• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Dạ Trạch ngạc nhiên, hôm qua là Yên Vy, hôm nay lại là Long Ninh Tuyết, chuyện này thật khó lí giải. Long Dạ Trạch khó hiểu hỏi:

"Nhị ca từ trước tới giờ chưa giận ai bao giờ. Rốt cuộc a tỷ với nhị ca nói cái gì mà khiến huynh ấy giận rồi?"

"Ta bảo chàng tìm cách giúp hai người họ nhưng ta lại quá lời khiến chàng ấy giận rồi."

"Chẳng phải lúc nào nhị ca cũng nhường tỷ sao, sao giờ lại giận rồi?"

"Có lẽ chàng ấy nói đúng, ta chưa từng nghĩ cho bất cứ ai, bao gồm cả người ta yêu."

"A tỷ đừng buồn nữa mà, hay là đệ đi tìm nhị ca giúp tỷ?"

"Tìm cũng vô ít thôi, một khi thằng nhóc đó đã đến giới hạn thì ai nói gì nó cũng không nghe đâu."

Vẫn là giọng nói ấy, là con người ấy, con người lúc nào cũng đến bất ngờ và nhiều lần voi tình nghe được câu chuyện của nàng. Long Ninh Tuyết thấy cô, nói:

"Là cô sao, sao lần nào tới cũng đứng ngoài cửa nghe lén hết vậy?"

"Có lẽ là trùng hợp rồi."

Thượng Quan Hạ Nghiên nói rồi bước vào, cô đi tới chỗ Long Ninh Tuyết nói:

"Từ lúc quen biết Tiểu Vũ tới giờ thì đây là lần đầu ta nghe nó biết giận đó. Cô rốt cuộc đã làm gì vậy?"

"Đừng nhắc nữa."

Thượng Quan Hạ Nghiên cười cười, cô nói:

"Cô biết tại sao Tiểu Vũ lúc đầu lại không cho Tiểu Dịch và Tiểu Dung vào làm quan mà ở những vị trí thấp không?"

"Bởi Vì đệ ấy muốn chừa lại đường lui cho hai người họ."

Long Ninh Tuyết và Long Dạ Trạch ngạc nhiên khi nghe được lời Thượng Quan Hạ Nghiên nói, Long Dạ Trạch hỏi:

"Đại tỷ, ý tỷ là sao?"

"Lúc đầu là bọn ta giúp nhất giúp đỡ đệ chứ không phải muốn vào triều đình thăng tiến. Tiểu Vũ muốn chừa lại một con đường cho hai đứa nó. Nếu sau khi hoàn thành mà họ muốn ở lại triều đình làm quan cũng được, còn không muốn làm quan thì trở về."

"Vậy tại sao chàng ấy lại nói Mộc Dung và Vy Nhi chưa thống nhất, chẳng lẽ là chuyện này?"

"Chiêu Dương quận chúa dù sao cũng sống trong hoàng cung này từ nhỏ. Cô ấy có thể đồng ý từ bỏ thân phận cao quý để đi theo Tiểu Dung hay không? Tiểu Vũ không phải không muốn giúp mà là đệ ấy muốn trước đó giữa Mộc Dung và Chiêu Dương quận chúa phải thống nhất rằng sẽ định cư ở tại đây hay ẩn danh mà sống

"Hóa ra là vậy, nhị ca nghĩ quá xa rồi."

"Còn nữa, đừng quên còn phụ mẫu hai người đó."

"Phụ hoàng với mẫu hậu?" Long Dạ Trạch nói.

"Lúc trước Tiểu Vũ phải suýt mất mạng nhưng cũng chỉ có được sáu phần chấp nhận hai người họ. Hai người giúp họ nhưng có nghĩ tới Tiểu Dung làm sao có thể suông sẻ có được sự đồng ý của Thiên Lăng hoàng đế và Thiên Lăng hoàng hậu không?"

"Chuyện này..."

Long Dạ Trạch gãy đầu, tuy Yên Vy là con nuôi nhưng từ nhỏ được đối xử như con ruột vậy, Sở Thiên Vũ lúc đầu cũng phải nỗ lực rất nhiều mới có được sự chấp thuận của phụ mẫu họ. Mộc Dung làm sao có thể suông sẻ hơn được chứ.

_ Hóa ra từ lúc bắt đầu chàng ấy đã tính cả rồi, chỉ có ta là quá ngu ngốc.

Long Ninh Tuyết nãy giờ không nói gì, nàng càng nghe Thượng Quan Hạ Nghiên nói thì lòng ngực càng đau lên. Sở Thiên Vũ luôn luôn cố gắng vì nàng nhưng nàng lại chưa bao tìm hiểu về y. Thật sự chưa từng.

Long Dạ Trạch nhìn qua Long Ninh Tuyết, cậu có cảm giác không ổn nên tới gần hỏi:

"A tỷ, tỷ sao vậy?"

Thượng Quan Hạ Nghiên cũng như Long Dạ Trạch, cô thấy Long Ninh Tuyết im lặng suốt đã vậy hiện giờ còn xiết chặt ngực khó thở.



Cô chạy tới bắt mạch cho Long Ninh Tuyết nhưng lại khiến cô trợn tròn mắt nhìn nàng. Long Dạ Trạch thắc mắc hỏi:

"Đại tỷ, a tỷ làm sao vậy?"

Thượng Quan Hạ Nghiên không trả lời cậu, cô nhanh chóng kéo Long Ninh Tuyết để lưng nàng quay về phía cô để truyền khí tức vào.

Long Dạ Trạch nhìn Long Ninh Tuyết hô hấp khó khăn, mồ hôi nhễ nhại khiến cậu lo lắng.

_ Xưa nay đại tỷ rất ít khi truyền khí tức cứu người, trừ khi...

Long Dạ Trạch hốt hoảng hỏi:

"Đại tỷ, a tỷ rốt cuộc bị gì vậy?"

"Lúc đầu bắt mặt cho cô ấy ta không phát hiện ra, giờ tái phát ra thì căng rồi."

"Rốt cuộc a tỷ bị gì?"

"Chuyện đó giải thích sau đi, tình hình của cô ấy quan trọng hơn."

"Được rồi."

Hai giờ sau

Thượng Quan Hạ Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhìn Long Ninh Tuyết sau cơn đau rơi vào hôn mê. Long Dạ Trạch nhanh chóng bế nàng lên giường rồi hỏi Thượng Quan Hạ Nghiên:

"A tỷ bị sao vậy."

"Nói bệnh không phải bệnh mà nó cũng chẳng phải di truyền."

"Khó hiểu quá."

"Nói đơn giản hơn bệnh trạng của Thần Dương gần giống bệnh tim, dễ bị cảm xúc khống chế. Một khi sợ hãi hoặc tức giận quá độ thì khiến tim bi co thắt dẫn đến khó hô hấp."

"Vậy tại sao phải truyền khí tức vào?"

"Truyền vào là để ổn định nhịp đập. Thể trạng Thần Dương được di truyền từ mẫu hậu đệ cộng thêm việc kinh mạch bị phế thì làm sao cô ấy vận công để bão hòa cơ thể."

"Không được, đệ phải đi nói cho phụ hoàng mẫu hậu."

Long Dạ Trạch nói rồi chạy đi nhưng vừa đến cánh cửa thì bị một giọng nói chặn lại:

"Tiểu Trạch! Quay lại đây."

Long Ninh Tuyết sau cơn thập tử nhất sinh cuối cùng cũng lấy lại ý thức. Long Dạ Trạch nghe vậy hốt hoảng chạy tới, mếu máo hỏi:

"Tỷ có sao không? Có bị gì không? Hiện giờ cảm thấy thế nào?

"...."

Một hàng câu hỏi thốt ra khiến Long Ninh Tuyết nhứt cả đầu đã vậy Long Dạ Trạch còn muốn nói gì đó thì bịLong Ninh Tuyết ngăn lạ.

"A tỷ..."

"Dừng, đừng nói nữa, đệ mà nói nữa là ta không bệnh cũng thành bệnh luôn đó."

Long Dạ Trạch xà nẹo nói:

"Người ta chỉ lo cho a tỷ thôi mà."

"...."

"...."

Long Ninh Tuyết vỗ đầu, nếu nàng vẫn còn khoẻ chắc chắn sẽ dậy dỗ thể đệ đệ này một trận nhưng bây nàng đã không còn sức chỉ đành bất lực không nói nên lời.



Thượng Quan Hạ Nghiên đành sau thấy biểu cảm của Long Ninh Tuyết liền đánh Long Dạ Trạch một cú.

"Ui da! Sao đánh ta? Tỷ đúng là..."

Long Dạ Trạch bị đánh quay lại định chất vấn Thượng Quan Hạ Nghiên nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của cô khiến cậu sợ hãi, nhỏ giọng nói:

"Ờ... không có gì đâu."

Long Ninh Tuyết liền bảo Long Dạ Trạch:

"Tiểu Trạch, ra ngoài đi."

Long Dạ Trạch khó hiểu, hỏi:

"Nhưng mà a tỷ..."

"Nghe lời đi."

Long Dạ Trạch tuy không muốn nhưng vẫn vâng lời nghe theo."

"Thôi được."

Đợi Long Dạ Trạch ra ngoài, Thượng Quan Hạ Nghiên mới đi tới trước mặt Long Ninh Tuyết hỏi:

"Bệnh trạng này của cô có từ khi nào?"

Long Ninh Tuyết thở dài, gác tay lên trán, nói:

"Lúc năm tuổi khi bị kẹt ở trong rừng, do hoảng sợ quá độ nên bộc phát. Từ đó về sau mỗi lần tâm trạng tôi không tốt đều tái phát cả."

"Nói vậy bao nhiêu năm nay cô luôn cố tình để người khác sợ hãi mà tránh né sao?"

"Phải, cho dù là như vậy nhưng vẫn không ngăn cản được việc nó tái phát."

"Tiểu Vũ có biết không?"

"Ở trước gần chàng ấy tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều thì làm sao mà tái phát ra được."

"Tôi cũng chỉ có thể đoán một phần là do di truyền từ mẫu hậu cô, còn lại thì tôi cũng không biết bắt nguồn từ đâu."

Long Ninh Tuyết cười nhẹ, nàng nhìn Thượng Quan Hạ Nghiên, nói:

"Không cần lo đâu, suốt mười bảy năm qua bệnh trạng này của tôi tái phát không phải lần một lần hai."

"Cô không định nói cho Tiểu Vũ biết sao?"

"Nói sao? Chàng ấy hiện giờ đang giận ta, có nói ra thì chàng cũng chỉ ta tìm cớ thôi. Không nên nói thì hơn."

"Được rồi, chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết đi, ta không xen vào."

"Đa tạ."

...----------------...

Quân Tướn Quân:

Mình cũng không biết mấy bạn có thắc mắc hay là không nhưng mình vẫn giải thích lí do tại sao đều cùng một tên "Hạ Nghiên" nhưng không ai nhận ra.

Đơn giản ở đây là vì Tây Nam Quốc có truyền thống bí mật về tên của các chủ nhân linh thú (Trường hợp của phu thê Vũ-Tuyết là do Tuyết tỷ bị phế kinh mạch nên mới thức tỉnh, còn Vũ ca là do bị phong ấn lại. Còn tất cả còn lại lúc sinh ra họ đã được các linh thú ngắm chọn sẵn chỉ đợi đủ chín tuổi là sẽ công bố thôi huống chi là con một thì càng là khẳng định)

Quay trở lại vấn đề chính là tên của Nghiên tỷ từ khi sinh ra đã được giữ kính, ngay cả bạn thân của mẹ tỷ ấy còn không biết chứ nói chi người ngoài, đó cũng là lợi ích khi Nghiên tỷ có thể sử dụng tên thật của mình mà không cần tên giả.

Đến đây thôi. Tạm biệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK