới công chuyện. Rồi cung nữ khác tới đưa rượu. Quyên Tước đối diện nâng rượu lên mời y.
"Hôm nay bổn thái tử chúc mừng ngươi". Y cũng nâng ly rượu lên rồi uống cạn. Quyên Tước dụng mánh khóe đổ ly rượu trên tay xuống. Rồi hết người này đến người khác kính rượu y.
Y uống một hơi gần một vò mà mặt vẫn còn tỉnh táo thì Thiên đế kinh ngạc nói nhỏ với Thiên hậu.
"Thằng nhóc này tửu lượng tốt đó". Yên Nhiên nhìn thấy cũng gật đầu bà biết cái tửu lượng thì y không giống mẹ mình.
Bỗng có người đưa hải sản đến cho y thì nàng nhìn hắn bảo.
"Hắn bị dị ứng hải sản không ăn được mấy thứ này đâu đâu". Nghe vậy cung nữ kia cũng bưng đi. Những thứ này Quyên Tước thấy hết bỗng nghĩ cách ăn uống của y rất giống phụ hoàng mình. Huyền đế tửu lượng rất tốt nhưng lại dị ứng nặng với hải sản vả lại Huyền đế lại thay đổi khác lạ khi nhìn y khiến hắn nghi ngờ.
Bỗng có vài người đưa lên vài món bảo vật che lại bằng lụa đỏ. Một người đi vào hành lễ.
"Thần tham kiến các vị bệ hạ, nương nương và các vị điện hạ".
Y không hiểu thì nàng nói nhỏ cho biết.
"Ngoại trừ bốn nước này thì các nước còn lại đều cử sứ giả sang tặng vật phẩm".
"Vậy mấy cái này là của tỷ hết à".
"Phải nhưng ta không thích nên đem vào quốc khố hết rồi".
"Đệ cứ lựa đi nếu thích cái nào thì ta giữ lại cho". Nàng cười. Y bĩu môi.
"Làm như ta là nam nhân của tỷ vậy".
"Thì như vậy còn gì!". Y cứng họng không nói nữa. Vân Thư nhìn thấy hai người vậy thì cười thầm thực không ngờ caca cô cũng có người trị rồi.
Thiên đế là bây giờ mới nói.
"Miễn lễ. Không biết sứ thần đến đây có việc gì?".
"Hôm nay thần đến đây theo lệnh của bệ hạ đến tặng quà cho Trưởng công chúa". Nói rồi hắn nghiên người sang một bên ra hiệu. Những thái giám bưng đồ cũng vén tấm lụa đỏ lên. Hiện lên một số món lấp lánh. Rồi một tên dâng lên một khối ngọc lam thạch tinh xảo rồi giới thiệu.
"Xin giới thiệu đây là khối lam thạch quý hiếm. Bệ hạ của thần đích thân chọn để dâng lên công chúa điện hạ". Mọi người thì trầm trồ còn nàng không chút biến sắc hỏi y.
"Ngươi thích cái nào?". Lời nói của nàng khiến mọi người ở đó kinh ngạc.Y nhìn hết thảy toàn bộ rồi mới nói.
"Đó chỉ là một khối làm thạch không đáng giá, ta muốn thanh kiếm đành kia". Y chỉ tay về phía thanh kiếm xanh ngọc cũ kĩ đành kia. Còn dân chúng ở đó há hốc cạn ngôn. Đây còn là Trưởng công chúa lạnh lùng sao.
Nàng ngạc nhiên nhưng thấy ánh mắt y kiên định thì đứng lên đi lướt qua khối ngọc lam thạch kia mà tiến tới chỗ thanh kiếm kia cầm lên. Nàng ngấm nghía rồi rút kiếm ra thấy một lưỡi đau cũ kĩ rồi thảy thẳng qua người y.
"Quà tặng chúc mừng ngươi đó". Rồi quay sang sứ thần nhìn hắn.
"Mấy cái còn lại cứ kêu người đem bỏ tới quốc khố đi. Bổn cung không cần đâu". Sử thần kinh ngạc.
"Công chúa đây chỉ là đồ hạ phẩm!".
"Hửm?". Nàng trừng mắt khiến hắn sợ hãi.Cả quần chúng cũng há hốc đồ thượng phẩm không lấy lại đi lấy đồ hạ phẩm nhưng họ đâu biết phía sau đó là một bất ngờ. Thiên đế và Thiên hậu giờ đây cũng đã biết được tình ý cứ con gái mình rồi. Nàng đây cũng là cố tình công khai mà. Vân Thư cười cười nghĩ thật không ngờ vị tẩu tẩu này của mình lại bá đạo đến vậy.
Y nhìn thanh kiếm trong tay bị mọi người khinh rẻ nhưng họ không biết sự lợi hại của nó. Chỉ có Thượng Quan Hạ Nghiên là nhìn ra tâm ý của y.
Thần đế bây giờ mới lên tiếng.
"Nếu đã đến đây rồi mà không coi được tiếc mục của nhi nữ ngài thực tiếc".
"Ngài có ý chê cười nhi nữ nhà ta!". Vừa nói hết nàng đã nói.
"Thần Dung bệ hạ không phải không biết hoàn cảnh của ta, nếu người đã muốn xem vậy xin hãy nán lại cho đến sinh thần của ta được không?".
"Hửm?".
"Hiện giờ đã là ngày mười tháng năm, còn cách mười ngày nửa là sinh thần ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngài chứng kiến sức mạnh của Thiên Lăng quốc". Nàng nghiêm túc nói. Thần Lăng đế cũng hết cách đành phải đồng ý.
"Nếu công chúa nói vậy ta sẽ chờ". Nàng cũng quay về chỗ. Sau đó lại có sứ thần khác đến dâng lên mấy hòn đá y lại lựa hòn đá xấu xí nhất. Đợt lễ vật cuối cùng thì y lại chọn miếng ngọc lục thạch đậm nhất. Nàng khó hiểu nhưng cũng đồng ý. Ai nấy đều nói y không có mắt nhìn.
Tuyết Ninh cung.
Sau khi về cung nàng khó hiểu hỏi y. Y thản nhiên nói.
"Ta có cách dùng chúng!". Nàng khó chịu. Y lần này không vỗ nữa mà trực típ cởi ý phục ra nằm lên giường nàng. Nàng thấy thì khó hiểu.
"Ta thấy thay vì mỗi miệng vỗ tỷ thì cho tỷ được như ý muốn tốt hơn". Y nói.
"Đệ.....".
"Ta biết thế nào cũng không chắn khỏi đâu, đầu thú trước sẽ được giảm nhẹ mà". Y ngồi dậy nói.
Nàng cười cười rồi tiếng lại nâng cằm y lên.
"Ta không ngờ tiểu Vũ bây giờ mới chịu nghe lời đó".
Nói xong nàng liền đẩy y nắm xuống rồi dùng thắc lưng của y trói chặt hai tay ý lại.
Nàng tiến sát hôn lên người y càng lúc càng mạnh. Y đợi nàng dịu lại tâm tình thì mới nói.
"Ngày mai cho ta suất cung!". Nàng nghe xong liền khó chịu hỏi.
"Đệ đi đâu?".
"Ta có chuyện cần đi một thời gian rồi về".
"Bao lâu?"
"Tới sinh thần tỷ ta sẽ về".
"Đệ.....". Nàng tưk giận.
"Ta hứa dù có xong hay không ta sẽ về trước sinh thần tỷ mà".
"Làm sao ta tin đây?".
"Vậy tỷ cứ khác ấn lên người ta đi. Nếu đúng hẹn ta không trở về tùy ý tỷ sự lí". Nàng bắt cười nhìn bộ dạng trẻ con này. Nhưng nhìn kỹ ánh mắt y nàng lại có cảm giác an tâm có lẽ là y nói thật.
"Cái này là đệ nói đó, nếu không đúng hẹn thì đừng trách ta". Nói rồi nàng đặt tay lên ngực y. đột nhiên trên người y hiện lên một hình xăm. Sau đó cười cười bảo.
"Tiểu đệ đệ giao kèo xong rồi bây giờ chúng ta tiếp tục".
"Hả.... ưm".