Phải biết rằng, năm đó Cố gia ly kinh mười mấy năm nhưng Lâm gia vẫn luôn ở trong kinh. Mười mấy năm, Lâm gia cắm một ít ám cọc trong hoàng cung cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, không chừng đời trước Nguyên Hi Đế cũng bởi vậy mà trúng chiêu?
Chuyện quá mức trùng hợp sau lưng tất có kỳ quặc, hỗn quan trường lâu rồi, gặp phải chuyện mà không nghĩ nhiều một chút thì thật sự xin lỗi quan bào trên người. Căn cứ nguyên tắc ai thu lợi lớn nhất là người có hiềm nghi lớn nhất, đời trước Nguyên Hi Đế cùng Cố Huyền liên tiếp chết bệnh, Lâm gia lại đánh rắm cũng không có còn êm đẹp làm nhất lưu thế gia cao cao tại thượng, Cố Hoài Chi rất khó thuyết phục chính mình cái chết của Cố Huyền đời trước sẽ là trùng hợp.
Cũng trách lúc trước Phạm Đình lộ ra quá ít tin tức làm Cố Hoài Chi không nghĩ tới trên người Lâm gia.
Theo thư tín của Cố Hoài Chi cùng vào kinh còn có Tống Cảnh đại phu. Không có biện pháp, Cố Hoài Chi không tin tưởng đại phu hiện tại của Cố phủ, mặc kệ đời trước bọn họ có thấy ra Cố Huyền trúng độc hay không dù sao lúc này Cố Hoài Chi cần thiết trước tiên bóp chết nguy hiểm.
Tống Cảnh chính là người quen cũ của Cố Hoài Chi, vị này có thể nói là nhìn Cố Hoài Chi lớn lên, Cố Hoài Chi làm hắn hồi kinh chú ý thân thể Cố Huyền, đặc biệt chú ý phương diện độc dược còn quan trọng nhìn chằm chằm Lâm gia, Tống Cảnh không hề nghĩ ngợi liền ứng. Mười mấy năm nay Cố Hoài Chi vô điều kiện duy trì hắn công tác nghiên cứu y học, chuyện này cần thiết giúp!
Đến nỗi vì sao Cố Hoài Chi đột nhiên não động chạy đến chuyện Cố Huyền trúng độc, Tống Cảnh tỏ vẻ, hắn chỉ là một đại phu, những chuyện khác cũng không trong phạm vi tự hỏi của hắn. Tả hữu bất quá là triều đình chi tranh, hắn là đại phu vẫn là đừng phí đầu óc.
Cứ như vậy, Tống Cảnh mang theo Cố Hoài Chi mong đợi một đường hướng kinh thành, kết quả một đường phong trần mệt mỏi vừa đuổi tới kinh thành, liền nghe thấy mới nhất tin tức: Chuyện năm đó Lâm thị cùng Phạm thị liên thủ vu hãm Trịnh thị thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, Trịnh thị oan án rốt cuộc đại bạch khắp thiên hạ. Hai nhà đều đã bị đánh tiến thiên lao, chờ thu sau hỏi trảm.
Tống Cảnh:...... Giống như không cần tiểu Cố đại nhân nhọc lòng.
Lo lắng cái tịch mịch.
Tin tức vừa mới mới thả ra, các bá tánh chính nghĩa phẫn điền. Lúc trước Hồ vương đại quân vây công kinh thành cũng cũng chưa qua mấy năm, không ít dân chúng trong kinh còn nhớ rõ lúc trước một nhà mình có bao nhiêu tuyệt vọng. Càng có không ít người có thân nhân chết trên chiến trường khi cũng người Hồ giao phong.
Hai nhà Lâm Phạm thông đồng với địch phản quốc, cho dù là chuyện thời tiền triều, dân chúng đồng dạng hận đến ngứa răng, không ít người đã chuẩn bị nước đồ ăn thừa, trứng thối, lá cải chờ ngày hành hình ném bọn họ.
*
Khang quận.
Cố Hoài Chi gần nhất rất bận, chuyện tu trì đạo này huyện An Thuận đã có kinh nghiệm, không cần hắn thời khắc nhìn chằm chằm. Năm sau mấy cái Huyện Lệnh cũng trình lên một phần kế hoạch phát triển lại đây, tuy rằng Cố Hoài Chi xem ra vẫn là thực thô ráp, nhưng không thể không nói, mấy cái Huyện Lệnh này vẫn là có chút tài năng, đều bắt được đặc sắc huyện mình. Tỷ như huyện Vân Mộng nhiều ao hồ, Huyện Lệnh liền coi đây là điểm vào tay, muốn mang một bộ phận bá tánh nuôi cá, sau khi dưỡng thành mượn dùng trì đạo bán đến các nơi Khang quận, không lo bán không ra. Còn có quyết định nuôi dê, nói không phải dê thích ăn thảo cỏ sao, trên sườn núi chỗ chúng ta nơi nơi đều là có, bảo đảm đủ! Đến lúc đó chúng ta còn có thể liên thủ với các bằng hữu huyện Vân Mộng hố... Không phải, là kiếm bạc từ du khách!
Cố Hoài Chi nhìn rất vui mừng, sau đó từ bộ khúc lấy ra một bộ phận từng có kinh nghiệm nuôi dưỡng phái đi các bên người các Huyện Lệnh tiến hành chỉ đạo kỹ thuật. Ý tứ thực minh xác, ý tưởng này của ngươi không tồi, nhưng không thể lung tung làm bậy, vạn nhất nuôi chết cá, dê thì không phải là ma trảo sao?
Các Huyện Lệnh tỏ vẻ thập phần cảm động, sau đó mang theo một đám ngươi cầm sách vở bắt đầu ký lục nuôi dưỡng yếu điểm.
Toàn bộ Khang quận bận đến khí thế ngất trời, trước tiên làm huyện An Thuận ăn miếng thịt thứ nhất, du khách từ kinh thành bị đám người Cố Quyết đám kích động liên tiếp đi vào Khang quận, hiện tại trì đạo các huyện khác tuy rằng cơ bản đã làm xong, nhưng đặc sắc ở địa phương còn chưa làm lên, đi ở huyện An Thuận đi trước khiến người hâ mộ vô cùng.
Đặc biệt là mấy cảnh điểm như Tiên Nữ Phong, dùng cách nói của đời sau thì đó chính là cảnh điểm võng hồng, các thần tượng đi đều nói tốt, chúng ta đều đã tới Khang quận sao có thể không đi nhìn xem?
Khu du lịch là dễ dàng kiếm tiền nhất, thời điểm Cố Hoài Chi thiết kế mấy điểm du lịch này đã cho người quy hoạch tốt nơi ở cùng phố buôn bán. Đám du khách gần đây vừa đến, hảo gia hỏa, hành vi không thiếu tiền kia thiếu chút làm các nông hộ hạnh phúc chết. Các nông hộ vốn dĩ nhát gan không dám làm chút mua bán nhưng lúc trước bán chút đồ vật đi phủ thành mang cho bọn họ tin tưởng rất lớn, nhìn tới nhiều quý nhân như vậy, các nông hộ nhóm liền đánh bạo chọn chút đồ vật mình làm tới phố buôn bán bày quán.
Dù sao cũng không đáng giá tiền, bán không ra cũng không lỗ.
Vuốt lương tâm mà nói mấy vật nhỏ này thật sự không có giá trị nghệ thuật, ít nhất trong mắt các khách quý vốn xem quen các thứ tốt, căn bản là chướng mắt. Nhưng không chịu nổi công lực tẩy não của Cố Hoài Chi mạnh, người hướng dẫn ở cảnh khu nói, tới cũng tới rồi, không bằng mang chút đặc sản thú vị trở về. Có quý hay không không nói, chủ yếu là làm kỷ niệm. Nhìn xem bình phong này, bên trên vẽ chính là Tiên Nữ Phong cùng Tiên Nữ Hồ. Nhìn lại lẵng hoa này, đây chính là lẵng hoa đặc sắc của huyện An Thuận chúng ta, rời đi huyện An Thuận là mua không được.
Người trong nước có bốn lý do vô pháp phản bác: Tết nhất, hài tử còn nhỏ, người đều đã chết, tới cũng tới rồi.
Người tới Khang quận chơi không có ai thiếu tiền, nghe người hướng dẫn này nói rấtcó đạo lý, sôi nổi đào bạc mua mua mua. Đương nhiên, bọn họ mua chính là thương phẩm tinh xảo ở điểm tiêu thụ cảnh khu phía chính phủ, đồ vật nơi đó nhìn qua có cấp bậc!
Đồ vật của các nông hộ không có người mua? Cũng không phải, sinh ý của bọn họ ngược lại càng tốt. Phải biết rằng, giai cấp quý tộc hiện giờ rất biết hưởng thụ, một cái chủ tử được sủng ái chút bên người ít nhất đi theo tám hạ nhân hầu hạ. Đặc biệt là lần này bọn họ ra xa nhà càng mang theo không ít bộ khúc. Nhóm người này địa vị thấp nhưng cũng có mua sắm dục! Thật vất vả ra cửa một chuyến, tới cái địa phương mà danh sĩ quý nhân đều thổi phồng không thôi, sao có thể không mang chút đồ vật trở về? Đồ vật ở cửa hàng phía chính phủ bọn họ mua không nổi nhưng đồ vật ở hàng bán rong cũng có thể!
Nhóm người này nhân số lớn hơn chủ tử nhiều, một đám du khách chiêu đãi xong, các nông hộ kiếm lời đầy bồn đầy chén.
Còn có người đầu óc linh hoạt lập tức cùng người nhà thương lượng thượng, "Ngày sau khẳng định sẽ có càng nhiều quý nhân tới chỗ chúng ta du ngoạn, ta trộm đi khách điếm nhìn nhìn, tới nhiều người như vậy, phòng của bọn họ khẳng định không đủ. Phòng này của chúng ta cũng rất lớn, không bằng dọn dẹp một chút lại xây thêm hai gian phòng, tiện nghi chút cho bọn họ ở?"
Nhiều hạ nhân như vậy dù sao cũng phải có nơi ở, các quý nhân chướng mắt phòng ở như chúng ta, hạ nhân còn có thể ghét bỏ?
Đừng nói, ý nghĩ này còn rất đúng, người trong nhà tính toán, cuối cùng đánh nhịp quyết định lại xây thêm hai gian phòng, dù sao là kiếm thêm chút bạc, nếu là không ai tới, về sau cũng có thể để cho tôn tử chắt trai cưới vợ, không lỗ.
Kết quả rõ ràng, hộ gia đình này thành tấm gương học tập của đoàn người, làm mọi người lại phát hiện một con đường lamg giàu mới.
Hết thảy đều theo phương hướng tốt phát triển, Cố Hoài Chi tuy rằng lo lắng cho Cố Huyền nhưng trong lòng vẫn vui mừng không thôi. Ai nói bá tánh ngu dốt không thể giáo hóa, hiện tại không phải khá tốt? Dĩ vãng đó là nhìn không tới hy vọng chỉ có thể chết lặng mà sinh hoạt, hiện tại Cố Hoài Chi rót vào sinh hoạt của bọn họ một chút nước chảy làm bọn họ mở ra cánh cửa thế giới mới, nhìn xem không phải mỗi người đều thông minh sao? Đều đã học được đoạt đáp, tự có thể nghĩ cách sinh hoạt càng thêm rực rỡ, nào còn cần quan phủ đề điểm?
Càng thêm làm Cố Hoài Chi kinh ngạc chính là, Ô Nhật Lệ âm thầm quan sát vài tháng lại lần nữa sai người truyền tin cho hắn nói là muốn cùng hắn nói một bút mua bán.
Cố Hoài Chi ánh mắt lóe lóe, nói chuyện hợp tác sao, cái này có thể có. Hợp tác tốt, hai bên ích lợi trói một khối, đến lúc đó lại cổ động bọn họ xuống núi tiếp thu nhập hộ khẩu, sác xuất thành công không phải tăng lên sao?
Trong lòng bạch bạch mà đánh chủ ý, Cố Hoài Chi lại lần nữa thân thiết tiếp kiến vị tộc trưởng Ô Nhật Lệ thoạt nhìn có chút lãnh khốc này.
Lần này Ô Nhật Lệ xác thật là thực lòng mà tới tuyên bố hợp tác với Cố Hoài Chi, hiện tại kinh thế huyện An Thuận đã được Cố Hoài Chi hồi sinh, trình độ sinh hoạt của dân chúng nhanh chonhs bay lên như ngồi trì đạo. Nhớ năm đó trình độ sinh hoạt của dân chúng huyện An Thuận cùng bọn họ không sai biệt lắm, hiện tại mới ngắn ngủn một năm thế nhưng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhà nào qua tốt, hiện tại đều đã bắt ăn hai lần thịt một tháng!
Vì sao sinh hoạt của người dưới chân núi biến tốt chỉ có người miền núi còn dậm chân tại chỗ?
Làm thủ lĩnh người miền núi, Ô Nhật Lệ cảm thấy đây là một vấn đề thập phần nghiêm túc. Tựa hồ từ sau khi huyện An Thuận tu cái quỹ mộc thần kỳ kia, sinh hoạt của huyện An Thuận đột nhiên liền thay đổi. Biết đó là mộc quỹ đạo, không biết còn tưởng rằng đây là tiên lộ thông hướng cung điện tiên nữ. Trong tộc vu nghiêm túc bặc thệ nói đây là thiên thần phù hộ, người miền núi theo chỉ dẫn của thần mà sinh hoạt giống như trên trời.
Vì thế, Ô Nhật Lệ tới tìm Cố Hoài hợp tác sinh ý.
Hắn muốn nói đồ vật rất đơn giản: Người miền núi nhưỡng rượu trái cây. Trong núi nhiều cây, cây ăn quả cũng không ít, người miền núi đời đời sinh hoạt ở trong núi, luyện ra một tay nhưỡng rượu trái cây tuyệt sống. Ô Nhật Lệ vỗ bộ ngực cam đoan với Cố Hoài Chi, "Chúng ta nhưỡng rượu trái cây tuyệt đối uống ngon, uống ngon hơn quán rượu của người dưới chân núi các ngươi bán nhiều!"
Nói xong, Ô Nhật Lệ còn vẻ mặt ghét bỏ, nhìn qua là phi thường ghét bỏ rượu địa phương của huyện An Thuận.
Cố Hoài Chi không khỏi kỳ quái, "Nếu các ngươi muốn bán rượu, vì sao không tự mình đi bán?"
Dĩ vãng cũng không thấy các ngươi thành thật như vậy.
Ô Nhật Lệ càng thêm nghẹn khuất, "Chúng ta bán, không phải sẽ bị tính kế đến quần lót cũng không còn?"
Người dưới chân núi khôn khéo gian trá, lúc trước làm buôn bán với bọn họ đã bị lỗ không ít lần, hiện tại huyện An Thuận có nhiều nơi kiếm bạc như vậy, người miền núi bọn họ sao có thể không đuổi kịp? Đáng giận người dưới chân núi quá mức gian trá, Ô Nhật Lệ sợ đám đầu óc không tốt trong tộc bị người lừa dối, bán đồ vật giá trị một cân thịt rượu thành giá trị một hai đồ ăn.
Nếu không Ô Nhật Lệ còn tới tìm Cố Hoài Chi làm gì? Để người trực tiếp bày quán dưới chân núi không tốt sao, ăn no căng mới chạy tới cầu người.
Ô Nhật Lệ nói thầm dù sao Phủ Quân này cũng là người khôn khéo, thoạt nhìn chỉ có hắn hố người khác, không có người khác hố hắn, người khác lại gian trá cũng không gian trá bằng hắnhắn. Làm địch nhân thật sự quá làm người trọc đầu, nhưng nếu hợp tác với hắn, thỏa!
Cố Hoài Chi:...... Phong bình bị hại, ta chỗ nào gian trá? Ta, Cố Hoài Chi, người giữ khuôn phép thương giới, quan phụ mẫu thành thật kiên định, hiểu?