Ở Minh Trì Cung lúc này Mấy vị hoàng hậu cùng Thiên đế đang thưởng thức màng trổ tài của Yên Vy. Cầm Ngọc khen ngợi
"Cô có đứa con gái nấu ăn ngon đó A Nhiên!".
"A di quá lời". Yên Vy từ tốn đáp.
"Con không cần khách sáo". Thiên Thu nói.
"Được rồi ăn đi!". Yên Nhiên nói.
Lúc này từ ngoài cửa Long Dạ Trạch và Hàn Bạc xong vào. thấy cậu Thiên đế cau mày.
"Con bao nhiêu tuổi rồi mà sao như trẻ con vậy!".
"Không xong rồi phụ hoàng mẫu hậu! Không xong rồi!".
"Cái gì mà không xong con nói mẫu hậu nghe xem?". Yên Nhiên nói.
"Tỷ tỷ có chuyện rồi!". Nghe câu nói của Long Dạ Trạch Thiên đế đứng bật dậy.
"Cái gì?".
"Lúc nãy sau khi bệ hạ rời đi. Công chúa đã rất tức giận rồi chạy đi. Lúc nô tỳ tìm được thì thấy có người dẫn công chứ đi rồi!". Hàn Bạc giải thích.
"Là ai?". Yên Nhiên hỏi.
"Là...là....". Hàn Bạc ấp úng.
"Là Long Ninh Nguyệt hợp tác cùng tên Hoằng Ngụy Tước đem tỷ tỷ đi rồi. Hắn còn bố trí người nữa". Long Dạ Trạch thẳng thắn nói. Mọi người bên trong nghe thì ngạc nhiên. Thiên đế tưk giận nói.
"Ta đi tìm Hoằng Sở Dực nói chuyện. Con sai người tìm Tuyết Nhi đi".
"Dạ!". Sau đó Thiên đế bỏ đi. Long Dạ Trạch và Hàn Bạc cũng chạy nhanh đi. Yên Nhiên thì cảm thấy lòng ngực đau nhói. Mấy vị hoàng đế bên cạnh cũng an ủi.
"Con bé sẽ không sao đâu".
Về phía y lúc này y như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm nàng. Đang đi thì gặp Long Ninh Nguyệt. Long Ninh Nguyệt thấy y thì vui mừng.
"A Vũ!". Y không thèm nhìn mà lướt qua. Long Ninh Nguyệt thấy vậy thì kéo tay y lại.
"A Vũ!". Y tưk giận.
"Buông ra!".
"Huynh định đi đâu?".
"Buông ra!".
"Huynh có phải đi tìm Long Ninh Tuyết không. Ta không muốn huynh nộp mạng. Huynh không để đối phó lại tứ hoàng tử đâu". Y nghe thì quay đầu nhìn lại rồi hất mạnh Long Ninh Nguyệt ra chạy đi. Long Ninh Nguyệt bị ngã đau nhưng vẫn đôi mắt buồn nhìn y.
Y đi được một hồi thì chiếc nhẫn trên tay phát sáng. Y liền biết nàng ở gần đây liền đưa tay xuống đất nhưng không cảm nhận được gì. Y biết có kẻ đã dùng trận phát đành phải chạy đi tìm.
Nàng hiện giờ cũng đã tỉnh lại. Thấy khung cảnh trước mặt mình xa lạ. Tay chân đều bị trói thì hốt hoảng. Lúc này tứ hoàng tử từ bên trong đi vào. Hắn nở nụ cười gian ác.
"Tỉnh rồi sao công chúa điện hạ!".
"Ngươi muốn làm gì?".
"Yên tâm ta chỉ muốn dùng cô dụ một người ra thôi".
"Ngươi nói ai?".
"Chút nữa cô sẽ biết".
Đúng như hắn nói. Một lúc sau y đã đến. Thấy nàng liền gọi.
"Tuyết Nhi!". Nhìn thấy y nàng hốt hoảng.
"Đừng qua đây!".
Y không nghe lời nàng mà chạy tới. Vừa vào tới giữa phòng thì dưới chân hiện lên trận pháp. Người của tứ hoàng tử cùng hắn cũng đã bao vây y. Y tưk giận nhìn hắn.
"Là ngươi bắt Tuyết Nhi!".
"Xem ra ngươi rất tài đó. Trong thời gian ngắn có thể tìm được đến nơi này"
"Thả nàng ấy ra!". Hắn nghe y nói thì cười lớn.
"Haha! Ngươi nghĩ ta tốn công bắt cô ta là để cho ngươi xem sao!".
"Ngươi muốn gì?".
"Muốn ngươi chết". Hắn nhấn mạnh. Đột nhiên người của Hoằng Ngụy Tước xong lên. Y bị trận pháp giữ chân nên không dùng kinh công và triệu kiếm được đành tùy cơ ứng biến.
Vài tên đầu xông lên y đều có thể đánh hạ những tên khác cũng thấy sợ nhưng vẫn lao lên. Lúc y chuẩn bị ra tay thì dưới sàn hiện lên dây xích kéo cánh tay y xuống khiến bọn chúng thuận thế tấn công khiến y ngã xuống.
Y bị hai tên giữ chặt không cứ động được. Hoằng Ngụy Tước đi tới. Hắn quất thẳng một roi vào người y rồi đá một cước vào bụng y khiến y văng xa hộc máu. Hắn vẫn không buông tha mà đi tới đá mấy cước vào người y. Rồi hắn kêu thuộc hạ của mình giữ y lại. Nắm tóc y để khuôn mặt song song với mặt của hắn. Hắn cười nói.
"Ngươi có biết vì sao ngươi có ngày hôm nay không?". Y im lặng không nói. Hắn thấy vậy liền nói tiếp.
"Ngươi như vậy nên hỏi phụ hoàng và hoàng huynh thân yêu của ngươi!". Y nghe xong thì ngạc nhiên.
"Ngươi nói gì?".
"Ngươi đến giờ vậy mà không biết luôn sao. Cha! Thật tội nghiệp. Nếu vậy hôm nay bổn hoàng tử sẽ thay ông ta nói cho ngươi nghe".
"Ngươi là Hoằng Ninh Tước. Con trai của Hoằng Sở Dực. Đệ đệ của Hoằng Quyên Tước và Hoằng Yên Tước".
"Cái gì!".
"Còn nữa chắc ngươi chưa biết đâu. Mẹ ngươi lúc mang thai ngươi thì bị Hoằng Sở Dực ruồng bỏ. Ông ta không tin ngươi là máu mủ của mình nên đã nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con ngươi".
"Không thể nào! Ta không tin!". Y gào lên khiến Hoằng Ngụy Tước đắt ý.
"Cái lúc gặp ngươi ông tạ đã nhận ra rồi nhưng vẫn không muốn nhận ngươi đó thôi. Ngươi hiện giờ rất muốn đi hỏi ông ta nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội rồi". Nói rồi hắn tiếp tục hành hạ khiến y tiếp tục tun ra máu. Cơ thể mặc lam y giờ đã nhuốm đầy máu không phân biệt được màu sắc.
Nàng bị trói chứng kiến người mình yêu bị hành hạ dã man thì không kiềm được rơi lệ. Nàng xiết chặt tay bất lực nhìn y bị đánh mà không làm gì được. Tim nàng đau đớn vô cùng. Nàng hối hận rồi. Nếu lúc đó để y đi cùng. Nếu lúc đó không giận y thì y đã không r như vậy.
Ở bên ngoài lúc này Mọi người nhốn nháo đi tìm. Long Dạ Trạch và Hàn Bạc dù đã mệt nhưng vẫn cố gắng tìm.
"Đây là Thiên Lăng quốc của chúng ta mà tên tứ hoàng tử đó dám làm càng!". Long Dạ Trạch đấm mạnh tay vào tường. Hàn Bạc lo lắng.
"Hiện giờ người có tức giận cũng vậy thôi. Tìm công chúa cái đã"
Long Dạ Trạch nghe vậy cũng bình tĩnh. Hắn thề nếu mà gặp hắn sẽ bâm tên đó r làm trăm mảnh. Định quay đầu đi thì Hàn Bạc la lên.
"Điện hạ bên đó có hình gì đó!". Long Dạ Trạch nghe vậy cũng tiếng tới xem xét rồi nó nụ cười.
"Mau đi kêu người tới. Ta biết chỗ tỷ tỷ rồi!".
"Điện hạ...". Hàn Bạc lo lắng thì cậu giải thích nhanh.
"Đây là kí hiệu riêng giữa ta với nhị ca. Huynh ấy chắc chắn đã tìm được rồi nên mới để lại kí hiệu này".
"Sao mà Sở đại nhân tìm được?".
"Chuyện này giải thích sau đi!".
"Được ta đi ngay!". Nói xong Hàn Bạc chạy đi.
"Cô có đứa con gái nấu ăn ngon đó A Nhiên!".
"A di quá lời". Yên Vy từ tốn đáp.
"Con không cần khách sáo". Thiên Thu nói.
"Được rồi ăn đi!". Yên Nhiên nói.
Lúc này từ ngoài cửa Long Dạ Trạch và Hàn Bạc xong vào. thấy cậu Thiên đế cau mày.
"Con bao nhiêu tuổi rồi mà sao như trẻ con vậy!".
"Không xong rồi phụ hoàng mẫu hậu! Không xong rồi!".
"Cái gì mà không xong con nói mẫu hậu nghe xem?". Yên Nhiên nói.
"Tỷ tỷ có chuyện rồi!". Nghe câu nói của Long Dạ Trạch Thiên đế đứng bật dậy.
"Cái gì?".
"Lúc nãy sau khi bệ hạ rời đi. Công chúa đã rất tức giận rồi chạy đi. Lúc nô tỳ tìm được thì thấy có người dẫn công chứ đi rồi!". Hàn Bạc giải thích.
"Là ai?". Yên Nhiên hỏi.
"Là...là....". Hàn Bạc ấp úng.
"Là Long Ninh Nguyệt hợp tác cùng tên Hoằng Ngụy Tước đem tỷ tỷ đi rồi. Hắn còn bố trí người nữa". Long Dạ Trạch thẳng thắn nói. Mọi người bên trong nghe thì ngạc nhiên. Thiên đế tưk giận nói.
"Ta đi tìm Hoằng Sở Dực nói chuyện. Con sai người tìm Tuyết Nhi đi".
"Dạ!". Sau đó Thiên đế bỏ đi. Long Dạ Trạch và Hàn Bạc cũng chạy nhanh đi. Yên Nhiên thì cảm thấy lòng ngực đau nhói. Mấy vị hoàng đế bên cạnh cũng an ủi.
"Con bé sẽ không sao đâu".
Về phía y lúc này y như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm nàng. Đang đi thì gặp Long Ninh Nguyệt. Long Ninh Nguyệt thấy y thì vui mừng.
"A Vũ!". Y không thèm nhìn mà lướt qua. Long Ninh Nguyệt thấy vậy thì kéo tay y lại.
"A Vũ!". Y tưk giận.
"Buông ra!".
"Huynh định đi đâu?".
"Buông ra!".
"Huynh có phải đi tìm Long Ninh Tuyết không. Ta không muốn huynh nộp mạng. Huynh không để đối phó lại tứ hoàng tử đâu". Y nghe thì quay đầu nhìn lại rồi hất mạnh Long Ninh Nguyệt ra chạy đi. Long Ninh Nguyệt bị ngã đau nhưng vẫn đôi mắt buồn nhìn y.
Y đi được một hồi thì chiếc nhẫn trên tay phát sáng. Y liền biết nàng ở gần đây liền đưa tay xuống đất nhưng không cảm nhận được gì. Y biết có kẻ đã dùng trận phát đành phải chạy đi tìm.
Nàng hiện giờ cũng đã tỉnh lại. Thấy khung cảnh trước mặt mình xa lạ. Tay chân đều bị trói thì hốt hoảng. Lúc này tứ hoàng tử từ bên trong đi vào. Hắn nở nụ cười gian ác.
"Tỉnh rồi sao công chúa điện hạ!".
"Ngươi muốn làm gì?".
"Yên tâm ta chỉ muốn dùng cô dụ một người ra thôi".
"Ngươi nói ai?".
"Chút nữa cô sẽ biết".
Đúng như hắn nói. Một lúc sau y đã đến. Thấy nàng liền gọi.
"Tuyết Nhi!". Nhìn thấy y nàng hốt hoảng.
"Đừng qua đây!".
Y không nghe lời nàng mà chạy tới. Vừa vào tới giữa phòng thì dưới chân hiện lên trận pháp. Người của tứ hoàng tử cùng hắn cũng đã bao vây y. Y tưk giận nhìn hắn.
"Là ngươi bắt Tuyết Nhi!".
"Xem ra ngươi rất tài đó. Trong thời gian ngắn có thể tìm được đến nơi này"
"Thả nàng ấy ra!". Hắn nghe y nói thì cười lớn.
"Haha! Ngươi nghĩ ta tốn công bắt cô ta là để cho ngươi xem sao!".
"Ngươi muốn gì?".
"Muốn ngươi chết". Hắn nhấn mạnh. Đột nhiên người của Hoằng Ngụy Tước xong lên. Y bị trận pháp giữ chân nên không dùng kinh công và triệu kiếm được đành tùy cơ ứng biến.
Vài tên đầu xông lên y đều có thể đánh hạ những tên khác cũng thấy sợ nhưng vẫn lao lên. Lúc y chuẩn bị ra tay thì dưới sàn hiện lên dây xích kéo cánh tay y xuống khiến bọn chúng thuận thế tấn công khiến y ngã xuống.
Y bị hai tên giữ chặt không cứ động được. Hoằng Ngụy Tước đi tới. Hắn quất thẳng một roi vào người y rồi đá một cước vào bụng y khiến y văng xa hộc máu. Hắn vẫn không buông tha mà đi tới đá mấy cước vào người y. Rồi hắn kêu thuộc hạ của mình giữ y lại. Nắm tóc y để khuôn mặt song song với mặt của hắn. Hắn cười nói.
"Ngươi có biết vì sao ngươi có ngày hôm nay không?". Y im lặng không nói. Hắn thấy vậy liền nói tiếp.
"Ngươi như vậy nên hỏi phụ hoàng và hoàng huynh thân yêu của ngươi!". Y nghe xong thì ngạc nhiên.
"Ngươi nói gì?".
"Ngươi đến giờ vậy mà không biết luôn sao. Cha! Thật tội nghiệp. Nếu vậy hôm nay bổn hoàng tử sẽ thay ông ta nói cho ngươi nghe".
"Ngươi là Hoằng Ninh Tước. Con trai của Hoằng Sở Dực. Đệ đệ của Hoằng Quyên Tước và Hoằng Yên Tước".
"Cái gì!".
"Còn nữa chắc ngươi chưa biết đâu. Mẹ ngươi lúc mang thai ngươi thì bị Hoằng Sở Dực ruồng bỏ. Ông ta không tin ngươi là máu mủ của mình nên đã nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con ngươi".
"Không thể nào! Ta không tin!". Y gào lên khiến Hoằng Ngụy Tước đắt ý.
"Cái lúc gặp ngươi ông tạ đã nhận ra rồi nhưng vẫn không muốn nhận ngươi đó thôi. Ngươi hiện giờ rất muốn đi hỏi ông ta nhưng đáng tiếc ngươi không có cơ hội rồi". Nói rồi hắn tiếp tục hành hạ khiến y tiếp tục tun ra máu. Cơ thể mặc lam y giờ đã nhuốm đầy máu không phân biệt được màu sắc.
Nàng bị trói chứng kiến người mình yêu bị hành hạ dã man thì không kiềm được rơi lệ. Nàng xiết chặt tay bất lực nhìn y bị đánh mà không làm gì được. Tim nàng đau đớn vô cùng. Nàng hối hận rồi. Nếu lúc đó để y đi cùng. Nếu lúc đó không giận y thì y đã không r như vậy.
Ở bên ngoài lúc này Mọi người nhốn nháo đi tìm. Long Dạ Trạch và Hàn Bạc dù đã mệt nhưng vẫn cố gắng tìm.
"Đây là Thiên Lăng quốc của chúng ta mà tên tứ hoàng tử đó dám làm càng!". Long Dạ Trạch đấm mạnh tay vào tường. Hàn Bạc lo lắng.
"Hiện giờ người có tức giận cũng vậy thôi. Tìm công chúa cái đã"
Long Dạ Trạch nghe vậy cũng bình tĩnh. Hắn thề nếu mà gặp hắn sẽ bâm tên đó r làm trăm mảnh. Định quay đầu đi thì Hàn Bạc la lên.
"Điện hạ bên đó có hình gì đó!". Long Dạ Trạch nghe vậy cũng tiếng tới xem xét rồi nó nụ cười.
"Mau đi kêu người tới. Ta biết chỗ tỷ tỷ rồi!".
"Điện hạ...". Hàn Bạc lo lắng thì cậu giải thích nhanh.
"Đây là kí hiệu riêng giữa ta với nhị ca. Huynh ấy chắc chắn đã tìm được rồi nên mới để lại kí hiệu này".
"Sao mà Sở đại nhân tìm được?".
"Chuyện này giải thích sau đi!".
"Được ta đi ngay!". Nói xong Hàn Bạc chạy đi.