• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc lịch ra truyện của mình không đều quá! Sorry mn nhìu nha. Tết mà không được nghỉ ngơi gì trơn, còn cực hơn bình thường nữa chớ, haiz. À thấy lỗi type nhớ nhắc mình nha, iu iu 😘

Mn đọc truyện vui vẻ

Chúc mn năm mới bình an!!!!

🎆🎆🎆🧨🧨🧨

――――――――――――――――――

Nghe tiếng nước chảy ào ào, người nào đó đang ngủ ngon lành đá chăn, mơ màng mở mắt.

Uhm… Hình như trời sáng rồi?

Tô Tử Dương đã quên mất chuyện Lăng Triển Dực về tối hôm qua, trong tiềm thức cho rằng người người vẫn chưa trở về, bây giờ lại mơ hồ nghe thấy tiếng trong phòng tắm nên từ từ tỉnh dậy, âm thầm tự hỏi: hình như tối hôm mình quên khoá vò nước rồi?

Không thể nào, nếu không khoá vòi nước, vậy tối qua lúc đang ngủ lại không phát hiện được?

Tô Tử Dương lấy quần áo qua loa mặc vào, xuống giường mang dép đi ra ngoài.

Mỗi sáng thức dậy, cậu có thói quen phải đi giải quyết vấn đề sinh lý, cũng chính là ―― đi vệ sinh.

Lúc mở của phòng ngủ chính ra thì tiếng nước ngừng lại, Tô Tử Dương ngáp một cái, vừa tự hỏi không biết hôm qua Lăng Triển Dực có về hay không, vừa chậm rãi đi về phía phòng tắm.

―― Nhà bọn họ cũng không phải biệt thư xa hoa gì, nên phòng tắm chính là toilet, toilet cũng là phòng tắm. Bởi vậy, bồn cầu đương nhiên ở trong phòng tắm.

Đèn phòng tắm đang mở, Tô Tử Dương nghe thấy tiếng ca hát bên trong, cậu kinh ngạc đẩy cửa ra, kết quả trợn tròn mắt nhìn!

Lăng Triển Dực!

Quả nhiên là anh ta đã về tối hôm qua! Tô Tử Dương có hơi buông bực vì nhớ tới hình như là hôm qua mình mở cửa cho người ta!

Lúc đó còn tưởng là đang nằm mơ ấy, không ngờ lại là thật. Sớm biết như thế thì không mở cửa cho vô rồi!

Nhìn đi, vị đại tổng tài này có xem mình là người ngoài tí nào đâu, cởi_trần_khoả_thân mà đứng tắm trong nhà tui luôn nè.

“Em, em làm gì đó?” Kỳ thật Lăng Triển Dực đã sớm nghe thấy tiếng động khi Tô Tử Dương lại đây, chờ lúc người đẩy cửa ra sẽ cố ý lấy tay che ngực lại, kinh ngạc rống lên, đùa cợt nói “Xem xong thì phải chịu trách nhiệm nha!”

“Fuck…” Tô Tử Dương cười mắng, “Mà hơn nữa anh che sai chỗ rồi đi? Con gái người ta mới che ngực…” Vừa nói chuyện, Tô Tử Dương vừa nhìn xuống, khi nhìn đến tiểu huynh đệ của Lăng Triển Dực đang tinh thần phấn chấn mà chào hỏi với cậu thì lập tức đỏ mặt.

Lăng Triển Dực vừa thoa sữa tắm vừa nói: “Em đã lỡ nhìn thì phải chịu trách nhiệm!”

“Nói nhảm, anh lột sạch sẽ bóng bẩy đứng trong phòng tắm của tôi, tôi có thể không thấy à? Là chính anh để cho tôi xem, ai bắt anh lúc nãy không che chỗ đó!” Tô Tử Dương chỉ đỏ mặt một lát, sau đó liền không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm chỗ đó của Lăng Triển Dực.

Suỵt, hôm đó lúc cậu với Lăng khốn nạn mây nữa căn bản không kịp quan sát cẩn thận, dáng người tên này cũng không tệ lắm…

Tán thưởng rất nhanh liền biến thành ghen tị, Tô Tử Dương nghiến răng ―― quái đản! Làm sao một người cả ngày làm việc trong văn phòng lại có dáng người đẹp như vậy?!

Không lý nào, trước kia lúc cậu làm việc cần phải khiêng thiết bị nhiếp ảnh chạy ngược chạy xuôi, kết quả càng chạy chân càng thon, căn bản là không thể luyện ra dáng người cân đối người người hâm mộ như này…

“Anh che hết rồi em nhìn cái gì nha! Coi kìa, chảy cả nước miếng luôn!”

Tô Tử Dương vô thức lau khoé miệng, lại thấy Lăng Triển Dực cười nghiêng ngả, thế mới biết mình bị chơi một vố. Cậu hung hăng trừng Lăng Triển Dực, nghĩ muốn tìm cái gì ném qua đánh anh ta!

Cười?! Anh ta còn cười?!

Lăng Triển Dực nhìn cậu, thấy cậu ăn mặc tuy không tính là chỉnh tề, nhưng nên mặc đều đã mặc, không khỏi có hơi luyến tiếc: “Tử Dương, mới sáng sớm em mặc kín mít vậy làm gì? Không thì cởi ra hai chúng ta tắm chung đi, anh có thể giúp em tắm rửa sạch sẽ. Hơn nữa… Trong nhà không có bồn tắm, thiệt bất tiện.”

Có bồn tắm liền có thể trắng trợn ngang nhiên mà ôm ôm ấp ấp ăn nhiều đậu hủ…

Thôi, nhưng mà bây giờ tắm vòi sen cũng không tệ, ai nói đứng thì không thể chiếm tiện nghi hả?

“Nếu không thích thì cút, không ai kêu anh lại nhà tôi để tắm vòi sen.” Tô Tử Dương hừ một tiếng, lại thúc giục “Anh đừng có lề mề nữa, tắm nhanh lên rồi đi ra, tôi muốn đi vệ sinh!”

Đi vệ sinh?

Lăng Triển Dực nhìn thoáng qua bông cầu ở kế bên, lập tức ngộ ra ―― à, thì ra phòng tắm với toilet nhà bọn họ là chung một cái phòng!

Sau khi hiểu rõ, Lăng Triển Dực cười hì hì nói: “Em muốn vào thì vào đi, bây giờ anh chưa cần dùng nước đâu, không có bắn lên người em được. A, từ từ, để anh đỡ em đi, phòng tắm có nước, hơi trơn dễ ngã lắm.” Dừng một lát, Lăng Triển Dực lại nói: “Không thì em cứ đứng trước cửa tiểu đi, nước tiểu dính lên người anh cũng không sao, dù sao anh cũng đang tắm, không sợ…”

Tô Tử Dương nhớ đến chuyện kiếp trước lúc thử nước tiểu làm dính đầy nước tiểu lên tay tên khốn này, đầu tiên là bật cười, nhưng sau đó sắc mặt lại khó coi mà thúc giục: “Sao anh lại nói nhảm nhiều vậy, xả nước tắm nhanh đi! Đi ra nhanh! Tôi sắp nhịn hết được rồi!”

“Tử Dương, em ngại đúng không? Hai ta có phải người lạ đâu, em cứ đứng ở đó tiểu đi!” Lăng Triển Dực được một tất lại muốn tiến một thước mà trêu Tô Tử Dương, nhìn thoáng qua cái bụng tròn trĩnh của cậu, chợt nói: “A, có phải em không tiện khom lưng móc tiểu đệ em ra đúng hôn? Anh tới giúp em ――”

“Ông đây không cần anh giúp? Anh cút ra ngoài coi! Ông đây muốn đi (ỉa) vệ sinh!” (=]])

……….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK