Nghe Tô Tử Dương nói một chuỗi lý lẽ dài 'nghe vô sinh nhưng lại có thai', Lăng Triển Dực không giận mà cười, anh suy nghĩ một chút thấy vậy cũng được. Dù sao muốn mang vật nhỏ này về được vẫn cần một quá trình nhất định, quá nóng vội cũng không tốt, ngược lại còn phản tác dụng.
“Vậy được, đưa em về nhà.” Lăng Triển Dực bẻ lái, quay đầu xe, chạy đúng đường.
Tô Tử Dương dựa vào ghế sau, hai tay vô thức ôm bụng, nhưng đầu óc lại suy nghĩ nhanh chóng, cậu đồng ý để Lăng Triển Dực đưa cậu về nhà chứ đâu có đòng ý để anh vô nhà nha. Nếu như anh ta không đi thì làm sao bây giờ? Không được, lát nữa nhất định phải nhanh tay lẹ mắt nhốt Lăng khốn nạn ngoài cửa nhà mới được, đỡ phải dẫn sói vào nhà thật.
Nếu Lăng Triển Dực biết bây giờ Tô Tử Dương đang trong đầu tính toán anh cái gì, nhất định hận không thể đem cậu đè dưới thân đại chiến 300 hiệp.
Cả đường không nói chuyện.
Rất nhanh đã đến chung cư Tô Tử Dương ở.
Lăng Triển Dực chu đáo đỗ xe ở chỗ gần nhất, sau đó tắt máy xuống xe, đi vòng ra ghế sau, tháo dây an toàn cho Tô Tử Dương rồi dìu cậu xuống.
Lúc bước lên bậc thang cũng thật cẩn thận bảo vệ kế bênh, sợ làm cậu ngã, ra dáng chuẩn một siêu cấp vú em kiểu mẫu.
Đôi mắt Tô Tử Dương vẫn luôn đảo tới đảo lui, Lăng Triển Dực ở bên cạnh tỉnh bơ thu hết vẻ mặt thay đổi của cậu vào mắt.
Nếu anh đoán không sai, vật nhỏ này nhất định đang tìm cách làm thế nào thoát khỏi mình.
Vất vả đưa cậu về nhà, nếu bị nhốt ở ngoài cửa, vậy uy danh của Lăng đại tổng tài cũng thật sự quá kém.
Tô Tử Dương có ý tưởng kỳ quái, nhưng Lăng Triển Dực cũng không phải kẻ ngốc, lăn lộn trong thương giới nhiều năm, tóc bạc nhổ xuống một sợi còn không có, sao có thể bị chút thủ đoạn nhỏ của Tô Tử Dương chỉnh được?
Hai người đều mang tâm tư của mình bước ra từ thang máy, Tô Tử Dương móc chìa khóa ra, giả bộ đi tới trước cửa nhà mình mở cửa, ánh mắt vẫn đảo qua Lăng Triển Dực bên kia: “Ờm… Dực, cám ơn anh đã đưa tôi về, cũng… Không còn chuyện gì để nói nữa thì anh về đi…”
Lăng Triển Dực nhướng mày: “Không mời anh vào uống một ly trà…”
“Anh nhẫn tâm để tôi vác cái bụng này đi pha trà cho anh hả? Nếu anh thật sự muốn uống trà, bữa nào tôi sẽ mua cho anh một túi trà thượng hạng, gửi đến công ty anh, anh muốn pha như thế nào thì pha, được chưa?” Tục ngữ có câu 'gần mực thì đen', rất nhanh Tô Tử Dương đã học xong chiêu 'vừa đe doạ vừa dụ dỗ' của Lăng Triển Dực dùng để đối phó cậu.
Chỉ là đã dùng hết mọi loại thủ đoạn, Lăng đại tổng tài người ta cũng chưa chịu đi về, cứ như vậy đứng chờ một bên, nhìn cậu đã đem tất cả chìa khóa trong chùm chìa khoá cắm vô ổ một lần, mắt lộ ra ý cười.
―― rốt cuộc cũng tới cái chìa khóa cuối cùng à, cậu vừa mới xuất viện, vậy mà có tinh thần đứng lâu được như vậy, cậu không cảm thấy mệt hả? Chính anh còn rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đó…
Tô Tử Dương chậm rì mở cửa, mặc dù ngĩ tới mình lách người đi vào nhốt tên họ Lăng nào đó bên ngoài. Nhưng bây giờ cậu là người có thai, động nhất định không đủ linh hoạt, một khi không cẩn thận đụng trúng sẽ mất nhiều hơn được, nên sau khi suy đi nghĩ lại, Tô Tử Dương sợ chết sợ đau vẫn cam chịu đồng ý để Lăng Triển Dực vào.
Sau khi vào nhà, bao nhiêu đề phòng vừa này đều gỡ xuống hết. Tô Tử Dương thở dài một tiếng, nằm trên sô pha phòng ôm bụng kêu rên: “Trời ơi, mệt chết mất!”
……….