Lăng Triển Dực còn không cam lòng, lại kéo Tô Tử Dương đi xét nghiệm máu. Mãi đến khi có kết quả xét nghiệm máu, hắn mới nhíu mày nhìn chằm chằm dòng chữ 'mang thai 13 tuần' ghi trên tờ báo cáo kết quả xét nghiệm mà thở dài.
Hơn nữa bác sĩ còn cho Tô Tử Dương làm kiểm tra cẩn thận, xác nhận anh là 'thể chất song tính ẩn', có khả năng mang thai.
Nhưng mà, dù sao cũng là đàn ông con trai, chỉ sợ sẽ sinh non chứ không thể giữ được đứa nhỏ đến khi đủ ngày đủ tháng…
Lăng Triển Dực nghĩ đến lời bác sĩ nói, bất động thanh sắc mà đem tờ báo cáo kết quả xét nghiệm cất đi, nhìn sang Tô Tử Dương đang ngủ đến trời đất tối tăm ở trên ghế dựa bên cạnh…
Lăng Triển Dực đứng dậy đi đến trước mặt Tô Tử Dương, đá chân anh nói: “Ê, dậy đi”.
Tô Tử Dương bị hắn làm cho tỉnh ngủ, lau nước miếng, mơ hồ ngẩng đầu: “Có kết quả rồi à?”
“Ừ”. Lăng Triển Dực gật đầu, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú của Tô Tử Dương, lời nói chực tới bên miệng nhiều lần nuốt xuống. Cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Cùng tôi lên lầu ba, đem đứa nhỏ lấy ra”.
“…” Tô Tử Dương sửng sốt một lát, ngay sau đó lập tức đứng dậy, lộ ra nụ cười xán lạn: “Được”.
Dứt lời, anh đi trước còn Lăng Triển Dực lặng lẽ đi theo phía sau. Hắn để ý anh vẫn luôn vươn tay khẽ vuốt nhẹ bụng mình, quả nhiên là không nỡ…
Lăng Triển Dực cân nhắc một lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi sẽ cho cậu một số tiền coi như bồi thường”.
Tô Tử Dương dừng bước, ánh mắt hơi ảm đạm, lập tức thẳng thắng gật đầu: “Được! Vậy tôi đây cảm ơn anh trước!”
“Cũng đã 13 tuần rồi, các cậu xác định muốn bỏ đứa nhỏ này? Điều này khả năng nguy hiểm rất cao!” Người phụ trách công việc phá thai là một người phụ nữ trông có vẻ cao quý ít nói, tuy lúc nhận được kết quả bà cũng lắp bắp kinh hãi một hồi. Đàn ông mà có thể mang thai…
Lần này người trầm mặt là Lăng Triển Dực, còn Tô Tử Dương lại tươi cười nói: “Xác định, làm phiền bác sĩ”.
“Được, vậy cậu ký tên ở đây, chờ lát nữa đi làm phẫu thuật”.
Tô Tử Dương cầm bút, ký tên mình xuống, sau đó xoay người vỗ bả vai Lăng Triển Dực, trêu chọc: “Phiền anh giúp tôi thanh toán chi phí phẫu thuật rồi”.
“Tôi sẽ gọi điện cho người đi đóng giúp, giờ tôi ở đây cùng với cậu”. Lăng Triển Dực nghiêm túc đáp.
Tô Tử Dương ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Thật là vinh hạnh cho tôi rồi!”
Nằm trên bàn phẫu thuật, Tô Tử Dương thật sự sợ hãi, anh xiết chặt hai tay. Đôi mắt nhắm chặt, nhưng lại như nhìn thấy đứa bé vừa mới hình thành kia đến tìm cậu đòi mạng…
“Thả lỏng đi… Đừng khẩn trương…” Bên tai vang lên tiếng nhắc nhắc nhở của bác sĩ, Tô Tử Dương nỗ lực thả lỏng bản thân. Hẳn là tiêm thuốc tê rồi, ý thức anh chìm vào mộng mị mơ hồ, còn cảm nhận được đau đớn một chút, giống như có cái gì đó khuấy động trong cơ thể. Anh mờ mịt mở mắt ra, nghĩ đến ba tháng qua bị tiểu gia hỏa này lăn lộn giày vò, anh lại có phần không muốn.
Không biết qua bao lâu, một trận đau nhức truyền đến, Tô Tử Dương nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
“Không xong rồi, bệnh nhân bị chảy máu quá nhiều, mau chuẩn bị cấp cứu!”
“Không được, không cầm máu được…”
“Mau vào kho máu xin máu…”
“Không còn kịp rồi…”
“…”
“Tô Tử Dương! Này! Cậu tỉnh lại đi! Tô Tử Dương!”
“Tô Tử Dương, Tử Dương!”
Những âm thanh ồn ào trong nháy mắt dần đi xa, trước mắt Tô Tử Dương biến thành một mảnh màu đen. Anh cảm thấy đau đớn từng cơn, rồi dần dần không nghe rõ âm thanh của những người xung quanh nữa. Trong lỗ tai có tiếng gì đó vang lên, sức lực dần dần bị rút cạn…
Đến lúc nhận ra bản thânh mình có khả năng đã thăng thiên, Tô Tử Dương nhịn không được mà gào thét: “Đm! Sớm biết vì chuyện này mà đi luôn cái mạng nhỏ, ông đây cho dù có đi ăn xin cũng sẽ không tới tìm tên hỗn đản Lăng Triển Dực kia!!!”
……….