Biết Từ Thanh Y không sao, Cố Hoài Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến việc ngoài ý muốn rơi xuống nước của Phạm Đình hôm nay sợ là kế tiếp hai nhà Phạm Trịnh còn cãi cọ, Cố Hoài Chi cùng Triệu Minh liếc nhau, ăn ý đưa ra cáo từ.
Trịnh Văn Tương không kịp thay quần áo, xiêm y còn sũng nước, cũng không tiện giữ lại đãm người Cố Hoài Chi, chuyện này làm Trịnh Văn Tương thật sự nghẹn khuất vô cùng. Vốn muốn dùng yến hội lần này tuyên bố với mọi người sự trở lại của Trịnh thị. Lại không nghĩ tới sẽ đường rẽ. Tuy rằng người sáng suốt vừa thấy liền biết lần rơi xuống nước này có miêu nị, nhưng làm chủ nhà, Trịnh thị xác thật muốn phụ một phần trách nhiệm. Danh tiết của nữ tử lớn hơn trời, nếu phụ trách nhiệm vậy thì Trịnh Văn Tương nhất định phải cưới Phạm Đình về nhà.
Phạm Đình đã gần như hỏng mất, đời này mỗi một lần nàng ra tay tựa hồ đều tự hại bản thân nên mới tạo thành loại cục diện này. Đời trước ít nhất trước khi Trịnh Văn Tương trở mặt với nàng, hai người còn từng có một đoạn thời gian ấm áp. Đời này bọn họ ghét nhau như chó với mèo, nếu hai nhà lại nghị thân, đời này của Phạm Đình sợ là sẽ còn thảm hơn đời trước.
Bên kia, sau Cố Hoài Chi tìm được Từ Thanh Y, trước tiên cẩn thận đánh giá nàng một phen xác định nàng không sao mới thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên có người rơi xuống nước?"
Từ Huy cũng tò mò không thôi, đặc biệt là hắn cùng Cố Hoài Chi còn nghe được vài người hầu đều nói Từ cô nương rơi xuống nước, trong đó rõ ràng có vấn đề.
Từ Thanh Y hơi nhíu mày, tận lực nói uyển chuyển, "Hôm nay Phạm Đình vẫn luôn đi theo ta, kiến nghị đi bên hồ ngắm hoa cũng là nàng nói ra. Đến nỗi vì sao nàng rơi xuống nước sau có người nghĩ lầm là ta rơi xuống nước, chạy đi tìm các ngươi báo tin, có lẽ là do bọn tỳ nữ nhất thời kinh hoảng nên mới nhìn lầm cũng không nhất định."
Cố Hoài Chi cùng Từ Huy nghe hiểu ý của Từ Thanh Y—— Phạm Đình cũng không vô tội. Việc nô tỳ Trịnh gia cho rằng người rơi xuống nước là Từ Thanh Y càng có ẩn tình. Nữ tử tham gia yến hội đều sẽ trước tiên chuẩn bị trang sức cùng xiêm y, chuyện đụng hàng với người khác có sác xuất rất nhỏ. Nếu đụng hàng cả kiểu tóc lẫn trang sức thì nhất định là bởi có một bên cố ý chọn lựa như vậy. Nếu không, chuyện giống nhau y hệt cơ bản không có khả năng.
Ngay cả thẳng nam chưa từng yêu đương như Cố Hoài Chi đều có thể nhìn ra kiểu tóc của người rơi xuống nước hôm nay không giống Từ Thanh Y, bọn tỳ nữ luôn am hiểu xem mặt đoán ý, nhớ kỹ các vị chủ tử yêu thích sao có thể nhìn không ra được?
Đối với Phạm Đình, Cố Hoài Chi thực sự phiền. Thứ này liên tiếp nhằm vào Từ Thanh Y, thủ đoạn tàn nhẫn, còn hư hư thực thực trọng sinh. Tiềm tàng địch nhân như vậy, nếu không phải bởi vì điểm mấu chốt pháp luật cùng đạo đức còn ở, Cố Hoài Chi thật sự muốn cân nhắc biện pháp lấy mạng nàng.
Còn Trịnh Văn Tương...... trực giác của Cố Hoài Chi cảm thấy có lẽ người này biết thân thế của Từ Thanh Y. Vừa rồi khi nghe thấy người rơi xuống nước là Từ Thanh Y, sự để ý trong nháy mắt kia không giống làm bộ. Sau lại bởi vì chính mình không quyết đoán xuống nước cứu người, còn bị hắn mắng một trận. Hôm nay là lần đầu tiên Từ Thanh Y gặp Trịnh Văn Tương, hai người hoàn toàn là người xa lạ. Trịnh Văn Tương lại không phải kiểu người thích giúp người làm vui, hắn không chút do dự nhảy xuống nước vốn dĩ là có vấn đề.
Cố Hoài Chi nhìn Từ Thanh Y, yên lặng suy tư, nếu mình suy đoán không sai, Trịnh Văn Tương xác thật là thương lấy Từ Thanh Y như muội muội, âm thầm che chở nàng. Có lẽ đời trước Trịnh Văn Tương phát hiện Phạm Đình có ý xấu với Từ Thanh Y nên mới trở mặt với nàng? Dẫn tới hôn nhân của Phạm Đình và Trịnh Văn Tương không hạnh phúc, cho nên mới khiến nàng mang phẫn hận trọng sinh?
Logic này không có vấn đề gì. Trên cơ bản đoán trúng bảy tám phần. Nếu làm Phạm Đình nghe thấy được, đừng nói lại đánh chủ ý lên người Cố Hoài Chi, sợ là ngay cả can đảm xuất hiện trước mặt Cố Hoài Chi cũng không có.
Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, ở chuyện của Phạm Đình, Cố Hoài Chi cảm thấy chính mình cùng Trịnh Văn Tương tuyệt đối có thể đạt thành nhất trí, cộng đồng bảo hộ Từ Thanh Y.
Nếu hai người liên thủ là có thể khống chế được bom không hẹn giờ như Phạm Đình. Chỉ là Cố Hoài Chi muốn lấy được một vài thông tin từ Phạm Đình, tỷ như phát triển tiếp theo của quốc gia, có nơi nào xuất hiện quá thiên tai, tai nạn hay không. Phòng hoạn khi chưa xảy ra, một hòn đá trúng mấy con nhạn.
Nhưng mà, bên này Cố Hoài Chi vừa vất vả cùng Trịnh Văn Tương đạt thành nhận thức chung, bên kia Phạm Đình lại đòi chết đòi sống nháo không gả cho Trịnh Văn Tương, tình nguyện đi xuất gia, hoàn toàn chặt đứt hồng trần. Càng làm cho gia chủ Phạm thị phẫn nộ là Phạm Đình còn muốn Phạm gia khách khí với Trịnh Văn Tương một chút, còn muốn đem thu nhập không chính đáng mấy năm nay nói cho hoàng đế.
Có một điều phải nói là ý nghĩ này của Phạm Đình còn tính chính xác. Vấn đề là, nàng lại không phải từ nhỏ đã bắt đầu cố ý xoát thanh danh thần đồng như Cố Hoài Chi, một đường đi tới có vô số quang hoàn, thành công ở trong nhà lấy được quyền lên tiếng.
Mà Phạm Đình? Trước khi trọng sinh là một tài nữ chỉ quan tâm cầm kỳ thư họa. Vấn đề là cái "tài" này đặt ở map triều đình thì hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Hiện tại Phạm Đình muốn chỉ dựa vào miệng lưỡi khiến Phạm phụ nhổ thịt đã ăn vào miệng ra, còn muốn hắn ở trước mặt hoàng đế tháo thể diện của mình xuống dẫm thêm vào lần, thỉnh cầu giảm tội .
Lão bánh quẩy quan trường như Phạm phụ sẽ nghe Phạm Đình mới là lạ!
Huống chi Phạm Đình còn bởi vì chuyện hôn sự nhảy nhót lung tung, Phạm phụ nổi giận: Muốn xuất gia phải không? Vậy đợi trong miếu đi!
Cố Hoài Chi biết được tin tức này cũng chỉ có thể nói một câu ở ác gặp ác, Phạm Đình thật là trừng phạt đúng tội. Tuy nhiên bàn tay vàng của Phạm Đình rất mạnh, Cố Hoài Chi cảm thấy chính mình hỏi tham tin tức quan trọng từ Phạm thì cần thiết xuống tay sớm một chút miễn cho thứ này lại làm ra chuyện xấu gì nữa. Chỉ là chẳng sợ Phạm Đình muốn xuất gia cũng là vào từ đường Phạm gia, Cố Hoài Chi duỗi tay vào từ đường Phạm gia có khó khắn không nhỏ.
Lúc này, hoàng đế lại có động tác mới.
Lúc trước quyết định mở khoa cử, mọi người đã thương lượng qua rất nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng đạt thành nhất trí, khoa cử có thể mở nhưng chế độ tiến cử cũng không thể lập tức hủy bỏ. Đây là vì phòng ngừa bỏ lỡ nhân tài, cũng phòng ngừa khoa cử chỉ chọn ra một đám có tài vô đức, làm quan trường chướng khí mù mịt còn thấy người thay vị trí của bọ. Chờ đến ngày sau xác định người mà khoa cử chọn ra xác thật có tài lại có đức mới chậm rãi hủy bỏ chế độ tiến cử.
Vì vậy, trong bối cảnh này, hoàng đế vỗ trán, con trai nhà họ Trịnh mới vào kinh giống như không tồi, chỉ tiếc bỏ lỡ khoa cử lần này. Không bằng để người tiến cử hắn, trẫm lại thưởng cho hắn một chức quan?
Các thế gia vừa nghe cảm thấy chuyện này đại khái là hoàng đế đang trấn an thế gia, cũng coi như bọn họ chiếm được chỗ tốt, lập tức câm miệng.
Nhà nghèo bên kia, tuyệt đại bộ phận đều là vừa mới thông qua khoa cử bước vào quan trường, đang thời điểm hai mắt bôi đen, còn dám có ý kiến?
Vì thế, Trịnh Văn Tương cứ nhẹ nhàng như vậy mà được hoàng đế ném cho một chức quan, chạy tới Hàn Lâm Viện làm bạn với Cố Hoài Chi.
Không thể không nói, có người thạt sự rất may mắn. Tình huống này của Trịnh Văn Tương, mắc bệnh sạch sẽ không thể tham gia khoa cử, kết quả nhân gia vừa trở tay đã bắt được một vị trí cử đi học, tư vị cũng thật toan sảng.
Đương nhiên, Cố Hoài Chi cảm thấy hoàng đế đang muốn phân hoá thế gia. Có điều ánh mắt của hoàng đế không quá tốt, lại chọn trúng người không có khả năng dựa đi theo kịch bản của hắn. Tuy rằng tiếp xúc với Trịnh Văn Tương không nhiều lắm nhưng Cố Hoài Chi nhạy bén nhận ra khí chất nào đó trên người Trịnh Văn Tương khá tương tự với Cố Quyết. Không phải trung nhị, mà là hai người bọn họ đều có một loại "Lão tử chính là tùy hứng, ngươi nói cái gì lão tử đều không nghe". Hoàng đế muốn thu phục liệt mã như Trịnh Văn Tương, khẳng định phải tốn nhiều tinh lực hơn.
Về phần Cố Hoài Chi, đương nhiên là nhân khoảng thời gian này kéo người về trận doanh của mình rồi! Tính theo quan hệ huyết thống của Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi còn phải gọi Trịnh Văn Tương một tiếng anh vợ kìa. Chẳng lẽ chuyện này còn không có ưu thế hơn hoàng đế sao?
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hoài Chi: Ngay cả đoạt người với hoàng đế ta cũng không sợ!!!