Cảm nhận được ánh mắt khác thường dừng trên người mình, Cố Hoài Chi bất động thanh sắc liếc nhìn mọi người ở đây. Làm Cố Hoài Chi cảm giác kinh ngạc là, nhìn vào vị trí mà mọi người đang đứng, chủ nhân của ánh mắt khác thường kia lại đến từ nữ quyến bên kia, chỉ là đối phương che giấu quá tốt, Cố Hoài Chi không thể xác định nàng là ai.
Huống chi, mặc dù không khí còn khá mở ra nhưng Cố Hoài Chi cũng không luôn nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, còn biết xấu hổ hay không?
Cố Hoài Chi không khỏi nghi hoặc: Từ khi trở lại Kinh thành, chính mình cũng không tiếp xúc với cô nương nào, vì sao đột nhiên có nữ quyến chú ý mình như vậy? Cho dù là xem mặt, cũng không cần dùng ánh mắt nhìn núi vàng nhìn mình chứ.
Dưới sự nghi ngờ, Cố Hoài Chi cảnh giác hơn nhiều, mặt ngoài tiếp tục cùng mọi người chuyện trò vui vẻ uống rượu ngôn hoan, dư quang lại vẫn chú ý động tĩnh của nữ quyến bên kia.
Chỉ cần đối phương có động tĩnh, tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết. Cố Hoài Chi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Quả nhiên, khi Từ Tích bắt đầu chơi xấu cọ uống rượu hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Cố Hoài Chi nhất tâm nhị dụng thuận lợi bắt giữ tới ánh mắt còn chưa rời đi trên người mình của đối phương.
Cố Hoài Chi quay đầu lại vừa vặn đối mặt với một vị nữ tử mặc xiêm y màu xnh nhạt đứng bên người Cố Chước Hoa. Đối phương sững sờ một chút, rồi sau đó e lệ ngượng ngùng cúi đầu.
Cố Hoài Chi không khỏi vô ngữ, lúc trước cũng không thấy ngươi thẹn thùng nơi nào? Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, giương giọng dặn dò Cố Chước Hoa vài câu, bộ dáng huynh trưởng tốt quan tâm muội muội. Nữ tử mặc váy sam màu xanh nhạt thấy thế, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại cúi đầu cười nói chuyện với Cố Chước Hoa. Cố Chước Hoa lại không để ý đến nàng, ngược lại quấn lấy nói chuyện với Từ Thanh Y.
Từ Tích không biết khi nào thấu lại đây, tay phải ôm Cố Hoài Chi, tay trái bưng chén rượu, nhấp một ngụm rượu, nhìn mỹ nhân, còn liên tiếp khen, "Hay cho một đôi tuyệt thế song xu, một người diễm quan quần phương, giống như hoa phú quý nơi nhân gian. Một người thanh lệ tuyệt luân, phảng phất như thanh liên xuất trần. Cảnh đẹp, rượu ngon, mỹ nhân, diệu thay! Vui sướng!"
Mắt Cố Hoài Chi hơi giật, ở trước mặt người ta bình phẩm, quả nhiên là danh sĩ phong lưu. Cũng may ánh mắt Từ Tích bằng phẳng, cũng không có nửa phần tuỳ tiện, cộng thêm thân phận danh sĩ của hắn, truyền ra đi cũng coi như một cọc giai thoại.
Chính là ... Cố Hoài Chi nhịn không được sờ cằm, khen người ta như hoa sen, khụ...... Sau khi nghe qua các nhà giám định kỹ nữ trên internet lên tiếng, Cố Hoài Chi đã không thể nhìn thẳng từ này nữa. Từ Tích vừa nói như vậy, Cố Hoài Chi dưới ý thức muốn phun tào.
Có điều khách quan tới nói, hai vị kia xác thật mỗi người mỗi vẻ, không phân biệt thắng bại.
Cố Hoài Chi đang muốn biết vị nữ tử mặc xiêm y màu xanh nhạt vẫn luôn nhìn lén hắn rốt cuộc là ai, liền thuận thế hỏi Từ Tích, "Từ nhị ca, ngươi trêu ghẹo muội muội mình cũng thôi, sao còn mang lên cô nương nhà khác nữa, cẩn thận huynh đệ người ta tức giận."
"Không đáng ngại!" Từ Tích tiêu sái phất phất tay, quay đầu lại xem xét, xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua túm một vị thiếu niên mi thanh mục tú lại đây, hơi nâng đầu nói với Cố Hoài Chi, "Đây, cô nương kia là cô nương nhà Phạm Duy Quân, tên chỉ có một chữ Đình, cùng Thanh Y được xưng là Kinh thành song xu. Từ gia cùng Phạm gia là thông gia, không tính là đại sự gì."
Nói xong, Từ Tích đoạt chén rượu trên tay Phạm Duy Quân, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó lại chạy đi tìm chén rượu nhét vào tay Cố Hoài Chi, ý bảo hắn cùng uống.
Cố Hoài Chi cũng không khách khí, khách khí cười với Phạm Duy Quân, sau đó bưng chén rượu uống một ngụm lớn.
Bỗng nhiên Từ Tích tiến đến bên tai Cố Hoài Chi nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu tử ngươi không thường ra ngoài tụ tập với chúng ta mới nhìn không thấu. Ngươi thật sự cho rằng mọi người mang theo tỷ muội trong nhà lại đây để đơn thuần du sơn ngoạn thủy sao, đó chính muốn cho người trẻ tuổi xem mắt! Nhanh lên, hào phóng xem, nhìn xem ai hợp nhãn duyên!"
Cố Hoài Chi còn chưa nuốt rượu, sặc đến ho khan, sau một lúc lâu mới hoãn qua, bất đắc dĩ nói với Từ Tích: "Nhị ca, ngươi chính là nhị ca ruột của ta. Về sau ngươi nói chuyện có thể đừng dọa người như vậy không, nói trước một tiếng được không?"
Từ Tích lại nắm bắt sai trọng điểm, hồ nghi nhìn Cố Hoài Chi, "Ngươi gọi ta là nhị ca, không phải nhìn trúng muội muội ta đấy chứ?"
Cố Hoài Chi lúc này không rượu cũng suýt bị Từ Tích làm sặc, cũng may vị trí hai người bọn họ đứng không có ai, Phạm Duy Quân vừa mới bị Từ Tích đoạt chén rượu lại chạy vào đám đông đoạt rượu, lúc này chỉ có Cố Hoài Chi cùng Từ Tíchnếu không, Cố Hoài Chi thật sự muốn ấn đầu Từ Tích vào khe núi làm hắn thanh tỉnh.
Từ Tích là thật sự uống nhiều quá, thấy Cố Hoài Chi không mở miệng, còn cẩn thận mà cân nhắc, vuốt cằm nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng không tồi, đảm đương nổi bốn chữ thanh niên tài tuấn, nếu ngươi thực sự có tâm tư này, cho ta thêm mấy vò rượu, sau khi hồi phủ ta giúp ngươi nói mấy câu lời hay, thế nào?"
Cố Hoài Chi không khỏi trợn trắng mắt, "Ngươi thật đúng là ca ca tốt, vì mấy vò rượu đã bắt đầu bán muội muội?"
"Đau lòng?" Từ Tích cười, duỗi tay chỉ chỉ hai mắt của mình, "Ta người này ấy mà, sở trường khác không có, nhưng hai mắt này cũng không tệ lắm, xem người chuẩn. Nếu không phải nhìn ra ngươi là người đáng tin cậy, cho dù ngươi có cho ta một mảnh rượu trì, ta cũng không mở miệng!"
Loại lời khen này thật sự quá đỉnh, Cố Hoài Chi điểm tán cho Từ Tích, không hổ là danh sĩ phóng túng không kềm chế được, khen người khác đều không quên tiện thể khen chính mình.
Cố Hoài Chi trực tiếp che chắn Từ Tích, không trả lời hắn. Từ Tích nhìn như phóng đãng không kềm chế được, kỳ thật trong lòng hiểu rõ, thấy thế cũng không đề chuyện này, lo tự mình uống rượu, uống xong lại giương giọng thét dài, tiếng huýt gió dũng cảm, nói bất tận tiêu sái phong lưu.
Những người khác thấy thế, sôi nổi cười lớn bưng chén rượu lại đây, đối mặt với dãy núi, trào dâng thét dài, cao giọng trầm thấp, vô số chim chóc cất cánh bay lên.
Cố Hoài Chi cũng đi theo bọn họ phát tiết một hồi, không thể không nói, sau khi hét to thật sự làm tâm tình tốt hơn nhiều. Cố Chước Hoa cổ linh tinh quái cũng muốn cổ động nữ quyến cùng nhau tham dự, lôi kéo Từ Thanh Y lại đây, Phạm Đình không khỏi bật cười, cũng đi theo, vừa vặn đứng bên cạnh Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi thuận thế túm Cố Chước Hoa, duỗi tay gõ gõ đầu nàng, "Ngươi tự mình hồ nháo cũng liền thôi, còn mang theo người khác hồ nháo, đã quên trước khi ra cửa bảo đảm gì với ta rồi?"
Cố Chước Hoa không cao hứng chu miệng, xoay người ôm lấy cánh tay Từ Thanh Y, đắc ý nói với Cố Hoài Chi: "Ta mới không hồ nháo, Thanh Y tỷ tỷ đáp ứng chơi với ta! Ngươi nói có phải hay không, Thanh Y tỷ tỷ?"
Từ Thanh Y lắc đầu bật cười, đồng dạng duỗi tay điểm điểm trán Cố Chước Hoa, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp doanh doanh như thanh tuyền giữa núi, mỉm cười nhìn Cố Hoài Chi, "Không sao, xác thật là ta đáp ứng Chước Hoa, không phải nàng hồ nháo."
"Không sai, chúng ta khó được mới ra cửa một lần, còn chưa từng làm càn như vậy!"
Phạm Đình vừa mới bị Cố Chước Hoa chen sang một bên, nghe thấy Từ Thanh Y nói cũng nhẹ giọng phụ họa một câu.
Cố Hoài Chi hơi hơi gật đầu, Cố Chước Hoa càng đắc ý, "Xem đi, Phạm tỷ tỷ cũng nói như vậy!"
Cố Hoài Chi bật cười, tùy ý Cố Chước Hoa tiếp tục vui vẻ.
Cùng lúc đó, sau khi Cố Huyền hạ triều còn ở Ngự Thư Phòng cùng Nguyên Hi Đế thương nghị việc triều chính, đợi xong hết việc, mọi người đều cáo lui, Nguyên Hi Đế giữ lại riêng Cố Huyền.
Cố Huyền còn đang suy đoán Nguyên Hi Đế muốn nói gì với liền nghe thấy Nguyên Hi Đế thử hỏi hắn, "Ái khanh, trẫm nhớ không lầm thì năm nay A Hoài cũng mười bảy rồi phải? Không biết có hôn phối hay không?"
Cố Huyền nháy mắt liền cảnh giác lên.
--
:vv Hoàng đế muốn gả công chúa cho tiểu Hoài Chi, xuy! Công chúa của bệ hạ mới không xứng với tiểu Hoài Chi của tôi!!