Thành công mắng Phùng Khắc Kỷ hoài nghi nhân sinh, lúc này Cố Hoài Chi mới ra được một ngụm ác khí, bị Phùng Khắc Kỷ nhằm vào lâu như vậy, xem như đòi về được.
Không có Phùng Khắc Kỷ gây chuyện, ngày tháng của Cố Hoài Chi càng thêm dễ chịu. Theo các sĩ tử nhà nghèo lục tục đến Tường Học làm nhiệm vụ, sự nghiệp giáo dục của Tề Triều cũng bắt đầu bước sang một chương mới.
Nguyên Hi Đế bận xong những việc này mới phát hiện Phùng Khắc Kỷ có chút thay đổi, cẩn thận hỏi mới biết được hóa ra Cố Hoài Chi kéo Từ Quý Lăng ra dạy Phùng Khắc Kỷ làm người. Nguyên Hi Đế không khỏi cười ha ha, ôm bụng cười nói: "Hắn đúng là dám nói, mắng ngươi lòng dạ hẹp hòi ngay trước mắt, Cố Hoài Chi sợ là người đầu tiên đi?"
Vẻ mặt già nua của Phùng Khắc Kỷ xanh trắng đan xen, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nói: "Lão phu lại không phải người không nói đạo lý, lời kia của hắn tuy xảo quyệt, nhưng cũng xác thật có vài phần đạo lý. Ta đều đã một đống tuổi, có thể làm tổ phụ hắn, chẳng lẽ còn muốn so đo với một tiểu bối như hắn sao?"
"Sợ là muốn so cũng so không được?" Nguyên Hi Đế bổ đao, vỗ án cười to, "Tiểu tử này mồm mép là thật nhanh nhẹn, năm đó mới năm tuổi đã mắng người đứng đầu một Quận hổ thẹn không nói gì. Sau khi lớn lên thủ đoạn hành sự càng thêm ôn hòa, đi theo chiêu số mưa thuận gió hoà, trẫm còn tưởng rằng hắn sửa tính, lại không nghĩ rằng hắn chỉ là giấu đi một mặt bén nhọn mà thôi. Lúc này nhịn không được mở miệng, sợ là cữu cữu thật sự bức hắn nóng nảy."
Phùng Khắc Kỷ cũng lộ ra ý cười, "Thần chỉ muốn nhìn xem hắn có thể làm được đến đâu, mới ép sát hắn không bỏ. Trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng lại là thần mất mặt."
"Yên tâm đi, dù sao cũng không có ai biết, chẳng sợ cữu cữu ăn mệt cũng không ai chê cười."
"Phải không? Người vừa mới vỗ án cười to là ai?"
"Này......" Nguyên Hi Đế xấu hổ vò đầu, "Trẫm chỉ là cao hứng nhất thời, cữu cữu chớ trách. Bất quá chuyện này cũng do cữu cữu làm hơi quá mức, ngày sau cũng đừng lại làm Cố Hoài Chi khó xử."
Phùng Khắc Kỷ cười khổ, "Mặt già này của thần đều bị hắn bóc xuống, làm gì còn có mặt mũi đi khó xử hắn. Hắn cũng không nói sai, từ sau khi tá bệ hạ đăng cơ, khát vọng có thể thực hiện, ta cũng bởi vì tự đại tự phụ mà trở nên hẹp hòi. Sĩ tộc cũng tốt, nhà nghèo cũng vậy, đều không phải là địch nhân không chết không ngừng, chỉ cần có thể vì bệ hạ sở dụng, vì thiên hạ bá tánh mưu phúc lợi, cần gì phải để ý đến sĩ hay thứ nữa?"
Nguyên Hi Đế vỗ tay cười to, "Xem ra trẫm còn phải thưởng cho Cố Hoài Chi, cảm tạ hắn mắng ra một hiền Tướng cho trẫm!"
Phùng Khắc Kỷ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Không có Phùng Khắc Kỷ khó dễ, Cố Hoài Chi hoàn toàn nhẹ nhàng xuống, mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì chính là về nhà với tức phụ, còn thuận tiện thai giáo cho hài nhi chưa ra đời.
Khái niệm thai giáo này cũng không phải đời sau nói ra, khi mẫu thân Chu Văn Vương hoài hắn đã có ý thức tiến hành thai giáo. Trong《 Liệt nữ truyện 》ghi lại, khi mang thai, "Không nằm ngủ nghiêng, không ngồi ở mép ghế, không kiễng chân, không ăn thức ăn có mùi lạ, không ăn đồ không chặt ngay ngắn, không ngồi chỗ không chắc chắn, mắt không nhìn tà sắc, tai không nghe âm thanh tục tĩu."
Lại kết hợp với thành tựu của Văn Vương Hậu, hành vi này cũng được khẳng định cùng truy phủng.
Ban đầu Cố Hoài Chi bận việc chính vụ còn không nhớ tới chuyện này, Từ Thanh Y đã nghiêm khắc làm theo. Cố Hoài Chi cũng chỉ có đọc sách cho hài tử nghe.
Đọc sách cho hài tử cũng có chú ý, trước đọc《 hiếu kinh 》, rốt cuộc cổ nhân lấy hiếu trị thiên hạ. Đương nhiên, Cố Hoài Chi cũng phải dỗ thê tử, hắn lấy ra 《 hiếu kinh 》, trước nói với Từ Thanh Y: "Nên đọc《 hiếu kinh 》thêm mấy lần làm đứa nhỏ này biết mẫu thân mang thai vất vả cỡ nào, sau này phải hiếu thuận mẫu thân!"
Làm mẹ ai mà không thích nghe những lời này? Đặc biệt là trượng phu nói ra, hạnh phúc nhân đôi, Từ Thanh Y cảm thấy so với cảm giác hạnh phúc mà trượng phu cùng hài tử mang tới cho nàng thì đủ loại thống khổ cùng không tiện trong thời gian mang thai hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Tống Cảnh cũng nghe theo kiến nghị của Cố Hoài Chi bắt đầu viết ký lục khi bắt mạch. Từ khi Từ Thanh Y mang thai bắt đầu đến hiện tại, những thay đổi tinh tế từng ngày của cơ thể đều được ghi lại, đây là những kinh nghiệm quý báu, về sau thu đồ đệ cũng có thể được truyền lại làm tài liệu giảng dạy, làm càng nhiều người biết đủ loại bệnh trạng của thai phụ khi mang thai.
Cố Hoài Chi đề nghị kích phát linh cảm của Tống Cảnh, Phương pháp ghi văn bản bằng bảng này cực kỳ đơn giản và rõ ràng, hiệu quả và dễ hiểu, ngay cả những người không hiểu về y học cũng có thể hiểu sau khi đọc nó. Tống Cảnh xưa nay luôn thích nghiên cứu, Cố Hoài Chi lại đưa cho hắn đủ kinh phí, mấy năm ở Cố gia, trên dưới Cố gia đều tìm hắn bắt mạch, làm hắn tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm bắt mạch và các ca bệnh.
Hiện tại thấy Cố Hoài Chi kiến nghị hắn làm ký lục bằng bảng biểu, Tống Cảnh cảm thấy loại hình thức này rất tốt, có trật tự hơn cách ghi chép ban đầu nhiều. Vì thế Tống Cảnh quyết định sắp xếp lại các kết luận mạch chứng cùng ca bệnh từ trước đến giờ một lần nữa theo cách ký lục mới này, cũng thân loại và sửa sang lại các chứng bệnh cho thật tốt. Sau khi làm ra quyết định này, Tống Cảnh có dự cảm, khả năng trong quá trình sửa sang lại kết luận mạch chứng hắn sẽ có tân đột phá.
Vì thế, cả ngày Tống Cảnh ngâm mình trong các kết luận mạch chứng nhiều như một ngọn núi nhỏ, trừ bỏ thời gian bắt mạch viết đơn thuốc cho người ta, tất cả thời gian còn lại đều dành cho việc phân loại các kết luận mạch chứng.
Cố Hoài Chi không khỏi sững sờ khi nhìn thấy bộ dạng không ăn không ngủ của Tống Cảnh, lại lần nữa kiến thức tới trình độ chuyên tâm của phái học
Trong nháy mắt đã qua năm mới, gió ấm áp, mùa hè đang đến gần. Từ Thanh Y cũng sắp đến ngày sinh.
Năm tháng sau, bụng Từ Thanh Y đã rất lớn, bụng chín tháng tròn xoe một vòng lớn, từ trên xuống dưới Từ Thanh Y cũng không nhìn thấy được làn váy của mình, chỉ có thể thấy bụng tròn vo.
Thời gian mang thai Từ Thanh Y được chiếu cố rất tốt, trước mắt tuy rằng đẫy đà hơn không ít, nhưng béo cân xứng, ngoại trừ bụng, nếu chỉ xem mặt cùng cánh tay, cũng không thể nói nàng béo, chỉ có thể nói là hơi đầy đặn. Hơn nữa diện mạo Từ Thanh Y vốn rất xinh đẹp, dù béo cũng không rớt nhan giá trị. Từ Thanh Y chẳng sợ béo một chút, cũng có một loại xinh đẹp ung dung hoa quý, đại khí, giống như hoa mẫu đơn đang nở rộ, lộ ra vẻ đẹp khiến người ta không dám nhìn gần.
Cố Hoài Chi nhìn bụng bầu của Từ Thanh Y trong lòng lo lắng, tìm Tống Cảnh hỏi vài lần thời gian sinh của Từ Thanh Y để tính thời gian xin nghỉ, chờ nghênh đón hài tử sắp đến.
Kết quả đứa nhỏ này lại quá trầm ổn, kỳ nghỉ của Cố Hoài Chi đều đã qua, hài tử vẫn nằm chắc trong bụng mẹ, không có dấu hiệu gì là sẽ ra ngoài.
Kỳ nghỉ kết thúc, Cố Hoài Chi chỉ có thể tiếc nuối từ biệt thê tử, thất thần đi làm nhiệm vụ. Kết quả vừa mới đến cửa cung, Cố Hoài Chi đã bị hộ vệ của Cố gia gọi lại, hộ vệ cao to mệt đến thở dốc, cong eo, đôi tay đáp trên đùi, gân cổ lên nói: "Công tử, phu nhân phát động!"
Cố Hoài Chi tức khắc giật mình, một phen kéo lấy hộ vệ, liên thanh truy vấn nói: "Tình huống như thế nào?"
"Lúc tiểu nhân ra cửa phu nhân vừa mới tiến phòng sinh, trước mắt như thế nào, tiểu nhân cũng không biết. Nghĩ đến phu nhân định có thể bình bình an an mà sinh tiểu công tử!"
Cố Hoài Chi nơi nào còn có thể nghe vào hộ vệ nói, vội vàng nhờ người xin nghỉ giúp mình, xoay người lên ngựa vội vàng về nhà, vừa lên đường vừa trộm mắng hài tử: Thật là tiểu hỗn đản, mấy ngày trước xin nghỉ chờ hắn ra thì hắn lại ăn vạ trong bụng mẫu thân, chờ đến khi chính mình vừa ra khỏi cửa lại gấp không chờ nổi muốn sinh ra. Chẳng lẽ là muốn sinh ra một đứa hố cha?!