Tần Vũ mang đến đánh sâu vào cho Cố Hoài Chi quả thực quá lớn, Cố Hoài Chi thiếu chút nữa không giữ được hình tượng ổn trọng, ở trước mặt Cố Quyết thay đổi sắc mặt.
Cũng may Cố Quyết không để ý, cũng không phát hiện Cố Hoài Chi có chỗ khác thường, nếu như bị Cố Huyền thấy, khẳng định phải đưa cho Cố Hoài Chi một bộ huấn luyện ngôn hành cử chỉ, thề muốn huấn luyện hắn thành đại lão dù cho Thái Sơn có sập xuống nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
Cố Quyết còn tưởng rằng Cố Hoài Chi đang vì hắn minh bất bình, càng thêm hăng hái, tiếp tục phun tào, "Ngươi nói người này có phải hay không đầu óc có tật xấu? Ruộng đất nhập vào của công? Hắn cũng thật dám nghĩ! Sĩ tộc có nhiều ruộng đất như vậy, hắn mở miệng liền muốn mọi người đem ruộng đất nhập của công, nghĩ đến thật đẹp! Phía trước ta đúng là mắt mù mới tiến cứ thứ như vậy?"
Cố Hoài Chi yên lặng nhìn Cố Quyết, nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc, phân văn chương sửa chế kia của Tần Vũ có ở chỗ thúc không? Con muốn nhìn xem."
Loại phong cách quen thuộc này......tuy rằng Cố Hoài Chi đã có suy đoán, vẫn muốn làm cuối cùng giãy giụa.
Cố Quyết đúng là có văn chương của Tần Vũ, một quyển rất dày, viết hơn trăm trang giấy, chữ rậm rạp khiến người hoa mắt.
Cố Hoài Chi cũng không chịu ảnh hưởng gì, hắn càng chú ý nội dung sửa chế, cho dù số lượng từ có nhiều hơn nữa cũng phải căng da đầu mà xem hết.
Phân văn chương sửa chế này của Tần Vũ, không chỉ bình dị, mà còn nhằm vào tình hình hiện giờ tiến hành phân tích. Người này còn đặc biệt dám nói, nói thẳng khốn cảnh hiện tại là do sĩ tộc cường hào nắm giữ tuyệt đại bộ phận thổ địa của quốc gia, thế cho nên nông dân ăn không đủ no, triều đình cũng không có biện pháp nào với sĩ tộc. Nếu đem ruộng đất toàn bộ nhập vào của công, thì lúc này triều đình có thể an trí tốt bá tánh, làm cho không còn người chết đói.
Trừ cái này ra, Tần Vũ còn đối với thể chế kinh tế tiến hành phê phán, nói không thể tùy ý để thương nhân làm bừa làm bậy, khi triều đình nên ra tay thì cần thiết ra tay, cần thiết ổn định giá hàng cho dân chúng một thế đạo an ổn sinh tồn.
Ngoài ra còn có một đống lớn chủ trương, Cố Hoài Chi nhìn nửa ngày mới chải chuốt rõ ràng ý tưởng của vị này, đơn giản là có mấy điểm:
Thay đổi phương pháp tính thời gian từ phương pháp 100 khắc thành phương pháp 120 khắc(1); ruộng đất nhập vào của công; cấm mua bán nô tỳ; cưỡng chế lao động; chính phủ tiến hành can thiệp đối với kinh tế, muối, sắt, rượu quốc gia chuyên bán, cũng thu thuế thương nhân; mở ra cho vay lãi tức thấp.
(1)Nguyên văn là 改一百刻记时法为一百二十刻记时法 (cải nhất bách khắc ký thì pháp vi nhất bách nhị thập khắc ký thì pháp): Ở cổ đại Trung Quốc, phương pháp trăm khắc được phát minh sớm nhất và được sử dụng lâu đời nhất. Vào thời Tây Chu( Thế kỷ 11 TCN), người xưa chia ngày và đêm thành 2 phần bằng nhau. Một ngày có 100 khắc( 1 khắc bằng 14,4 phút)- Theo Baidu
Cố Hoài Chi xem xong liền cảm thấy hít thở không thông, nội dung này, sống thoát thoát chính là Vương Mãng!
Nghĩ đến lúc trước chính mình đọc lịch sử còn nói những năm cuối Tây Hán vẫn chưa xuất hiện Vương Mãng, hậu kỳ Đông Hán tam quốc cũng chưa thấy, dẫn tới chính mình hiện tại rốt cuộc ở triều đại nào cũng không rõ. Kết quả ông trời cũng thật thích nói giỡn, không có Vương Mãng lại tới một Tần Vũ, chẳng sợ cách xa nhau mấy trăm năm, còn không phải cùng người, nhưng hai người lại phảng phất có cùng một đại não giống nhau, chuyện muốn làm cũng giống nhau.
Cố Hoài Chi bị chiêu thức này của ông trời làm ngốc.
Xem xong phân kế hoạch sửa chế này, Cố Hoài Chi nguyên bản tâm tình hoảng hốt đột nhiên bình tĩnh, đại khái là chuyện này đã xảy ra, chính mình suy đoán cũng đúng, nên không cần hoảng hốt. Cố Hoài Chi bình tĩnh hỏi Cố Quyết: "Người này còn ở phủ Thứ Sử sao? Sứ quân có dùng hắn hay không? Có thể viết ra một thiên thần văn chương như vậy, con muốn gặp hắn!"
Cố Quyết trực tiếp phi một tiếng, "Có gì mà thấy? Người này hoàn toàn là nói hươu nói vượn, ai hiếm lạ dùng hắn?"
Cố Hoài Chi tâm bình khí hòa hơn Cố Quyết, "Kỳ thật lời nói trrong áng văn này của hắn, vẫn có chỗ đáng khen."
Giá trị tức giận của hai người hoàn toàn không nằm trên một chuyện. Cố Quyết tức giận vì bản thân thế nhưng đề cử một cái ngốc bức cho Triệu Ký, trọng điểm là cái ngốc bức này còn muốn chĩa đao về phía thế gia, ai gặp phải chuyện này mà không tức hộc máu?
Cố Hoài Chi lại có nhiều khiếp sợ, trăm triệu không nghĩ tới thời không này không có Vương Mãng 200 năm, lại xuất hiện một Vương Mãng thứ hai, cả người đều chấn kinh, ngược lại không cảm thấy phẫn nộ.
Lửa giận của Cố Quyết chân thật hơn nhiều, "Hắn có cái rắm chỗ đáng khen! Tất cả đều là vọng tưởng của người đọc sách, sửa chế này, người nào dùng thì người đó chết!"
Cố Hoài Chi chớp chớp mắt, đột nhiên bắt được trọng điểm, chỉ vào văn chương của Tần Vũ trên bàn, nhướng mày nhìn Cố Quyết, "Không đúng, tiểu thúc luôn xem người rất chuẩn, không đến mức phạm loại sai lầm này chứ? Tuy trong bụng Tần Vũ có chút mực nước, nhưng dựa theo phong cách văn chương nói thẳng, ngắn gọn, sáng tỏ mà hắn viết, nghĩ đến ở trước mặt thúc cũng không có khả năng che giấu hoàn mỹ vô khuyết, tiểu thúc không phát hiện ra?"
Cố Quyết hai mắt nhìn trời, "Cái này sao...... Ta cũng không nghĩ tới lá gan hắn lớn như vậy!"
Cố Hoài Chi gật đầu tỏ vẻ lý giải, phỏng chừng Cố Quyết đây là phát hiện một người trẻ tuổi có chút tài năng lại tự cho mình rất cao, muốn cho hắn tiếp thu một chút xã hội đòn hiểm, thuận tiện cho Triệu Ký ra nan đề, rốt cuộc an trí con nhím vẫn rất làm người đau đầu. Kết quả không nghĩ tới vui quá hóa buồn, Tần Vũ trở tay thả đại chiêu..
Này thật đúng là cái chuyện xưa bi thương, Cố Hoài Chi lại thập phần muốn cười, Cố Quyết nhiều năm tìm đường chết, mấy năm nay thật vất vả ổn trọng chút, lại tới chuyện thế này, Cố Hoài Chi đồng tình tiểu thúc một đợt, quay đầu cưới phá lên.
Cố Quyết tức giận, "Ngươi rốt cuộc theo phe ai? Hiện tại còn cười!"
Cố Hoài Chi cười tủm tỉm nhìn Cố Quyết, hữu nghị nhắc nhở hắn, "Nếu Sứ quân thật sự tiếp thu chủ trương của người này, những người khác hận Tần Vũ không sai. Nhưng vấn đề là, tiểu thúc là người tiến cử cũng tránh không thoát"
Cố Hoài Chi cảm thấy lần này Cố Quyết có thể lại bị đánh một trận, quá hố, vừa ra tay thiếu chút nữa đẩy tất cả sĩ tộc xuống hố. Không bị đánh đều không thể nói nổi.
Cố Quyết vẻ mặt suy sụp mở miệng nói: "Ta cảm ơn ngươi hảo tâm nhắc nhở ta, ngươi để Tống Cảnh mang cho ta chút thuốc trị thương, ta càng cao hứng."
Xem ra là nhận mệnh. Cố Hoài Chi nhặt lên tình thúc cháu bị mình ném một bên, tiến đến bên người Cố Quyết nhỏ giọng hỏi: "Nếu không con chỗ a công cầu tình một chút?"
"Đừng, đi cũng vô dụng. Trận đánh này là cho những người khác một cái công đạo, tránh không khỏi!"
Cố Hoài Chi cảm thấy nơi nào quái quái, khi nào thì Cố Quyết thành thật như vậy? Dựa theo tính cách hắn, đụng tới loại chuyện này, như thế nào cũng phải mắng chửi Tần Vũ trận sau lại cứng cổ cãi nhau với Cố Huyền mới đúng. Hiện tại thế nhưng đổi tính, chửi mắng Tần Vũ xong liền thành thật bị đánh? Không quá đúng.
Lại cảm thấy không đúng như thế nào, Cố Hoài Chi vẫn nhìn Cố Quyết vững chắc bị đánh một trận.
Thái độ của Triệu Ký đối với Tần Vũ cũng không rõ ràng, không nói dùng hắn, cũng chưa nói không dùng.
Chuyện này khiến cho Cố Hoài Chi cũng có chút sốt ruột, sửa chế có thể thành công hay không, Vương Mãng trải qua đã nói cho mọi người: bước chân quá lớn dễ dàng đau trứng, nếu Triệu Ký chọn dùng phương án của Tần Vũ, vậy thì Cố Hoài Chi cảm thấy mọi người có thể thu dọn đi ngủ là vừa.
Vì thế, Cố Hoài Chi tự mình chạy tới gặp Tần Vũ.
Nếu chỉ xem diện mạo, Tần Vũ thật ra không có gì xuất chúng, thân hình hơi gầy yếu, vừa thấy là điển hình xuất thân nhà nghéo. Có điều ánh mắt kiên định sắc bén, sống lưng thẳng thắn, có một phen bất khuất ngạo cốt.
Cố Hoài Chi lại không dám coi khinh hắn, có thể nghĩ phương án sửa chế thế này, đều là đại lão, đời sau còn có không ít người cảm thấy Vương Mãng là người xuyên việt. Loại đại lão có tư tưởng vượt qua thời đại thế này, Cố Hoài Chi cảm thấy mình hẳn nên nhìn lên.
Tần Vũ đối thấy Cố Hoài Chi đến rất kinh ngạc, khách khí đón Cố Hoài Chi vào cửa, lời nói cử chỉ có lễ mà không mất phong độ, cũng không giống thứ tộc thấy sĩ tộc sẽ kích động.
Cố Hoài Chi cũng không phải người khinh thường xuất thân người khác xuất thân, sau khi tiến vào cùng Tần Vũ trò chuyện, "Ta may mắn đọc qua văn chương của tiên sinh, biết được tiên sinh chủ trương, lại có một chuyện khó hiểu, thỉnh tiên sinh nói thẳng cho."
Tần Vũ kinh ngạc nhìn Cố Hoài Chi , chắp tay nói: "Công tử cứ việc hỏi, Tần mỗ tất nhiên biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm."
Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, tận lực uyển chuyển hỏi: "Tiên sinh cảm thấy, phương pháp sửa chế của ngươi có thể thành công thi hành sao?"
Tần Vũ bỗng nhiên cười, "Công tử tới, là vì muốn khuyên ta từ bỏ sửa chế sao? Cũng đúng, đồng ruộng trên danh nghĩa của sĩ tộc không biết bao nhiêu, xem ra trong lòng các ngươi thấy bất an!"
Loại ngữ khí ghét giàu quen thuộc này...... Cố Hoài Chi yên lặng thở dài, cũng không để trong lòng, chỉ là hỏi Tần Vũ, "Ngươi thật sự cảm thấy chủ trương của mình đối với bá tánh có ích sao?"
"Đó là tự nhiên!" Nói tới việc sửa chế, Tần Vũ đầy mặt tỏa sáng, trong mắt tất cả đều là tự tin, "Phương pháp sửa chế của ta, mỗi một cái đều là vì dân mưu lợi, sao có thể đối với bá tánh vô ích?"
Ý tưởng xác thật không sai, lại không phù hợp tình huống thực tế hiện giờ. Cố Hoài Chi yên lặng thở dài, ngẩng đầu hỏi Tần Vũ, "Liền lấy nô tỳ bộ khúc tới nói, ta cũng thừa nhận thế gia có đông đảo nô tỳ, việc đánh gϊếŧ nô tỳ thường xuyên phát sinh, nô tỳ xác thật đáng thương. Nhưng mà hiện giờ thế đạo không xong, dân chúng vốn là sinh hoạt gian nan, thật sự sống không nổi nữa mới lựa chọn bán mình làm nô. Ngươi không cho mua bán nô tỳ, nghe thì có vẻ muốn tốt cho bọn họ, kỳ thật là chặt đứt con đường cầu sinh cuối cùng của bọn họ. Ngươi cảm thấy, bọn họ sẽ cảm kích ngươi sao?"
Đi theo bên người Cố Huyền nhiều năm như vậy, Cố Hoài chi đã sớm không phải tiểu bạch năm đó. Phân sửa chế này của Tần Vũ, không cần Cố Huyền xem qua, Cố Hoài Chi cũng có thể chỉ ra trong đó chỗ thoát ly thực tế trong đó
Không sai, nô tỳ bị áp bách rất đáng thương. Cố Hoài Chi còn muốn đề xướng nhân quyền làm làm mọi người nắm tay đi vào xã hội chủ nghĩa kìa. Vấn đề là, có khả năng sao?
Thoát ly thực tế lịch sử sau đó nói ta muốn thực hiện khát vọng, đó cơ bản là không thể thực hiện.
Trong lúc thái bình mọi người còn có thể thử một chút, thế cục hiện tại, nếu ai làm bây thì đó là lôi tất cả mọi người cùng đi tìm chết.
Tần Vũ bị Cố Hoài Chi hỏi ngốc, theo bản năng mở miệng nói: "Chỉ cần đem ruộng đất cho bọn họ, làm sao có thể sống không nổi mà bán mình?"
Đây thật đúng là câu hỏi hay, Cố Hoài Chi lại lần nữa hỏi hắn, "Vậy ngươi cảm thấy thu hồi thổ địa là chuyện một câu nói có thể làm được sao? Đổi lại là ngươi, cơ nghiệp đời đời dốc sức làm ra, những người khác nói một câu liền cầm đi, ngươi sẽ vui sao? Thế cục hiện tại như vậy, ngươi sợ Triệu sứ quân sống quá tốt, nên cố ý tới cho hắn tăng thêm phiền toái sao?"
Tần Vũ nháy mắt tức điên, tay áo vung lên lạnh giọng tiễn khách, "Sĩ tộc không muốn săn sóc bá tánh, là sĩ tộc ích kỷ, cùng ta có quan hệ gì? Vốn tưởng rằng Triệu sứ quân là lương mộc, lại chưa từng nghĩ có những kẻ bại hoại như các ngươi! Ngu Xuyên Cố thị thật lớn uy phong! Vân Châu dung không được ta, tự nhiên có địa phương bao dung ta! Hàn xá đơn sơ, mời công tử rời đi!"
Cố Hoài Chi không nghĩ tới tính tình Tần Vũ lớn như vậy, một lời không hợp liền trở mặt, cũng không muốn ở trước mặt người khác đánh mất mặt mũi thế gia, đồng dạng hừ lạnh một tiếng, "Ta có ý tốt khuyên ngươi, ngược lại ngươi lại đem lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú, thật là không biết tốt xấu!"
Hai người cứ vậy tan rã trong không vui.
Cố Hoài Chi cả đường lạnh mặt vào Cố phủ, thẳng đến thư phòng, phụ tử Cố Huyền đã sớm ở thư phòng chờ hắn, thấy Cố Hoài Chi trở về, Cố Huyền đạm đạm cười, "Sự tình làm thỏa đáng?"
Thần sắc tức giận trên mặt Cố Hoài Chi đã sớm biến mất, cười gật đầu nói: "Đều làm thỏa đáng, tính tình vị Tần tiên sinh này tkhông quá tốt, phỏng chừng đã cân nhắc đến việc vào kinh. Ngài sai người đưa tin cho ông cậu chưa? Chờ đến lúc Tần Vũ tiến kinh, ông cậu thuận tay tiến cử hắn cho Lương Túc. Vị kia thủ đoạn thiết huyết, không giống Triệu sứ quân dễ nói chuyện như vậy, không chừng có thể nghe Tần vũ."
Gặp phải nhà cải cách chú định thất bại phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên là đóng gói hắn gửi cho đối thủ!