Thật cẩn thận mà dịch cánh tay đang ôm eo mình ra, Tô Tử Dương gian nan mà trở mình xuống giường. Kết quả là chân đau đến không còn sức, làm hại cậu đứng không vững, ngã quỵ trên thảm trải sàn.
Lấy tay chống trên mặt đất đỡ thân mình, Tô Tử Dương căng thẳng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Triển Dực. Cũng may, tối qua tên kia giày vò cậu quá mức, chắc là anh cũng mệt mỏi rồi, nên mới không bị động tĩnh vừa nãy làm cho tỉnh giấc.
Tô Tử Dương khó khăn đứng dậy từ thảm trải sàn, cũng không thèm tắm rửa, cắn răng chịu đựng đau nhức mặc quần áo tử tế, xỏ luôn dép lê của khách sạn rồi chuồn mất…
Không biết qua bao lâu, cái người vẫn còn ngủ say kia vô thức xiết chặt cánh tay, song chỉ ôm được một khoảng không trống trải.
“Tử Dương?”
Lăng Triển Dực híp mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện không có một ai.
Anh đột nhiên mở to hai mắt, trở mình ngồi dậy, lết cái thân trần trụi xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
“Tử Dương?” Lăng Triển Dực mở cửa phòng tắm, nhận thấy bên trong cũng không có người, vì thế anh xoay người tìm kiếm xung quanh.
――Trên thảm trải sàn rải rác đều là quần áo của mình, còn người nọ và quần áo của cậu ta, tất cả đều biến mất không còn tung tích.
――Thứ duy nhất còn lưu lại chính bầu không khí kiều diễm trong phòng và một đôi giày đặt ở lối ra vào.
Lăng Triển Dực rất ư là không vui mà híp mắt lại, chưa từng có một người nào cùng anh sau khi trải qua tình một đêm mãnh liệt mà tỉnh lại trước, thậm chí còn lén trốn mất.
Chẵng lẽ kỹ thuật của mình không đủ làm cậu ta thỏa mãn sao? Vì cái gì mà vội vã rời đi như vậy? Vốn dĩ còn định “tập thể dục buổi sáng” thêm một lần, hương vị của tên kia… thật sự không tồi.
Lăng Triển Dực cúi người, dùng ba ngón tay xách đôi giày của Tô Tử Dương lên, tựa hồ suy tư một cái gì đó mà nhìn lướt qua một lượt, chẳng lẽ muốn mình dựa theo truyện “Cô bé lọ lem” à, tìm một người con trai có thể đi vừa đôi giày này?
Bĩu môi một lúc, Lăng đại tổng tài đem giày ném về chỗ cũ, tao nhã mà bước vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Mười phút sau, Lăng Triển Dực mặc quần áo xong xuôi, đi thẳng đến phòng giám sát.
“Tổng, tổng giám đốc, tại sao ngài lại đến đây?” Nhân viên phụ trách việc giám sát vừa thấy tổng tài nhà mình mới sáng sớm đã đại giá quang lâm, liền cẩn thận đứng dậy nghênh đón.
Lăng Triển Dực nghiêm túc nói: “Phiền anh giúp tôi rót một tách cà phê mang tới đây”.
“Vâng vâng vâng!” Nhân viên phụ trách nhanh chóng rời đi.
Lăng Triển Dực khoanh tay, phong thái uy nghiêm đứng thẳng. Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới nhanh chóng “bay” tới bàn điều khiển, di chuyển con chuột, lại gõ bàn phím, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi mở camera giám sát căn phòng anh và Tô Tử Dương ngủ đêm qua.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Tử Dương đi đứng khập khiễng, chật vật mang đôi dép lê của khách sạn. Lăng Triển Dực phì cười mà nhìn cậu rón rén trốn ra khỏi phòng, vẫn tiếp tục quan sát người nọ đến khi cậu ta ra khỏi khách sạn. Kế tiếp anh lại chuyển qua camera theo dõi ngoài khách sạn liền thấy Tô Tử Dương lên một chiếc taxi rồi nghênh ngang rời đi.
Thấy rõ bảng số xe, Lăng Triển Dực cắt lấy hình ảnh này gửi qua điện thoại, sau đó tắt máy giám sát rồi đẩy của ra ngoài.
Đúng lúc ấy, nhân viên phụ trách bưng một tách cà phê bước vào thì thấy Lăng Triển Dực đi ra, liền có chút mơ hồ không biết có phải ông chủ nhà mình đang tức giận hay không, nên ngay cả thở mạnh cũng không dám mà nhỏ giọng hỏi: “Tổng, tổng giám đốc, ngài đi sao?”
“Ừ, giám sát không tồi, làm rất tốt”. Lăng Triển Dực vỗ vỗ vai người nọ, cười nói: “Cà phê này cậu cứ uống đi!” Nói xong, anh liền vui sướng rời đi.
Nhân viên phụ trách mất hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, sau đó mới lộ vẻ mặt vui mừng, giống như đang nằm mơ ―― Tổng giám đốc mới vừa khen mình nha…
Thông qua biển số xe, Lăng Triển Dực tìm được người lái chiếc xe kia, lại từ tài xế taxi này lấy được địa chỉ nhà Tô Tử Dương. Nắm chặt tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ của người nọ, nụ cười trên môi Lăng Triển Dực càng sâu.
Có nên cho cậu ta một niềm vui bất ngờ không nhỉ? Tên nhát gan…
……….