Lúc Cố Hoài Chi chạy về nhà, Từ Thanh Y đã vào phòng sinh. Ba mẹ chồng nàng dâu Từ thị cùng Vương thị, Ngô thị đang chỉ huy hạ nhân đun nước ấm, ngao canh...... Hết thảy đều đâu vào đấy, làm Cố Hoài Chi cũng dần bình tĩnh hơn.
Nhưng mà trong phòng sinh truyền ra tới tiếng kêu đau lại làm Cố Hoài Chi lo lắng lên, gấp đến xoay quanh, xoay hai vòng lại tiến đến bên người Từ thị hỏi nàng: "A bà, còn muốn bao lâu nữa mới xong ạ?"
Từ thị nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Chi, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vui mừng, trên mặt lại như cũ bình tĩnh nói: "Phụ nhân sinh hài tử có nhanh có chậm, ta cũng nói không chắc. Thuận lợi thì hai ba canh giờ, nếu không thuận lợi, đau suốt một ngày một đêm cũng có."
Sinh sản thuận lợi cũng muốn đau hai ba canh giờ? Cố Hoài Chi hít hà một hơi, chhuyeenj này cũng quá khổ sở! Nghe trong phòng sinh thường thường truyền đến tiếng kêu đau, Cố Hoài Chi vừa lo lắng lại bất lực, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm phòng sinh, tựa hồ phải dùng ánh mắt nóng rực đốt một cái lỗ trước cửa để xem tính huống của Từ Thanh Y.
Vương thị thật sự không nhìn được bộ dáng thất thố này của Cố Hoài Chi, không kiên nhẫn mà phất tay nói: "Được rồi, đừng đứng ở nơi vướng tay vướng chân, trở về phòng chờ tin tức tốt đi. Ở chỗ này đi tới đi lui, làm ta hoa cả mắt!"
Cố Hoài Chi sao có thể rời đi ở thời khắc mấu chốt này, tuy rằng hắn không giúp được gì, nhưng hắn có thể cổ vũ tinh thần cho Từ Thanh Y!
Có điều nhìn sắc mặt nôn nóng của Vương thị, Cố Hoài Chi biết không thể nói thẳng điều này, ngược lại cảm khái nói: "Hóa ra phụ nhân sinh hài tử lại là chuyện thống khổ như vậy, nương, năm đó ngài sinh con có phải cũng thống khổ như vậy không?"
"Đương nhiên." Vương thị nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Chi một cái rồi lại gắt gao nhìn phòng sinh, thuận miệng nói: "Thai thứ nhất sẽ gian nan hơn chút, lúc trước khi sinh ngươi, ta chỉ cảm thấy giống như có người cầm đao chém mình thành hai nửa. Ngươi nói có đau hay không?"
Cố Hoài Chi mím môi, nghe tiếng kêu đau của Từ Thanh Y trong lòng càng là nôn nóng, nhẫn nại nói với Vương thị nói: "Hiện tại thấy Thanh Y thống khổ như vậy, nhi tử mới biết được nương không dễ."
"Trong lòng ngươi biết nương không dễ dàng thì tốt rồi." Vương thị vui mừng cười, từ ái nhìn Cố Hoài Chi, càng cảm thấy Cố Hoài Chi tri kỷ, "Bất quá nhìn ngươi trưởng thành tuấn mỹ đáng tin cậy như vậy, chẳng sợ nương lại chịu khổ hơn nữa cũng đều đáng giá."
" Lúc trước nương sinh con có thấy sợ hãi? Có muốn thấy cha con không?"
"Sao có thể không sợ hãi được?" Vương thị thở dài, "Lúc ấy cũng xác thật muốn gặp cha ngươi, nhưng phòng sinh nhiều máu, không may mắn, cha ngươi không thể tiến vào, ta cũng chỉ có thể chịu đựng."
Cố Hoài Chi quyết đoán tiếp lời nói: "Không có gì không may mắn, sinh con vốn là chuyện tốt sao có thể tính là không may mắn được? Năm đó ngài muốn gặp cha con, hiện tại khẳng định Thanh Y cũng muốn gặp con, nương, ngài chờ bên ngoài , con vào xem Thanh Y!"
"Đứa nhỏ này, hiện tại ngươi đi vào còn không phải thêm phiền sao?" Vương thị vội vàng bắt lấy cánh tay Cố Hoài Chi, nhíu mày oán trách nói, "Nam tử tiến phòng sinh là không tốt cho nữ tử, ngươi cũng đừng làm ầm ĩ!"
Đây là chuyện phong kiến mê tín gì? Cố Hoài Chi không thể lý giải, thái độ kiên định vào phòng sinh.
Vương thị còn muốn khuyên nhưng Từ thị ở một bên bỗng nhiên cười, quay đầu dùng ánh mắt ngăn lại Vương thị bình tĩnh nói: "Hắn muốn vào thì để hắn đi thôi. Bằng không hắn ở bên ngoài cũng không yên phận, Thanh Y thấy hắn, trong lòng khẳng định vui vẻ, nói không chừng sẽ thuận lợi sinh hài tử ra."
Mẹ chồng lên tiếng, Vương thị dù muốn ngăn cản Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể nhịn.
Cố Hoài Chi vui mừng, vội vàng cảm tạ Từ thị một câu liền sải bước vào phòng sinh.
Trong phòng sinh, Từ Thanh Y đang được bà mụ đỡ, gian nan đi lại, từ nữ bên người khẩn trương nắm lấy cơ hội bón canh cho nàng lót dạ canh.
Một đống người thấy Cố Hoài Chi tiến vào, nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Cố Hoài Chi còn đang nôn nóng thấy tình hình này cũng sửng sốt, "Sao không nằm xuống mà lại đi lại?"
Lúc này đoàn người mới như ở trong mộng mới tỉnh, bà mụ vội giải thích nói: "Trước mắt phu nhân mới chỉ mở ba ngón tay, chưa hoàn toàn phát động. Vừa lúc tranh thủ thời gian này ăn nhiều hơn để có thêm chút sức, chờ lát nữa phát động mới có sức lực sinh hài tử."
Cố Hoài Chi gật đầu, tự nhiên tiến lên tiếp nhận Từ Thanh Y từ trong tay bà mụ, một tay ôm eo nàng cẩn thận che chở nàng bước đi. Trên trán Từ Thanh Y đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cố nén thống khổ nói với Cố Hoài Chi: " Sao Lang quân lại vào đây? Trong phòng sinh không may mắn, cẩn thận va chạm lang quân."
"Nói hươu nói vượn, nàng là thê tử ta, trong bụng là hài tử ta, sao có thể va chạm ta?" Cố Hoài Chi cẩn thận ôm lấy Từ Thanh Y, cố nén sự căng thẳng trong lòng, trên mặt bình tĩnh, nhìn đã khiến người đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn, lời nói lại khiến Từ Thanh Y ở trong thống khổ cảm nhận được một tia ngọt ngào, "Chẳng lẽ nàng không muốn nhìn thấy ta?"
Từ Thanh Y trong nháy mắt đều quên mất mình còn đang sinh hài tử, nhìn cả phòng đầy người, sắc mặt bạo hồng, thẹn thùng nói: "Trong phòng còn có người!"
Cố Hoài Chi da mặt dày, hoàn toàn không thèm để ý mấy chuyện này, đời sau nói lời ngon ngọt và thể hiện động tác thân mật trước mặt người khác đều là chuyện bình thường, các cặp đôi hôn môi trên đường còn có cả đống, loại trình độ thân mật này đối với Cố Hoài Chi mà nói hoàn toàn không tính là gì.
Tỳ nữ bên người Từ Thanh Y cũng đã sớm thói quen việc cô nương và cô gia thể hiện tình cảm, người không tự nhiên nhất lại là mấy bà mụ, mấy người nhìn nhau, đều thấy được xấu hổ trong mắt nhau, nghe đồn Cố Trạng Nguyên rất yêu thê tử, hôm nay gặp mới thấy quả nhiên như thế, các nàng đỡ đẻ cho các phụ nhân hơn nửa đời người cũng chưa thấy qua vị phu quân nào thương thê tử như Cố Hoài Chi. Mấy người cũng chỉ cảm thán trong lòng một câu, vị nương tử này mệnh thật tốt.
Tâm tư của Cố Hoài Chi đều đặt trên người Từ Thanh Y căn bản không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, thấy Từ Thanh Y cảm xúc ổn định, Cố Hoài Chi mới nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi bà mụ, "Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng sao?"
"Đều chuẩn bị tốt, lang quân yên tâm, sức khỏe phu nhân rất tốt, nhất định có thể sinh một nhóc mập mạp cho lang quân!"
Sao lợi này lại có chút khó chịu như vậy? Cố Hoài Chi nhăn mày, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy thân mình Từ Thanh Y chợt căng chặt, hít vào một hơi.
Cố Hoài Chi vội vàng ôm Từ Thanh Y, gấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đau quá!"
Các bà mụ cũng xông tới, "Hẳn là sắp phát động, còn thỉnh lang quân đỡ phu nhân lên giường nằm."
Còn đỡ cái gì mà đỡ? Cố Hoài Chi cong lưng ôm Từ Thanh Y lên giường, duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhìn chằm chằm mắt nàng nghiêm túc an ủi, "Đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng cùng nhìn hài tử chúng ta ra đời."
Từ Thanh Y đau đến sắp mất đi lý trí, nhưng dưới giọng nói nhẹ nhàng của Cố Hoài Chi trấn định lại, gian nan tươi cười, suy yếu nói: "Được."
Kế tiếp, Từ Thanh Y chính thức phát động, làm Cố Hoài Chi hoàn toàn minh bạch sự vĩ đại của mẫu thân.
Trong lúc này, Cố Hoài Chi gắt gao nắm lấy tay Từ Thanh Y, chẳng sợ tay mình đau nhức dưới sự nắm chặt vô thức của Từ Thanh Y cũng không thèm để ý, ngược lại vẫn luôn ôn nhu dỗ nàng phân tán nàng lực chú ý, "Thanh Y thật giỏi, con của chúng ta sắp ra rồi, nàng nói xem nó là nam hay nữ? Ta cảm thấy nàng nhất định là một tiểu cô nương giống nàng như đúc, kiều kiều duỗi tay gọi nương, thật đáng yêu!"
Các bà mụ lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu dỗ thê tử như vậy. Nhưng không thể không nói, Cố Hoài Chi làm bạn cho Từ Thanh Y năng lượng rất lớn, thai này được Từ Thanh Y sinh vô cùng thuận lợi, không đến một canh giờ, bảo bảo cất tiếng khóc chào đời, gân cổ khóc lớn, tiếng khóc như muốn lật tung mái nhà.
Các bà mụ lộ vẻ vui mừng, vôi vàng báo tin vui cho Cố Hoài Chi, "Chúc mừng lang quân, phu nhân sinh một tiểu công tử!"
Cố Hoài Chi duỗi tay lau mồ hôi cho Từ Thanh Y, ôn nhu an ủi nàng vài câu, mới để ý đến đứa nhỏ đang khóc lớn. Đứa bé đang được bà mụ ôm tắm sạch đồ dơ trên người, tóc đen nồng đậm nhếch lên, cả người màu hồng nhăn dúm dó giống như con khỉ nhỏ. Tựa hồ rất không tình nguyện rời đi bụng ấm áp của mẫu thân, đứa nhỏ gân cổ lên khóc kêu, cơ hồ muốn người khác điếc tai.
Tuy rằng không phải tiểu khuê nữ mềm mại như trong tưởng tượng, thậm chí đứa nhỏ này còn có chút xấu, nhưng Cố Hoài Chi vừa nhìn thấy đã không dời mắt được, cảm giác tự hào và hài lòng khi mới được làm cha đột nhiên xuất hiện, trong lòng khẳng định vạn phần rằng đứa nhỏ này tuyệt đối là bảo bảo đáng yêu nhất trên đời, không tiếp thu phản bác.
Các bà mụ cũng rất biết ăn nói, ôm đứa nhỏ bị bao kín mít hướng về phía Cố Hoài Chi vui vẻ nói: "Lang quân xem, tiểu công tử thật tuấn tú! Chúng ta đỡ đẻ nhiều năm như vậy, lần đầu thấy một tiểu công tử tuấn tiếu như vậy!"
Cố Hoài Chi tức khắc mừng rỡ, bàn tay vung lên, hào sảng nói: "Đa tạ chư vị, chờ lát nữa nhất định chuẩn bị cho mọi người một phần hậu lễ! Mặt khác, tôi tớ trong nhà phát thêm ba tháng tiền tiêu vặt!"
Có lợi khiến mọi nguời đều vui vẻ, trong lúc nhất thời, trong phòng sinh hỉ khí dương dương. Các bà mụ càng để bụng bảo bảo, Cố Hoài Chi thử ôm ôm bảo bảo dưới chỉ đạo của các nàng, phát hiện đứa nhỏ không khóc, Cố Hoài Chi quyết đoán cong lưng, đặt bé trước mặt Từ Thanh Y để nàng có thể nhìn xem.
Từ Thanh Y đã mệt hết sức, cường chống tinh thần muốn nhìn đứa nhỏ một cái. Vừa nhìn một cái, Từ Thanh Y nháy mắt lên tinh thần, luyến tiếc chớp, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt hồng nhuận của đứa nhỏ. Sau khi cạn kiệt sức lực, không bao lâu Từ Thanh Y đã ngủ mất.
Cố Hoài Chi thấy thế, nhẹ giọng dặn bà mụ ôm đứa nhỏ ra ngoài để các trưởng bối nhìn xem, chính mình lại cẩn thận mà bế Từ Thanh Y lên một chiếc giường sạch sẽ khác ở phòng trong.
Các bà mụ thấy vậy lại nhịn không được cảm khái, phu quân tri kỷ chu đáo như vậy thật sự là trên đời ít có.
Sinh mệnh mới đến mang cho Cố gia không ít suиɠ sướиɠ, cùng lúc đó, thanh danh í thê của Cố Hoài Chi lại truyền ra ngoài lần nữa, lấy sức của bản thân kéo cao tiêu chuẩn kén chồng của nữ tử kinh thành, trở thành đối tượng bị vô số nam tử ghen ghét. Năm vừa rồi cưới tức phụ cũng không phải việc khó gì, sao đột nhiên yêu cầu của nữ tử đối với phu quân lại trở nên cao như vậy? Chẳng những muốn tuấn mỹ có tài hoa, còn muốn giữ mình trong sạch, ngưỡng mộ thê tử, có kiên nhẫn dỗ dành thê tử......
Như vậy còn để người sống sao?