Thất tình cộng thêm tang mẹ, đả kích như thế đối với Lạc Dương giống như cướp đoạt mạng sống của y.
Ngay cả Lạc Dương cũng không biết bản thân hắn làm thế nào chịu đựng qua đoạn thời gian đó, suốt ngày đờ đẫn, không tập trung, không mục tiêu, thành tích loại xuất sắc cũng tuột dốc không phanh, thấm chí có mấy môn còn phải học lại… Nếu không phải có nỗi hận chống đỡ, chỉ sợ y đã sớm không chịu nổi.
Diệp Thước rất muốn biết sau đó Lạc Dương thế nào, nhưng khổ nổi hắn còn nhỏ, còn phải đi học, trong trường lại là trường nội trú, phải ở ký túc xá, buộc phải bị nhốt trong trường thêm một tháng. Tới lúc hắn được nghỉ ngơi đến bệnh viện hỏi thăm tin tức của Lạc Dương thì người đã đi mất rồi.
Diệp Thước chỉ nghe được, mẹ của Lạc Dương nữa tháng trước đã qua đời, xử lý hậu sự là y – đứa con trai vừa tròn hai mươi tuổi.
Diệp Thước về nhà đi thảng đến phòng Diệp Lãng, gõ cửa rầm rầm rầm, ngay cả tiếng anh hai cũng không gọi. Thực ra thì hắn đã không gọi tiếng 'anh' từ khi chứng kiến anh hai bỏ rơi Lạc Dương.
“Diệp Lãng! Diệp Lãng! Mở cửa!”
Diệp Lãng đang ôm hôn vị hôn thê trong phòng, nghe thấy giọng của em trai thì ngạc nhiên. Gã buông hôm thê ra, bực bội ra mở cửa.
Cái thằng hỗn láo này, mấy nay không biết bị gì mà cứ kêu gã 'Diệp Lãng' này “Diệp Lãng' nọ. Đúng là làm người ta tức giận.
Cửa mở 'két' một tiếng, Diệp Lãng cúi xuống nhìn em trai nhỏ hơn gã gần mười tuổi, không kiên nhẫn nói: “Tiểu Thước, có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?”
Diệp Thước mím môi, tức giận: “Anh ở bên trong làm cái gì vậy? Tôi kêu anh cả buổi trời mới ra mở cửa.”
“Con nít con nôi hỏi làm gì, mày tìm tao có gì không? Cũng không gọi anh hai, có phải thiếu đòn hay không hả!”
Diệp Thước ngửi thấy mùi nước hoa, hỏi: “Người phụ nữ kia có ở đây không?”
“Đó là chị dâu của mày, cái gì mà ' người phụ nữ kia'?” Diệp Lãng muốn đóng cửa “Không có chuyện gì thì tự chơi đi, bài tập mày làm xong chưa? Làm bài tập xong rồi mới được chơi!”
Ai thèm kêu bả bằng chị dâu, đồ con giáp thứ mười ba xấu xa!
“Em hỏi anh cái này.” Diệp Thước điều chỉnh lại giọng điệu, cẩn thận hỏi.
Diệp Lãng nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Cái anh trai ngày hôm đó té xỉu mà cứ kêu tên anh á, là ai vậy?” Thật ra Diệp Thước đã biết là ai, hắn cố ý đứng đây nói cho người phụ nữ trong phòng kia nghe, thậm chí còn thêm mắm thêm muốn mà truy hỏi “Em thấy anh ta khá xinh đẹp, so với cái cô trong phòng đẹp hơn nhiều. Anh ấy nằm viện anh có đi thăm không? Anh ấy là bạn đại học của anh à?”
Sắc mặt Diệp Lãng có hơi khó coi, gã đẩy Diệp Thước làm hắn lảo đảo lùi hai bước: “Con nít con nôi mà sao nói xàm nhiều vậy! Mau đi làm bài tập đi! Anh không quen tên đó! Anh đi thăm cậu ta làm gì! Cậu ta còm ước gì anh vĩnh viễn đừng xuất hiện kìa!”
Tuy trong lòng Diệp Thước rất khinh thường Diệp Lãng, cũng rất cảm thông cho Lạc Dương, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không biết quan hệ của bọn họ, lẩm bẩm: “Hỏi cho biết thôi mà? Làm gì hung dữ thế? Em còn tưởng quan hệ hai người khá tốt đó, người ta mắc bệnh mà anh không đi thăm, bạn bè gì lạ dị…”
Diệp Lãng nhớ tới hôm đó Lạc Dương tuyệt tình với hắn như thế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao với cậu ta không phải bạn bè!”
“Hai người cãi nhau? Anh ta học chuyên ngành nào trường anh vậy? Em thấy anh ấy trẻ tuổi hơn anh nhiều.” Diệp Thước nhân lúc Diệp Lãng tức giận, vội vàng nói vài câu khuyên bảo “Cho dù cãi nhau thì anh không thể nhường anh ấy chút à? Người ta bị bệnh, thiệt là đáng thương quá đi…”
“Mắc mớ gì tới mày? Mày hỏi nhiều làm gì?” Rốt cuộc Diệp Lãng phát giác em trai mình có gì đó khác thường, đôi mắt nhíu lại phát ra ánh mắt nguy hiểm.
“Không có gì, em chỉ là thấy anh ta có hơi đáng thương.” Diệp Thước châm chước “Anh nói cho em biết anh ấy học ngành nào, lớp nào, em thay anh đi xin lỗi anh ấy.”
“Không cần thiết. Đừng có xen vào làm rối tung lên hết, nên làm gì thì làm đó đi.” Diệp Lãng đuổi hắn đi.
Mặc dù tiểu Diệp Thước không hề sợ hãi trước khó khăn, hắn tìm mọi cách để tìm ra manh mối từ điện thoại, notebook, ví tiền,… của Diệp Lãng nhân lúc Diệp Lãng đi toilet hoặc ra ngoài. Sau đó kết nối chúng lại, cuối cùng biết được Lạc Dương là sinh viên ngành công nghệ sinh học trường đại học Danh Dương, nhưng cụ thể lớp nào thì hắn không biết.
Nhưng không sao, hắn sẽ từ từ biết rõ mọi chuyện của Lạc Dương!
Vì thế ngày nghỉ hàng tháng đều sẽ chạy tới đại học Danh Dương đi dạo, nào là thư viện nào là toà soạn báo, khu dạy học, ký túc xá. Hắn không dám tìm người hỏi thăm, sợ bởi vì thế mà truyền tới tai Lạc Dương, gây rắc rối cho y, chỉ dám một mình trợn tròn mắt nhìn khắp nơi.
Trời xanh không phụ có lòng, cuối cùng hắn đã nhìn thấy người thanh niên ấy khi đã qua gần một năm ―― Lạc Dương!
Khi đó Diệp Thước đã lên lớp 9, chiều cao vẫn như cũ, cơ bản không có gì thay đổi. Nhưng Lạc Dương lại thay đổi rất nhiều, người có vẻ cao và gầy hơn tóc hơi dài, tóc mái có chỗ che ngang chân mày, lại đeo mắt kính nên không thể nhìn rõ ánh mắt của y. Diệp Thước chỉ biết, khí chất người này so với lần trước hắn nhìn thấy càng thêm xuất chúng.
Cả người dường như thay đổi thành một người khác, mặc dù y đang cười, đối xử với bạn bè bên cạnh cũng rất ấm áp. Nhưng mà Diệp Thước lại cảm thấy, nụ cười kia là giả, trong tim người này, lạnh lẽo đến tận xương.
Một đường theo đuôi Lạc Dương, biết được ký túc xá của Lạc Dương, Diệp Thước ghi tạc trong lòng. Cuối cùng hắn nhìn sâu vào Lạc Dương, người đang nằm đọc sách trên bãi cỏ không xa rồi xoay người rời đi.
Sau đó mỗi tháng, Diệp Thước vẫn trở về trộn nhìn Lạc Dương một cái, những thay đổi càng lúc càng lớn của Lạc Dương Diệp Thước đều thấy ―― những cái lạnh lẽo đó dần dần bị che giấu, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, nụ cười dịu dàng nhiều hơn, nhìn trong mắt như tắm mình trong gió xuân.
Người này đang tạm biệt quá khứ từng chút một, nghênh đón tương lai.
Lạc Dương, chờ em, tương lai của anh, nhất định sẽ có em xuất hiện!
Lúc Diệp Thước tốt nghiệp trung học cơ sở, Lạc Dương từ sinh viên năm ba trực tiếp thăng lên nghiên cứu sinh năm nhất. Chương trình học của y ngày càng chuyên sâu hơn, những môn học này y đã rất thông thạo, lại còn có rất nhiều ý tưởng mới, thí nghiệm mới không ngừng ra lò. Mấy lão giáo sư trong khoa rất coi trọng y, trên cơ bản điều động nội bộ dự định chờ y học xong nghiên cứu sinh sẽ lập tức giữ lại trường dạy học.
Tất nhiên là lúc ban đầu Lạc Dương có chút do dự, trường đại học này, có rất nhiều quá khứ đẹp đẽ, cũng có không ít ký ức đau thương.
Thực sự muốn ở lại không?
Đấu tranh qua đi, Lạc Dương nhìn nhận lại cuộc sống của mình một lần nữa, quyết định ở lại trường. Không thể bởi vì bản than từng gặp một tên tra nam thì phủ nhận những thứ tốt đẹp mình có. Thời gian vẫn phải tiếp diễn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đoạn thời gian đó đã từng suy sụp đã làm y thấy rõ ràng cái nào đúng cái nào sai
Chỉ có đối xử tốt bản thân mới là quan trọng nhất.
Cho nên Lạc Dương làm việc mấy năm nay không có dành dụm tiết kiệm gì hết, nghĩ muốn mua cái gì thì mua, muốn đi chỗ nào chơi là đi. Không thể nói là tiêu tiền an xài phung phí, nhưng lại tiêu không do dự chút nào. Ngược lại y còn không muốn mua nhà rồi trả góp định kỳ.
Bởi vì đối với y, một mình sống trong ngôi nhà to lớn như thế quá cô đơn, quá quạnh quẽ.
Trường học có cấp cho giáo viên độc thân một chung cư, ở đó cũng khá tốt.
Mãi đến khi trường học cải tạo chung cư đó cấp cho giáo viên đã kết hôn, Lạc Dương mới dọn ra khỏi chung cư của nhà trường.
Trường học phát cho mỗi giáo viên còn độc thân mỗi tháng 500 tệ làm trợ cấp, cho bọn họ thuê nhà ở gần đó.
Cũng chính là lúc ấy, Lạc Dương thấy bài đăng cho thuê nhà của Tô Tử Dương trên mạng. Nguyên nhân vì y là GAY nên đối với Tô Tử Dương – người mang thể chất 'đột biến' song tính ẩn có thể mang thai, Lạc Dương vẫn chưa từng tỏ ra chán ghét hay gì hết, thầm chí còn ôm thêm nhiệm vụ chăm sóc 'ông bầu' này.
Cũng mãi đến lúc này, Lạc Dương mới cảm thấy cuộc sống dạy học buồn tẻ của mình đã muôn màu muôn vẻ hơn
Thật ra nhìn thấy Tô Tử Dương và Lăng Triển Dực, hình thức ở chung của hai người kia rất hạnh phúc, Lạc Dương cực kỳ hâm mộ, đông thời cũng âm thầm chúc phúc ―― Tử Dương, cậu nhất định phải hạnh phúc.
Nhận ra mình đã thất thần suy nghĩ quá xa, Lạc Dương không nghĩ nữa, vừa muốn về phòng thì thấy cửa phòng mở ra, Diệp Thước dụi mắt, để chân trần chạy ra từ phòng ngủ, nhìn thấy y đứng ở cạnh cửa thì lập tức ôm lại đay, vong tay ôm eo Lạc Dương làm nũng, giọng nói còn mang theo sự lười biếng chưa tỉnh ngủ: “Nửa đêm rồi còn chưa ngủ, ra đây làm gì dạ?”
“Không có gì, đi WC thôi, em muốn đi không?” Lạc Dương vươn tay, xoa xoa tóc Diệp Thước “Muốn đi thì đi mau đi, anh chờ em.”
Diệp Thước lắc đầu: “Không đi, nhìn thấy anh thì không muốn đi nữa, mình về phòng nha.”
Lạc Dương gật đầu, muốn cất bước lại phát hiện Diệp Thước còn ôm chặt y không buông, vừa tức giận vừa buồn cười nói: Có đi hay không? Không đi thig buông tay, anh buồn ngủ muốn chết rồi!”
Diệp Thước ôm y không buông tay, chơi xấu bĩu môi: “Anh hôn em một cái, em lập tức đi về.”
Lạc Dương trừng hắn một cái, bộ dạng anh mặc kệ, Diệp Thước leo lên đài không xuống được, trực tiếp thò lại gần hôn một cái lên mặt Lạc Dương “Em đây hôn anh cho lẹ, đi thôi!”
Lạc Dương cười rồi lôi kéo hắn về phòng lăn ra ngủ.
Có lẽ là vì trút bỏ hết mọi tâm sự, Lạc Dương ngủ rất sâu.
Diệp Thước nằm bên cạnh lại không ngủ được, hắn chống cằm nghiêng người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lạc Dương, trong lòng thở dài, cuối cùng mấy năm nay vất vả không uổng phí. Bây giờ, người mà hắn tâm tâm niệm niệm ngủ bên cạnh hắn, cho dù không làm gì cũng chẳng sợ, chỉ cần lẳng lặng nhìn y như vậy cũng sẽ cảm thấy mỗi ngày đều rực rỡ vô song.
Cũng may, hai năm trước, sau khi trải qua lần Lạc Dương ép hỏi đó, hắn không lùi bước. Nếu không làm sao có được thu hoạch như bây giờ?
Lúc đó…
……….