Bởi vì chuyện của sĩ tử nhà nghèo mà không khí ở kinh thành trong khoảng thời gian này rất áp lực, chẳng sợ đầu sỏ gây tội đều đã đền tội, nhưng tâm tình Nguyên Hi Đế vẫn không tốt, những người khác tự nhiên cũng sẽ động vào điểm mấu chốt của Nguyên Hi Đế trong lúc này.
Đặc biệt là ăn chơi trác táng của các nhà, tất cả đều bị cấm túc ở nhà, sợ bọn họ ra ngoài gây chuyện.
Đương nhiên, có ăn chơi trác táng là bị dọa nên mới không dám ra ngoài, hôm hành hình, ngoại trừ đám sĩ tử mới như Cố Hoài Chi bị Nguyên Hi Đế yêu cầu đi xem hình, còn có một đám xui xẻo cũng bị trưởng bắt lại đây xem chém đầu. Đám xui xẻo này chính là đám ăn chơi trác táng của các nhà. Không thể không nói, chuyện sinh hài tử này hoàn toàn xem vận khí, có phu thê đều là người thông minh, lại cố tình sinh ra một cái ngu ngốc. Ngốc một chút cũng không sao nhưng có vài nhà lại sinh ra ăn chơi trác táng không có lòng cầu tiến chỉ biết ăn uống, đánh bạc, chơi gái, ăn no chờ chết kéo chân sau. Vậy thì thật đúng là tổ tông không mở mắt tặng cho bọn hắn cái tai họa.
Người hiểu đạo lý đương nhiên cũng biết tính nguy hại của ăn chơi trác táng, nề hà tính tình của hài tử cũng không đổi được, đầu óc cũng cứ như vậy, dù ép hắn sửa cũng không được. Đặc biệt là, có thể làm ăn chơi trác táng, đều có một điểm chung —— có khả năng lấy lòng người có quyền trong gia đình. Có chỗ dựa mới có thể gây chuyện không cố kỵ, nếu là cải thìa không cha không mẹ phải xem sắc mặt người khác mà sống thì thành thành thật thật sinh hoạt còn không kịp, nào có lá gan gây chuyện?
Nói như vậy, hầu hết chỗ dựa của đám ăn chơi trác táng đều là lão phu nhân trong nhà, cha ruột ngại với hiếu đạo không thể tự giáo huấn bọn họ. Trùng hợp bệ hạ đại khai sát giới, mấy vị gia chủ suy nghĩ, nhẫn tâm áp ăn chơi trác táng áp trong nhà đi pháp trường nhìn xem nếu chọc phải tai họa sẽ có kết cục gì.
Không thể không nói, chiêu này rất hữu hiệu. Đám ăn chơi trác táng được nuông chiều từ nhỏ sao đã gặp trận trượng này? Sau khi trở về còn bị bệnh một hồi. Sau khi tỉnh lại hoàn toàn tỉnh ngộ, gây họa nhỏ có thể, chọc phải đại sự tuyệt đối không được! Đương nhiên, nên cáo trạng vẫn phải cáo trạng, bằng không thì làm sao xứng với đau khổ mà mình đã chịu? Vì thế, đám ăn chơi trác táng khóc lóc chạy đi tìm chỗ dựa cáo trạng dẫn tới vài ngày liên tiếp Cố Hoài Chi đều thấy một đống quan viên có quầng thâm mắt thật lớn. Không biết còn tưởng rằng bọn họ trung quân ái quốc, thức đêm không ngủ vì đại sự triều chính, trên thực tế bọn họ chỉ là bị lão phu nhân trong nhà khiến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi thôi, nhìn qua giống như những chiếc lá héo khiến người cảm thấy thật đáng thương. Đương nhiên, cũng có người không đứng đắn, ngầm trêu chọc mấy vị đại nhân này phải biết yêu quý bản thân, tuổi lớn rồi thì chớ có cậy mạnh, phải biết dưỡng thận.
Cố Hoài Chi vừa khéo nghe được, sắc mặt vi diệu, trăm triệu không nghĩ tới, các ngươi thế nhưng là kiểu triều thần này!
Đương nhiên, các gia trưởng nhẫn tâm giáo dục hài tử còn rất có ích. Không có này đám ăn chơi trác táng này gây họa, các tửu lâu, hàng quán trong kinh thành cũng ít đi nhiều rắc rối. Đương nhiên, tâm tình của mấy nhà chưởng quầy này cũng không tốt, túi tiền không tới, ai có thể vui vẻ được?
Các bá tánh tự nhiên rất vui, đám ăn chơi trác táng cả ngày hô bằng gọi hữu ra đường, chỉ riêng việc phóng ngựa đả thương người, Kinh Triệu Doãn không biết đã xử lý bao nhiêu vụ, trước mắt bọn họ thành thật, Kinh Triệu Doãn cũng thở phào một hơi.
Cũng bởi vì gia trưởng của mấy cái ăn chơi trác táng này ra tay tàn nhẫn giáo huấn bọn họ mới khiến cho bọn họ tránh đi một hồi tai họa, không cuốn vào bên trong một tràng gϊếŧ chóc khác.
Đương nhiên, đây là chuyện phía sau, trước mắt ai cũng không đoán được đến. Cố Hoài Chi còn đi theo trêu ghẹo Kinh Triệu Doãn một phen, nhỏ giọng nói: "Làn này Bàng đại nhân có thể thư giãn mấy ngày không lo việc rụng tóc nữa."
Kinh Triệu Doãn Bàng đại nhân cũng là người kỳ lạ trong quan trường, than hình mượt mà cùng diện mạo vui vẻ thành công sát ra trùng vât trong một đống quan viên trong triều, làm người ấn tượng khắc sâu. Càng thú vị là vị đại nhân này cũng không có tính tình thanh cao của văn nhân mặc khách trước mắt mà rất bình dân, cả ngày nếu không phải đang nghĩ xem hôm nay ăn gì, thì là đang lo lắng đầu tóc đang dần thưa thớt của mình. Lúc trước đám ăn chơi trác táng gây sự, Bàng Kinh Triệu trực tiếp tìm gia trưởng của bọn họ, vô cùng đau đớn mà tỏ vẻ, "Nếu các ngươi tiếp tục mặc kệ bọn họ, đầu tóc ta sẽ rụng hết mất! Đến lúc đó, ta sẽ vì đầu tóc của mình báo thù!"
Bởi vì chuyện này quá mức kỳ lạ nên thanh danh hài hước của Bàng Kinh Triệu cũng truyền khắp toàn bộ giới quan chức Kinh Thành.
Không thể không nói, Bàng Kinh Triệu nhậm chức Kinh Triệu Doãn này thật quá thích hợp. Nhân duyên của vị đại nhân này rất tốt, bất kể bên nào cũng có thể nói chuyện, đối đãi với hậu bối cũng không có cái giá nào. Lần này có không ít học sinh nhà nghèo, Bàng Kinh Triệu cũng chưa từng làm bọn họ nan kham. Cho nên dù Cố Hoài Chi mới vừa vào quan trường không bao lâu, cũng có thể "Không lớn không nhỏ" như vậy trêu ghẹo Bàng Kinh Triệu vài câu.
Nghe xong Cố Hoài Chi nói, khuôn mặt tròn trịa của Bàng Kinh Triệu lập tức nở một nụ cười thoải mái, đôi mắt vốn dĩ to tròn nheo lại cong cong, vỗ về cái bụng tròn trịa của mình rồi gật đầu cười: "Rất đúng rất đúng, xem như bảo vệ được đầu tóc ta!"
Cố Hoài Chi không khỏi cười trộm, quả nhiên, mặc kệ ở nơi nào, rụng tóc đều là bối rối của nam tính trung niên.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Chi không khỏi phát tán tư duy. Trong nhà còn có một vị thần y là Tống Cảnh đâu, nếu hắn nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị liệu rụng tóc hoặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọc tóc thì thật đúng là tạo phúc cho nhân loại. Sợ rằng vô số trọc đầu đời sau đều sẽ cũng bái hắn.
Cố Hoài Chi là phái hành động, trở về đề chuyện này với Tống Cảnh. Tống Cảnh đang nghiên cứu dụng cụ y học, nghe xong lời này vẻ mặt vi diệu nhìn chằm chằm nhìn Cố Hoài Chi nửa ngày mới gật đầu nói: "Ta có thể thử xem, hiệu quả như thế nào, còn phải xem tình huống cụ thể."
Vấn đề đầu trọc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tôi tớ Cố gia cũng có không ít người rụng tóc. Tống Cảnh thậm chí không cần tìm đối tượng thực nghiệm.
Kỳ thực, nghiêm túc nghĩ lại, phương hướng nghiên cứu này không tồi. Hiện giờ tuy nói là khoa cử thủ sĩ, nhưng đối với tướng mạo của quan viên cũng có yêu cầu, có tàn khuyết rõ ràng không thể thông qua, lớn lên quá khó coi cũng không được. Trong triều có không ít quan viên tuổi lớn bắt đầu rụng tóc, hiện tại vào sáng sớm đều phải cẩn thận dùng tóc giả, dùng phát quan cố định tốt mới đội mũ quan. Chỉ sợ không lưu ý một cái khiến tóc giả rơi ra triển lãm phong cảnh quang minh trước mặtt bệ hạ và các đồng liêu.
Nếu Tống Cảnh phối ra phương thuốc trị rụng tóc thì ngàn vạn kẻ sĩ đều sẽ cảm kích hắn. Thị trường bùng nổ.
Nói không chừng còn bởi vậy mà lưu danh muôn đời!
Cố Hoài Chi cảm thấy mình đã chỉ ra một con đường tươi sáng cho Tống Cảnh, tâm tình cũng rất vui vẻ. Tống Cảnh thấy thế, không khỏi cười hỏi hắn, "Công tử tâm tình tốt như vậy là bởi sắp đến sinh nhật sao?"
Sinh nhật? Gần đây Cố Hoài Chi đang bận rộn để ý chuyện sĩ tử nhà nghèo gồm thâu thổ địa, cũng không để ý đến ngày tháng. Nghe Tống Cảnh nói, Cố Hoài Chi mới để ý, đúng rồi, bây giờ là đầu tháng 7, cũng sắp đến 15 tháng 7, sắp đến sinh nhật 20 tuổi của mình.
Cố Hoài Chi cũng không có chấp niệm gì với sinh nhật, đời trước cũng chỉ hẹn bạn bè thân thích ăn bữa cơm là được. Đời này tuổi tác nhỏ, đơn giản ăn chén mì trường thọ sau đó thu một phòng lễ vật thôi.
Có điều cái sinh nhật này rất có ý nghĩa với Cố Hoài Chi
Bỏ qua việc chuyển biến thân phận từ học sinh đến Trung Thư Xá Nhân, còn có chuyển biến từ cẩu độc thân thành người đã kết hôn. Sinh nhật lần này, tuy Cố Hoài Chi không tổ chức lớn, nhưng các đồng liêu đều sai người tặng lễ, Từ Huy cùng Phúc Vương còn đích thân đến chúc mừng Cố Hoài Chi Cố Hoài Chi rất vui mừng.
Đương nhiên, lễ vật lớn nhất trong sinh nhật khiến Cố Hoài Chi vô cùng hạnh phúc.
Bữa tiệc, Cố Hoài Chi ăn mì trường thọ mà Từ Thanh Y tự tay làm, trong lòng cảm động, thuận tay gắp một đũa cá lư hấp cho nàng.
Từ Thanh Y còn đang vui vẻ vì Cố Hoài Chi thân cận với mình, đỏ mặt đưa cá lên miệng lại không ngờ cảm thấy một mùi tanh nồng xông thăng lên mũi, Từ Thanh Y còn chưa phản ứng lại lại, trong dạ dày đã là quay cuồng, nhịn không được chạy chậm đến một bên, lấy khăn tay che miệng, không ngừng nôn khan.
Cố Hoài Chi nháy mắt thay đổi sắc mặt, theo bản năng mà chạy đến bên người Từ Thanh Y, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trong miệng vội la lên: "Mau mời Tống đại phu!"
Mấy mẹ chồng nàng dâu Từ thị, Vương thị lại mang theo vui mừng trong mắt.
Cố Hoài Chi lo lắng, trong đầu không ngừng hiện ra một đống chứng bệnh như viêm dạ dày cấp tính, vân vân, chờ khi Tống Cảnh lại đây xem mạch cho Từ Thanh Y, Cố Hoài Chi cũng không rảnh lo cái gì mà Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không biến sắc, bắt lấy tay áo Tống Cảnh liên thanh hỏi: "Bệnh tình thế nào? Phải dùng thuốc gì?"
Trên mặt Tống Cảnh tràn đầy ý cười, chắp tay với Cố Hoài Chi, cười vang nói: "Chúc mừng đại công tử, tôn phu nhân có hỉ!"
Từ Thanh Y có hỉ =mình phải làm cha! Cố Hoài Chi chậm nửa nhịp viết ra đẳng thức này trong đầu, nháy mắt vui mừng khôn xiết, đại hỉ nói: "Ta phải làm cha!"
--
Hoài Chi bảo bảo sắp phải làm cha bảo bảo khác rồi