Tô Tử Dương kinh ngạc nhìn bàn đồ ăn sáu món một canh trước mắt, suýt chút nữa tròng mắt lọt ra ngoài.
Lăng khốn nạn vậy mà thật sự làm được! Vẫn là như thế này… Màu sắc hương vị đều có đủ!
Lăng Triển Dực mặc tạp dề, làm bộ làm tịch bày biện chén đũa, biểu tình trên mặt không chê vào đâu được, anh ôn nhu nói: “Tử Dương, đói bụng chưa? Nếm thử xem, không hợp khẩu vị thì nói anh đi làm lại.”
“Mấy cái này… Đều là anh làm?” Tô Tử Dương nhận đôi đũa Lăng Triển Dực đưa qua, vẫn có chút khó tin như cũ.
Tên này rõ ràng là đại thiếu gia mười ngón tay chưa từng chạm qua việc nhà, sao có thể làm ra một bữa ăn quyến rũ như vậy?
“Ừ, không sai, mau nếm thử xem tay nghề của anh thế nào!” Lăng Triển Dực mặt dày thừa nhận, sau đó thúc giục nói.
Tô Tử Dương liền gắp một miếng cá, vừa định đút vào miệng thì Lăng Triển Dực chặn lại nói: “Đợi đã! Anh giúp em xem coi có xương không, coi chừng bị hóc!”
Vì thế Lăng Triển Dực lấy vài miếng cá lựa xương, sau đó mới đặt vào chén cơm trước mặt Tô Tử Dương: “Bây giờ được rồi, ăn đi.”
Tô Tử Dương cắn hai cái, liên tục gật đầu: “Ừm ừm, mùi vị không tệ…”
Lăng Triển Dực nghe cậu khen, trong bụng nở hoa, làm như đồ ăn này thật sự là anh làm. Có điều sau đó anh lập tức có chút chột dạ.
Bởi vì Tô Tử Dương ăn mấy món khác, hồ nghi hỏi: “Anh sẽ không lợi dụng lúc tôi ngủ rồi gọi thức ăn ngoài tiệm để lừa tôi?”
Lăng Triển Dực cười tới chân thành muời phần: “Không có! Sao có thể! Đồ ăn ngoài tiệm chắc em ăn một cái là biết liền, đều để rất nhiều bột ngọt, hơn nữa để dầu cũng nhiều, em nếm lại thử xem…”
Tô Tử Dương liền nếm lại mấy miếng, ừ, quả nhiên là mùi vị nhà làm, không có xuất hiện tình huống nhiều dầu nhiều muối nhiều bột ngọt như ngoài tiệm, hơn nữa hầu hết là thanh đạm.
“Thế nào? Không lừa em đúng không?” Vẻ mặt Lăng Triển Dực chờ mong khen ngợi.
Kết quả Tô Tử Dương lại nói: “Không có ngon như Lạc Dương nấu.”
“……”
Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ, bình tĩnh bình tĩnh, vị giác của vật nhỏ này có vấn đề, không cần chấp nhất với cậu.
Cả bữa ăn, Lăng Triển Dực không nói thêm gì nữa, anh chỉ trầm mặc gắp mấy món ăn vào cái dĩa trước mặt Tô Tử Dương, săn sóc tỉ mỉ.
Tô Tử Dương ăn uống vui vẻ, hơn nữa ăn cũng nhiều, rốt cuộc trong bụng còn có thằng nhỏ muốn ăn.
Mãi đến khi ăn no tới, Tô Tử Dương mới thải đôi đũa xuống, cười hì hì nói: “Này, lúc nãy là tôi nói giỡn, anh làm đồ ăn ngon hơn Lạc Dương làm!”
Như đáp lại lời cậu nói, bảo bảo trong bụng cũng đá chân một cái tán thành.
Tô Tử Dương kêu 'ai ya' một tiếng, Lăng Triển Dực căng thẳng nhìn chằm chằm cậu: “Sao vậy? Lại đau bụng nữa? Đã nói là không cho em xuất viện sớm như vậy rồi, thà ở lại dưỡng sức hai ngày cũng tốt hơn.”
“Không phải, không có đau, chỉ là lúc nãy bảo bảo đá tôi.” Tô Tử Dương di chuyển bàn tay, đặt ở giữa bụng, cười nói: “Aiya, lại đá nữa nè.”
Lăng Triển Dực hứng thú đi tới: “Anh cũng muốn cảm nhận.” Nói xong tiến đến trước mặt Tô Tử Dương, ngồi xổm một bên, thò tay qua sờ, hỏi: “Ở đâu? Ở đâu?”
Tô Tử Dương đang theo bảo bảo chơi đến vui vẻ, cũng không để ý Lăng Triển Dực dính vào, cậu kéo tay anh đặt lên bên phải bụng: “Đây, chỗ này, cảm thấy không?”
Lăng Triển Dực cảm nhận được cử động mỏng manh của bào thai, trong lòng vui mừng khôn xiết, loại cảm nhận mới mẻ này làm anh có cảm giác thành tựu ―― dù sao cũng là con ruột của anh ―― vì thế cũng cười rộ theo: “Cảm nhận được, thật yếu ớt, chắc là còn nhỏ lắm, nếu không em sẽ không thể chịu được nó ở trong bụng em đá banh đâu, lúc đó nhất định em sẽ đau đến kêu loạn.”
“Anh mới kêu loạn á!” Lúc này Tô Tử Dương mới hồi thần, hất tay Lăng Triển Dực sang một bên “Ai cho lại đây sờ tôi? Đi, dọn bát đũa nhanh rồi về đi. Hôm nay cho anh ở nhà tôi lâu như vậy là đã cho anh mặt mũi rồi!”
Ý cười trong ánh mắt của Lăng Triển Dực không đổi: “Được, anh đi thu dọn chén đũa, em cứ nghỉ ngơi chi tốt.” Anh đứng dậy, trịnh trọng tuyên bố “Có một đứa trẻ để yêu thương dường như cũng không tệ. Tử Dương, anh nhất định sẽ cưa đổ em, hãy đợi đấy! Em sẽ là người của Lăng gia anh!”
……….